Edit: Nhược Lam
Beta: Fin
Ân Hậu lắc đầu không nói gì, chìa tay về phía Nghê Hạng Hạo vẻ mặt thỏa mãn khi bị Bạch Ngọc Đường đạp cho mấy cái, đưa hắn trở về quân doanh.
Ngũ gia cọ giày trên mặt đất.
Triển Chiêu thấy Ân Hậu vội vàng rời đi, sờ sờ cằm, “Ngoại công hình như đang nhân cơ hội chạy trốn, ai nha…”
Triển Chiêu còn đang nhìn ngoại công nhà mình chuồn nhanh như kẻ trộm, lỗ tai liền bị người ta nhéo.
Chỉ thấy Thiên Tôn nhéo lỗ tai của Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa, “Quả nhiên là các ngươi tung tin đồn của ta cho đám người kia!”
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa xoa xoa cái lỗ tai, trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường, chỉ một ngón tay về phía hắn, ý là – Là hắn nói!
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Miêu nhi! Hỏa Kê kia bán đứng ta coi như không tính, ngay cả ngươi cũng…
Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc – Người không vì mình trời tru đất diệt!
Thiên Tôn híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cũng biết đầu sỏ làm ra chuyện này chính là đồ đệ nhà mình.
Đúng lúc này, tay của Thiên Tôn bị người nắm lấy.
Thiên Tôn cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử hai tay túm lấy ống tay áo của y lắc qua lắc lại, ngẩng đầu lên nhìn y, “Tôn Tôn.”
Trong nháy mắt, cơn tức giận của Thiên Tôn tiêu tán hơn một nửa, y phát hiện đôi mắt to tròn của Tiểu Tứ Tử giống như mắt của cún con, mang theo sức công phá rất lớn.
Tiểu Tứ Tử giang tay ôm một cái.
Thiên Tôn liền đem bé ẵm lên.
Tiểu Tứ Tử nói với y, dạo gần đây ở Hắc Phong thành có mở một cửa hàng đồ cổ, có rất nhiều đồ vật này nọ, quay về thì cùng nhau đến đó dạo một lát…
Quả nhiên, lực chú ý của Thiên Tôn bị dời đi, Tiểu Tứ Tử dỗ vài câu, Thiên Tôn cười tủm tỉm, tâm tình u ám dần dần biến chuyển, ôm Tiểu Tứ Tử trở về quân doanh…
Đi về phía trước rất xa, không biết Tiểu Tứ Tử đã nói cái gì mà chọc cho Thiên Tôn cười ha ha.
Ở phía sau, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cùng nhau thở phào nhẹ nhõm – Nguy hiểm được giải trừ, Tiểu Tứ Tử quả nhiên là Bồ Tát sống nha!
Tiểu Lương Tử gật đầu đuổi kịp, “Cận Nhi nhà ta mà lại, rất có năng lực!”
Ba người còn lại tránh được một kiếp cũng đi theo về doanh trại.
Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia liếc mắt nhìn hắn – Ngươi là kẻ không có nghĩa khí!
Triển Chiêu học Tiểu Tứ Tử cũng đồng dạng đối với hắn giơ ra hai tay – Đến đây, ôm một cái!
Bạch Ngọc Đường vươn tay gãi đầu, nhìn Triển Chiêu rồi liếc mắt thở dài, lắc đầu bỏ đi.
Triển Chiêu ở phía sau nheo mắt quan sát, “Chuột hình như đỏ mặt, chiêu này hóa ra lại dùng được nha…”
Lâm Dạ Hỏa ở một bên chứng kiến rõ ràng, ngẫm nghĩ – Coi như là có hiệu quả khi bị trách móc, có cơ hội phải thử với tên câm kia mới được, nhìn xem hắn có đỏ mặt hay không.
…
Về tới quân doanh bên ngoài Bình Chung thành, Ân Hậu đã đưa Nghê Hạng Hạo tới gặp Hạ Nhất Hàng.
Nghê Hạng Hạo cũng không có gì giấu giếm, hắn đích xác là nhân dịp rối loạn mà đi ăn trộm vài thứ, “thu hoạch” cũng không ít đâu.
Hạ Nhất Hàng nhìn toàn bộ số bảo bối nằm ở trên bàn mà Nghê Hạng Hạo trộm được, lắc lắc đầu ngó lão nhân.
Phong Khiếu Thiên quở trách, “Ta nói lão đầu ngươi làm như vậy là sai nha! Nếu như luật pháp không quy định không được đánh người trên tám mươi tuổi, quân gia sẽ đánh ngươi! Người dân trong thành chạy nạn ngươi lại còn dám đi trộm đồ vật này nọ!”
Nghê Hạng Hạo gãi gãi đầu, nói nhỏ, “Ta chỉ vào nhà mấy người có tiền, cũng chỉ lấy có hai thứ, với bọn họ mà nói chỉ như chín con trâu mất một sợi lông(53) thôi mà…”
(53) Chỉ những việc nhỏ nhặt không đáng kểNghê Hạng Hạo nói còn chưa dứt câu thì lập tức nhảy dựng lên, vội vã ôm đầu.
Chỉ thấy trên tay Thiên Tôn cầm mấy sợi tóc bạc, xem ra là mới nhổ từ trên đầu Nghê Hạng Hạo xuống.
Hiển nhiên là Thiên Tôn hoàn toàn ghi hận, liếc mắt trừng Nghê Hạng Hạo, “Ngươi một đầu đầy tóc, nhổ mất một hai cọng tóc cũng sẽ không ngốc, vậy thì để cho ta nhổ thêm cho mấy cọng!”
Nghê Hạng Hạo chớp mắt mấy cái, với đầu về phía Thiên Tôn, “Ngươi nhổ đi.”
Thiên Tôn thuận tay ném một nhúm tóc vào mặt hắn.
Thẩm Thiệu Tây vẻ mặt kinh ngạc, Phong Khiếu Thiên đem Nghê Hạng Hạo bày ra cái dáng vẻ “Muốn được đánh” nhào về phía Thiên Tôn mà đẩy ra, “Đừng gây rối nữa! Tuổi đã cao không cho phép đùa giỡn lưu manh!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc dở khóc dở cười, suy cho cùng cũng là chuyện quái gở do Yêu Vương gây nên.
Hạ Nhất Hàng cho người đem “tang vật” ở trên bàn tịch thu, đem trả lại cho những gia đình bị mất trộm ở Bình Chung thành, Ân Hậu thò tay, từ bên trong lôi ra một món đồ khác.
Mọi người chỉ thấy Ân Hậu từ trong đống “bảo bối” lấy ra một tấm bản đồ.
Đó là tấm bản đồ da dê hình tam giác đã cũ.
Ân Hậu hỏi Nghê Hạng Hạo, “Cái này từ đâu tới?”
“Ở trong căn phòng của một tòa nhà ta tìm ra được một cái ám cách, bên trong cất giấu… Không biết là bản đồ giấu cái gì cho nên mới mang tới đây, bởi vì không muốn kẻ trộm biết bí mật trong này!” Nghê Hạng Hạo trả lời.
Mọi người đột nhiên cảm giác được những lời Yêu Vương nói hoàn toàn có đạo lí! Nghĩ tới hắn vẫn cứ luôn luôn đi trộm bảo bối như vậy, nếu như ngày nào đó vô tình trộm được một cái bảo bối nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ ra sao, nhiều năm như vậy thuận buồm xuôi gió mà hắn cũng không gặp phải cái tai họa gì, xác thật không dễ dàng, chẳng lẽ lại có quan hệ đến việc cứ cách mười năm hắn lại bị Thiên Tôn đánh một trận?
Ân Hậu cũng đem ra thứ mà mới vừa rồi cùng với bọn Tiểu Tứ Tử tìm được, hai tờ vừa khéo hợp lại, vẫn còn thiếu một tấm.
Triển Chiêu đưa tới thứ mà bọn họ kiếm được – Ba tấm bản đồ ghép lại thành một tấm bản đồ địa lý hình tròn hoàn chỉnh, ở giữa là ba dòng chữ lớn được nối lại với nhau – Thôn Thi Trì.
Tất cả mọi người đều nhướng mày.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười nhìn bản đồ, “Đủ rồi!”
Đúng lúc này Công Tôn tiến đến, nhìn chằm chằm bản đồ “xuất hiện” trên mặt bàn, lẩm bẩm, “Thần!”
Lúc này, Lan Khắc Minh cầm mấy quyển ghi chép chạy vào, “Tìm được rồi!”
Tất cả mọi người nhìn hắn.
Lan Khắc Minh đem ba cuốn sổ giao cho Hạ Nhất Hàng, “Ta đã cho quan viên điều tra, đây là gia phả của ba người giữ đầm năm đó, bọn họ hiện tại đều sống tại thành Bình Chung, mấy tấm bản đồ hẳn là nằm trong tay bọn họ…”
Đại hoàng tử nói còn chưa dứt lời, liền thấy ba tấm bản đồ được ghép lại chung với nhau đang nằm ở trên bàn.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười với hắn, “Đã tìm được rồi.”
“Tìm được rồi?” Lan Khắc Minh càng thêm kinh ngạc, cũng có chút tiếc nuối, vươn tay gãi đầu, lẩm bẩm, “Cứ tưởng rằng ta có thể giúp chút gì đó…”
Hạ Nhất Hàng cũng giơ tay vỗ vỗ bả vai của hắn, nói, “Đại hoàng tử chớ nên nói vậy, ngươi thế nhưng lại giúp một cái ơn lớn đấy.”
Lan Khắc Minh sửng sốt.
Hạ Nhất Hàng tiếp nhận ba cuốn sổ gia phả, mỉm cười, “Chờ sau này ngươi sẽ hiểu!”
Trong quân doanh của thành Hắc Phong, Triệu Phổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi lập tức mở mắt.
Bên cạnh bàn, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đang đặt bữa cơm tối xuống.
Thần Tinh Nhi ôm đĩa thức ăn trêu Triệu Phổ, “Vương gia, tiên sinh, Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử bọn họ không có ở đây, để ngài một mình ở chỗ này thật là đáng thương nha.”
Nguyệt Nha Nhi cười tủm tỉm, “Tiên sinh trước khi rời đi có đặc biệt tới nhờ đại nương của trù phòng chỉ cho y phương thức làm mì thịt bò mà ngài yêu thích đó.”
Vừa nói vừa đem một cái bát nóng hầm hập đặt trước mặt Triệu Phổ.
Hai nha đầu đi ra ngoài.
Triệu Phổ cầm lấy cái bát liếc nhìn quân trướng có chút lộn xộn – Hắn trước đây cũng dùng bữa một mình trong quân trướng, sao bây giờ lại có cảm giác quân trướng tương đối rộng? Hoàn toàn vắng vẻ thế này.
“Xì xà xì xụp” ăn một miếng mì, Cửu vương gia đang bê cái bát húp nước lèo, vừa húp vừa cảm khái – À! Mùi vị của Thư Ngốc!
Phía bên trong quân doanh thành Bình Chung, cửa chính đóng chặt, ngoài cửa có mấy thị vệ canh gác.
Ở giữa quân trướng, Hạ Nhất Hàng cho người đem ba tấm bản đồ vá lại với nhau, trên sa bàn, khắp nơi ngang dọc của thôn Thi Trì lần lượt xuất hiện trên bản đồ địa hình.
“Địa hình rất phức tạp.” Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua.
“Cái chỗ này.” Triển Chiêu chỉ vào một vùng đất trống tương đối nổi bật trên tấm bản đồ thứ ba, “Nếu như quân địch thật sự muốn trốn, có lẽ chỉ có thể ở địa điểm này.”
Mọi người đồng thời gật đầu.
Hạ Nhất Hàng nhìn vùng đất trống kia, khe khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói, “Ừ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi nghe liền có cảm giác ngữ điệu nói chuyện của hắn dường như có chút quái dị, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy Hạ Nhất Hàng lúc này chắp hai tay sau lưng nhìn chằm chằm tấm bản đồ, trên mặt không có biểu tình đặc biệt nào.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Người này, cũng gần như tương tự Triệu Phổ, ở trên mặt tuyệt đối nhìn không ra hắn đang có dự tính gì.
Hạ Nhất Hàng khẽ mỉm cười một cái, hỏi mọi người, “Có ý kiến gì không?”
Phong Khiếu Thiên nói, “Có bản đồ địa hình vậy thì dễ đánh hơn rất nhiều, đối với loại địa hình này tập kích bất ngờ là tốt nhất.”
“Muốn đánh lén vào ban đêm sao?” Thẩm Thiệu Tây hỏi.
Nói đến chuyện ban đêm đánh lén, Thẩm Thiệu Tây chính là người lợi hại nhất trong Triệu gia quân, đối với hắn mà nói, bình minh có sáng hay không cũng không hề gì, dưới tình huống không có ánh sáng, không ai có thể xuất sắc hơn hắn.
“Muốn chủ động xuất kích à?” Triển Chiêu hỏi, “Không phải nói là dụ địch sao?”
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, chỉ một ngón tay về phía vị trí trung tâm của vùng đất trống trên tấm bản đồ thứ ba, nói, “Tối nay tập kích bất ngờ.”
“Tối nay?” Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc.
Lâm Dạ Hỏa cùng Triển Chiêu cũng khó hiểu – Có phải đã quá gấp gáp rồi không? Từ trước đến nay Hạ Nhất Hàng chẳng phải là một người luôn rất thận trọng sao?
Công Tôn thì ngược lại, không nói ra bất cứ ý kiến gì, y hiện tại vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ – Hết thảy đều dựa theo đúng như trong kế hoạch của Triệu Phổ, cứ như vậy mà tiến tới.
Lúc này, ở bên ngoài Trâu Lương phái người tới thông báo cho Hạ Nhất Hàng, tất cả đều đã được sắp xếp xong.
“Nhanh như vậy.” Hạ Nhất Hàng gật đầu, hạ lệnh, “Tối nay, Thẩm Thiệu Tây mang theo quân tinh nhuệ tiến vào vùng trung bộ bên trong đồng cỏ của tấm bản đồ thứ ba, tập kích bất ngờ hàng ngũ quân địch ẩn nấp tại vùng đất trống.”
Mặt khác, trên tấm bản đồ thứ nhất và thứ hai còn có một con đường dài nối liền thông suốt với toàn bộ thôn Thi Trì, đó là đường lui của quân địch.
Hạ Nhất Hàng để Phong Khiếu Thiên dẫn binh đến đó mai phục dọc đường, chặt đứt đường lui của đối phương.
Sau khi Hạ Nhất Hàng an bài xong xuôi, Thẩm Thiệu Tây và Phong Khiếu Thiên nhanh chóng rời đi, một chút dị nghị cũng không có, hội nghị quân sự trong tưởng tượng của bọn người Triển Chiêu phải được tiến hành đơn giản và gọn lẹ, nhưng mà… Có cần phải quá đơn giản tới mức này không?
Cùng nhau từ trong trướng đi ra, Bạch Ngọc Đường im lặng, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều có suy nghĩ hình như có chỗ nào đó không được đúng cho lắm.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử chạy đi dùng bữa cơm tối, hai lớn hai bé một một chút lo lắng cũng hoàn toàn không có.
Đám người Triển Chiêu trở về trướng của mình, ngồi xuống, ăn cơm tối nhưng lại cảm thấy không có mùi vị gì.
Một lúc sau, Triển Chiêu đành mở miệng nói trước, “Chuyện này… Các ngươi nghĩ thế nào?”
Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường cùng nhau gắp thức ăn, nhìn Triển Chiêu, ý là – Ngươi hỏi cái gì? Cơm nước không lo thưởng thức lại bàn tới kế hoạch tác chiến?
“Có phải là đã quá thuận lợi rồi không?” Triển Chiêu buông bát đũa, hỏi hai người.
Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa dĩ nhiên cũng biết chuyện này có điểm kì quặc.
Ngũ gia nói, “Ta cũng có nghĩ tới, ba tấm bản đồ lấy được quá mức thuận lợi, tấm bản đồ quan trọng như thế vậy mà cứ như thể được dâng lên tới tận cửa.”
“Này này.” Lâm Dạ Hỏa khẩn trương, “Ngộ nhỡ tấm bản đồ là giả vậy thì phải làm sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời nhíu mày.
Hỏa Phượng nghiêm túc nói, “Nếu như Lan Khắc Minh có thể tra ra được mấy cái gia đình trong thành Bình Chung kia là hậu duệ của người giữ đầm, vậy thì quân địch cũng có thể tra ra được nha! Nếu như đối phương so với chúng ta ra tay sớm một bước, hoán đổi tấm bản đồ thì sẽ như nào?”
“Thứ mà ngoại công và Nghê Hạng Hạo lấy được cũng là giả à?” Triển Chiêu hỏi.
“Nếu lỡ thật sự là giả…” Lâm Dạ Hỏa nói, “Vậy thì không ổn rồi.”
“Quan trọng nhất chính là tấm bản đồ thứ ba, bởi vì phía trên có vị trí ẩn nấp của quân địch, cũng chính là thứ mà chúng ta cầm về.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Của chúng ta rất có khả năng là giả nha!” Lâm Dạ Hỏa giật mình.
Ba người nghĩ cần phải đến nhắc nhở Hạ Nhất Hàng một chút, thế nhưng Hạ Nhất Hàng thường ngày đa mưu túc trí, sao có thể đơn giản trúng kế như thế? Bọn họ liền nhìn ra có điểm không thích hợp!
Một đám ba người tâm sự nặng nề chạy tới quân trướng của Hạ Nhất Hàng, lại được báo cho biết Hạ Nhất Hàng không có ở đó, hắn cùng Công Tôn và Lan Khắc Minh đã đi thăm chỗ tị nạn của bách tín Bình Chung thành rồi.
Thị vệ nói Hạ Nhất Hàng trước khi rời đi có thông báo, nói rằng ba người bọn họ rất có thể sẽ đến, để cho bọn họ tiến vào trong trướng ngồi chờ một lát, hắn trở về có hơi muộn.
Bọn người Triển Chiêu vừa vào đến cửa liền ngửi thấy một mùi khét lẹt nồng đượm.
Lâm Dạ Hỏa bịt mũi, “Hạ mụ ở trong lều đốt cái quái gì vậy…”
Bạch Ngọc Đường nhìn đến vật đã cháy sạch bên trong chậu than, chỉ còn sót lại một mẩu da dê, đối với mọi người vẫy vẫy tay.
Chỉ thấy bên trong chậu than là một đống tro tàn, nhìn tấm bản đồ thôn Thi Trì mới được vá lại ban nãy nay lại bị cháy sạch chỉ còn dư lại một mẩu nhỏ, cứ như thể là tiện tay ném vào bên trong chậu than vậy.
Ba người liếc mắt nhìn nhau chớp chớp mắt rồi lại nhìn sang sa bàn… Chỉ thấy vị trí của thôn Thi Trì bị một cái nghiên mực đè lên, toàn bộ đống cát trên thôn Thi Trì đều bị san bằng.
Ba người hai mặt nhìn nhau – Này là cái thể loại gì đây?
Ăn xong cơm tối, Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi tiến vào quân trướng của Triệu Phổ thu thập bát đũa.
Nguyệt Nha Nhi dọn cái bát không, Thần Tinh Nhi nghiêng đầu nhìn khối gỗ xếp hình được đặt trên bàn của Triệu Phổ, chỉ thấy Cửu vương gia đứng trên mặt ghế, một đống xếp gỗ từng cây một được dựng thẳng, chồng chất lên nhau cao cỡ một người, lung lay sắp đổ khiến người xem phải kinh hồn bạt vía.
Sau khi cầm khối gỗ cuối cùng chất lên trên, Triệu Phổ từ trên mặt ghế nhảy xuống.
Thần Tinh Nhi hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, “Vương gia ngài đang chơi trò gì vậy?”
Triệu Phổ chỉ vào tòa khối gỗ thật cao, nói với Thần Tinh Nhi, “Thổi một hơi thử xem.”
“Thổi một cái sẽ đổ hết cả đám đó!” Thần Tinh Nhi nghi hoặc, tuy nhiên vẫn cứ bước tới, cúi người thổi một hơi…
Theo hơi thở nhẹ nhàng mà tiểu nha đầu thổi ra, chỉ thấy tòa “Mộc tháp” thật dài àm ầm ngã xuống, một đầu thì rơi xuống mặt đất, đầu còn lại thì đáp xuống cạnh bàn.
Thần Tinh Nhi nhăn mũi, “A! Vương gia, ngài chơi ăn gian!”
“Hay nha!” Nguyệt Nha Nhi nói, “Còn tưởng rằng những khúc gỗ này rời rạc nhau, hóa ra đều được dính lại, thảo nào không bị đổ!”
Triệu Phổ mỉm cười, “Đương nhiên là ăn gian! Nếu không ăn gian thì còn gì thú vị nữa! Ha ha.”