Diệp Hữu không ngất quá lâu, chỉ lát sau đã tỉnh lại.
Tạ Quân Minh ở bên cười nói: “Ngủ ngon không?”
Diệp Hữu mở mắt, phát hiện bọn họ đang đứng trên một cái cây.
Mà hai tay y bị trói ra sau, lưng tựa vào thân cây, ngoài miệng còn bị
buộc một mảnh vải —— từ khi lên làm giáo chủ, đây là lần đầu tiên y thảm như vậy. Y lắc lắc người, lại phát hiện đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, hết nói nổi nhìn Tạ Quân Minh.
Tạ Quân Minh vươn ngón tay nâng cằm y lên: “Muốn ta thả ngươi ra không?”
Diệp Hữu chớp mắt mấy cái.
Tạ Quân Minh nói: “Nhưng phu nhân của ngươi nói ngươi miệng lưỡi sắc sảo,
lại lắm mưu mô, trước khi đi bảo bọn ta tốt nhất là đừng để ngươi mở
miệng.”
Diệp Hữu: “…”
Diệp Hữu theo bản năng nhìn sang trưởng lão nhà mình, nhưng ngay sau đó nghĩ chắc chắn sư huynh cũng xét cả nhân tố này vào, quả nhiên, đám người
Bách Lý trưởng lão không ở đây, lại hết nói nổi lần nữa.
Tạ Quân Minh ngồi xổm đối diện với y chống cằm nhìn, vui vô cùng.
Diệp Hữu liếc nhìn y.
Tạ Quân Minh cười nói: “A Hữu, hay là ngươi theo ta đi? Theo ta, sau này
ngươi làm chuyện xấu ta cũng làm với ngươi, chắc chắn sẽ không cột ngươi lại như này.”
Trại chủ ở cạnh nghe vậy không nhịn được nói: “Ca, ngươi đào của huynh đệ luôn à?”
Tạ Quân Minh quay đầu nhìn hắn: “Thì sao chứ, ngươi có muốn ta tiện tay đào ngươi luôn không?”
Trại chủ lập tức câm miệng, không hề muốn người này dời hứng lên mình. Vì
vậy Tạ Quân Minh tiếp tục nhìn Diệp Hữu, thấy y bất đắc dĩ nhìn mình,
cười cười, cũng không muốn nghe Văn Nhân Hằng nói, liền cởi dây dừng và
giải huyệt cho y.
Diệp Hữu kéo mảnh vải ngoài miệng, hỏi: “Hắn đâu?”
“Không phải ngươi biết rõ rồi à, còn hỏi nữa?” Tạ Quân Minh nhìn nhìn y, đầy ý sâu xa, “Ta vốn tưởng ngươi đoán được sư huynh ngươi sẽ không đồng ý
cho ngươi đi.”
Diệp Hữu đáp: “Ta đoán được.”
Tạ Quân Minh không hiểu: “A?”
Diệp Hữu không muốn nói nhiều.
Mặc dù y luyện Truy Thành Tán, nhưng không phải là không có sơ hở.
Sơ hở này y chỉ nói với mình sư huynh.
Là để đề phòng tương lai lỡ như y vô tình bị thuốc của quân trắng khống
chế, sư huynh sẽ biết khống chế y thế nào. Trước đó khi sư huynh hôn y, y vẫn luôn đề phòng sư huynh đột nhiên làm gì đó, khi tay sư huynh mò vào trong áo y, y đã đề phòng rất mạnh, cho nên khi sư huynh muốn điểm tử
huyệt của y, y liền ngăn lại, ai ngờ một tay khác của sư huynh không
biết đã di chuyển ra sau gáy y từ lúc nào.
Khi tay kia đánh lên y định giả vờ ngất xỉu, nhưng ngay lúc y giả vờ, thì
sư huynh đã ấn một cái lên tử huyệt của y, cuối cùng y ngất thật.
Y không nói gì, nhưng Tạ Quân Minh lại đoán được.
Người nào đó dùng ánh mắt khiến cả bạch đạo giang hồ nghiến răng nghiến lợi
vô cùng ngứa đòn nhìn y một lúc, cười hỏi: “A, ngươi với sư huynh ngươi
chơi tâm nhãn, kết quả ngươi thua?”
Diệp Hữu: “…”
Tạ Quân Minh cười nói: “Tôn phu nhân cũng không tệ, hay là hai người các ngươi đều theo ta luôn đi?”
Trại chủ chỉ thấy trước mặt tối sầm, mò lại gần: “Ca, góc tường này sao ngươi cũng đào thế?”
Tạ Quân Minh không đáp, mỉm cười nhìn hắn. Trại chủ cứ cảm thấy như y muốn uống máu người ấy, lại lùi vào trong góc. Lúc này Tạ Quân Minh mới hài
lòng, liếc thấy Diệp Hữu xoa cổ tay đứng lên, rốt cuộc cũng thu lại vẻ
trêu chọc, hỏi: “Muốn đi đâu?”
Trại chủ xen mồm vào: “Ca, bây giờ chắc tẩu tử đã đến nơi rồi, ngươi đừng đi nữa.”
Diệp Hữu nói: “Ta biết.”
Nói xong y cởi mảnh vải trên mặt, mang theo gương mặt tai họa kia nhảy xuống.
Trại chủ hoảng hồn, vội chạy theo y, còn nhìn Tạ Quân Minh ý hỏi nên làm gì.
Tạ Quân Minh khẽ nói: “Yên tâm, y không làm chuyện điên rồ đâu.”
Diệp Hữu nói: “Ta nghe thấy rồi.”
Tạ Quân Minh cười cười, chuyển sang chuyện khác: “Hai vị trưởng lão nhà ngươi để lại ký hiệu cho ngươi.”
Diệp Hữu ừ một tiếng, theo ký hiệu tìm được vị trí của bọn họ.
Đám người Bách Lý trưởng lão, Mai trưởng lão và mặt sẹo lúc này đang ẩn núp trên cây, thấy y đến thì đều ngẩn ra, sau đó hai người nào đó chột dạ
gọi một tiếng giáo chủ. Diệp Hữu không thấy sư huynh ở đây, kìm nén lo
lắng trong lòng, hỏi: “Hắn bị ma đầu mang đi rồi?”
Bách Lý trưởng lão đáp: “Vâng.”
Diệp Hữu ngẩng đầu nhìn đằng trước, phát hiện mấy vị tiền bối bạch đạo đều
đang ở bờ sông, thậm chí còn có Ngụy trang chủ, lập tức híp mắt lại.
Bách Lý trưởng lão hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
Diệp Hữu nói: “Để ta xem tình hình đã.”
Bách Lý trưởng lão không nói gì nữa, cũng nhìn về đoàn người ở đằng trước,
thì thấy ngay sau đó, kiếm của Đinh các chủ bỗng chĩa thẳng vào Ngụy
trang chủ.
Biến cố này khiến những tiền bối gần đó hoảng hồn, đồng loạt lên tiếng.
“Đinh các chủ!”
“Đinh các chủ bình tĩnh lại!”
“Đinh thí chủ ngươi…”
Đinh các chủ mặc kệ, lạnh lùng nhìn Ngụy trang chủ, giọng nói lạnh lùng lại
đầy mạnh mẽ không thể xem thường: “Ngươi nói cho ta biết, sao lão còn
sống? Tại sao lại đột nhiên bắt con gái ngươi đi? Tại sao quân đen lại
bắt Giang Việt đi?”
Ngụy trang chủ đáp: “Nếu ta nói là hiểu lầm, ngươi có tin không?”
Đinh các chủ nói: “Bây giờ ta đang nghe ngươi giải thích.”
Ngụy trang chủ im lặng một lúc, lắc đầu nói: “Bây giờ ta không thể nói được.”
Đinh các chủ nói: “Ngươi có thể theo chúng ta về từ từ rồi nói.”
Ngụy trang chủ chua xót: “Tạm thời ta không thể về cùng các ngươi được.”
Sắc mặt Đinh các chủ trầm xuống, không nói gì nữa đâm thẳng kiếm trong tay. Ngụy trang chủ nhanh nhẹn tránh thoát, thấy chiêu thứ hai của ông theo
sát mà đến, kiếm khí lạnh lẽo như muốn đâm thủng ông ta, liền vận nội
lực, hô lên một quyền đập thẳng về kiếm của ông.
“Ầm!”
Hai người đều bị chân khí mạnh mẽ đẩy lùi một bước, rồi sau đó lại lao lên đánh, chớp mắt đã cách xa mấy trượng.
Nét mặt các vị tiền bối ngưng trọng, vội vàng đi theo, sợ một người trong đó sẽ máu bắn ba mét.
Linh Kiếm các, Phong Hiền trang.
Đinh các chủ, Ngụy trang chủ.
Hai thế lực lớn của giang hồ, hai đại cao thủ, oán hận chất chứa hơn hai mươi năm lập tức bùng nổ.
Hai người không hề giữ lại, dùng hết toàn lực. Nhưng đã đánh nhiều năm như
vậy, bọn họ đều rất hiểu nhau, trong nhất thời khó phân thắng bại.
Trời ngày một tối hơn, bóng người lần lượt thay đổi.
Nước sông đánh vào núi đá, sóng xô ào ào, gió đêm thổi qua rừng cây, mang theo tiếng ‘xào xạc’ thê lương.
Giọng Đinh các chủ chưa bao giờ lạnh đến thế: “Họ Ngụy, ngươi có phải là quân trắng không?”
Ngụy trang chủ đáp: “Ta không phải.”
Đinh các chủ nói: “Nếu không phải thì theo ta về.”
Ngụy trang chủ đáp: “Không được.”
Công kích của Đinh các chủ càng hung hiểm hơn, như muốn chém người dưới
kiếm, bỗng thấy một người loạng choạng chạy đến, kêu lên: “Không, không
hay rồi, ma đầu kia muốn bắt… bắt Hiểu công tử!”
Các vị tiền bối biến sắc: “Cái gì?”
Đinh các chủ khựng lại, Ngụy trang chủ nhân cơ hội đánh một quyền nện ông
xuống, lao vút vào trong rừng, nói: “Sau này ta sẽ nói rõ với các vị.”
“Đinh các chủ!” Các vị tiền bối chưa kịp hồi hồn từ tin tức kia, tiếp đó đã thấy ông ngã xuống, vội vã tiến lên.
Đinh các chủ chỉnh tư thế ngay giữa không trung, hai chân rơi xuống đất, mặt xanh mét nói: “Ta không sao,” ông nhìn người vừa đến, “Ngươi nói gì?
Hiểu công tử làm sao?”
Hiệp khách kia vội vàng kể lại.
Bọn họ đuổi theo các tiền bối, nhưng tiếc là mất dấu, đang định tách ra tìm bọn họ thì gặp phải ma đầu, lão hỏi bọn họ Hiểu công tử đang ở đâu, tất nhiên bọn họ sẽ không nói, nhưng ma đầu kia hình như biết là ở thủy
trại, nên bỏ họ lại đi mất. Bọn họ cũng chạy về thủy trại, biết được
Hiểu công tử và Văn Nhân môn chủ dẫn người đi chặn ma đầu lại.
Nói cách khác, bây giờ Hiểu công tử vẫn đang ở trong rừng!
Hiệp khách kêu lên: “Làm sao đây? Nhóm của Hiểu công tử có phải đã gặp ma đầu rồi không?”
Sắc mặt các vị tiền bối đều không tốt.
Đinh các chủ tra kiếm vào vỏ: “Tìm.”
Diệp Hữu đứng trên cây nhìn bọn họ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Các ngươi
xuống dưới nói với bọn họ, ta với sư huynh dẫn ma đầu vào trong rừng,
đang nói chuyện với ma đầu, bảo bọn họ đừng nhúng tay, chờ trong thủy
trại.”
Bách Lý trưởng lão hỏi: “Giáo chủ thì sao?”
Diệp Hữu đáp: “Ta chờ sư huynh.”
Bách Lý trưởng lão không muốn nghe, nhưng giáo chủ vừa liếc mắt qua, hắn chỉ đành nuốt lời muốn nói xuống. Mai trưởng lão thấy vậy cũng mím miệng,
không nói gì.
Tạ Quân Minh nói: “Các ngươi đi đi, ta ở cùng y.”
Trại chủ nói: “Ta…”
Tạ Quân Minh ngắt lời: “Ngươi cũng xuống đi.”
Giọng điệu của y không cho phép phản kháng, trại chủ nghe vậy liền biết y
nghiêm túc, cuối cùng chỉ nhìn bọn họ một cái, rồi nhảy xuống đầu tiên.
Đám người Bách Lý trưởng lão và Mai trưởng lão cầu xin nhìn Tạ Quân
Minh, sau đó cũng nhảy xuống.
Diệp Hữu
nhìn bọn họ đến gặp các vị tiền bối, nói chuyện mấy câu rồi cùng đi về
phía thủy trại, chầm chậm ngồi xuống, đợi tất cả đã đi hết mới nói: “Yên tâm, ta không đi tìm sư huynh.”
Tạ Quân Minh nói: “Ta biết, ngươi cũng không ngu, ngươi mà đi tìm không phải là muốn tìm chết sao?”
“Ai nói…”
Ai nói người chết chắc chắn là chúng ta, Diệp Hữu híp mắt.
Tạ Quân Minh không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Không có gì, có một số việc chưa thử thì không thể nói trước được.” Y luyện
Truy Thành Tán cơ mà, bây giờ thần công đã thành, trước khi giao thủ với ma đầu thì ngay cả bản thân y cũng không thể nói trước được người chết
sẽ là ai.
Tạ Quân Minh không hỏi kỹ, dạy
bảo y: “Sư huynh của ngươi đi tốt hơn là ngươi đi, ngươi nghĩ lại những
chuyện mình làm mười năm qua đi, nếu ta là bọn chúng thì dù thế nào cũng phải nghĩ cách giết ngươi, huống hồ Song Cực môn của sư huynh ngươi có
thực lực thế nào Ngụy trang chủ cũng biết, nhưng sau lưng ngươi có gì
thì bọn chúng không biết, cho nên ngươi ở lại so với sư huynh ngươi ở
lại thì tốt hơn.”
Diệp Hữu đáp: “Ta hiểu.”
Tạ Quân Minh nói: “Hiểu thì chờ đi.”
Diệp Hữu không đáp lời.
Tạ Quân Minh ngồi cùng y một lúc, nhìn bốn phía dần tối lại, sau đó bị ánh trăng sáng ngời chiếu rọi, liền gọi: “A Hữu.”
Diệp Hữu: “Ừ?”
Tạ Quân Minh nói: “Nếu như…”
“Không sao,” Diệp Hữu biết y muốn nói gì, khẽ nói, “Nếu sư huynh có chuyện
thật, bọn chúng từng người từng người cũng đừng mơ được sống, ta không
có kiên nhẫn giảng đạo lý với chúng nữa.”
Tạ Quân Minh hỏi: “Nhưng sau đó thì sao?”
Diệp Hữu nhìn mặt sông lấp lánh ánh sao, nói: “Ta cũng không biết.”
Tạ Quân Minh im lặng.