Ngụy Giang Việt rời đi, nhã gian liền yên lặng trở lại.
Diệp Hữu hưởng thụ khoảng thời gian ở cùng sư huynh, chậm rãi uống trà, thấy sư huynh không nói gì, liền hỏi: “Nghĩ chuyện của Ngụy Giang Việt?”
Văn Nhân Hằng “ừ” một tiếng.
Diệp Hữu nói: “Với hiểu biết của ngươi về hắn, hắn có đi không?”
Văn Nhân Hằng đáp chắc chắn: “Có.”
Diệp Hữu nói: “Nếu hắn tìm được thứ gì đó thật thì sao?”
Văn Nhân Hằng lắc đầu.
Hắn ngừng một lúc, rồi nói: “Ngụy trang chủ bình thường làm việc thế nào
ngươi cũng rõ rồi, đối nhân xử thế không chút sai lầm, ở nhà cũng vậy.
Ngụy gia gia nghiệp lớn, nhiều nhánh nhỏ, nhưng vẫn luôn hòa hợp không
hề hỗn loạn. Ngụy Giang Việt từ nhỏ đã được Ngụy trang chủ dẫn theo bên
mình, rất kính trọng ông ta, tình cảm cha con họ luôn tốt.”
Diệp Hữu: “Ta biết.”
Văn Nhân Hằng nói: “Tuy Ngụy Giang Việt trắng đen rõ ràng, nhưng dù sao đây cũng là cha ruột của hắn, nếu tìm được chứng cứ thật, ta không chắc
liệu hắn có phản lại cha mình không, nhưng ít nhất cũng sẽ không mặc
kệ,” hắn liếc nhìn người bên cạnh, “Huống gì có ngươi ở đây, hắn cũng sẽ không giả như không biết, phải xem hắn chọn thế nào đã.”
Diệp Hữu đang nghiêm túc nghe, nghe vậy liền nhìn nhìn sư huynh.
Văn Nhân Hằng ôn hòa nói: “Đừng nói với ta là ngươi không phát hiện hắn có ý với ngươi.”
Diệp Hữu nói: “Đúng là có một chút, nhưng ta nghĩ là do áy náy thôi.”
“Áy náy thì chắc chắn rồi,” Văn Nhân Hằng nói, “Hắn là nhị công tử của
Phong Hiền trang, có quyền có thế, làm người chính trực, võ công không
tệ, rất được lòng người. Từ khi bước chân vào giang hồ, hễ gặp chuyện gì hắn cũng đều xử lý công bằng, ngươi là người đầu tiên khiến hắn thấy
mình mắc nợ, thực ra trước đó hắn chỉ tò mò về ngươi, rồi lại xảy ra
chuyện Ngụy Giang Nhu, chỉ cần ngươi xuất hiện, hắn sẽ chú ý đến ngươi,
sau đó, tất nhiên sẽ có ý khác thôi.”
Tất nhiên có một điều mà hắn chưa nói, chính là sư đệ nhà hắn rất tai họa.
Hắn thấy dù không có Ngụy Giang Nhu, thì sớm muộn gì Ngụy Giang Việt cũng
coi trọng sư đệ, bởi vì Ngụy Giang Việt có ngạo khí, người vừa mắt hắn
đều là người lợi hại, sư đệ hắn xuất sắc thế nào thì không cần phải nói, còn thường xuyên khống chế cục diện, cứ thế mãi, Ngụy Giang Việt chắc
chắn sẽ động lòng.
Nhưng hiện giờ sư đệ
đang cố gắng ẩn giấu tính cách của mình, nếu có một ngày trở lại thân
phận Diệp giáo chủ, không biết Ngụy Giang Việt có giật mình không. Văn
Nhân Hằng thầm nghĩ trong lòng, rồi nói tiếp: “Nếu là trước đây, ta nói
với hắn Ngụy trang chủ có vấn đề, chỉ sợ là hắn đã xông đến đánh nhau
với ta rồi, bây giờ có thêm ngươi thì khác.”
Diệp Hữu ngẫm nghĩ cái giọng bình thản này của sư huynh, liếc nhìn hắn.
“Sao vậy? Tưởng ta sẽ ăn dấm hả?” Văn Nhân Hằng mỉm cười, “Ta đã quen rồi.”
Thật sự hắn đã quen rồi.
Mấy năm qua sư đệ rất khoa trương, tuy bạch đạo hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn có rất nhiều người hâm mộ y, lại có không ít trai gái sinh
lòng ái mộ, riêng người hắn biết thì đã hơn mười người rồi —— điều này
cũng không có gì đáng trách, người tùy ý tiêu sái luôn có mị lực khác
lạ.
Điều duy nhất hắn thấy may là sư đệ
không lộ gương mặt kia ra, nếu không sẽ gây họa cho nhiều người hơn nữa. Nhưng những người bình thường cơ bản hắn chẳng thèm để vào mắt, người
khiến hắn chú ý cũng chỉ có mấy người như Tạ Quân Minh và Đào cô nương
thôi.
Hắn nhìn đôi mắt lộ ra của sư đệ,
nắm cằm y rướn sát vào: “Dù sao bây giờ ngươi cũng đã là người của ta,
người khác không thể cướp được.”
Trong
lòng Diệp Hữu khẽ run lên, không nhịn được miệng tiện một câu: “Lỡ như
có người cướp ta đi, hoặc là ta chạy theo người khác thì sao?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó.”
Diệp Hữu hỏi: “Ngươi ngăn cản ta được sao?”
“Không ngăn được,” Văn Nhân Hằng thả y ra, “Vì vậy, nếu như thực sự có ngày
đó, ta sẽ không cản ngươi, mà tìm người hợp mắt kết hôn là được, đến lúc đó nhớ đến uống rượu mừng của sư huynh.”
Diệp Hữu cười khẽ: “Tìm ai? Tiểu Nhu cô nương?”
Văn Nhân Hằng không đáp mà hỏi: “Nói đến nàng ta, lúc ngươi mất trí nhớ
hình như rất vừa mắt nàng ta? Còn muốn tác hợp cho ta nữa?”
Diệp Hữu nhắc nhở: “… Sư huynh, chuyện này ngươi đã tính sổ xong rồi.”
Văn Nhân Hằng đáp: “Ta có thể tính tiếp lần nữa, ai bảo ngươi cứ nói mấy lời ta không thích nghe.”
Vì vậy Diệp Hữu thức thời ngậm miệng, uống xong chén trà rồi quay trở lại
đề tài lúc trước, hỏi: “Mấy năm nay quan hệ giữa ngươi và Ngụy Giang
Việt có vẻ không tệ?”
Văn Nhân Hằng nghe là biết sư đệ có ý khác.
Hắn và Ngụy gia giao tình gần mười năm, quen biết Ngụy Giang Việt cũng gần
mười năm, chưa bao giờ đối chọi, quan hệ rất tốt, bây giờ Ngụy Giang
Việt gặp phải cảnh thế này, sư đệ đây là đang muốn hỏi suy nghĩ của hắn.
Diệp Hữu nhìn hắn: “Hửm?”
Văn Nhân Hằng cầm tay y ngắm nghía, nói: “Mấy năm qua ta với hắn cũng không quá thân thiết.”
Diệp Hữu hỏi: “Vì sao?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Vì ngươi.”
Bắt đầu từ cuộc chia ly vội vã mười năm trước, hắn nghĩ về sư đệ.
Hắn nhớ rõ lúc đó Ngụy trang chủ giúp bọn họ xử lý hậu sự của sư phụ xong
đã từng mời bọn họ đến Phong Hiền trang, cũng tiện mời đại phu đến khám
cho sư đệ, nhưng sư đệ chịu kích thích quá lớn, ngày nào cũng phải ôm
bia mộ của sư phụ một lúc lâu, nên hắn mới từ chối việc này, kiên nhẫn ở cùng sư đệ. Sau đó sư đệ quay về Trung Nguyên, hắn lại càng thấy sư đệ
giấu hắn chuyện gì đó, nên luôn giữ khoảng cách với Ngụy gia, vì thế tuy quen biết đã lâu nhưng không thân thiết như hắn và Tần Nguyệt Miên.
Diệp Hữu giật mình, thầm nghĩ sư huynh đúng là không dễ lừa, liền hỏi: “Ngươi không sợ chỉ là hiểu lầm?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Quan hệ giữa ta với bọn họ không tệ, đợi ta nghĩ ra
cách cạy miệng ngươi rồi, nếu thực sự là hiểu lầm thì thân thiết hơn
cũng không muộn.”
Diệp Hữu không biết nói gì, lúc này lại nghe thấy có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, dường
như là đi về phía phòng của bọn họ, liền đợi một lát, quả nhiên nghe
thấy cửa phòng bị gõ hai cái, sau đó Tần Nguyệt Miên và Đào cô nương
bước vào.
Văn Nhân Hằng nhìn bạn mình.
Tần Nguyệt Miên vẫn là vẻ hoàn khố như xưa, cười giải thích: “Rảnh rỗi
không có việc gì nên cùng Đào cô nương đi uống trà, lúc lên lầu thấy
người của Song Cực môn nên đến đây.”
Diệp Hữu cười nói: “Tới đúng lúc lắm, lát nữa cùng ăn cơm đi.”
Tần Nguyệt Miên hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Hữu nghiêm túc nói: “Không có gì, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, lần này
ta cửu tử nhất sinh, mấy ngày trước may mắn khỏe lại, đáng để chúc mừng
một bữa.”
Tần Nguyệt Miên không tin một chữ, nhưng người này đã nói vậy hắn cũng coi như là có lý do, liền ở lại.
Mấy người trò chuyện đến trưa, rồi mới đi đến tửu lâu lớn nhất trong thành, kết quả lại gặp được Tạ Quân Minh.
Tạ Quân Minh biết ngay người nào đó sẽ không bạc đãi dạ dày của mình, cho
nên không thấy người ở khách điếm, y liền tới tửu lâu thử vận may, sự
thật chứng minh vận may của y rất tốt, cười nói: “Trùng hợp quá, các
người cũng tới ăn cơm sao?”
Văn Nhân Hằng hỏi: “Tạ cung chủ cũng vậy sao?”
“Ừ, hay là đi cùng đi,” Tạ Quân Minh nhìn Bách Lý trưởng lão bên cạnh, “Bảo bối thấy thế nào?”
Bách Lý trưởng lão chịu đựng ánh mắt nghiền ngẫm của giáo chủ nhà mình,
thành thật diễn cùng, cười nói: “Được, đúng lúc bổn tọa cũng muốn kết
bạn với Hiểu công tử, đi thôi.”
Đám hiệp khách ngồi ở sảnh lớn nhìn mấy người kia lên lầu, lập tức bùng nổ.
Bọn họ không nhịn được châu đầu ghé tai, đề tài chủ yếu vây quanh Tần
Nguyệt Miên, Đào cô nương, Tạ Quân Minh và Diệp Hữu. Nguyên nhân là lúc ở Thiếu Lâm, Tần Nguyệt Miên cứ xúm quanh Đào cô nương, sau đó Tạ Quân
Minh xuất hiện thấy hai người kia ở cùng nhau cũng không nói gì, rồi sau đó Diệp Hữu lại dẫn người đến, ngay lập tức dính vào Tạ Quân Minh.
Bọn họ cảm thấy trong đó có gút mắt không muốn người ta biết!
“Ta thấy chắc chắn là Tạ Quân Minh thấy Đào cô nương ở đây nên mới đi theo bọn họ cùng ăn cơm.”
“Không thể chứ? Nếu ta có vợ, lại gặp tình cũ của vợ trên đường, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách cho bọn họ cách xa nhau a.”
“Ừ, rốt cuộc ta vẫn thấy là Diệp Hữu không theo đuổi được Đào cô nương nên
mới ở bên Tạ Quân Minh, để xem Đào cô nương có ghen không.”
“Diệp giáo chủ nhìn đâu ngây thơ như vậy…”
Cả đám bàn tán xôn xao đủ mọi giả thiết, cuối cùng dần quay về chuyện của
Tạ Quân Minh và Diệp Hữu, thấy nếu hai người này là thật thì sợ là sau
này bọn họ sẽ thường nhìn thấy hai tên ngứa đòn này cùng đi gây họa.
Nhưng rất nhanh lại có người nói hình như miệng Diệp giáo chủ không độc
lắm, tính cũng ẩn bớt đi, có khi là tìm được ý trung nhân nên vậy, xem
ra chuyện giữa y và Tạ Quân Minh cũng không phải là quá tệ.
Mấy người còn lại chần chừ: “… Mong là vậy đi.”
Mấy người được bàn tán tất nhiên là không thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Bữa cơm này của bọn họ ăn tận đến tối, trong lúc đó còn bảo tiểu nhị lấy
mạt chược ra, quây thành một bàn đánh bài, tiểu nhị tưởng là bọn họ sẽ ở lại ăn tối luôn, kết quả vừa đến giờ thì thấy bọn họ đi rồi, nhìn mà
hết nói nổi.
Tạ Quân Minh hỏi: “Hiểu công tử bệnh nặng mới khỏi, nên quay về nghỉ ngơi sao?”
Diệp Hữu cười nói: “Ta thấy vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi nghe hát?”
Mấy người Tạ Quân Minh và Tần Nguyệt Miên chơi cùng y cả chiều, nghe thế
càng thấy có vấn đề, quyết định theo đến cùng, đi theo bọn họ đến hí
lâu.
Thành Thắng Âm rất phồn hoa, bây giờ lại có thêm đám người giang hồ, ở hí lâu càng thêm phần náo nhiệt.
Mấy người đứng giữa những tầm mắt không rõ ý xung quanh, đặt chỗ ở tầng
hai, vừa ăn vừa nghe hát, đến khi người ta sắp đóng cửa mới rời đi. Tạ
Quân Minh và Tần Nguyệt Miên cùng nhìn về người nào đó.
Diệp Hữu yếu ớt nói: “Sư huynh, ta mệt.”
Mấy người: “…”
Văn Nhân Hằng săn sóc đỡ y: “Vậy chúng ta về khách điếm.”
Diệp Hữu đáp: “Được.”
“Khoan đã,” Tạ Quân Minh gọi lại, “Rốt cuộc hôm nay hát vở gì?”
Văn Nhân Hằng bình tĩnh nói: “Sư đệ đại nạn không chết, ta đi ra ngoài cùng y cho khuây khỏa, đa tạ các vị đã đi cùng.”
Mấy người nghi ngờ nhìn bọn họ.
Văn Nhân Hằng nói: “Về thôi.”
Tạ Quân Minh lập tức cười tươi rói, cầm tay người nào đó, thâm tình nói:
“A Hữu, vậy chúng ta về thôi, lúc nãy ta nghe hát đến mê mẩn nên chẳng
nói được mấy câu với ngươi, ngươi yên tâm, đêm nay ta sẽ bù đắp lại cho
ngươi.”
Bách Lý trưởng lão: “…”
Đâu liên quan gì đến ta! Ngươi chịu cục tức từ giáo chủ với phu nhân thì
đừng ném hết lên người ta chứ? Ta cũng đâu hiểu gì hết được không!
Hắn không nhịn được nhìn giáo chủ đầy trách móc.
Diệp Hữu cười cười trong lòng, cuối cùng tìm được lương tâm, nói nhỏ đủ để
bọn họ nghe được: “Đi ngủ sớm đi, nửa đêm hoặc sáng sớm mai các ngươi sẽ biết.”
Mấy người Tạ Quân Minh lúc này mới hài lòng, dẹp đường về phủ.
Bóng đêm tĩnh lặng.
Lúc bọn họ trở về, nhóm thiếu bang chủ mới kề vai sát cánh quay về khách
điếm. Đinh Hỉ Lai liếc một cái là thấy Hiểu công tử, lập tức lại gần,
vừa định mở miệng thì thấy y được Văn Nhân Hằng đỡ lấy, lo lắng hỏi:
“Hiểu công tử sao vậy?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Chơi khuya quá nên mệt.”
Đinh Hỉ Lai giục: “Vậy mau lên lầu đi.”
Văn Nhân Hằng gật đầu, đỡ sư đệ đi lên.
Diệp Hữu vờ yếu ớt ngoan ngoãn đi theo sư huynh, lúc đến chỗ ngoặt ở cầu
thang thì cảm giác được gì đó liền quay đầu lại, đúng lúc đối mắt với
Nhâm Thiểu Thiên, thấy hắn như không có việc gì dời mắt đi, trong lòng
thầm ngạc nhiên.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Hữu hỏi hắn: “Lần trước ta xảy ra chuyện, Nhâm Thiểu Thiên có gì lạ không?”
“Nhâm Thiểu Thiên?” Văn Nhân Hằng nhớ lại, “Không có, hắn chỉ nói nếu có tin gì của ngươi thì báo cho bọn họ biết, sao vậy?”
Diệp Hữu đáp: “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.”
Văn Nhân Hằng nhìn y.
Diệp Hữu tiếp tục tựa vào hắn: “Sư huynh, mệt.”
Văn Nhân Hằng không nói được gì, liếc thấy chỉ mấy bước nữa là đến nơi, liền ôm người lên, đi vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hữu bị tiếng ồn đánh thức.
Lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, y dúi mặt vào cổ sư huynh, không mở mắt.
Văn Nhân Hằng cười ôm lấy y hỏi: “Không ra ngoài sao?”
Diệp Hữu đáp: “Ta đang yếu, ngủ nhiều là chuyện đương nhiên.”
Tất nhiên là Văn Nhân Hằng theo y, nằm cùng một lát, nghe thấy tiếng càng
lúc càng to mà sư đệ vẫn không có ý muốn dậy, chỉ đành hôn lên trán y,
một mình rời giường đi ra ngoài.
Vừa bước xuống lầu, hắn liền nghe Đinh Hỉ Lai và đám thiếu bang chủ nói: “Ngụy
nhị ca với Hàn tiểu ca tối qua uống rượu, nói sẽ không về, nên bọn con
đi trước.”
Ngụy trang chủ hỏi: “Xung quanh có còn người khác không?”
Đinh Hỉ Lai nói: “Con không chú ý.”
Đinh các chủ lạnh lùng nói: “Không phải ta bảo con ngoan ngoãn chút sao? Sao lại chạy ra ngoài uống rượu?”
Đinh Hỉ Lai nghiêm túc nói: “Vâng phụ thân, sau này sẽ không đi nữa.”
Hắn oan lắm mà, hắn muốn kết bái với Hiểu công tử nhưng không biết phải làm gì, đang lúc rối não thì Ngụy Giang Việt từ bên ngoài về, nhìn có vẻ
không vui, nên bọn họ mới đi uống rượu, ai biết lại có chuyện chứ?
Văn Nhân Hằng đi đến, hỏi Cát bang chủ bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”
Cát bang chủ giận giữ nói: “Tối qua Giang Việt bị người ta bắt cóc, ở hiện
trường cũng có dấu vết đánh nhau, không biết là ai đã ra tay nữa.”