Nguồn: EbookTruyen.VN
Phản ứng đầu tiên của Diệp Hữu là rời khỏi thủy trại.
Nhưng trước khi đi y đã dặn: “Nếu lát nữa ma đầu quay lại, các ngươi cứ nói
với lão là ta với sư huynh dẫn một nhóm người đi chặn đằng trước bọn
chúng.”
Trại chủ hoảng hốt: “Lão còn quay lại hả?”
Diệp Hữu nói: “Tất nhiên là lão sẽ quay lại.”
Trại chủ hỏi: “Vì sao?”
Diệp Hữu đáp: “Vì ta ở đây.”
Trại chủ giật mình: “A?”
Đinh Hỉ Lai với đám thiếu bang chủ túm tụm một góc gần cửa, nghe vậy liền chạy đến nhìn y, muốn biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Hữu nhìn bọn họ: “Các người chỉ cần ở yên trong phòng đừng đi ra, lão
sẽ không làm gì các ngươi,” y nói xong liền nhìn sang trại chủ, “Ngươi
cũng vậy, phái người đi trả lời lão là được, đừng tùy tiện tìm chết, lỡ
như lão không vui có thể sẽ tiện tay giết người luôn đấy.”
Trại chủ không đáp lại y, mà nhìn Tạ Quân Minh: “Ca, ngươi thì sao?”
Tạ Quân Minh đáp: “Tất nhiên là ta sẽ đi theo bọn họ.”
Trại chủ nói: “Vậy ta cũng đi cùng.”
Diệp Hữu: “Trại chủ…”
“Hiểu công tử, ta muốn đi theo ca ta, không phải đi theo ngươi,” trại chủ
ngắt lời y, vẫn nhìn Tạ Quân Minh, nhưng những người biết rõ sự thật đều hiểu hắn đang nói với Diệp Hữu và Tạ Quân Minh, “Huynh đệ phải có phúc
cùng hưởng, ta đã biết chuyện rồi thì sẽ không bàng quan đứng nhìn. Một
câu thôi, có xem ta là huynh đệ không?”
Có, Diệp Hữu không nói ra lời.
Tạ Quân Minh cười nói: “Tất nhiên xem ngươi là huynh đệ rồi, nhưng thủ hạ của ngươi thì sao?”
Trại chủ nói: “Nghe theo ngươi, ngươi bảo mang ta sẽ mang theo.”
Tạ Quân Minh đáp: “Không cần, chúng ta đi thôi.”
Diệp Hữu cũng không định lãng phí thời gian, cuối cùng nhìn đám người đứng ở cửa kia: “Nhớ rõ, việc nhỏ không nhịn ắt hỏng mưu lớn.”
Nói xong, y liền đi đến cạnh sư huynh.
Văn Nhân Hằng ôm eo y, cùng mấy người Tạ Quân Minh dùng khinh công chạy
xuôi dòng một đoạn, rồi bay sang bờ bên kia, nhanh chóng biến mất trong
rừng cây.
Mấy người Đinh Hỉ Lai nhìn bọn họ đi xa, rồi quay trở về.
“Câu cuối cùng kia của Hiểu công tử là có ý gì?”
“Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng mưu lớn, ngươi không biết nghĩa là gì hả?”
“Ý ta là sao y lại nói với chúng ta như vậy? Chẳng lẽ là lo chúng ta sẽ đi ra à? Sao thế được?”
“Đúng đó…”
Mấy người cùng nhìn Đinh Hỉ Lai, cứ thấy như là nói với hắn, dù sao Đinh Hỉ Lai cũng thường xuyên ở cùng với Hiểu công tử, chuyện này ai cũng biết.
Đinh Hỉ Lai bị bọn họ nhìn mà mù tịt, nhưng trên mặt không lộ ra gì, giữ
nguyên vẻ trầm ổn về phòng uống một chén trà, bỗng nghĩ đến một khả
năng, vội vàng nhìn Nhâm Thiểu Thiên.
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Sao vậy thiếu gia?”
Đinh Hỉ Lai kéo hắn đến góc phòng ngồi xổm, khẽ hỏi: “Ngươi nói xem có phải Hiểu công tử đã đoán ra được ngươi thích y không?”
Nhâm Thiểu Thiên giật giật môi: “… Không đâu.”
Diệp Hữu nói: “Nếu không sao y lại nói ra câu đó? Trước đây y làm chuyện gì
cũng chưa từng nói vậy bao giờ, nhưng sau khi được ngươi cứu lại nói
vậy, rõ ràng là sợ ngươi lỗ mãng làm ra chuyện gì đó, có đúng không?”
Nhâm Thiểu Thiên: “…”
Vệ Tấn đứng đằng sau bọn họ: “…”
Tia sáng cuối chân trời dần dần tan đi, trong rừng cây tối lại.
Bầu trời vang lên tiếng kêu của loài chim không biết tên, từng tiếng từng tiếng, xa xôi lại hiu quạnh.
Ngụy trang chủ không biết đã chạy bao xa, đợi đến khi người đằng trước dừng lại, bọn họ đã vào sâu trong rừng.
Cây cối chọc thủng tầng mây, ánh sáng u ám hơn bên ngoài, lão giả đứng
trước một thân cây, mím miệng, rũ mắt nhìn chằm chằm người bị mình tóm
lấy, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ được.
Ngụy Giang Nhu bị dọa sợ đến sắp ngất, cả người run run, khóc nức nở: “Cha, cứu con!”
Ngụy trang chủ muốn đi đến kéo người về, lại thấy bị lão nắm rất chặt, khẽ nói: “Đại ca, ngươi làm con bé sợ.”
Vẻ mặt lão giả hơi đổi, lúc này mới buông tay ra.
Ngụy Giang Nhu vội vã chạy đến trốn đằng sau Ngụy trang chủ, không dám đi
ra. Ngụy trang chủ vỗ bàn tay đang túm chặt mình của con gái mà an ủi,
giới thiệu: “Ông ấy là bạn của cô cô con.”
Ngụy Giang Nhu ngẩn ra: “Cô cô con?”
Ngụy trang chủ đáp: “Ừ.”
Ngụy Giang Nhu ngơ ngác, còn chưa mở miệng nói gì thì chợt nghe thấy minh chủ cười nhạo một tiếng.
Thiên phú của minh chủ bình bình, võ công kém xa lão giả và Ngụy trang chủ.
Với thực lực của ông ta mà đuổi theo bọn họ, thì giờ chắc chắn đã bị bỏ xa
rồi, thậm chí có thể còn bị bạch đạo đuổi kịp, cho nên trước đó lão giả
đã quay lại một lần, mang ông ta và Ngụy Giang Nhu đi về phía trước, đợi đến khi vào rừng cây mới ném người xuống. Vì vậy minh chủ một mình đuổi theo một quãng đường, giờ mới hội hợp với bọn họ.
Ông ta châm chọc nhìn Ngụy trang chủ: “Ta không ngờ ngươi có thể làm ra chuyện bán con gái mình đấy.”
Ngụy trang chủ giận giữ: “Giang Việt bị bắt cóc rồi.”
Minh chủ ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Ngươi vẫn chưa hiểu hả?” Ngụy trang chủ nói, “Tiểu Chung không phải bọn ta
bắt đi, A Hiểu đang ly gián chúng ta đó, hiện giờ ngay cả Giang Việt
cũng bị bắt đi rồi.”
Minh chủ lạnh lùng nói: “Dù chuyện đó là ta hiểu lầm, vậy chuyện các ngươi muốn biến chủ tử thành dược nhân thì nói sao?”
Ngụy trang chủ nói: “Chuyện này là bọn chúng dẫn đường cho ngươi hiểu lầm thôi.”
Minh chủ hỏi: “Nhưng Tòng Vân vẫn luôn tăng thêm lượng thuốc, tại sao ta lại không được biết chuyện này?”
Ngụy trang chủ đáp: “Ta cũng không biết.”
Minh chủ nói: “Ngươi lừa ai hả?”
“Đây là sự thật, nếu không chúng ta đến tìm Tòng Vân làm cho rõ,” Ngụy trang chủ nói, “Tính của Tòng Vân đâu phải ngươi không biết, hắn rất cố chấp
trong chuyện dược nhân, ai biết hắn muốn làm đến mức nào, hơn nữa nếu ta thật sự muốn làm gì đại ca, thì bảo Tòng Vân dùng thuốc khiến đại ca
hôn mê, rồi muốn luyện thế nào thì luyện không phải sao?”
Minh chủ nhìn ông ta chằm chằm, một lúc sau nói: “Vậy Tiểu Chung…”
Ngụy trang chủ nói: “Chắc chắn là ở trong tay A Hiểu.”
Ngụy Giang Nhu nghe những lời họ nói mà thấy mơ hồ, hoảng sợ nhìn bọn họ: “Cha, mấy người… mấy người đang nói gì vậy?”
Ngụy trang chủ hồi hồn nhìn gương mặt tái nhợt của con gái, an ủi xoa đầu
nàng, ra hiệu với hai người kia, rồi dẫn Ngụy Giang Nhu đi xa chút. Ánh
mắt lão giả luôn đặt trên Ngụy Giang Nhu, lúc này mới hỏi: “A Hiểu là
ai?”
Minh chủ đáp: “Là sư đệ của Văn Nhân Hằng, bọn ta nghi ngờ y chính là chủ mưu của chuyện lần này.”
Lão giả nói: “Vậy ta bắt y đến hỏi.”
Minh chủ nói: “Bàn bạc trước rồi tính sau, dù sao người ở đó cũng không chạy thoát được.”
Trên mặt lão giả vẫn không có cảm xúc gì, gật đầu, tiếp tục nhìn Ngụy Giang
Nhu. Minh chủ thấy vậy thì tâm trạng rất phức tạp, cuối cùng cũng không
quấy rầy lão, lùi về sau im lặng đứng đó.
Ngụy Giang Nhu được Ngụy trang chủ đỡ ngồi xuống ở một gốc cây khô.
Nàng thấy Ngụy trang chủ muốn đứng thẳng dậy, vội vã túm lấy tay áo ông ta.
Ngụy trang chủ khựng người, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh nàng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ‘rắc rắc’ phản đối vang lên liên tiếp, cứ như
có thể gãy bất cứ lúc nào.
Ngụy trang chủ: “…”
Ngụy Giang Nhu: “…”
Ngụy Giang Nhu không nhịn được, nín khóc mỉm cười.
Ngụy trang chủ bất đắc dĩ đứng dậy: “Ta vẫn nên đứng thôi, béo quá mà.”
Ngụy Giang Nhu ngửa đầu nhìn ông ta: “Cha…”
“Ông ấy đã được cô cô con cứu trước đây,” Ngụy trang chủ biết nàng muốn hỏi
gì, liền kể lại cặn kẽ, “Ông ấy sống ở quê nhà chúng ta, từ nhỏ không
cha không mẹ, không hợp tính người khác, cô cô con năm đó vì có việc mà
đến thôn trang, thấy ông ấy bị một đám trẻ con đuổi đánh nên đã cứu
người, mang về trang chăm sóc một thời gian.”
Ngụy Giang Nhu gật đầu: “Dạ.”
Ngụy trang chủ nói tiếp: “Tính ông ấy lạnh lùng, đam mê võ học, không biết
phân biệt đúng sai, có lẽ chỉ có mình cô cô con là được ông ấy để vào
mắt, Chung bá bá của con với bọn ta cũng chỉ có thể đứng một bên, còn
những người khác, trong mắt ông ấy chẳng khác gì cây cỏ súc vật.”
Ngụy Giang Nhu nói: “Tình cảm của ông ta đối với cô cô con…”
“Chuyện này không ai biết được, nhưng ta đoán chắc là không phải, lúc cô cô con lập gia đình thì ông ấy không có phản ứng gì cả,” Ngụy trang chủ nói,
“Cho nên ông ấy cũng chẳng có suy nghĩ gì với con đâu, với ông ấy mà
nói, con giống như con gái của cô cô con, có thể sau này ông ấy sẽ bảo
vệ con, con muốn gì thì ông ấy sẽ cho con cái đó, con muốn ai biến mất
trên đời, ông ấy sẽ khiến kẻ đó biến mất.”
Mắt Ngụy Giang Nhu lóe lên, nhưng rất nhanh đã ẩn giấu đi.
Ngụy trang chủ nhìn nàng: “Tiểu Nhu, con muốn gì?”
Ngụy Giang Nhu cắn môi, do dự một lúc, khẽ nói: “Con muốn Hằng ca.”
Ngụy trang chủ đáp: “Con cũng biết là hắn không thích con.”
Ngụy Giang Nhu nói: “Vậy nếu…”
Ngụy trang chủ ôn hòa cắt ngang lời nàng: “Nếu cái gì?”
Ngụy Giang Nhu lắc đầu: “Không… Không, không có gì.”
Ngụy trang chủ rũ mắt nhìn nàng, âm thầm đoán nha đầu này muốn A Hiểu biến mất, hay là muốn bắt A Hiểu để uy hiếp Văn Nhân Hằng.
Ông ta nhìn Tiểu Nhu lớn lên, có đôi khi không thể không thừa nhận, máu
trong cơ thể ông ta, phần tốt đều chảy hết lên người Ngụy Giang Việt,
còn phần âm độc đều ở trên người Ngụy Giang Nhu, điều này khiến nó khi
vừa thấy trở ngại, thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu mãi mãi là
diệt trừ đối phương.
Tuy ông ta thấy cái tính như vậy gả đi sẽ không chịu thiệt, nhưng thực ra ông ta không muốn con gái mình quá độc ác.
Con gái của ông ta, tương lai sẽ tìm được người thật lòng với nó, cưng
chiều nó giống như ông ta, sống cuộc sống đơn giản là được rồi.
Cho tới giờ ông ta luôn vì mục tiêu này mà nuôi dạy Tiểu Nhu, chưa từng để
nó phải chịu ấm ức, nhưng hiện giờ lại bất đắc dĩ để Tiểu Nhu tiếp xúc
với ma đầu, đợi đến khi nó biết ma đầu có tác dụng gì, thì không biết sẽ làm những gì nữa.
Ông ta nói: “Tiểu Nhu, ta cũng không thích A Hiểu, cũng ước gì có người làm thịt y, nhưng có
một điều con nên biết, dưa ép chín sẽ không ngọt.”
Ngụy Giang Nhu khẽ đáp: “Con biết.”
Ngụy trang chủ nói: “Biết thì buông tay Tiểu Hằng đi.”
Ngụy Giang Nhu nói: “Nhưng con thích huynh ấy, con tin chỉ cần con cố gắng, huynh ấy chắc chắn sẽ thích con.”
Ngụy trang chủ hỏi: “Nếu vẫn không được thì sao?”
Vậy huynh ấy vẫn phải là của con, Ngụy Giang Nhu cắn môi, nhưng cuối cùng
vẫn không dám nói, chuyển sang chuyện khác: “Cha, cha là quân trắng
sao?”
Ngụy trang chủ im lặng một lúc, rồi đáp: “Đúng vậy.”
Ngụy Giang Nhu hỏi: “Vì sao?”
“Ta có nỗi khổ riêng, sau này sẽ giải thích cho con,” Ngụy trang chủ nói,
“Con chỉ cần biết ta vẫn là cha con, Phong Hiền trang cũng không thay
đổi là được.”
Ngụy Giang Nhu: “A.”
Ngụy trang chủ nhìn vẻ mặt con gái không hề thay đổi, thở dài trong lòng, lại xoa đầu nàng.
Nếu được, ông ta rất mong tính của Tiểu Nhu có thể đổi với Giang Việt, nếu
lúc này mà Giang Việt ở đây thì chắc chắn đã đánh nhau với ông ta rồi.
Ông ta nói: “Đi thôi, về thôi.”
Ngụy
Giang Nhu khoác tay ỷ lại ông ta mà đi, nhìn lão giả đứng đằng xa, bỗng
nhận ra một chuyện, hỏi: “Cha, vậy chúng ta có về thủy trại không?”
Ngụy trang chủ đáp: “Tạm thời không về, ta phải giải quyết xong việc này đã.”
Ngụy Giang Nhu nói: “Vậy Hằng ca…”
Ngụy trang chủ cắt ngang: “Tiểu Nhu.”
Ngụy Giang Nhu cúi đầu, không mở miệng nữa.
Trong một rừng cây khác, cuối cùng trại chủ cũng biết được sự thật.
“Vậy nghĩa là… tiểu tử Chung gia thật ra ở trong tay các ngươi, các ngươi ly gián bọn chúng, bây giờ bọn chúng chỉ cần nói rõ ràng là sẽ đến tìm
ngươi?”
Diệp Hữu nói: “Ừ, hơn nữa bọn
chúng luôn muốn giết ta, bây giờ ma đầu đã đến, cơ hội đã có, nếu ma đầu giết Ngụy Giang Nhu thì chắc chắn sẽ trở mặt với Ngụy trang chủ, còn
nếu không giết thì ta xui xẻo, dù gì Ngụy Giang Nhu hay Ngụy trang chủ
thì đều muốn giết ta.”
Trại chủ phát điên: “Vậy ngươi phải làm gì đây?”
Diệp Hữu híp mắt: “Ta có một ý, nhưng khá mạo hiểm.”
Trại chủ nói: “Nói nghe thử.”
Diệp Hữu im lặng lấy hơi, liếm liếm môi, nói ý định của mình ra, cuối cùng liếc mắt nhìn sư huynh.
Vẻ mặt Văn Nhân Hằng không đổi, hỏi: “Ngươi nắm chắc mấy phần?”
Diệp Hữu đáp: “Hơn nửa, hơn nữa võ công của ta vẫn còn, có thể ứng phó được.”
Văn Nhân Hằng tựa vào thân cây đằng sau, im lặng không nói.
Diệp Hữu nhìn mấy người xung quanh.
Tạ Quân Minh nhìn y, quay người rời đi trước, mấy người còn lại ngẩn ra
một lúc rồi hiểu, ào ào chạy đi, dành chỗ cho hai người này.
Diệp Hữu gọi: “Sư huynh.”
Văn Nhân Hằng nói: “Ta lo.”
Diệp Hữu nói: “Ta biết, ta sẽ cẩn thận.”
Văn Nhân Hằng rũ mắt nhìn y, Diệp Hữu nghĩ một lúc, thấy mấy người đó đều
quay lưng về phía bọn họ, liền chủ động rướn người hôn lên môi sư huynh. Văn Nhân Hằng ôm eo y, xoay người đè lên cây, hôn sâu hơn, một tay khác mò vào trong áo y.
Diệp Hữu kinh hãi: “Sư huynh?”
Văn Nhân Hằng đè y lại, mặc kệ hôn tiếp.
Diệp Hữu cứng người, rồi dần dần thả lỏng.
Mấy người Tạ Quân Minh đợi một hồi, sau đó liền nghe thấy tiếng bộp nho
nhỏ. Bách Lý trưởng lão và trại chủ nhìn nhau, chần chừ. Tạ Quân Minh
thì không có băn khoăn đó, là người quay đầu lại đầu tiên, thì thấy Văn
Nhân Hằng ôm Diệp Hữu đi đến.
Y lập tức hiểu tiếng bộp kia là Văn Nhân Hằng nhân cơ hội đánh ngất xỉu Diệp Hữu, nhướn mày: “Ngươi…”
Văn Nhân Hằng nói: “Ta bị điên mới đồng ý để y đi.”
Hắn giao người cho bọn họ, nói: “Chăm sóc cho y, ta sẽ đi.”