Quyển 1: Tu Hành Lộ.

*************************

Lang quốc, một đất nước nhỏ nằm ở Đông Nam châu lục, phía bắc hướng về Đông Thổ rộng lớn, phía nam đón gió của Triệu Hà, còn phía tây thì nằm ven vùng biển Cửu Long.

Phía tây của Lang quốc có một làng chài nhỏ nhưng dân cư lại không ít. Có là những dân bản địa, cũng có là những người xứ khác tới đây để tìm kế sinh nhai.

Trước đây tại làng chài Việt Hải đã từng là nơi phồn hoa bậc nhất của cái mảnh đất phía tây này.

Song, vào rất nhiều năm về trước bất ngờ trên bầu trời lại xuất hiện thêm một vầng mặt trời nữa làm cho nơi đây trở nên cằn cỗi.

Sau cái sự kiện đó, người dân ở đây phải đối mặt với vô số những khó khăn, có người đã không chịu đựng nổi mà ngã xuống, cũng có người tích góp được khá hơn thì đưa gia đình vợ con chuyển đi nơi khác.

Làng Việt Hải được ví như là một khu ổ chuột, nếu như không phải còn nằm ở ven biển thì chắc cũng không một ai dám đặt chân tới đây.

Trong một ngôi nhà được dựng bằng gỗ đã có chút mục nát, trên mái được lợp bởi những lớp lá cọ rách lả tả, ánh nắng qua khe hở đó chiếu thẳng vào bên trong hắt lên trên mặt của một thiếu niên chừng mười bốn tuổi.

Thiếu niên đó gầy gò, da dẻ có chút ngăm đen, tuy nhiên xương cốt lại tỏ ra vô cùng rắn chắc.

Thiếu niên gầy gò này tên là Trường Nam, là một thợ đóng thuyền.

Nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ, thực chất cái nghề đóng thuyền này là hắn thay phụ thân mình kế thừa lại tay nghề của ông.

Phụ thân hắn trước đây là một thợ đóng thuyền có tiếng ở làng Việt Hải, nhưng ông cũng đã qua đời vào tám năm trước, sau đó mẹ Trường Nam cũng một phần vì thương nhớ ông, một phần vì không chịu nổi với sự khắc nghiệt ở đây nên cũng nhắm mắt ra đi.

Hiện tại trong Trường gia cũng chỉ còn một mình Trường Nam phải tự lập từ khi còn rất nhỏ, hắn là thợ đóng thuyền nhưng từ khi phụ thân hắn qua đời rất ít ngư dân tìm đến nhà hắn nữa.

Thậm chí ngôi nhà này của Trường Nam cũng sắp không giữ nổi vì hắn vẫn đang còn một khoản nợ ba lượng bạc từ Bạch lão bá.

Trời chiều đã ngả xuống, hai vầng mặt trời vẫn gay gắt chiếu xuống từng bãi cát, mặt biển, có thể cảm nhận được cái nóng qua từng lớp không khí, mặt đất như muốn bốc lửa, cỏ cây ảm đạm không còn chút sức sống.

Trường Nam đứng dậy đi ra khỏi nhà, hắn một thân để ngực trần trên tay có cầm theo một con dao găm, trên hông của hắn còn treo lấy một cây lao dài chừng hơn một mét.

Hắn đi về phía bờ biển kéo cao quần lên lội xuống quan sát sau đó rút cây lao ra đâm thẳng về phía trước.

Trường Nam lặn mình xuống dòng nước lấy cây lao đang cắm trên một tảng đá gần đó, trên mũi lao sắc nhọn bằng sắt còn dính lấy một con cá chừng một cân, hắn ném con cá lên bờ sau đó lại tiếp tục im lặng quan sát.

Một lúc lâu sau Trường Nam trên tay xách theo ba con cá lên bờ sau đó rời đi giống như là một thói quen hàng ngày vậy.

Sắc trời lúc này cũng đã dần ngả về tối, thời tiết của làng Việt Hải quả thực rất khắc nghiệt.

Nếu như ban ngày có cái nóng như lửa đốt thì ban đêm khí lạnh lại âm hàn đến cực điểm, còn một điều nữa đó là trên bầu trời không có mặt trăng làm cho ban đêm nơi đây trở nên cực kì tăm tối.

Khi màn đêm buông xuống là lúc mà tất cả hộ dân tại đây đều đồng loạt tắt hết đèn đi, Trường Nam trong nhà lúc này cũng vậy, hắn thổi tắt đèn dầu treo trên cửa sổ sau đó đóng chặt cửa lại rồi ngồi xuống nhắm mắt điều tức hơi thở đến mức nhỏ nhất.

Đây là điều mà mỗi người dân ở đây đã tập dần thành thói quen mỗi khi màn đêm buông xuống, bởi vì khi đêm tối phủ xuống bên ngoài là cực kì nguy hiểm.

Bên ngoài lúc này những tiếng sói tru kéo dài bao phủ khắp làng Việt Hải, sau đó là những tiếng bước chân quỷ dị, những tiếng thở hồng hộc âm lãnh làm cho ai nghe thấy cũng phải nổi da gà.

Đối với Trường Nam hắn đã quá quen với những loại âm thanh này rồi, vì hắn là dân bản địa nơi đây, đã phải sinh hoạt như thế này hàng ngày ngay khi hắn vừa mới được sinh ra.

Năm đó khi hạo kiếp phủ xuống, đã không ít người xui xẻo khi bị những tồn tại kh ủng bố phía ngoài kia tấn công, người dân ở đây cũng đã phải nhờ đến cái chết của rất nhiều người mới hiểu ra được quy luật mà tiếp tục sinh tồn.

Trường Nam đôi mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt không mang chút biểu tình gì, duy chỉ có bàn tay phải là vẫn nắm thật chặt dao găm.

Hắn đã phải tự lập từ nhỏ, nên hắn luôn phải cẩn thận đề phòng cho những tình huống xấu nhất.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, một canh, hai canh, ba canh… cho tới khi trời ửng sáng, mặt trời thứ nhất mọc lên, sau đó là mặt trời thứ hai, lúc này Trường Nam mới dám thả lỏng cơ thể đặt dao găm xuống rồi dựa vào vách tường ngủ đi.

Nhưng hắn cũng chỉ chợp mắt có hai canh giờ, sau đó lại đứng dậy đi tới cuối gian phòng dọn dẹp.

Tại bên trong một góc của gian phòng xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ được đặt một cách rất cẩn thận, đây là kỉ vật của cha hắn tặng, cha hắn cũng nói đây là chiếc thuyền gia truyền của gia tộc mà tổ phụ hắn trước khi qua đời truyền lại cho cha hắn.

Bạch lão bá đã nhiều lần muốn Trường Nam lấy chiếc thuyền này gán nợ cho lão nhưng Trường Nam một mực không để ý, đây là kỉ vật gia truyền của nhà hắn, dù có phải chết hắn cũng phải để nó đi cùng với người có huyết mạch cuối cùng của Trường gia này.

Một ngày này Trường Nam vẫn là ngồi chống cằm ở hiên cửa ngóng nhìn về phía xa.

Ngư dân lúc này cũng đã bắt đầu ra biển, người ở đây ai nấy đều ngăm đen, khí lực dồi dào.

Hiển nhiên cũng có một đội ngũ tuần vệ đang xách một số thi thể người từ hôm qua đến nơi chôn cất, đây cũng là điều diễn ra như bữa cơm hàng ngày của ngôi làng này, Trường Nam cũng lười đi quan sát.

Hắn mới chỉ mười bốn tuổi nhưng đã được tiếp xúc với rất nhiều xác chết, nhiều đến nỗi mà hắn còn chẳng thể đếm được, thậm chí là cả những xác chết bị gặm nhấm mất nửa khuôn mặt, hay ngũ tạng lục phủ bị lôi ra ngoài Trường Nam cũng đã từng chứng kiến qua.

Mặc dù đêm tối nguy hiểm là thế nhưng vẫn còn nhiều người không về kịp hoặc lưu lạc bên ngoài để tìm kiếm cơ duyên.

Có tin đồn rằng đã có người vào một đêm nọ vì không về kịp nhà nên đã phải ở bên ngoài, hắn trốn vào một tổ chim phía bờ rừng rồi chứng kiến rất nhiều điều quỷ dị.

Hắn nói mình nhìn thấy thần tiên bay lượn trên bầu trời sau đó phát hiện ra hắn, thần tiên ấy nhìn xuống gật gật đầu rồi ném cho hắn một túi da bên trong toàn là vàng.

Người dân cũng là bán tin bán nghi, người kia có nhiều vàng là thật, hắn đã đổi đời chỉ sau một đêm nhưng việc hắn nói nhìn thấy thần tiên là điều mà không một ai tin được.

Có người cho rằng người kia chỉ đang muốn ba hoa thêm câu chuyện, còn về túi vàng kia có thể là may mắn nhặt được ở bên ngoài cho nên mới có việc nhiều người ban đêm vẫn cắn răng ra ngoài tìm cơ duyên dẫu cho là hung hiểm.

Trường Nam cũng biết câu chuyện này, hắn cũng có suy nghĩ giống mọi người, trên đời này làm quái gì có thần tiên, nếu như có tại sao không cứu giúp cho người dân nơi đây bớt khổ cực hơn, tại sao thần tiên không làm cho mặt trời kia biến mất đi.

Lúc này phía xa truyền đến những tiếng xe ngựa, tiếng này dẫn phát từ phía khu trung tâm làng Việt Hải đi về phía bãi biển này.

Đây là một đoàn lính vệ binh, phía chính giữa là hai chiếc xe ngựa che kín dèm không nhìn thấy người bên trong, đội xe này người nào người nấy thần sắc nghiêm nghị, con mắt sát cơ thoắt ẩn thoắt hiện.

Trường Nam nhíu chặt đôi lông mày, hắn nhận thấy có chút phiền toái nên dứt khoát đi vào trong nhà đóng chặt cửa lại đồng thời cầm dao găm lên dấu ở trong tay phải.

Nửa ngày sau, khi Trường Nam tưởng như không có việc gì nữa mới bắt đầu thở dài một hơi, thế nhưng ngay sau đó cặp mắt hắn co rút lại.

Tiếng bước chân, áo giáp kim loại va đập vào nhau đang ngày một to, mà hướng đến của những tiếng bước chân này không đâu khác chính là nhà của Trường Nam.

Trường Nam bàn tay nắm chặt dao găm, chặt đến nỗi bàn tay của hắn có chút máu rỉ ra, hắn biết những người này đến là vì mình cộng thêm những con mắt đầy sát cơ kia dù không biết lý do là gì nhưng trực giác mách bảo hắn là rất nguy hiểm.

Phía ngoài lúc này có chừng là năm người ai nấy đều mặc áo giáp trắng sáng, khi đi đến gần nhà của Trường Nam, một người đi đầu đá mạnh cánh cửa một cái làm cho cánh cửa vốn đã mục nát lúc này vỡ ra thành nhiều mảnh.

Tên vệ binh đi đầu này rút kiếm bên hông ra đi vào bên trong, khi ánh mắt quét về thân ảnh Trường Nam đang cầm dao găm hướng về phía mình đằng đằng sát khí, hắn cười lạnh:

“Nhóc con muốn chết!”

Nói rồi hắn hướng kiếm lao tới chém về phía Trường Nam bức cho hắn phải liên tiếp lui về sau.

Dao găm trên tay Trường Nam vỡ ra thành từng mảnh, mặc dù Trường Nam thân thể là rất khỏe nhưng đối mặt với tên vệ binh này vẫn là một trời một vực, nhất là trên người hắn còn mặc áo giáp khiến Trường Nam không tìm thấy một chút điểm yếu nào.

Mặt khác phía sau còn có bốn tên vệ binh đang áng binh bất động nhìn về phía mình, cục diện này hắn hẳn là phải chết.

Trường Nam bị tên vệ binh kia một quyền rồi lại một quyền nện lên phần bụng của hắn, nhưng hắn cũng không kêu lấy một câu.

Ngay cả tên vệ binh kia cũng là kinh ngạc, hắn là cũng giảm lực đánh đi rất nhiều nếu không với Trường Nam mà nói hắn khó có thể trụ đến quyền thứ năm.

“Ngươi không hỏi lý do tại sao ư?”

Trường Nam vẫn trầm mặc, hắn không hỏi, cũng hoàn toàn không muốn hỏi, sống ở bên trong loạn thế này điều gì mà chẳng thể xảy ra, nhưng Trường Nam cũng có tự tin rằng đối phương sẽ không giết mình bây giờ.

Bằng chứng là lực đánh của đối phương nguyên lai là không yếu như thế, với bốn người đằng sau nữa, ai trong số những tên này cũng đủ một kiếm để kết liễu sinh mạng hắn đâu cần dài dòng như thế này.

Tên vệ binh kia con mắt sáng lên, hắn cũng nhận ra Trường Nam có loại tự tin này, hắn cười lên ha hả.

“Không tệ, chuyến này đi cũng là xứng đáng.”

Tên vệ binh sau đó đánh ngất Trường Nam rồi trói hắn lại kéo lê trên mặt đất cùng với bốn người còn lại đi ra phía ngoài.

Nhưng không một ai phát giác được chiếc thuyền luôn được Trường Nam lau chùi cẩn thận lúc này bỗng hóa nhỏ lại rồi biến thành một cọng dây chuyền quấn quanh vào cổ của Trường Nam.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc