Edit: Fin
Beta: Po
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hoài nghi Lạc Dương trà lâu và Thủy Hương Các có khả năng không đơn giản như bề ngoài, không chừng còn cất giấu gian tế.
Kẻ có ác ý muốn ẩn náu bên trong Hắc Phong Thành tuy rằng không dễ dàng, nhưng gian tế có thể khẳng định là có, ai cũng biết chuyện này… Nhưng gian tế và mật thám là hai chuyện khác nhau, muốn thám thính tình huống còn chưa tính, còn muốn nhân cơ hội quấy rối càng không thể bỏ qua.
Nhưng mà phải điều tra như thế nào đây? Triển Chiêu làm một tên ăn hàng vào Lạc Dương trà lâu thì không có gì đáng nói, nhưng Thủy Hương Các là cửa hàng bán son phấn, càng không có chỗ hạ thủ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mang theo hai vị võ lâm chí tôn ngồi xổm ở đầu tường nhìn chòng chọc hai căn nhà suốt nửa canh giờ, chỉ tra được việc Lạc Dương trà lâu làm ăn rất tốt, còn Thủy Hương Các mỹ nữ thật là nhiều a, ở cửa người đi ngang qua đều là túy ông chi ý bất tại tửu(71), mỗi lần đi ngang qua, liền liếc mắt vào bên trong một cái.
(71) Nguyên văn (醉翁之意不在酒): Ý không ở trong lời hay có dụng ý khác, ý nói người đi ngang đều là có dụng ý ngó vào trong ngắm mỹ nữ.Thiên Tôn chờ đến mất bình tĩnh, bất mãn mà đẩy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cái, thiếu chút nữa đẩy hai người lăn khỏi nóc nhà.
Ân Hậu không nói gì nhìn Thiên Tôn, “Ngươi lại làm sao vậy?”
Thiên Tôn hỏi, “Ở đó có chỗ nào có gian tế chứ? Chân ta cũng đã tê rần hết rồi.”
“Không lẽ cứ chân tê là về sao, nằm vùng là như vậy đấy.” Ân Hậu cũng cảm thấy tê chân, đứng lên hoạt động gân cốt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn hai lão nhân gia – Đã nói hai người đừng tới đây.
“Để Giao Giao ở lại, chúng ta quay về nhìn Công Tôn bắt Yêu được không?” Thiên Tôn hỏi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đồng thời lắc đầu, kể từ khi biết Giao Giao cũng làm mình làm mẩy, hai người bọn họ liền không chịu để nó một mình qua đêm ở bên ngoài.
Đúng lúc này, một thân ảnh màu đỏ từ đằng xa phi tới, rơi xuống sau lưng mọi người, “Nè!”
Bốn người quay đầu lại nhìn, người tới là Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng một tay xách theo cái bọc giấy, bên trong chắc là đồ ăn, vừa hỏi mọi người, “Bên chỗ Công Tôn bắt đầu bắt Yêu, ta ra ngoài mua đồ ăn vặt chuẩn bị tối nay thức đêm xem kịch vui, mấy người còn ở chỗ này làm gì? Không quay về a?”
Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhìn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.
Hai người nhìn nhau một cái, cũng gật đầu, chi bằng cứ đi về bắt Yêu trước.
Theo Lâm Dạ Hỏa cùng nhau quay trở về, vừa đi vừa nói chuyện có khả năng ở Lạc Dương trà lâu và Thủy Hương Các có gian tế.
Hỏa Phượng ở một bên cau chân mày lại, “Lạc Dương trà lâu ta chưa từng đi qua, có điều Thủy Hương Các này là rất kì diệu.”
“Kỳ diệu thế nào?” Triển Chiêu không hiểu.
“Lúc ta tới Hắc Phong Thành từng đi dạo qua Thủy Hương Các.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Ngày đó ta có mang theo Tiểu Tứ Tử đi cùng nữa.”
Triển Chiêu khó hiểu, “Ngươi mang theo Tiểu Tứ Tử đi dạo cửa hàng son phấn làm gì?”
“Các ngươi không biết rồi, mấy ngày hôm trước là lễ nữ nhi ở Tây Vực, phải mua tặng lễ vật cho nữ nhi nào trong nhà vẫn chưa lập gia đình, nên Tiểu Tứ Tử mới muốn đi mua son phấn cho các cô nương trong nhà.” Lâm Dạ Hỏa vừa phiêu mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, “Lại nói tiếp, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi cũng là do nó mua cho, ngươi xem ngươi làm thiếu gia như thế nào.”
Triển Chiêu cũng nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia im cả nửa ngày không thể làm gì khác hơn là trả lời một câu, “Các nàng đều có tiền tiêu vặt, nếu muốn mua cái gì thì tự mình mua chứ sao.”
Ân Hậu nhìn nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn lắc đầu, “Trách ta a… Khi còn bé không dạy tốt.”
“Nói tiếp đi.” Bạch Ngọc Đường giục Lâm Dạ Hỏa, “Cửa hàng son phấn kia có vấn đề gì?”
“Cái cửa hàng kia rất thơm a! Vào cửa cứ như vừa rơi vào bụi hoa, bên trong một phòng mỹ nữ, không khác hậu cung của Triệu Trinh là mấy.” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi một cái.
Tất cả mọi người nhìn hắn – Ngươi xác định chứ? Hậu cung Triệu Trinh cũng không có mấy phi tử.
“Khụ khụ, đúng là bên trong có rất nhiều mỹ nữ a!” Lâm Dạ Hỏa nói tiếp, “Theo lý mà nói chỗ này Tiểu Tứ Tử nhất định sẽ thích đi?”
Mọi người suy nghĩ một chút, đều gật đầu, Tiểu Tứ Tử đúng là thích mấy “Tỷ tỷ xinh đẹp” ở chỗ đó.
“Ai ngờ vừa mới nhảy vào ngưỡng cửa hai bước, bé con kia liền kéo ta chạy khỏi đó.” Lâm Dạ Hỏa buông tay, “Các ngươi đoán xem nó nói cái gì?”
Tất cả mọi người tò mò, “Nó nói gì?”
“Nó nói, bên trong có yêu tinh.” Lâm Dạ Hỏa dở khóc dở cười, “Kéo ta bỏ chạy rồi, sau đó nói đành phải đi cửa hàng khác mua son.”
Tiểu Tứ Tử hay lẩm bẩm lầm bầm cũng không phải ngày một ngày hai, có đôi lúc làm một vài chuyện kỳ quái hay nói một vài câu kỳ quặc mà ngay cả bản thân bé cũng không biết nguyên nhân, nhưng kết quả lại chứng minh, phán đoán của bé cơ bản đều đúng hết! Nhưng cách nói này đúng là có chút kỳ quái – Cái gì gọi là có yêu tinh?
Triển Chiêu hỏi, “Có phải bên trong có cô nương nào trang điểm quá đậm làm nó sợ không?”
Lâm Dạ Hỏa “Chậc chậc” hai tiếng lắc đầu, “Khi Tiểu Tứ Tử còn chưa từng thấy qua mặt của các ngươi, Ma Cung ngươi mặt quỷ Tiên Cô hay Cửu Đầu nãi nãi cũng không hù dọa được nó, không những không sợ mà còn ôm cổ thân thiết, sao có thể bị mấy cái đồ trang sức hay bôi trét của các cô nương làm sợ được.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu.
Lúc này, phản ứng của hai lão đầu cũng có chút vi diệu.
Thiên Tôn vuốt cằm như có điều suy nghĩ, Ân Hậu lộ ra vẻ mặt “Thì ra là như vậy”.
Triển Chiêu đưa cánh tay khều Ân Hậu, hỏi, “Ông ngoại, hai người biết Tiểu Tứ Tử nói yêu tinh là có ý gì sao?”
Ân Hậu nói, “Tình huống này hình như đã từng biết a! Có một lần chúng ta đi theo Yêu Vương tới một Cầm lâu, nơi đó nhiều mỹ nhân nên mới ra danh, nhưng Yêu Vương vừa vào xoay một vòng liền kéo hai ta bỏ chạy, còn nói ‘Mau chạy thôi, bên trong có yêu tinh!’”.
“Sau đó thật sự tìm được yêu tinh trong Cầm lâu kia ạ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thiên Tôn gật đầu lại gật đầu, “Tòa Cầm lâu kia chính là Minh Lâu sau này nổi danh trên giang hồ, bên trong là một lũ yêu nữ hại chết không ít người.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Minh Lâu trong truyền thuyết ư?!
“Cái này con có nghe qua!” Lâm Dạ Hỏa nhanh chóng hỏi, “Nghe nói bên trong có mười hai con yêu nữ, chuyên giết nam nhân, chỉ cần nam nhân trông đẹp mắt nào đi vào liền giết lấy làm sáp người! Là thật ạ?”
Thiên Tôn gật đầu một cái, “Không phải chứ, ở dưới tầng hầm còn xếp một loạt sáp người, đúng là dọa chết người mà!”
“Chẳng lẽ phía dưới Thủy Hương Các cũng có làm sáp người?” Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Ngọc Đường, “Ngươi không có việc gì đừng có chạy về hướng phụ cận đấy!”
“Cũng không đúng a.” Ân Hậu gật đầu, “Hắc Phong Thành này từ Nam tới Bắc có nhiều người như vậy, nếu có bắt lữ khách độc hành, đoán chừng cũng không ai có thể phát hiện.”
Vừa tán gẫu vừa đi, rất nhanh đã quay về quân doanh.
Lúc này, trong quân doanh Triệu gia quân hết thảy đều bình thường, không nhìn ra có gì khác thường.
Vừa tới trước cửa doanh trại, chỉ thấy một đám học sinh Thái học viện, còn có cả hai huynh đệ Trần Lâm Trần Húc, cùng với Trần gia gia đã bình tĩnh tâm tư không ít.
Thấy đệ tử kia giúp ôm bao lớn bao nhỏ đệm chăn còn hành lễ, Triển Chiêu có chút không hiểu, đi lên hỏi Bao Duyên, “Đang làm gì đây?”
Bao Duyên nói, “Vương gia nói đổi chỗ ở cho Trần lão gia tử, không ở trong phủ Chủ soái nữa, đến ở trong quân doanh.”
Bàng Dục cũng gật đầu, “Trong quân doanh an toàn nha, Thẩm phu nhân lúc trước ở phủ Chủ soái không phải cũng đã chết sao…”
Tiểu Hầu gia còn chưa nói xong, Bao Duyên đã đạp hắn một cước, ý bảo hắn nói chuyện nhỏ giọng lại, tâm tình Trần gia gia khó khăn lắm mới bình phục đôi chút.
Bàng Dục nhìn Triển Chiêu cau mũi một cái, ôm chăn cùng bọn Bao Duyên đi giúp Trần lão đầu dọn dẹp lều trại.
Triển Chiêu đột nhiên có chút cảm khái… Bọn Bàng Dục và Bao Duyên sau lần hỗn loạn quả thực giống như là thay đổi cả người, còn nhớ năm đó Triệu Trinh phong tước cho hắn thành An Nhạc Hầu? Nói trắng ra thì tên này sinh ra chính là để hưởng lạc, chỉ cần hắn không gây họa, ngoan ngoãn làm em vợ hoàng thượng và con trai độc nhất nhà Thái Sư, cả đời hắn có thể hưởng vô tận nào vinh hoa phú quý. Nhưng đảo mắt mấy năm trôi qua, vị An Nhạc Hầu này đi theo mọi người Khai Phong Phủ phá án từ Nam tới Bắc, cũng không thiếu mạo hiểm, chuyện xui xẻo hắn gặp còn nhiều hơn người khác, mỗi ngày thí điên thí điên.
Đi vào quân trướng, chỉ thấy toàn bộ vẫn như thường, Triệu Phổ ngồi ở bàn chủ soái xem công văn, còn quấn lại cầm trong tay gãi gãi sau lưng.
Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương đang hồi báo cho hắn biết tiến độ kiến tạo Bình Chung thành, nhìn tiến triển có vẻ rất thuận lợi.
Một bên bên cạnh bàn, Công Tôn chắp tay sau lưng đang cầm quyển sách, đốc thúc Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử luyện chữ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào cửa, có chút không hiểu – Không phải nói bắt Huyết yêu sao? Không có động tĩnh gì a.
Công Tôn ngẩng đầu nhìn mấy người mới đến, liền hơi cười cười.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bất động thanh sắc, đoán chừng Công Tôn đã bố trí mọi thứ xong hết rồi.
Đêm dần khuya, tiếng ồn ào huyên náo ở Hắc Phong Thành rốt cục cũng yên tĩnh lại, trong quân doanh cũng dấy lên ngọn đèn dầu, trừ các tướng sĩ ban đêm thay phiên công việc, những người khác đều chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng đã ngủ thiếp đi trên giường lớn của Triệu Phổ ở trong quân trướng, Tiểu Ngũ nằm giữa hai nhóc con, cho hai đứa gối đầu, cái đuôi còn vung vung, vẻ mặt vênh váo.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dựa vào Yêu Yêu đang ngủ gật cùng nhau xem mấy quyển bản đồ trên bàn, Ân Hậu Thiên Tôn không có ý thức đêm, trở về lều trại đi ngủ.
Lúc này, Tử Ảnh chạy vào.
Công Tôn ngẩng đầu hỏi hắn, “Thế nào?”
“Có động tĩnh!” Tử Ảnh gật đầu, “Thiếu Gia và Muộn Oa đang tự mình canh chừng đây.”
“A…” Công Tôn trừng mắt nhìn, tò mò hỏi Triệu Phổ, “Thiếu Gia là ai? Thiếu Gia nhà ai vậy?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu nhìn qua đó – Đám tướng quân kia của Triệu gia quân cơ bản mỗi người đều có tước hiệu riêng, ví như Long Kiều Quảng gọi là Nói Nhiều, Trâu Lương là Ách Lang, Âu Dương Thiếu Chinh là Hỏa Kỳ Lân, Tinh Minh Linh là Hổ Giáp, Miêu Bát Thải là Ngân Hạt… Ở đây nói Muộn Oa chắc là chỉ Tần Duyệt, bởi vì cả nửa ngày cũng không nói lời nào, hỏi cũng không thèm đáp, nhưng cái tên “Thiếu Gia” này, ngược lại là lần đầu tiên nghe nói đến.
Triệu Phổ hình như cũng có chút ngoài ý muốn, hỏi, “Hứa Kham đã trở lại?”
Tử Ảnh gật đầu, “Vừa trở về, ngươi cũng biết Thiếu Gia hay làm lớn chuyện, nhìn thấy mạng nhện thiếu chút nữa nhảy dựng lên đốt lều trại, chúng ta kể cho hắn nghe chuyện vừa trải qua, hắn liền bỏ nằm vùng chạy đi xem náo nhiệt.”
Triệu Phổ gật gật đầu, thấy Công Tôn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đang tò mò mà nhìn mình chằm chằm, liền vẫy tay với Hạ Nhất Hàng đang ở một bên lật quyển sách chờ tin tức, ý bảo hắn nói, chuyện nhỏ nhặt phí lời này hắn mặc kệ.
Hạ Nhất Hàng cười cười, nói, “Thập đại phó tướng mà các ngươi thấy đều không khác nhau lắm, chúng ta gồm bốn Chủ tướng mỗi tướng có hai thủ hạ, mặt khác còn có hai người nữa, là người trực thuộc Nguyên soái, thuộc loại binh mã đặc biệt, do Nguyên soái quản lý. Thiếu Gia chẳng qua chỉ là tước hiệu, hắn vốn có tên là Hứa Kham, Tam công tử của Liêu Phong gia ở thủ đô Tây Bắc, rất giống Ngũ gia đều được ‘Nuông chiều từ bé’, cho nên người trong quân doanh đều gọi hắn là Thiếu Gia. Lúc trước cha của Hứa Kham mừng thọ, hắn trở về chúc thọ cho cha, hôm nay vừa mới trở về.”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây liền suy nghĩ một chút, hỏi, “Hứa Kham? Là em trai Từ Mân?”
“Đúng vậy!” Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Ngươi biết Từ Mân sao?”
“Lão Đại Từ Mân và lão nhị Hứa Khởi ta đều biết, Hứa gia cùng Hãm Không Đảo có lui tới trên phương diện làm ăn, hai huynh đệ đó võ công rất tốt. Lão Tam khi còn bé ta chỉ gặp qua một lần sau vẫn chưa gặp lại lần nào nữa, nghe nói là tham gia quân ngũ, hóa ra là làm tướng quân.” Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, “Hứa gia cũng xem là nhân tài xuất hiện lớp lớp, bốn huynh đệ đều có năng lực.”
“Còn có lão Tứ sao?” Triển Chiêu tò mò.
Bạch Ngọc Đường nói, “Lão Tứ hẳn là ngươi cũng đã nghe qua.”
Triển Chiêu sửng sốt, “Là ai?”
“Hứa Kiệt.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Người chưa từng gặp trong Thập đại cao thủ Phái Thiên Sơn kia?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Ừ, hắn đã sớm rời Thiên Sơn làm du hiệp.” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Rất quen thuộc với Qua Thanh.”
“Lão ngũ Hứa gia là một cô nương.” Hạ Nhất Hàng nói tiếp, “Năm nay vừa mới mười sáu, là một đại tài nữ, công phu cũng không tồi.”
Triển Chiêu gật đầu – Lão Hứa gia khó lường, thì ra đây là một anh hào vặn dặm có một.
“Nói lại…” Triển Chiêu nhớ tới trọng điểm, hỏi Công Tôn, “Bắt Huyết yêu tiến triển thế nào rồi?”
Công Tôn gật đầu, “Hẳn là rất nhanh…”
Nói còn chưa dứt lời, Hắc Ảnh đã từ bên ngoài kích động chạy vào, “Bắt được rồi! Tang vật cũng lấy được!”
Công Tôn cười một tiếng.
Triệu Phổ gật đầu một cái, “Mang lại đây!”
Mọi người cũng đều đứng dậy nhìn ra bên ngoài… Không lâu sau, chỉ thấy một trung niên nam tử bị trói gô đẩy vào trong, do hai ảnh vệ áp giải.
Từ bên ngoài cùng theo vào là một đám người, đều là tướng lãnh trong quân Triệu Phổ, thì ra tất cả mọi người đều chờ chứ không ngủ.
Tần Duyệt và một người trẻ tuổi bên cạnh mỗi người cầm một cái bình lưu ly, cầm rất cẩn thận, đi vào đặt lên trên bàn.
Người trẻ tuổi kia trông không khác tuổi với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường lắm, vóc người cũng không khác gì nhiều, mặc một thân áo choàng màu than chì tinh tế. Triển Chiêu ở cùng Bạch Ngọc Đường đã lâu, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra chất liệu vải rất đắt tiền, đây chính là vị Thiếu Gia tướng quân kia, Hứa Kham.
Dáng vẻ Hứa Kham nhìn cũng không giống quý công tử gì, dáng dấp rất có đặc điểm, mắt híp, dài nhỏ, nhìn rất nghiêm túc.
Hứa Kham vào cửa liếc mắt một cái liền trông thấy Bạch Ngọc Đường, có thể do lúc nhỏ từng gặp qua cho nên vẫn nhận ra, hắn đưa tay chỉ với Bạch Ngọc Đường, “Bạch lão ngũ?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng cùng hắn lên tiếng chào.
Hứa Kham lại nhìn thấy Triển Chiêu, đoán chừng cũng ngưỡng mộ đã lâu, liền nhìn hai người bọn họ mỉm cười.
Triển Chiêu thiếu chút nữa cười văng… Hứa Kham này khi híp mắt cười sẽ trông như không có mắt vậy, ánh mắt và lông mày cong thành bốn đường, lúc không cười trông đặc biệt nghiêm túc, nhưng khi cười rộ lên lại là vẻ mặt vui mừng, bộ dạng thật sự là rất thú vị.
Kẻ bị mọi người áp giải vào là một nam tử trung niên mặc quân phục Triệu gia quân… Người này nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, ở Triệu gia quân không có thời hạn tuổi nghĩa vụ quân sự, ba mươi tuổi đều xem như lão binh, độ tuổi này hẳn là hậu cần.
Hạ Nhất Hàng thấy được phù hiệu trên cánh tay áo hắn, liền cau mày, “Ngươi là người ở phòng tạp vụ?”
Phòng tạp vụ trong quân doanh là chuẩn bị cho nhân viên, đa số đều là thuê người thường, hoặc là binh lính xuất ngũ đến hỗ trợ.
Trong quân doanh mỗi ngày có số lượng lớn tạp vụ cần phải xử lý, nói ví dụ như giặt quần áo, phơi quần áo, dọn dẹp, rửa rau rửa chén vân vân… Ở Triệu gia quân phòng tạp vụ có mấy trăm chỗ, thuê nhân số hơn vạn.
Lỗ Nghiêm đưa tới phòng tạp vụ để tổng quản nhận người, tên này bị áp tới, dáng vẻ thoạt nhìn chỉ là một nam từ trung niên phổ thông, có thân phận bình thường.
Hắn tên là Vương Trường Phúc, nguyên quán ở Sơn Tây, nhập ngũ năm mười sáu tuổi, năm hai mươi lăm tuổi bị thương nên mới xuất ngũ, gia đình ổn định ở Hắc Phong Thành, trong nhà có vợ con, cháu trai cũng không nhỏ, hắn năm nay năm mươi mốt tuổi, phụ trách phơi quần áo ở phòng tạp vụ trong quân doanh. Triệu Phổ từ trước tới giờ đối xử tử tế với binh lính xuất ngũ, đặc biệt là những người xuất ngũ do bị thương. Không ít người trong quân doanh biết Vương Trường Phúc, tất cả mọi người đều gọi hắn lão Vương, người này ngày thường tính cách ôn thuận, hết sức hòa khí.
Mà vị này nhìn đi nhìn lại cũng bình thường đến không thể bình thường hơn, chẳng qua chỉ là lão binh, mà lại chính là vị kia trong truyền thuyết, “Huyết yêu.”
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn – Đến tột cùng, là xảy ra chuyện gì đây?.