Phóng ngựa vào quần sơn, đi qua gò cát, dong ruỗi qua đồng cỏ, đi qua cây rừng, phóng tầm mắt nhìn tới là đỉnh núi Thiên Sơn tuyết trắng bao trùm nguy nga cao vút ở trên tầng mây.
Ở trên Thiên Sơn Nam lộc, có một sườn núi quanh năm tuyết đọng, theo sườn núi đi lên, có thể thấy một tòa trạch viện, bên trong cửa viện có mấy gian phòng xá tinh xảo, phía sau phòng xá lại có vườn hoa lớn.
Phòng xá như là đường phân ranh giới, trước phòng và sau phòng thuộc về kiểu khí hậu khác biệt, một bên là băng tuyết bao trùm, nhưng một bên lại là phồn hoa nở rộ.
Đứng ở trong viện nhìn lên là bầu trời xanh biếc, bốn phía là đỉnh núi non trùng điệp, trên đỉnh núi trên có băng tuyết, dưới đỉnh núi là rừng rậm, bầy bạch tuần lộc thường không xuất hiện ở gần đây. Chúng hay núp ở những dãy sơn cốc nhỏ trong dãy núi Thiên Sơn khổng lồ, chính là ở nơi tiên cảnh Bách hoa cốc.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu khi còn bé liền theo Yêu Vương, sinh sống ở nơi này.
Lúc Yêu Vương rời đi, Ân Hậu cũng không trở về Bách hoa cốc, Thiên Tôn chính là một mực ở nơi này.
Yêu Vương mang Thiên Tôn cùng Ân Hậu cưỡi ngựa đi tới trước trạch môn, xuống ngựa.
Ngân Yêu Vương đứng ở cửa một hồi, nhìn chung quanh một chút, trong trí nhớ của Yêu Vương thì mấy cây mai vàng trước cửa đã to lớn hơn trước rất nhiều, hoa mai nở vàng rực một mảnh, mùi thơm tràn ngập trên không trung, gợi cho Yêu Vươn cảm giác quen thuộc.
Yêu Vương đứng ở cửa một hồi, liền muốn vào cửa, đẩy cửa trước, nhưng lại chú ý tới một rương sắt lớn bày trước cửa.
Yêu Vương thật tò mò, vừa hỏi là cái gì, liền đi mở rương ra.
Nhìn bên trong một cái… Chỉ thấy bên trong chất đầy chìa khóa.
Yêu Vương nghi ngờ quay đầu lại hỏi, “Cái gì nha? Sao nhiều chìa khóa như vậy?”
Thiên Tôn gãi gãi đầu nhìn trời.
Ân Hậu nhìn Thiên Tôn một chút, liền hỏi, “Là bởi vì ngươi một mực không nhớ mang theo chìa khóa, cho nên Ngọc Đường chuẩn bị cho ngươi nhiều chìa khóa như vậy?”
Thiên Tôn chớp mắt, bước nhanh tới, sờ một cái trên người, quả nhiên là không có chìa khóa.
“Khụ khụ” Thiên Tôn ho khan một tiếng, nhìn trái phải một cái, rất vô tình kéo khóa cửa một cái.
Cõi đời này khóa nào cũng không ngăn được Thiên Tôn kéo một chút, liền rắc rắc một tiếng gãy ra.
Thiên Tôn đẩy cửa một cái, nghênh ngang đi vào trong.
Ân Hậu cùng Yêu Vương nhìn nhau một cái, lại đi nhìn cái rương khóa trước cửa một chút, lắc đầu không biết làm sao, lòng nói —— Ngọc Đường thật là không dễ dàng a.
Vào tiền viện, trên mặt tuyết dày có một tấm bàn đá cùng mấy chiếc ghế, trong sân một tầng tuyết đọng thật dày, trên đất có một chuỗi dấu chân nhỏ, đại khái là có động vật nhỏ nào đỏ đi qua.
Yêu Vương đi về phía gian phòng mình từng ở, đẩy cửa phòng ra, đồ vật trưng bày trong phòng cơ hồ không có thay đổi so với trước đây, hơn nữa không có bụi bám, tựa hồ là có người ở vậy.
Thiên Tôn nhìn gian phòng kia một cái… Nguyên lai chính Thiên Tôn mấy năm này vẫn luôn ở tại trong phòng Yêu Vương, chẳng qua là trước kia trí nhớ hỗn loạn, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tại sao nhất định phải ở tại nơi phòng.
Bạch Ngọc Đường từ nhỏ cũng biết, đồ vật trong phòng Thiên tôn không thể lộn xộn, bộ bàn ghế cùng bình trà và ly trà, nguyên lai để ở nơi đâu, sau khi dùng qua đem để ở nơi nào dù là để lệch một chút, Thiên Tôn cũng sẽ đi xếp đặt lại, xếp đến lúc Thiên Tôn cảm thấy “Đúng rồi” mới ngưng.
Đầu tiên lúc Bạch Ngọc Đường còn nhỏ liền cảm thấy có thể sư phụ tương đối thích bắt bẻ, có thể trừ gian phòng kia ra, những địa phương khác đồ để chỗ nào Thiên Tôn căn bản không quan tâm, cho nên trong trí nhớ Bạch Ngọc Đường thì gian phòng kia là bất đồng.
Yêu Vương cười híp mắt nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu khoát tay chặn lại, “Chúng ta ở lại hai ngày đi.”
Ân Hậu hướng tới gian phòng mà mình cùng với Thiên Tôn ở trước kia đi tới, đẩy cửa ra…
Cái phòng này là Bạch Ngọc Đường ở, trong phòng bày hai cái giường, cùng dáng vẻ khi bọn họ còn bé ở cũng không sai biệt lắm.
Ân Hậu đột nhiên cười, gian phòng của Triển Chiêu trong Ma Cung cũng là bố trí như vậy, không chỉ Triển Chiêu, ngay cả gian phòng của khuê nữ Ân Lan Từ khi còn bé, đều là như vậy, luôn là hai cái giường.
Thiên Tôn từ trong ngăn kéo lấy ra khăn trải nệm cùng mền mới, lẩm bẩm, “Ai nha, sớm biết đem hai nha đầu mập gầy cũng mang đến là tốt, còn phải phủi bụi nữa a.”
“Vậy thì tự mình phủi a.”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu quay đầu, chỉ thấy Yêu Vương dựa vào khung cửa.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu lập tức lộ mặt ghét bỏ —— Tự mình phủi bụi?
Yêu Vương chỉ huy hai người bọn họ, “Trong sân tuyết quét sạch sẻ, phòng quét dọn tốt, đất cũng phải lau.”
“Hả?!” Thiên Tôn cùng Ân Hậu bất mãn.
Yêu vương gõ khung cửa một cái, “Nhanh lên!”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu tâm bất cam tình bất nguyện đi lấy chổi lông gà tử cùng cây chổi, Yêu Vương nhanh nhẹn đi tới phòng bếp.
Ân Hậu liền hỏi, “Người đi đâu vậy a?”
“Đi nấu cơm cho hai ngươi a.” Yêu Vương đẩy cửa phòng bếp ra, sau khi vào phòng liền làm việc.
Ân Hậu cầm cây chổi ở trong sân quét tuyết vừa hỏi Thiên Tôn đang lau bàn “Làm thức ăn gì? Trong phòng bếp có đồ ăn sao?”
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, “Trong hầm băng cất thật nhiều a, đều là mấy tiểu nha đầu nhà Ngọc Đường làm ra.”
Đang trò chuyện, Yêu Vương từ trong phòng bếp lộ ra nửa người, hướng về phía Ân Hậu ngoắc, “Tương Tương…”
Ân Hậu mặt đỏ lên, giậm chân, “Không được kêu cái này!”
[Ã dễ thương chết mất]Thiên tôn “Phốc ” một tiếng, khá tốt không có ở trước mặt bọn nhỏ mà kêu như vậy…
“Ra đằng sau nhặt hai trứng gà a.” Yêu Vương dặn dò một câu, lại trở về, tựa hồ đang xào thức ăn, trong ống khói đã có khói bay ra, nghe mùi thơm giống như xào thịt muối, cảm giác hẳn là rất ngon.
Ân Hậu buông cây chổi xuống, đi ra sau núi Bách Hoa Cốc nhặt trứng gà.
Trong Bách Hoa Cốc có không ít gà núi, tùy tiện đi tới một cái ổ nào đó, móc một chút cũng có thể móc ra mấy quả trứng.
Ân Hậu chạy đến sau núi, tìm một ổ gà, thuận lợi móc ra hai quả trứng, lúc trở lại, đi qua ao hoa sen. Trong ao mấy chú cá chép đang tung tăng bơi qua bơi lại.
Ngẩng đầu lên, một đoàn chim anh vũ đủ màu sắc từ đỉnh đầu bay qua, bay về phía vách núi cách đó không xa.
Trên vách núi, từng chùm từng chùm những trái cây màu đỏ kiều diễm, từ trên núi lan tràn đến bên sơn cốc.
Mấy chú hươu trắng con từ trong rừng nhảy ra, ngoẹo đầu nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu ngồi xuống, vén tay áo lên, ở trong ao hoa sen vớt một cái, bắt được một đuôi chú cá chép mập mập liền mang trở về.
Đi mấy bước, liền có hai con thỏ nhảy nhót bên chân Ân Hậu, Ân Hậu quay đầu nhìn, gió núi thổi một cái… Một mảng lớn cánh hoa trắng tung bay, trên không trung vũ động, từ trước mắt Ân Hậu lướt qua, mang theo một mùi thơm thoang thoảng.
Ân Hậu khóe miệng hơi nâng lên, bước chân dễ dàng đi trở lại tiền viện, trong miệng còn ngâm nga bài hát học được từ chỗ Tiểu Tứ Tử.
Đến cửa phòng bếp, đã nghe một mùi thức ăn thơm phức.
Trước mặt Thiên Tôn chạy ra, một tay bưng một dĩa bánh củ cải chiên, một tay bưng một dĩa nấm xào gà rừng.
Ân Hậu đi tới bên cạnh Yêu Vương, chỉ thấy bên bếp là một dĩa bánh củ cải chiên cùng một dĩa cải trắng thịt muối, cơm trong nồi cũng đã chín.
Yêu Vương cầm khối bánh củ cải nhét vào trong miệng Ân Hậu, đưa tay nhận trứng gà cùng cá chép, để Ân Hậu đi xuống hầm trữ đồ cầm một vò giấm lên, chuẩn bị làm cá xốt chua ngọt.
Ân Hậu nhai bánh liền đi ra ngoài, chỉ thấy Thiên Tôn đã đem rượu ngon bưng ra hai bình, vào lúc này đang mở nắm bình mà ngửi hương vị.
Trong chốc lát, Yêu Vương đem cá xốt chua ngọt cùng tô canh hầm cũng làm xong, kêu Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi vào bưng thức ăn, mình lại múc ba chén cơm đi ra.
Trong sân, tuyết cũng quét sạch sẻ rồi, trên bàn bày biện một bàn thức ăn, còn một bầu rượu nóng.
Ba người ngồi quây quần một chỗ ăn cơm, ban đêm trong Bách Hoa Cốc tiếng côn trùng kêu thanh, một hai phiến cánh hoa rơi vào trong chén rượu, chậm rãi xoay tròn.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn kể chuyện lý thú khi còn bé của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cho Yêu Vương nghe, chọc cho Người cười không dứt.
…
So sánh với bên trong Bách Hoa Cốc cảnh ung dung, nhàn nhã. Đầu kia, Hắc Phong Thành nhưng lại là một cảnh tượng khác.
Bên trong Soái phủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong sân viện, Yêu Yêu cùng Tiểu Ngũ bị nhốt ở ngoài cửa phòng.
Tiểu Ngũ gục ở trong sân ngáp, ngồi ở một bên mà liếm lông cho Tiểu Hồng Liên mà cha mẹ đều bị dắt đi.
Hồng liên dáng dấp thật lớn, càng ngày càng xinh đẹp hơn lại còn mũm mĩm ai thấy cũng thích.
Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm đều bị Thiên Tôn cùng Ân Hậu cưỡi đi, Tiểu Hồng Liên vốn là muốn tìm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chơi một hồi, thế nhưng hai người này sau khi ăn tối liền trở về phòng khóa cửa, cũng không để cho người vào, không biết đang làm gì nữa.
Mà vào lúc này trong phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đốt đèn đêm mà đọc sách.
Hai người có thể coi là “Mở rộng tầm mắt ”, khó trách họ Uông kia chỉ là một người bình dân mà còn có người viết thành sách, cuộc sống người họ Uông này so với một ít triều đại hôn quân còn hoang dâm vô đạo hơn.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa nghiên cứu vừa cảm thấy thời tiết hôm nay sao nóng vậy a!
Ngũ gia: “Nơi này viết việc kinh doanh của lão rèm kia cơ bản cũng là sòng bạc, khách sạn, tửu lầu … những việc mua bán này mở chung một chỗ, lẫn lộn nhiều loại người, làm việc thuận lợi, bạc cũng dễ dàng rửa.”
Triển Chiêu bưng ly trà liếc Bạch Ngọc Đường, ý kia —— Chuột! Chớ giả bộ! Ta cũng không tin ngươi chú ý điểm chính là ở trên người lão rèm.
Hai người lại lật vài tờ, ánh mắt đầu tập trung, đang nghiên cứu một đoạn “Kỳ văn” trong đó, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa: “Triển đại ca, Bạch đại ca!”
“Khụ khụ…” Triển Chiêu liền sặc nước trà.
Ngũ gia vội vàng đem sách khép lại, hít sâu một hơi, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Tiểu Lương Tử ló đầu vào, đi vào trong nhìn.
Triển Chiêu đấm ngực, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Làm sao rồi?”
Tiểu Lương Tử nói: “Sư phụ bên kia thẩm án tử a, hỏi hai ngươi có đi hay không.”
Triển Chiêu có thể thuận khí rồi, liền hỏi, “Là mấy người binh lính bị bắt kia sao?”
Tiểu Lương Tử gật đầu, “Dạ! Tiên sinh nói để cho đệ tới gọi các huynh, nói đừng để cho hai ngươi đọc sách quá nhiều, mệt mỏi nha.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó hiểu mặt đỏ lên, oán thầm —— cái tên Công Tôn kia!
Tiểu Lương Tử còn thật tò mò, muốn chạy vào: “Các huynh là đang đọc sách gì nha?”
Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn lại.
“Không có gì a, chúng ta đi phía trước nhìn thẩm tra phạm nhân a.” Triển Chiêu cười hì hì đứng lên, kéo Tiểu Lương Tử ra cửa.
Ngũ gia thở dài, đóng cửa lại, đi theo Triển Chiêu cùng đi tiền viện.
Hai người bọn họ đi lần này, sau lưng liền có một con ngựa con, một con hổ, một con rồng tựa hồ rất vui vẻ mà đuổi theo.
Bởi vì trận đánh Ác Đế Thành đã kết thúc, cho nên Triệu Phổ bọn họ đều không ở trong quân doanh, vào lúc này toàn ở trong soái phủ.
Tiền viện soái phủ tới không ít người, mấy vị tướng quân cơ bản đều ở đây, bầu không khí cũng tương đối nghiêm túc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh đám người, tìm một vị trí tương đối trống, đi vào trong nhìn, đúng lúc đứng bên cạnh Thẩm Thiệu Tây.
Trong sân quỳ năm người, mặc quần áo màu đen, bốn người quỳ ở phía sau, một người ở phía trước.
Người quỳ phía trước có làn da ngăm đen, xấu xí, năm người quỳ xuống đất, mặt mày ủ rũ, đại khái cũng biết đại họa trước mắt.
Bên cạnh bọn họ đặt một ít tài vụ, phần nhiều là vàng bạc đồ trang sức, còn có một chồng ngân phiếu, đoán chừng là tang vật.
Triệu Phổ sắc mặt cũng đen, ngồi ở trong sân trên một cái ghế, đánh giá mấy người kia.
Lỗ nghiêm cầm một quyển danh lục, đọc ra tên của mấy người, còn có chức vụ.
Năm người này cũng không phải là binh mã chính quy ra trận giết địch, mà là ở trong Hắc Phong Thành phụ trách hậu cần, đều làm nghề giết gia súc, gia cầm, thuộc về nhà bếp trong quân doanh.
Người cầm đầu, chính là người quỳ ở phía trước gọi là Trương Nhị Cẩu, năm người bọn họ đều không phải là người bản xứ, ở nhà bếp làm được ba năm rồi, tháng này liền chuẩn bị xuất ngũ hồi hương.
Hạ Nhất Hàng hỏi Trương Nhị Cẩu, “Quân doanh cho mỗi một người binh lính giải ngũ hồi hương cũng chuẩn bị lộ phí cùng khoản tiền an trí, các ngươi vì sao còn phải cướp người đi đường?”
Trương Nhị Cẩu vẻ mặt đưa đám, thành thật khai báo.
Nguyên lai, năm người này ngày thường thích đánh bài, thiếu rất nhiều tiền đặt cuộc, tất cả ngân lượng mà quân doanh phát cũng mang ra đánh bài, lúc hồi hương hai tay trống trơn cảm thấy không cam lòng, cho nên bí quá hóa liều.
Hạ Nhất Hàng để cho bọn họ cặn kẽ kể ra tổng cộng gây án mấy lần, đoạt bao nhiêu tài sản, giết mấy mạng người.
Lần lượt từng người kể ra.
Cửu vương gia liền sinh khí.
Hạ Nhất Hàng cũng thở dài, “Xử theo quân pháp, ba ngày sau vấn trảm, trước giải vào phòng giam.”
Binh lính đem năm người kia đi xuống tạm thời giam lại, Lỗ Nghiêm sai người dựa theo lời khai bọn họ, đem tài vật trả lại, hơn nữa thẩm tra tội bọn họ.
Triệu phổ mệnh lệnh hết thảy tướng tá nghiêm tra thuộc hạ, trọng chỉnh quân kỷ.
Triển Chiêu gật đầu một cái, Triệu Phổ trị quân rất nghiêm khắc, bất quá dường như cũng không liên hệ gì tới mình a… Làm gì quấy rầy mình cùng Bạch Ngọc Đường “Đốt đèn đọc sách a”?
Thời điểm Triển Chiêu đang nghi ngờ, Thẩm Thiệu Tây nhỏ giọng cùng Triển Chiêu và bạch Ngọc Đường nói, “Quân ta nghiêm cấm đánh bài cùng phiêu kỹ, một khi phát hiện nghiêm trị không tha, mà hành vi mấy người này luôn cảm thấy có chút kỳ quái.”
Triển Chiêu liền hiểu, “Ba ngày sau vấn trảm, ngươi muốn ta tra rõ nguyên nhân tại sao bọn họ làm như vậy trong ba ngày này?”
Thẩm Thiệu Tây gật đầu, “Nguyên soái lo lắng có cái gì ẩn tình, ta cũng cảm thấy chuyện rất khác thường.”
Triển Chiêu hiểu ý, “Biết, sáng mai ta đi tra ngay.”
Triệu Phổ không hứng lắm, thẩm án xong rồi liền đi trở về, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử ngủ gà ngủ gật mà đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ lười biếng của Triệu Phổ, biết hắn là đang phiền lòng, suy nghĩ, chờ khi mình đọc xong rồi, đem sách cho hắn, không chừng hắn có thể vui vẻ chút.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị trở về phòng tiếp tục “Học hành cực khổ”, mới ra cửa, chỉ thấy Giả ảnh chạy tới.
“Triển huynh, có khách Ma cung tới.”
Triển Chiêu sửng sốt một chút, chỉ thấy ngoài cửa lớn, một người “Phiêu” đi vào.
Người đến, mang một mặt nà hề, đội nón lá rộng vành, một cái tay một cái chân một cây quải trượng —— Thiên Tàn Lão Nhân.
“Tiểu Tàn thúc?!” Triển Chiêu kinh ngạc.
Sau lưng Thiên Tàn, lại một người chạy vào, vóc dáng thấp bé, trên lưng đeo một hồ lô rượu lớn—— Tửu Tiên Tiết Tẫn.
“Túy Gia gia?”
Triển Chiêu chạy ra bên ngoài, nghi ngờ hai vị làm sao đột nhiên tới.
Tiết Tẫn duỗi tay nắm tay Triển Chiêu, nhìn xung quanh, “Yêu Vương đâu?”
Bạch Ngọc Đường cũng nghi ngờ, cố ý chạy tới là để gặp Yêu Vương sao?
“Yêu Vương và ông ngoại cùng Thiên Tôn trở về Bách Hoa Cốc.” Triển Chiêu trả lời.
Tiết Tẫn không hiểu, “Vậy hắn để cho chúng ta tới làm chi?”
Triển Chiêu sửng sốt một chút, “Yêu Vương gọi các ngươi tới?”
” Ừ.” Tiết Tẫn gật đầu, “Hắn để Nhất Họa cho chúng ta lời nhắn a, để cho chúng ta nhanh chóng đến Hắc Phong Thành.”
Thiên Tàn thấy Triển Chiêu cùng Tiết Tẫn trò chuyện, liền vây quanh hai người bọn họ bay tới bay lui, cuối cùng liền cất giọng nói như tiếng sấm vang “Thu thu đi rồi ”
Thật may những người này trước đây đều gặp Thiên Tànrồi, biết người nói chuyện chỉ như vậy, không giống lần đầu tiên như vậy bị giật mình mà sợ.
Bạch Ngọc Đường nói cho Thiên Tàn, “Diệp Tri Thu đi Hãm Không Đảo tìm ngoại công rồi a.”
Thiên Tàn gục đầu xuống mà ủ rũ.
“Lão yêu vẫn là như thường lệ không đáng tin cậy a, thiệt thòi cho taxuất sơn tới gặp hắn.”
Lúc này, ngoài cửa một thanh âm khác truyền tới.
Bạch Ngọc Đường nhìn về cửa, thanh âm này chưa từng nghe qua, Triển Chiêu chính là trợn to hai mắt, ngay sau đó há to miệng.
Chỉ thấy ngoài cửa viện lại vào một lão già.
Lão đầu nhi này thân hình cao lớn, tóc xám trắng, râu cũng xám trắng, một thân quần áo rách rưới đầy nốt chắp vá.
“Thiên gia!” Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ.
Lão đầu kia mặt mày hớn hở gật đầu, “Ngoan.”
Bạch Ngọc Đường nhìn lão đầu nhi kia, trong đầu hiện ra một cái tên —— Thiên Thi Quái!
Dưới ánh trăng, lão đầu kia gương mặt xám trắng, hốc mắt đỏ như màu máu, con ngươi xám trắng, giống như là từ trong mộ bò ra.
Trong Ma cung, có mấy vị lão nhân gia tuổi tác đặc biệt lớn, tùy tiện không thấy được, lớn tuổi nhất là Cửu đầu nải nải, xếp hàng xuống, chắc là vị này Thiên Thi Quái… là hoạt tử nhân trong truyền thuyết!
Thiên Thi Quái sát Bạch Ngọc Đường một chút, khẽ mỉm cười, “A… Đây chính là tiểu Bạch Đường a.”
Ngũ gia hành lễ với Thiên Thi
Thiên Thi cười híp mắt hỏi Bạch Ngọc Đường, ” Sư phụ nhà ngươi thế nào? Yêu Vương trở lại hắn vui vẻ chứ?”
Ngũ gia gật đầu một cái.
Thiên Thi chắp tay sau lưng, “Yêu nghiệt kia lừa gạt ta chạy đường xa như vậy, nhưng mình lại chạy!”
Mặc dù không biết Yêu Vương tại sao kêu người tới, nhưng mình lại không ở đây, bất quá Triển Chiêu nhìn thấy lão gia tử ở Ma cung cũng là vui vẻ, liền mang về trong viện mình, chuẩn bị phòng khách để cho Tam lão ở.
Nghe nói người Ma cung tới, Triệu Phổ cùng Công Tôn bọn họ cũng đều tới, ngồi chung một chỗ bồi lão nhân gia uống rượu nói chuyện phiếm.
Triển Chiêu mang vò rượu ra, rót đầy ly rượu cho mấy lão nhân, xoay một vòng, nhưng phát hiện Thiên Tàn không thấy.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không biết lão gia tử là đi nơi nào?
Đang tìm, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đột nhiên kéo tay áo mình.
Triển Chiêu cúi đầu nhìn Ngũ gia.
Ngũ gia hướng về phía trong phòng chép miệng.
Triển Chiêu vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Tàn không biết từ lúc nào đã ở trong phòng mình, trong tay đang cầm quyển sách lên nhìn.
Triển Chiêu trong nháy mắt nhớ tới quyển kia là sách gì, hít một hơi lãnh khí liền muốn vọt vào ngăn cản.
Còn chưa kịp để cho Triển Chiêu chạy vào trong, liền nghe được giữa không trung một tiếng hét thảm, “A a a a a a!”
Trong soái phủ, tất cả mọi người đều bị giật mình.
Mọi người đang cầm ly rượu, nhìn Thiên Tàn đang lao ra.
Thiên Tàn giống như là bị cái gì kinh sợ, hướng phía tường liền xông tới, Thiên Thi liền đưa tay lôi một cái, lần này đại khái là dùng sức hơi nhiều, đem chiếc nón rộng vành của Thiên Tàn kéo cho lệch vị trí.
Sau đó liền nghe được “Ba tháp” một tiếng, cái mặt nạ hề rơi xuống đất.
Tiểu Lương Tử ngay ở bên cạnh, đưa tay nhặt lên cái mặt nạ đó, ngưỡng mặt lên, đưa cho Thiên Tàn.
Tiểu Lương Tử ngửa mặt, Thiên Tàn vừa cúi đầu, hai người đối mặt, nhìn nhau.
Tiểu Lương Tử chợt há to miệng, ngay sau đó lại là một tiếng hét thảm.
“A a a a a!” Thiên Tàn cầm lên mặt nạ, bụm mặt tông cửa xông ra, chạy đi hướng xa xa.
Tiểu Lương Tử duy trì dáng vẻ há to mồm đứng ở nơi đó.
Bị biến cố bất thình lình gây sợ, mọi người cũng đầy ngơ ngác.
Hồi lâu, Tiểu Tứ Tử kéo Tiểu Lương, “Tiểu Lương Tử.”
Tiểu Lương Tử xem như là phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, ” Tốt…”
Tiểu Tứ Tử không hiểu, “Tốt?”
Tiết Tẫn cùng Thiên Thi tựa hồ biết Tiểu Lương Tử muốn nói gì, cũng đỡ trán.
Tiểu Lương Tử hít sâu một hơi, “Thật là đẹp trai a!”
Tiểu Tứ Tử kinh ngạc: “Thiên Thiên rất tuấn tú sao?”
Tiểu Lương Tử dùng sức gật đầu, “Vượt qua đẹp trai!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút.
Triển Chiêu đối với Chuột nhà mình nháy mắt mấy cái —— một lời khó nói hết, một hồi từ từ cùng ngươi nói.
Lúc này, Tiết Tẫn đi tới cửa, nhặt lên quyển sách mới vừa rồi bị Thiên Tàn vứt bỏ, vừa lật vừa nói, “Thấy cái gì mà bị kích thích lớn như vậy…”
“A!” Triển Chiêu vội vàng nhào qua cướp sách.
Tiết Tẫn nhìn một cái, nhưng là đưa tay ngăn lại Triển Chiêu.
Lão gia tử hơi nhíu mày lại, đem sách giao cho Thiên Thi.
Thiên Thi lật vài tờ, trên mặt xuất hiện một tia thần tình sáng tỏ, “Nga… Nguyên lai là vì chuyện này a.”
Bạch Ngọc Đường vỗ nhè nhẹ Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu cũng cảm thấy có chút manh mối —— liền nói Yêu Vương làm gì đột nhiên kêu ba người tìm tới đây, chẳng lẽ là bởi vì chuyện Hỏa Long Ký sao?
Triển Chiêu vừa định hỏi, Thiên Thi đột nhiên hỏi, “Các ngươi tìm được Hỏa Long Kim chưa?”
Triệu Phổ gật đầu, “Là tìm ra thật là nhiều vàng!”
Thiên Thi, nói: ” thời điểm dọn vàng, có tìm được mấy quyển danh sách hay không?”
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, cái này ngược lại không biết, là Trâu Lương dọn…
Đang muốn tìm người hỏi một chút, liền nghe ngoài cửa có người trả lời, “Thật đúng là tìm được.”
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương mang theo Câm đi vào, Lâm Dạ Hỏa cầm trong tay hai quyển trục.
Hỏa phượng quơ quơ quyển trục, “Ở nơi này đây!”