Chiến Hàn Quân nhận được một món quà đặc biệt – một em bé vừa chào đời chưa lâu.

Nhìn đứa trẻ quấn tã gào khóc đòi ăn, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân bị phủ một lớp băng giá dày.

“Mẹ đứa trẻ ở đâu?” Anh nghiến chặt, hung hãn hỏi, đáy mắt trào lên tỉa hung quang.

Một người đàn bà sinh xong lại không chịu trách nhiệm nuôi, trước đây có tư cách gì mượn tỉnh trùng của anh ta để có con? “Thật xin lỗi, mẹ của đứa trẻ đã qua đời trong bệnh viện vì sinh khó.” Người mang đứa bé đến trả lời.

Thân thể Chiến Hàn Quân hơi cứng lại, nhưng.

không nói lời nào, hồi lâu, ánh mắt dữ tợn xen lẫn nghỉ ngờ rrồng đậm: “Đã chết?” Người đàn ông buồn bã gật đầu, lấy điện thoại di động ra, đưa di ảnh của Lạc Thanh Du cho Chiến Hàn Quân xem.

“Anh Quân, đây là di ảnh chúng tôi chụp cô ấy.

anh Quân, nếu cần, tôi sẽ chuyển nó cho anh.

Ánh mắt Chiến Hàn Quân không kìm được, quét qua màn hình điện thoại, người đàn bà kia như một quả bóng xì hơi, gương mặt nhợt nhạt phù thũng như quỷ, hai tròng mắt trừng to, dáng vẻ chết không nhắm mắt Không phải Lạc Thanh Du thì là ai? Chiến Hàn Quân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thấy tướng mạo lúc chết của Lạc Thanh Du, tất cả sự đồng cảm và thương hại trong anh đều biến mất.

“Không cần! Nói cho tôi biết cô ta được chôn ở đâu?” “Số 674, nghĩa trang Nhạc Sơn”” Chiến Hàn Quân bế đứa trẻ vào nhà.

Cách đó không xa, Lạc Thanh Du nhìn dáng anh cao ngất như núi qua cửa xe màu nâu, trong mắt lóe lên vẻ chua xót.

Cho dù nghe tin cô qua đời, vẻ mặt anh vẫn bình thản.

Cũng bởi vì anh không yêu cô, cho nên cô mới vượt qua cửa ải này dễ như bốn? Tình cô dành cho anh, nên dừng thôi.

Hai kiếp yêu anh say đắm cũng chẳng chạm nổi trái tim anh, vậy cần gì phải cưỡng cầu? Năm năm sau.

Ngoài sân bay thủ đô.

Lạc Thanh Du đẩy va li đi đến phía trước, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, kính râm gọng lớn, khẩu rang sắm màu.

Khuôn mặt chỉ cỡ bàn tay che chắn kín mít, nhìn vô cùng bưồn cười Sau lưng là hai đứa trẻ vô cùng xinh xản.

Tuy mới năm tuổi nhưng cao hơn hẳn bạn cùng trang lứa.

Bé trai mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ, vai trang trí hai cánh, quần đen, mang một đôi Nike đen. Chân tay điều khiển chiếc xe trượt trơn chu.

như hòa thành một thể với Còn cô bé bên cạnh, buộc tóc hai bím, mặc bộ.

váy hồng công chúa, khuôn mặt đẹp đến độ như một tiểu tinh linh lạc xuống phàm trần.

Cả hai đứa trẻ đều giống như hoàng tử và công chúa bước ra từ truyện tranh.

Trên đường đi, thu hút vô số sự chú ý của những người qua đường, ai cũng không ngớt lời khen ngợi.

a, hai bé xinh dã man ấy, là sao nhí à?” “Cha mẹ như thế nào mới có thể sinh ra hai cục cưng trong như thần tiên vậy?” Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An dường như đã quá quen với những cảnh này, hai nhóc phô bày.

vẻ đẹp mê người, không đền mạngliên tục tạo sáu dáng pose cực ngầu, tương tác vui vẻ với người qua đường.

“Cháu là Lạc Thanh Tùng, là anh” “Cháu là Lạc Thanh An, là em” Lạc Thanh Du thấy hai bé sinh đôi nhà mình lại bắt đầu, cũng không thể bình tĩnh đi phía trước, quay đầu lại cao giọng giáo dục.

“Thanh Tùng, Thanh An, hai đứa không sợ bị bọn buôn người bắt cóc sao? Gặp ai cũng báo tên mình. Sợ người khác không biết hai đứa tên gì chắc!” Hai đứa trẻ đuổi kịp mẹ, cậu anh xị mặt nhìn Lạc Thanh Du, nói với Lạc Thanh Du: “Mẹ, mẹ biến mình thành “người trong bao” là có ý gì? Muốn trở thành Anton Chekhov sao?” Lạc Thanh Du có chút chột dạ, cô ăn mặc như: thế này vì sợ Chiến Hàn Quân nhận ra mình.

Dù sao 5 năm trước cô bãy anh ta, còn lừa anh †a mình đã chết, bây giờ cô đột nhiên xuất trước mặt anh ta, anh ta không giết cô mới là lạ ấy.

Nếu không phải bệnh tình mẹ cô nguy kịch, muốn nhìn thấy con gái và cháu trai lần cuối trước khi chết thì cô đã không liều lĩnh trở lại thành phố quen thuộc này.

Lạc Thanh Du úp mở nói: “Con thì biết cái gì, thế này gọi là bắt trend. Đang là mốt” Liếc thấy hai bé song sinh nhà mình tháo kính râm ra, Lạc Thanh Du nghiêm mặt nói: “eo kính râm vào.” Hai đứa bé lấy kính râm ra, đeo vào.

Nhóc Tùng thở dài như người lớn: “Có một loại đẹp trai tàn bạo, chính là mẹ cho rằng bạn đẹp trai quá tàn bạo” Lạc Thanh Du thấy hai đứa đeo kính râm, che đi đôi mắt có tính nhận dạng cực mạnh, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ba mẹ con cùng đeo kính râm, nằm tay nhau đi thắng ra cửa sân bay.

Lạc Thanh Du vừa đi vừa giáo dục hai đứa bé: “An ninh trong nước không tốt, có rất nhiều kẻ buôn người, hai đứa nhớ không được chạy lung tung…

Lúc này, lối ra sân bay, Chiến Hàn Quân đi từ phía đối diện tới, bóng dáng cao ráo bất ngờ đập vào mắt Lạc Thanh Du.

Trái tim Lạc Thanh Du nhanh chóng vọt ra khỏi cổ họng… Đổi chú đề: “Đặc biệt là mấy người đàn ông mặc vest, thắt cà vạt, mặt người dạ thú, nhìn.

ngoài thì đạo mạo nhưng hành xử như dã thú.” Người đàn ông đang đi từ phía đối diện đến đó, trông phóng khoáng, thanh tao lại có khí phách, nhưng có khí bên trong vô cùng thô tục, rất có thể là kẻ buôn người. Sau này mà thấy loại đàn ông này, nhớ trốn càng xa càng tốt, biết chưa?” Khi Lạc Thanh Du đang suy nghĩ làm thế nào để tránh Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân đột nhiên ngước mắt lên, cười với cô.

Lạc Thanh Du như bị ăn chày vào mặt, cả người như hóa đá.

Không thể nào, năm năm không gặp, chẳng nhế Chiến Hàn Quân đổi tính rồi? Khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không đổi lại cười cơ á? Hơn nữa còn cười với cô? Chẳng lẽ sau năm năm xa cách, cuối cùng anh cũng tỉnh ngộ, biết cô rất tốt? “Chiến Hàn Quân!” Một giọng nữ duyên dáng phá tan tưởng tượng viển vông của Lạc Thanh Du.

Chiến Hàn Quân đi ngang qua oô, vì ba người họ cản đường nên Chiến Hàn Quân buộc phải rẽ ngang, đôi lông vốn đang giãn ra lại nhíu lại Lạc Thanh Du không ngửi nổi, thờ dài, cũng phải, sao người này có thể cười với cô được chứ? Anh luôn rất ghét cô.

“Mẹ ơi, chú kia đẹp trai quá, sao có thể là kẻ buôn người được…” Cặp mắt Thanh An hau háu tính thần, non nớt, đáng yêu nói.

“Con thì biết cái gì, không thể trông mặt mà bắt hình dong được” Lạc Thanh Du hạ giọng Vừa nói vừa kéo con nhanh chóng rời đi.

Khi bước ra khỏi cửa ra sân bay, Lạc Thanh Du không nhịn được liếc nhìn lại – thấy Chiến Hàn Quân và một mỹ nhân diễm lệ vô song đang nhìn nhau cười.

Chiến Hàn Quân còn chủ động cầm hành lý cho cô kia, dáng vẻ dịu dàng, ân cần mà Lạc Thanh Du chưa từng thấy.

lồ khốn!” Trong lòng Lạc Thanh Du tức giận nói.

Cô chẳng biết loại đàn bà ngực lớn nhưng không có đầu óc thì có cái gì hay, bảo dưỡng như đồ sứ ấy, vừa đụng là vỡ.

Làm sao có thể như cô, lên nhà dỡ ngói, xuống đất đập chuột, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có thể sinh, có thể dưỡng, làm gia thất yên ấm, hòa thuận, là người phụ nữ có bao nhiêu chức năng thực tế hợp nhất?