"Vương Thế Sung chuẩn bị khi nào thì động thù?" Tiêu Bố Y hòi.
Quý Thu nói: "Tây Lương vương ngưỡi cũng biết, tối hôm qua Lịch Dương sinh biến hóa, Đỗ Phục Uy một lẩn nữa khống chế Lịch Dương. Ta lằn này đến đày. là nghe theo ở trên phán phó. cùng với Trần Chính Thông thương nghị thòi gian, muốn thùa dịp quán Giang Hoài quán tâm tán loạn, còn chưa có bị các người chiếm lình Lịch Dương thì động thủ trước".
"Làm sao ngươi biết Đỗ Phục Uy một lằn nữa khống chế Lịch Dương?" Tiêu Bổ Y lạnh lùng hòi.
Quy Thu cuống quít cất lời giãi thích: "Trong thành Lịch Dương, bị thua mua đương nhiên không chi một mình Trẳn Chính Thông"'.
Tiêu Bổ Y nghe ra môn đạo. không nhanh không chậm hòi. "Vậy còn có ai?" Hắn tiếu lí tàng đao (trong nụ cười ẩn giấu đao), làm cho người ta không rét mà nin, Quý Thu cắn l ăng một cái, "Tâv Lương vương nếu cần. ta có thể đem danh sách viết ra. Nhưng rốt cuộc có sơ hờ hay không, ta không dám cam đoan" Hắn trước mắt rơi vào tay Tiêu Bố Y, vốn đang hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, nếu có thể lập công chuộc tội, nói không chừng còn có tiền đồ, đã nhưvậy. khôngbẳng thoải mái một ít.
Tiêu Bổ Y gật đầu nói: "Quý Thu, ngươi rất được. Ngươi thống khoái như vậy. Vương Thế Sung cho ngươi cái gì. ta cho ngươi gắp đôi!"
Quý Thu tinh thần chấn động, lặp tức viết ra danh sách, Tiêu Bố Y cũng không ngăn trờ, cũng không có nghĩ tới có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Chờ sau khi Quý Thu viết xong danh sách, Tiêu Bố Y tiếp nhận danh sách đưa lên xem. thu vào trong ngực, mim cười nói: "Hiện tại thòi gian cũng không còn nhiều, nếu như là trước đây, ngươi phải nên làm như thế nào?"
Quý Thu cười nịnh nói: "Cách Lịch Dương không xa tại huyện ô Giang, có vài chục người ờ nơi đó tiếp ứng, chờ đợi tin tức của ta. chuẩn bị lẻn vào thành Lịch Dương phối hợp hành động của Trằn Chính Thông. Vương Thế Sung đề phòng quán Giang Hoài phát hiện hướng đi. chi lén lút xuất binh. Trước mắt Vương Hoẳng Liệt đã tới Giang Đô, binh trú trong núi, cách huyện ô Giang hơn mười dặm lộ trinh. Nếu theo kế hoạch binh thường thì ta sẽ để cho Trần Chính Thông chọn ngày hành động, sau đó quay lại thông báo cho Ngụv vương Vương Hoẳng Liệt".
Tiêu Bổ Y trẳmngâm không nóỊ hắn đương nhiên sè không tin lời nói một bên của Quý Thu, nhưng mà xem ra Quý Thu nói đều là lời thật. Lý Tĩnh tuy binh trú Thước Đầu. nhưng các xúc tu đã sớm thò ra rắt xa. Cho dù Quý Thu không nói. thật ra tối vào tối hõm qua. Tiêu Bố Y đã biết trong núi có quân Hoài Nam ẩn hiện.
Vương Hoẳng Liệt này Tiêu Bố Y cùng đã hơi nghe qua. hắn là con cháu của Vương Thế Sung, là người dũng mãnh. Nhưng mà tính khí táo bạo. ít chịu nghe người khác nói. Vương Thế Sung sau khi xưng đế. đã phong hắn làm Ngụy vương.
Huyện ô Giang các thàiứi Lịch Dương hơn mười dặm phía đông bắc, mà núi non là ỡ đông bắc huyện ô Giang, cách huyện ò Giang, cũng chi chừng hơn mười dặm.
Nếu như từ trong núi đánh ra, lao thẳng tới Lịch Dương, thì chi chừng hon trăm dặm lộ trinh, ban đêm tập kích bắt ngờ. hoàn toàn có thể thành công!
Nghĩ tới đày. Tiêu Bố Y không có lo lắng, ngược lại lộ ra nụ cười. Quý Thu trong lòng trầm xuống, muốn hòi lại không dám. Tiêu Bố Y cũng đã nghĩ đến, đã rất nhanh có thể đánh đến Lịch Dương, thì hắn từ Lịch Dương phản công cùng là hoàn toàn có thể được.
Một kế hoạch đã hoàn thành ở trong đầu, Tiêu Bổ Y mim cười nói: "Được, ngươi hiện tại dẫn bọn ta đi huyện ô Giang, sau đó đi gặp Vương HoẳngLiệt".
Quý Thu lo lắng nói: "Tãv Lương vương, không nói ờ đó có gần vạn binh mã. chi nói tại huyện ô Giang đă có mấy chục người, đều là còng phu không kém. thân thủ kiện tráng. Chúng ta hơn mười người đi áp chế. chi sợ không thành''.
Lô lào Tam ờ một bên cười lạnh nói: "Bảo ngươi đi thi ngươi cứ đi, đừng nói nhảm nhiều nhưvặy!"
Quy Thu câm như hến. âm thẳm kêu khổ. Tiêu Bổ Y lại cười nói: "Lò lào Tam. dẫn người cùng Quy Thu đi đem mấv chục người đó giết hết đi. chạv một người, ngươi không cằn phải trờ về gặp ta".
Lô lào Tam cũng không có vẻ gì khó xử. vui vẻ lình mệnh lui ra. Quy Thu vốn đang trong lòng lo sợ. nhưng khi cùng Lô lão Tam vòng qua chân núi, thi hít vào một hơi. chi thấv cách đó không xa, đã lúc nhúc đứng mấy trăm người, mỗi người thân hình kiện tráng, mắt lộ ra hàn quang. Hắn lúc này mới âm thẳm may mắn. vừa rồi may mắn không có bò chạy, bẳng không quá nửa đã bị chém thành thịt vụn.
Nhìn thấy Tiêu Bổ Y sớm có chuẩn bị. Quy Thu ngược lại có sụ phấn chấn, hiểu rẳng trước mắt là thời cơ tốt nhất để minh thăng quan, cũng tận hết sức lực.
Nhìn thấy Quy Thu biến mất không thấv, Tiêu Bổ Y lúc này mới móc ra darib. sách, lại nhìn thoáng qua. sắc mặt ngưng trọng.
ở bên cạnh hắn. có Biển Bức và Tư Nam cùng đi, Biển Bức tận trung với chức trách, cũng không nói nhiều. Tư Nam nhịn không được nói: "Tiêu Bố Y. ngươi còn do dự cái gì, lập tức dựa theo danh sách mà bắt người, bẳng không sẽ có hậu hoạn".
Tiêu Bổ Y suy nghĩ hồi lâu. rồi đem danh sách cắt lại trong ngục nói: "Không ổn. Tư Nam, chúng ta không thể đối với bọn họ quá hà khắc. Phái biết rẳng lúc trước Lịch Dương hồn loạn, lòng người bàng hoàng, quân Giang Hoài tự mưu sinh lộ, chuyện cũng là hợp tinh lý. Hiện tại Lịch Dương mới định, chúng ta nếu đối với những người này động binh đao. chi sợ sẽ làm cho người khác sợ hài. đến lúc đó ngược lại được không đủ bù mất".
"Vậy tùy ý để cho bọn họ lòng mang dị tâm sao?" Biển Bức hòi.
Tiêu Bố Y cười nói: "Biển Bức. trang tâm tuyệt đối, không có khả năng mồi người đều có. ta có mấy huynh đệ các ngươi một lòng trung thành, đã là may mắn rồi".
"Tây Lương vương lúc trước không bời vì chuyặn lào Nhị. đổi với chúng ta trong lòng không sinh nghi kỵ, cũng là mva mắn của chúng ta" Biển Bức cảm kích nói.
Tiêu Bổ Y thờ dài. "Ta nghĩ lào Nhị. quá nửa cũng có điểu khó nói trong đó. Hắn cuối cùng thà rẳng chết, cũng không muốn liên lụy đền mấv huynh đệ các ngươi, ta mồi lằn nhớ tới. đều rất là tiếc nuối. Nhưng mà chuyện cũ như khói, chúng ta nên quên đi".
Biển Bức gật mạnh đầu. cắn chặt hàm răng. Tiêu Bổ Y lại nói: "Chúng ta không thể cầu tất cả mọi người đều trung thành, chúng ta muốn bọn họ đi theo, ngoại trà trung tâm ra, còn phải để cho bọn họ hiểu 1'ẳng, đi theo chúng ta, thì sẽ được ích lợi vượt xa so với đi theo người khác. Đương nhiên chỗ tốt này cùng không phải giới hạn trong vàng bạc châu báu. cao quan hậu tước, mà còn có rất nhiều nhân tố như ổn định, an vui, dàn giàu nước mạnh. Đánh bại Vương Thế Sung. GiangNam nhắt thống, bọn họ sao còn có thể nghĩ tới phản loạn?"
Biển Bức cái hiểu cái không gật đầu, Tiêu Bố Y thấy TưNam đang nhìn mình, trong ánh mắt xen lẫn cái gì đó. khó hiểu hòi: "TưNam, ta nói sai cái gì sao?"
Tư Nam lắc đẩu nói: "Ngươi không có nói sai. ngược lại. ta cảm thấv được, ngươi làm rất đúng!"
Tiêu Bổ Y mim cười, tinh thần phấn chắn, '"Biển Bức, nhanh chóng đem tin tức truyền cho Lý tướng quân, bão người xuất binh trợ giúp".
Biển Bức bị dọa cho nhày dựng, "Tây Lương vương, người muốn làm cái gì?"
"Vương Hoẳng Liệt đến đâv. chúng ta đương nhiên phải chiêu đài cho tốt mới được" Tiêu Bố Y mim cười nói: '"Đêm nay. chúng ta tới chiêu đãi bọn hắn!"
***
Quy Thu khi đuổi tới huyện ô Giang, thì mặt trời đã lặn về phía tâv. chân trời một màu đò như máu, chiếu xuống huyện ò Giang, mang theo vài phẩn huyết tinh. Quy Thu thầm nghĩ, chi sợ khôngbao lâu nữa. ỡ đãv chính thức sè bị máu tươi tràn ngập.
Hắn hiểu 1'ẳng, ở chung quanh hắn. ít nhắt có mấv trăm thủ hạ của Tãv Lương vương, bọn họ đến đây. chính là vi tiểu diệt thủ hạ của Vương Thế Sung.
Quy Thu dùng hai chữ tiêu diệt, đã dự cảm cho sự tàn khốc hôm nay. không khòi rùng mình một cái.
Hắn một đường đi đến huyện ô Giang, thì mẩy trăm binh sĩ đều đã không thấv. chi có Lô lào Tam cùng một người khác đi theo bên cạnh hắn.
Nguỡi nọ khuôn mặt âm lành, bộ dáng thoạt nhìn một ngày không giết người sẽ không thống khoái, giờ phút này ánh mắt lành lạnh, đang nhìn về đại viện ở phương xa.
Nơi đó. đúng là chồ ẳn thán thủ hạ của Vương Thế Sung.
Lô lào Tam đổi với ngưỡi này ngược lại khách khí, người này gọi là Trương Tế, Lang tướng Vệ phủ. Lúc trước ờ Đông Đô trong mắv ngàn dũng sĩ chọn lựa ra. Nồi tiếng là hạng người nhân tài kiệt xuất!
Năm đó Tiêu Bổ Y mới nắm Đòng Đõ. áp dụng hai chính sách ảnh hưởng rất lớn. có ý nghĩa sâu xa. Một là đề bạt hàn sĩ. một cái khác chính là chọn lựa nhàn thủ vò công cao cường.
Đông Đô gần trăm vạn nhân khẳu, trong lúc nhắt thời tuôn ra như nước thủy triều báo danh, chẳng những binh tướng Vệ phủ. người trong thảo mãng cùng đều tham dự chọn lựa. Sử Đại Nại từ hơn mười vạn ngưỡi tuyển ra mấv ngàn dũng sĩ, lại từ trong các dũng sĩ này tuyển ra mấy trăm thân vệ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Những người được chọn lựa này có thể nói là trong ngàn người tuyển một. mấy trăm thân vệ tựa như mấy trăm mãnh hồ. Tiêu BÓ Y đi tới chồ nào. bọn họ cơ bản sẽ đi theo tới đó. bọn họ chức trách không nhièu lắm, bảo vệ an nguy của Tâv Lương vương chính là một nhiệm vụ trong đó.
Những người này tại triều đình, tuy là quan hàm không cao. nhưng mà đài ngộ cục cao. Tiêu Bố Y từ sau mấy lằn bị ám sát, hiểu 1'ẳng mọi người lo lắng, cũng biết cấu Nhiêm Khách sẽ không phải mồi lằn đều trùng hợp ỡ bén cạnh hắn. cho nên hiện tại vô luận xuôi nam hay ngược bắc. chinh chiến hay đàm phán, những người này đều hộ vệ ỡ cách không xa.
Chi cằn vài trăm người này ỡ bên người. Tiêu Bố Y sẽ không lo lắng cho an nguy của mình, chi có quan tâm cho tính mạng của thích khách.
Mấy trăm người này mồi người dũng mãnh vô cùng, mà Trương Tế này lại là người nổi tiếng trong mấv trăm người. Lẩn này Tiêu Bố Y bão Lò lào Tam tới phụ trách đánh giết thủ hạ của Vương Thế Sung, nhưng thật ra vẫn dùng Trương Tế là chính.
Quý Thu nhìn thắv Trương Tế ở bên người, trên người cảm thấv lạnh lẽo khó nói nên lời. vươn tay chi về phía trướcnói: ""Bọn họ đều hắn là ỡ nơi đó. không có chuyện gì đặcbiệt, thì sè không đi ra".
Hắn tiếng nói mới dứt. phương xa đã có một người tới nghênh đón. Quý Thu sắc mặt xanh lét, thắp giọng nói: "Là thủ hạ của Vương Thế Sung".
Người nọ nhìn thắv Quý Thu. cũng không phát hiện dị trạng, bưỡc nhanh tới thấp giọng nói: "Quý đại nhân đã trờ lại, sự tinh vẫn thuận lợi chứ?"
Quý Thu kiệt lực trấn định, cười nói: "Ta làm việc, tại sao lại không thuận lợi?" Người nọ cười nói: "Đó là tất nhiên, thuộc hạ lắm lời. Lẩn này quay lại thông báo tin tức, kính xin Quý đại nhân chiếu cố cho tại hạ". Thi ra những người này đi ra ngoài làm việc, Quý Thu xem như là người chấm điểm thành tích, đương nhiên phải nịnh bợ. Thấy bên người Quý Thu có hai người tròng lạ mặt. người nọ kỳ quái hòi: "Hai vị huynh đài này rắt là lạ mặt. Quý đại nhân, là thủ hạ mới thu sao?"
Hắn nỡ nụ cười, vỗ vỗ vai Trương Tế cười nói:"Tại hạ..Hắn lời còn chưa dứt. trên mặt đã lộ ra vẻ kinh hài. bởi vì Trương Tế khẽ vươntay, đã bắt được cổ của hắn.
Người nọ mới muốn kêu to, Trương Tế bàn tay đã dùng sức, đờ nhấc bồng người nọ lẻn. Người nọ sắc mặt ửng đỏ. thoáng qua tái xanh, sau đó ặc ặc vài tiểng như con chó nhò trước khi chết, đòi chán đạp vài cái, đẩu lưỡi lè ra.
Trương Tế khi buông tay ra, người nọ đã mềm nhũn ngã về phía Quý Thu, như bùn nhão vậy. Hắn tựa ờ trên người Quý Thu, trong mắt tràn đầy khó hiểu. Quý Thu chi cảm thấv toàn thán lạnh toát, giờ mới hiểu được Tiêu Bố Y tại sao lại tự tin như vậy. Trương Tế này thoạt nhìn, càng giống như là ma vương giết người.
Trương Tế lẩm bẩm nói: ""Bốn mươi ba người, hiện tại chi còn lại bốn mươi hai".
Quý Thu rùng mình một cái. đem người nọ ném vào một ngõ nhò. Trương Tế lại cất bước đi về phía ngôi nhà. đến trước cửa. gò gò cửa nói: "Có ngưỡi ờ nhà không?"