Sau một hồi chạy đi chạy lại mua hết thứ này đến thứ nọ, cuối cùng Kiều Tiểu Tranh cũng lên xe. Để tránh lúng túng và khỏi phải nói chuyện với Chu Ngư đang lái xe, cô cúi đầu nhắn tin cho Hạ Nhất Thủy: "Tiểu Hạ tổng, ai trả tiền thức ăn hôm nay vậy?"

Hạ Nhất Thủy nhắn lại ba dấu chấm than, ngắn gọn hệt như cách trả lời "thiếu muối" thường ngày của Chu Ngư. Sau đó, anh ta lập tức chụp màn hình gửi cho Mr. Chu xem.

Chu Ngư hoàn toàn câm nín.

Không khí trong xe quá yên ắng, anh đột nhiên lên tiếng: "Em thiếu tiền lắm à?"

Kiều Tiểu Tranh đỏ mặt, chắc hẳn Hạ Nhất Thủy lại mồm mép tép nhảy đi buôn chuyện rồi. Cô đành đáp: "Ặc... Em cảm thấy, chắc là sẽ không bắt em phải bỏ tiền cho tiệc liên hoan của công ty đâu nhỉ?"

Môi anh hơi nhếch lên, một lúc lâu sau mới khẽ "ừ" bằng giọng mũi vừa trầm thấp vừa dịu dàng. Cô cúi đầu, mặt lại càng đỏ hơn.

Anh liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu. Cô như một đóa hoa trên cành, mới hôm qua vẫn chỉ là nụ hoa e ấp, nay đã nở rộ tươi thắm.

"Hai năm qua, em sống ổn không?"

Cô không dám nhìn anh. Nghĩ lại thấy thật buồn cười, suốt thời gian hai người ở bên nhau, anh chưa từng hỏi thăm cô câu nào. Vậy mà hai năm sau khi chia tay, anh lại cất lời hỏi han. Cô trả lời qua loa: "Cũng được, không đến nỗi nào."

Chu Ngư gật đầu, cả hai lại rơi vào im lặng. Vẻ ngoài của Kiều Tiểu Tranh quá lừa người. Khi mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức bạn bè, tính tình cô khá ôn hòa và xa cách; nhưng nếu trở nên gần gũi hơn thì sẽ phát hiện ra, cô rất lệ thuộc và bám dính đối phương.

Nhưng sau hai năm chia xa, anh dần quên đi mọi khuyết điểm của cô. Hôm nay người xưa lại ngồi đây, cũng tại vị trí ghế ghế lái phụ này, trong anh chỉ còn khắc ghi những ưu điểm của cô mà thôi.

Do chợ khá gần, nên chẳng mấy chốc đã đến ngôi biệt thự sang trọng có sân vườn rộng rãi của Chu Ngư đang ở. Trên bãi cỏ, ngoài những chiếc đèn tròn, còn có một bức tượng chó chăn cừu Đức vô cùng sống động, cứ như nó thật sự có thể trông nhà.

Kiều Tiểu Tranh nhìn thấy nó liền hỏi ngay: "Nó vẫn còn ở đây à?"

Chu Ngư chỉ "ừ" gỏn lọn, sau đó chạy xe vào gara, còn cô tự xách đồ vào phòng bếp. Vừa vào nhà, một người đàn ông xa lạ thình lình đi ra, làm cô giật nảy mình.

Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ rằn ri và quần dài, dáng người cường tráng, cơ bắp rắn rỏi, cả cánh tay phải xăm hình xanh lè, giống hệt tên côn đồ! Tim cô đập thình thịch, không lẽ nhà Chu Ngư có trộm ư?

Thấy cô, anh ta lập tức giới thiệu bản thân chỉ bằng ba chữ ngắn gọn: "Hạ Nhất Sơn."

Ơ? Cô sửng sốt, anh trai của Hạ Nhất Thủy mà trông như thế này á? Hạ Nhất Sơn nhìn vẻ mặt cô cũng thừa biết cô đang nghĩ gì, chỉ cười xòa trong bụng.

Cô ngại ngùng lên tiếng: "Xin chào Đại Hạ tổng, em là Tiểu Kiều mới đến. Ngại quá, ban nãy em còn tưởng..."

Trông bề ngoài Hạ Nhất Sơn hơi hung tợn nhưng tính tình lại rất tốt, anh cười ngắt lời: "Tưởng tôi là trộm à?"

Cô bị nói trúng tim đen, không biết phải đáp lại thế nào. Hạ Nhất Sơn nhận lấy túi lớn túi nhỏ từ tay cô: "Chu Ngư đâu? Sao lại để em xách đồ thế này?"

Cô thoáng lúng túng. Nhờ ơn Hạ Nhất Thủy, chắc hẳn anh ta đã biết rất rõ sự tích về cô, nhưng dù là bạn trai cũ thì việc này cũng khách sáo quá phải không?

Chu Ngư quả thật không hề giúp đỡ đi thẳng lên tầng. Kiều Tiểu Tranh bỏ hết dầu, mật ong và gia vị ra bàn, Hạ Nhất Sơn ở bên cạnh vừa giúp một tay vừa than phiền: "Tên Chu Ngư này đúng là... Thảo nào bị em đá."

Ặc... Mặt cô đỏ bừng bừng, nhưng vẫn phải đính chính cho ông chủ của mình: "Đại Hạ tổng, thật ra là anh Chu đá em ạ."

Hạ Nhất Sơn kinh ngạc quay đầu lại, cuối cùng chỉ "à" một tiếng.

Sau khi cất hết nguyên liệu, cô nhanh nhẹn mặc tạp dề. Hạ Nhất Sơn thấy cô đã quá quen chỗ này, vì vậy không làm vướng víu thêm nữa mà lên tầng tìm Chu Ngư.

Chu Ngư đang đứng ở ban công tầng hai, thẩn thờ nhìn tượng chó ngoài vườn. Trên tay anh là lọ nước dinh dưỡng dở tệ, vẻ mặt sa sầm. Hạ Nhất Sơn nói: "Lại uống thứ này à! Cậu là phụ nữ sao? Ăn cơm cũng phải có người dỗ mới chịu ăn á?"

Thấy Chu Ngư không đoái hoài đến mình, Hạ Nhất Sơn nói tiếp: "Công ty liên hoan sao không gọi Trịnh Kỳ tới?"

Lần này Chu Ngư đã chịu lên tiếng: "Không cần." Sau đó bổ sung, "Chỉ ăn uống linh tinh thôi, không cần gọi cô ấy."

Hạ Nhất Sơn bước lại gần, nhìn xoáy vào anh: "Trông cậu chẳng có vẻ gì là không thích Tiểu Kiều cả."

Chu Ngư khó hiểu: "Sao tôi lại không thích cô ấy?"

Hạ Nhất Sơn châm một điếu thuốc cho mình, và cả cho Chu Ngư: "Vậy sao lại đòi chia tay?"

Chu Ngư phun ra một vòng khói, một lát sau mới nói: "Cô ấy quá bám người, làm bạn bè thì được, gần gũi hơn chút, cô ấy lại có vẻ thiếu cảm giác an toàn, mỗi giây mỗi phút đều cần có người bên cạnh."

Hạ Nhất Sơn thấu hiểu: "Cô ấy còn trẻ mà, cũng có thể hiểu được."

Chu Ngư dụi tắt thuốc: "Khi ấy tôi... không nhẫn nại cho lắm."

Nghe đến đây, Hạ Nhất Sơn coi như hiểu rõ mọi chuyện.

"Cô ấy rất quen thuộc chỗ này, chắc là chúng ta không có đất dụng võ rồi. Đi, đánh hai trận nào."

Chu Ngư đặt lọ nước dinh dưỡng còn một nửa xuống, cùng Hạ Nhất Sơn đến phòng tập đấu vật, thay quần áo, bắt đầu làm nóng người.

Kiều Tiểu Tranh một mình bận tối mắt trong phòng bếp, nào là cắt thịt, tẩm ướp gia vị, song lại rất thoải mái. Cô thật sự thích phòng bếp của anh, phần lớn đồ đạc ở đây đều do cô mua. Chu Ngư không quan tâm cô dùng tiền như thế nào, khi ấy cô vẫn còn quá trẻ, tự ý đầu tư nào là lò nướng, máy xay sinh tố, máy pha cà phê....

Ướp thịt xong, cô vừa mở tủ lạnh ra thì nhíu mày. Bên trong ngoài đồ uống thì chỉ có nước dinh dưỡng. Thảo nào mấy thiết bị trong bếp đều có vẻ bỏ không rất lâu. Cô đành đóng tủ lạnh lại. Giờ thân phận họ chỉ là giám đốc và nhân viên, tốt nhất cô không nên có ý kiến gì về thói quen sinh hoạt của chủ mình.

Trong khu dân cư có một siêu thị, cô ra ngoài mua thêm trứng gà, bột mì, bơ...

Khi trở về phòng bếp, cô bắt đầu hăng hái vén tay áo lên, "tay bắt mặt mừng" với "những người bạn cũ". Để master chef xem thử các em còn dùng tốt không nào?

Trong phòng tập đấu vật, Chu Ngư và Hạ Nhất Sơn đều thẳng tay đánh đấm, không ai nhường ai. Hạ Nhất Thủy vừa lên lầu đã thấy hai người húc nhau như bò tót, vội càm ràm: "Hôm nay liên hoan mà sao hai người lại bỏ cô gái bé bỏng người ta ở phòng bếp một mình nấu ăn rồi lên đây đánh nhau thế? Coi chừng lát nữa mặt mũi sưng vù thì khó coi lắm đấy!"

Lúc này hai người mới dừng tay. Toàn thân Hạ Nhất Sơn ướt đẫm mồ hôi, Chu Ngư cũng không khá hơn bao nhiêu, đầu tóc đều nhỏ nước; từng người cầm lấy khăn lần lượt đi tắm. Hạ Nhất Thủy đứng bên ngoài gọi với vào trong phòng tắm với Hạ Nhất Sơn: "Vụ đó xử lý sao rồi?"

"Tàm tạm, do khác biệt ngôn ngữ nên khá tốn công."

Hạ Nhất Thủy cười hả hê. Dù anh ta và Hạ Nhất Sơn là anh em ruột nhưng không giống nhau chút nào. Hạ Nhất Sơn chẳng khác gì tên đầu gấu bạo lực, nhìn thế nào cũng như kẻ du côn thường xuyên ra tù vào khám; còn anh ta lại gầy gò trí thức. Hồi đi học, thành tích Hạ Nhất Sơn chả ra sao, còn Hạ Nhất Thủy lại ưu tú cả về nhân phẩm lẫn học vấn.

"Bảo anh dẫn em theo thì sống chết cũng không chịu, giờ thì biết được tài năng của em trai anh rồi chứ?"

Hạ Nhất Sơn phớt lờ em trai mình, hỏi ngược lại: "Hôm qua em nói Tiểu Kiều đã vào góc thời gian rồi à? Cầm tinh bảo vệ cô ấy là gì?"

Hạ Nhất Thủy nhún vai: "Chưa kịp hỏi, hôm qua mọi người đều mệt lả."

"Năng lực thế nào?"

Hạ Nhất Thủy đổi giọng chế giễu: "Còn hỏi à? Anh không thấy thôi, Chu Ngư bảo vệ cô ấy như gà mẹ bảo vệ gà con ấy. Chỉ cần dính chút máu me, cậu ta cũng quyết không cho cô ấy nhìn dù chỉ một lần! Còn đưa chocolate để dỗ dành nữa chứ! Chocolate đó có thể duy trì năng lượng cả ngày cơ đấy! Vậy mà cậu ta lại tiện tay lôi ra dỗ gái. Em thấy cậu ta bệnh nặng lắm rồi, hoặc là còn chưa dứt tình với người ta."

"Cậu ấy muốn dẫn dắt Tiểu Kiều sao?"

"Chẳng thấy nói gì. Em đoán cậu ta không đủ kiên nhẫn đâu. Với cả, cậu ta lạ lắm, hôm nay bảo cậu ta đi chợ cùng Tiểu Kiều, vậy mà cậu ta lại ngoan ngoãn đi. Không lẽ muốn gương vỡ lại lành thật sao?"

Hạ Nhất Sơn tắm xong, mặc quần áo tử tế: "Không thể nào. Cậu ta chủ động chia tay Tiểu Kiều mà."

"Sao cơ?" Hạ Nhất Thủy sửng sốt, Chu Ngư trông tiếc nuối lắm kia mà.

Một lát sau, anh ta mới ngập ngừng nghi ngờ: "Không lẽ... cậu ta định nuôi nhốt con gái nhà người ta để nấu cơm cho cậu ta ư?" Càng nghĩ khả năng này càng thấy khả năng này cao, Hạ Nhất Thủy lẩm bẩm, "Tên này, đúng là tạo nghiệt mà."

Hạ Nhất Sơn vừa lau tóc vừa trở ra phòng tập. Khi thấy đĩa bánh trứng trên bàn, cả hai anh em đều sửng sốt, hiển nhiên Kiều Tiểu Tranh đã lên đây. Phòng tắm ngay sát chỗ này, cũng không trang bị cách âm. Cô đã nghe được bao nhiêu rồi?

Hạ Nhất Thủy che miệng, rất muốn tự tát mình một bạt tai.

Hạ Nhất Sơn thì chỉ tùy ý cầm bánh lên, cắn một miếng rồi cảm khái: "Anh bỗng nghĩ, hình như mình đã hơi hiểu Chu Ngư rồi."

Đến gần trưa, cả nhóm Thường Phượng cũng lục tục kéo đến. Họ vốn định giúp đỡ, nào ngờ Kiều Tiểu Tranh đã làm gần xong hết cả.

Lúc này, bánh ngọt đã nướng, hoa quả cũng đã gọt cắt xong. Thịt thà thì đã được ướp, rau dưa cũng đã rửa sạch. Không còn việc gì để làm, họ bèn bắc lò nướng, chuyển bia lạnh ra ngoài.

Khu vực bóng râm ngoài bãi cỏ nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Nhân lúc mọi người đông đủ, Thường Phượng giới thiệu từng người cho Tiểu Kiều. Công ty chia ra làm bốn cấp quản lý, đứng đầu là Chu Ngư, thứ hai là Hạ Nhất Sơn và Hạ Nhất Thủy, hay còn gọi là Đại Hạ tổng và Tiểu Hạ tổng. Phần lớn mọi việc trong công ty đều phải xin chỉ thị từ họ.

Cấp bậc của Thường Phượng thấp hơn, việc chính là giải quyết những vụ lặt vặt ít tiền. Nhưng công ty không phải lúc nào cũng có vụ lớn, nên đa phần việc trong công ty đều do chị một tay cáng đáng.

Còn lại là số nhân viên được chia ra ba tổ trực thuộc lãnh đạo của Đại – Tiểu Hạ tổng và Thường Phượng.

Dưới Hạ Nhất Sơn có hội Trần Ẩm Bạch, Triệu Hữu, Hà Điềm. Hạ Nhất Sơn giỏi đánh đấm nên cũng thích người có chút võ vẽ, bởi vậy người dưới trướng anh ta đều thiên về phái hành động, phản ứng nhanh nhẹn, thể lực trâu bò.

Hạ Nhất Thủy thích tám chuyện, nên dưới trướng anh ta là đội quân hóng hớt. Người giỏi đi moi tin đều phải thông minh, nên đội của Hạ Nhất Thủy đều là những người đầu óc linh hoạt, tư duy nhanh nhạy như Uông Vũ, Nghiêm Hoa, Hoàng Nguyên Nguyên.

Thường Phượng là chị lớn, rất thích chăm sóc người khác, nên cấp dưới của chị chủ yếu là người nhiệt tình, tỉ mỉ. Mọi người đều thích giao người mới cho đội của chị, trong đó, Giang Hiểu Lộc, Ngũ Tử Tề, Mễ Bối Nhi, đều là những người rất có tiềm lực.

Kiều Tiểu Tranh nói chuyện đôi câu với họ rồi quay sang nướng cánh gà. Cô thuần thục phết dầu, mật ong và sốt lên. Dường như từ khi ra đời, cô đã có năng khiếu ở mặt nấu nướng này.

Mọi người khui bia, nhưng cô nhất quyết không uống đồ có cồn, chỉ chọn một ly nước ép, hệt như bà lão cán bộ về hưu chỉ chăm lo sức khỏe.

Dù thái độ của cô làm họ khá mất vui, nhưng được cái cô lại chăm chỉ nướng thịt,

không cần họ động tay động chân, chỉ cần vây lại đợi cô cho ăn, thế nên mọi người đều bỏ qua.

Kiều Tiểu Tranh rất thức thời, nướng trước tảng sườn cừu ướp mật ong cho Chu Ngư, cắt nhỏ rồi bỏ vào đĩa cho anh.

Thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, Chu Ngư hỏi: "Em là đầu bếp hay là do đám người kia bị khuyết tật thế?" Nói cứ như anh có giúp đỡ cô vậy.

Nghe giọng anh khó chịu, mọi người lập tức giành lấy tự mình nướng. Kiều Tiểu Tranh hơi ngượng ngùng, thế nhưng họ vốn đã quen bị anh soi mói, không hề để bụng. Giang Hiểu Lộc hô to: "Chị Thường, chị có đồ sạc pin không? Điện thoại di động của em hết pin rồi!"

Thường Phượng còn chưa lên tiếng, Kiều Tiểu Tranh đã đáp: "Ngay chỗ chị đứng có ổ cắm đấy, dây cáp để đấy luôn rồi, chị chỉ cần mở nắp chống nước ra là thấy."

Cô vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn sang. Quả nhiên là bạn gái cũ, biết rõ cứ như nhà mình vậy. Cô lại càng ngượng hơn.

Chu Ngư hiếm lắm mới được ăn một bữa ra trò, điện thoại di động lại vang lên phá đám. Anh nhìn điện thoại, cầm đĩa sườn cừu về phòng nghe máy. Thấy anh vừa khuất dạng, cả nhóm Thường Phượng đã vội nhao nhao: "Nhanh, nhanh, nhanh, cho tôi hai cánh gà nướng đi!"

Hạ Nhất Thủy lập tức theo sát: "Tiểu Kiều, anh muốn thịt bò!"

Hạ Nhất Sơn vô cùng bất đắc dĩ với kiểu "trở mặt nhanh như người yêu cũ" của nhóm nhân viên mình, thế là chen thêm một câu: "Tiện tay nướng cho tôi một bắp ngô luôn!"

Trên ban công tầng hai, Chu Ngư nhận điện thoại: "Có chuyện gì?"

Bên kia đầu dây truyền đến giọng Trịnh Kỳ: "Đang làm gì vậy? Không có ai trong công ty cả."

Chu Ngư buông lời hờ hững: "Hôm nay công ty được nghỉ."

"Bên chỗ em có một vụ, có đến bảy tám người biết, hơi khó giải quyết, anh nhận không?"

Chu Ngư tựa vào lan can, phóng mắt nhìn bãi cỏ. Cô đang đứng trước lò nướng, cúi đầu quét dầu lên thịt bò. Khoảnh khắc ấy dường như đã làm tâm trí anh xao nhãng. Trịnh Kỳ hỏi lại: "Chu Ngư?"

Lúc này anh mới bừng tỉnh: "Không nhận."

Trịnh Kỳ khó hiểu: "Dạo này anh không nhận bao nhiêu vụ, do lười hay lá gan nhỏ đi rồi?" Giọng điệu thân thiết trêu ghẹo.

Chu Ngư không buồn so đo: "Em muốn nghĩ thế nào cũng được."

Trịnh Kỳ cười khúc khích: "Gặp nhau ăn cơm không?" Dường như nhớ đến điều gì, cô ấy lại nói thêm: "Em tìm được một đầu bếp không tồi, có lẽ sẽ hợp với khẩu vị của anh."

"Không cần. Nếu không còn gì anh cúp máy đây."

Trên bãi cỏ, Kiều Tiểu Tranh đang chuyên tâm nướng thịt. Chu Ngư bỏ một miếng sườn cừu vào miệng, vị giác anh như khôi phục nếm được hương vị ngon lành.

Anh quả thật rất ghét phải nhai những thứ nhạt nhẽo như vụn gỗ. Thình lình một ý nghĩ bỗng lóe lên trong tâm trí. Tuy Kiều Tiểu Tranh hơi bám người, nhưng mang ưu điểm và khuyết điểm của cô ra so sánh, xem như cũng có thể chấp nhận được.

Huống chi giờ đây cô đã trưởng thành, bên cạnh cũng không có người đàn ông nào khác. Nếu hai người ở bên nhau, có lẽ cũng rất tốt. Chỉ là sau lời chia tay hời hợt năm xưa, không biết cô nghĩ thế nào.