Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 259: Thủ thành (Thượng)

Dương Khánh dẫn binh xuất kích quân Ngõa Cương, vốn dĩ là nhất chiến công thành, hồ hởi phấn khỏi, có ngờ đâu chỉ chớp mắt, thành trì đã bị kẻ khác đoạt đi. Dương Khánh không tin nổi, dùng lực nhéo vào đùi mình một cái, chỉ tưởng rằng đó là giấc mơ.

Nhưng cơn đau nhức trên đùi khiến hắn ý thức được rằng, đây không phải là mộng, đây là một sự thật tàn khốc!

Nhưng Lý Mật đã lấy thành bằng cách nào, Dương Khánh trong lòng vẫn còn mơ hồ. Hắn đương nhiên là biết Lý Mật, trong triều rất ít người không biết Lý Mật. Tiểu từ này vốn có cốt phản, trước làm cận vệ bên cạnh Hoàng thượng, nhưng lại bị Hoàng đế bãi truất, sau đó theo Dương Huyền Cảm làm phản, làm một mưu thần bên cạnh Dương Huyền Cảm. Nghe nói lúc trước hắn đưa ra tam sách thượng trung hạ, một mặt cắt đứt đường lui của đoàn quân chinhh phạt Cao Lệ của Dương Quảng, một mặt lấy Quan Trung, đoạt Đông Đô. Dương Quảng khi nghe xong thượng trung hạ sách, cũng toát cả mồ hôi lạnh, nói nếu như Dương Huyền Cảm thật sự nghe theo lời Lý Mật, thì giang sơn Đại Tùy ắt sẽ gặp nguy. Bắt đầu từ đó triều thần Đại Tùy không ai là không biết Lý Mật này. Sau khi trở về Đông Đô, Dương Quảng lập tức hạ lệnh thị vệ lấy việc bắt Dương Huyền Cảm, Lý Mật làm trọng, nhưng Dương Huyền Cảm bị huynh đệ giết chết, đầu lâu bị hiến đến Đông Đô, mà Lý Mật lại không hề có một chút tông tích, cực kỳ giảo hoạt.

Trước đây Dương Khánh cũng từng nghĩ đến việc bắt Lý Mật, nhưng có nằm mơ y cũng không nghĩ đến rằng, lần hai người gặp lại nhau, Lý Mật lại đứng ở trên tường thành, hắn thì lại đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn lên.

"Nguyên Thiện Hành đâu, bảo hắn lăn ra đây gặp ta" Dương Khánh đứng bên dưới thành quát lớn. Y chợt hiểu ra rất nhiều việc, Lý Mật tuyệt đối không thể chỉ bằng sức một người mà lấy được Kim Đê quan, chắc chắn là có nội ứng. Người có thực lực khống chế được thành lâu cũng chỉ có Nguyên Thiện Hành và Phòng Hiến Bá. Chả trách Nguyên Thiện Hành cứ nhất mực khuyên mình xuất thành, chắc là có phản ý, mình không nghe lời của Phòng Hiến Bá, để rồi phạm sai lầm của ngày hôm nay.

Dương Khánh trợn tròn đôi mắt giận dữ, nhưng trong lòng lại đầy hối hận, nghĩ bụng không chịu nghe lời khuyến cáo của trung thần, cuối cùng rơi vào cảnh như bây giờ, Phòng Hiến Bá một lòng trung thành, giờ khắc này chỉ sợ đã bị Nguyên Thiện Hành ám toán rồi.

Thành đầu hô lên một tiếng, một vật tròn tròn rơi xuống, nghe thịch một tiếng, cát bụi tung bay.

Dương Khánh ghìm ngựa lui lại vài bước, cúi đầu nhìn qua đó, cảnh vật trước mắt tối sầm, vật đó hiển nhiên là một cái đầu lâu đẫm máu, tuy huyết nhục mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra gương mặt của Nguyên Thiện Hành.

Người chết lại là Nguyên Thiện Hành?

"Dương Công nói Nguyên Thiện Hành lăn ra gặp ngươi, ta đã làm giúp ngươi làm, không biết còn có gì phân phó?" Lý Mật từ tốn nói.

Dương Khánh run giọng: "Không lẽ là Hiến Bá phản ta? Lý Mật, ngươi kêu Phòng Hiến Bá ra đây gặp ta".

Vốn tưởng rằng Lý Mật sẽ vứt thêm một cái đầu xuống, ngờ đâu Phòng Hiến Bá chậm rãi bước ra và xuất hiện trên thành đầu, đứng trên thành lâu hành lễ: "Dương đại nhân. Không biết muốn ti chức đến có gì căn dặn?"

Dương Khánh lửa giận đùng đùng, mở miệng quát lớn: "Phòng Hiến Bá, ta đãi ngươi không tệ, sao ngươi lại phản ta?"

Phòng Hiến Bá vẫn tất cung tất kính: "Dương đại nhân đúng thật đãi ta không tệ, nhưng hiện nay hôn quân vô đạo, làm cho dân chúng sống không nổi, Dương đại nhân muốn liều mạng cùng hôn quân, nhưng mạt tướng lại không muốn. nghĩ tới Bồ Sơn Công ứng với đào lý tử, quả thật là chân mệnh thiên tử trong thiên hạ, vạn chúng quy tâm, mạt tướng cũng chỉ là thuận theo ý dân mà thôi. Dương đại nhân, tục ngữ nói rất đúng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bồ Sơn Công bấy lâu nay yêu tài, nếu như Dương đại nhân bỏ tối đầu sáng, Bồ Sơn công nhất định sẽ không tính chuyện cũ, còn ủy thác trọng trách, đi hay ở, mong Dương đại nhân suy nghĩ".

"Suy nghĩ cái mười tám đời tổ tông nhà ngươi" Dương Khánh mắng lớn, nhưng vẫn bất đắc dĩ dẫn kỵ binh lui ra, đối mặt với tường cao cũng không thể làm gì được, "Phòng Hiến Bá, ngươi đại nghịch bất đạo, phạm thượng tác loạn. Đã là tử tội diệt môn. Ngươi nếu tỉnh ngộ, bắt lấy phản tặc Lý Mật, ta sẽ ghi cho ngươi một đại công. Tất cả những chuyện đã xảy ra sẽ xóa bỏ, còn bằng không, bằng không…"

Y nói liền hai lần bằng không, cũng nghĩ không ra phải trừng trị Phòng Hiến Bá như thế nào, người ta phản thì cũng phản rồi, còn có gì mà bằng không nữa chứ?

Lý Mật nở nụ cười, "Nghe Dương Công nói cái gì mười tám đời tổ tông, ta chợt nhớ ra một chuyện xưa, đó chính là hình như tổ tông của Dương Công là họ Quách?"

Nói đến đây, y chỉ mỉm cười, người bên cạnh không ai hiểu gì, nhưng Dương Khánh trong lòng chấn động, thầm kêu không ổn, Lý Mật này sao lại biết chuyện hắn sợ hãi muốn chết này?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì vô luận là có đoạt lại được Kim Đê quan hay không, Dương Khánh biết, với bụng dạ nghi kỵ của Dương Quảng, nói không chừng sẽ chém đầu hắn bất kỳ lúc nào.

Thấy Lý Mật không nói gì nữa, Dương Khánh giơ cao trường thương trong tay, quát lớn: "Lý Mật, ngươi đừng đắc ý, hôm nay ngươi lấy được Kim Đê quan, ta e là ngươi không thủ được bao nhiêu ngày, chúng ta đi".

Hắn nói đi là đi, dẫn theo mấy ngàn binh sĩ rời khỏi Kim Đê quan, hướng về Huỳnh Dương quận. Thành cao tường dày, hiện giờ tuyệt đối không phải Dương Khánh dẫn kỵ binh xông lên thì có thể thắng được, hơn nữa, xuất binh chỉ muốn trở về thành nghỉ ngơi, giờ đây bụng thì đói, người thì mệt, rút lui vào lúc này, còn có thể bảo toàn tính mạng, nếu như chậm trễ một chút, Ngõa Cương quân đang tán loạn cùng xông lên, thêm vào binh sĩ trong thành nội ứng ngoại hợp, nói không chừng toàn quân sẽ thảm bại. Dương Khánh hiểu được điểm này, lập tức dẫn binh rời đi, thàm nghĩ trở về các huyện Huỳnh Dươngchiêu tập nhân mã, rồi mới đoạt lại Kim Đê quan lấy công chuộc tội. Lâu nay phỉ tặc tuy nhiều, nhưng kiểu chiếm lĩnh như Lý Mật thì không thể lâu dài, vì triều đình luôn rất xem trọng điều này, sẽ dùng đại binh tiến công, đạo phỉ dẫu sao cũng là đạo phỉ, cho dù là chiến cứ cũng chỉ là cướp đoạt, và đây cũng là nguyên do Dương Khánh quyết định rời đi. Nhưng cứ nghĩ đến Lý Mật nói mình vốn họ Quách, Dương Khánh lại như có mũi nhọn sau lưng, lo sợ bất an.

Đứng trên thành nhìn Dương Khánh rời khỏi, dẫu cho là một người bình tĩnh như Phòng Huyền Tảo thì cũng vui mừng ra mặt, nhưng Lý Mật thì vẫn ung dung như thường, mỉm cười nhìn Phòng Hiến Bá mà nói: "Lần này Hiến Bá đoạt quan, Lý Mật thay mặt bá tánh thiên hạ đa tạ Hiến Bá".

Lý Mật đứng vái chào, Phòng Hiến Bá cuống quít hoàn lễ: "Bồ Sơn Công nặng lời rồi, Hiến Bá chỉ làm theo bổn phận của mình, Bồ Sơn Công ứng với đào lý tử, sau này nhập chủ thiên hạ, lấy khoan hậu đối đãi người, Hiến Bá trong lòng ngưỡng mộ, đã sớm có lòng quy thuận. Huyền Tảo tới khuyên, vừa đúng hợp ý!"

Ba người đều cười lớn, Lý Mật khẽ cười nói: "Kim Đê quan mới định, chuyện làm yên lòng binh sĩ trong thành, còn phải làm phiền Hiến Bá lao lực".

"Là chỗ chức trách, nghĩa bất dung từ".

Phòng Hiến Bá lời vừa dứt, phía xa đã có đoàn người náo loạn ập đến, hỗn độn vô chương, Đan Hùng Tín cưỡi ngựa xông lên đầu tiên, hướng tới đầu tường quát lớn: "Bồ Sơn Công, đã đắc thủ chưa?"

Lý Mật ra lệnh cho người thả điếu kiều xuống cho đám người Đan Hùng Tín vào thành, đi nhanh xuống cửa thành nắm lấy tay Đan Hùng Tín nói: "Hùng Tín không hổ danh là đệ nhất dũng tướng của Ngõa Cương. Có dũng có mưu, lần này dụ địch toàn thắng, là một đại công".

Đan Hùng Tín nhếch miệng cười, "Bại trận đào tẩu cũng là ngựa quen đường cũ, có thể lấy bại thủ thắng thì đúng là lần đầu tiên trong đời, ta cuối cùng cũng thấy được thủ đoạn của Bồ Sơn công rồi, Hùng Tín tâm phục khẩu phục".

Lý Mật nhẹ nhàng đoạt lấy Kim Đê quan, đó là tại vì hắn hiểu rõ ta và địch, nhưng nghe lời tán thưởng của Đan Hùng Tín, lại không nhận công, chỉ nhẹ giọng nói: "Còn phải nhờ Hùng Tín ước thúc thủ hạ, chúng ta chỉ lấy lương thảo của quan phủ, khai thương phóng lương, còn với dân chúng chớ có quấy nhiễu".

Đạo phỉ do Đan Hùng Tín dẫn dắt tiến vào Kim Đê quan, hai mắt đều sáng rỡ nhốn nháo, đang muốn cướp bóc. Đan Hùng Tín gật đầu: "Không sai, đây mới là hành vi của người làm đại sự, chỉ biết cướp đoạt, bất quá chỉ là đạo phỉ mà thôi".

Dưới sự dẫn dắt của Phòng Hiến Bá, Đan Hùng Tín dẫn thuộc hạ đến nha môn lấy lương lấy tiền của, lại qua một lúc lâu, Địch Nhượng mới dắt theo người của Ngõa Cương ùa vào.

Đám người Vương Đương Nhân, Vương Nho Tín, Địch Hoằng, Giả Hùng đều ma quyền sát chưởng, Địch Hoằng cao giọng: "Các huynh đệ, đi thôi. Cướp tiền, cướp lương, cướp nữ nhân thôi!"

Sự giễu cợt trong mắt của Lý Mật càng đậm, Vương Đương Nhân kéo Địch Hoằng lại, "Địch nhị đương gia, hiện dân tâm trong thành không ổn định, chỉ nên làm yên lòng, không nên cướp đoạt, hơn nữa lương tiền của quan phủ đã đủ cho chúng ta sử dụng…"

"Ngươi là đương gia hay ta là đương gia?" Địch Hoằng bất mãn nói.

Vương Đương Nhân ho khan vài tiếng, Địch Nhượng trầm giọng nói: "Đại ca. Từ từ đã, dẫu sao thành này cũng là do Bồ Sơn Công trợ giúp mới lấy đươc…"

"Nếu như không có Hùng Tín dẫn binh, hắn đánh cái rắm?" Địch Hoằng liếc nhìn Lý Mật.

Lý Mật cũng không nổi giận, chỉ cười, trái lại Vương Bá Đương thì nắm chặt nắm tay muốn xông lên, lại bị Phòng Huyền Tảo giữ lại.

Địch Nhượng nhắn nhỏ gương mặt nói: "Đại ca, huynh còn nói như vậy nữa, thì huynh lập tức rời khỏi đây".

Địch Hoằng tuy là đại ca, nhưng dẫu sao cũng có chút sợ hãi Địch Nhượng, than thở một câu, nhưng cũng không dám nói gì nữa. Lúc này Địch Nhượng mới nói: "Bồ Sơn Công, thành này là do ngươi dụng kế đánh được, mong ngươi đến phân phối lương tiền".

Lý Mật thở nhẹ một hơi: "Trại chủ, việc phân phối tiền tài khoan hãy gấp gáp, ngài có từng nghĩ qua, Trương Tu đã tuy đang tiễu phỉ tại Hoài Nam, nhưng nghe tin Kim Đê quan bị mất, làm sao mà không về cứu viện? Cho dù Trương Tu đã vẫn chưa trở về, Dương Khánh mất đi Kim Đê quan, ắt sẽ muốn lấy lại, lúc này phần lớn là đang triệu tập nhân mã tại quận Huỳnh Dương để tấn công trở lại…"

Địch Nhượng hơi biến sắc nói: "Vậy phải làm thế nào?"

Địch Hoằng ở bên cạnh nói: "Vậy còn không đơn giản sao, cướp hết tài vật nữ nhân trong Kim Đê quan, mọi người mang hết về Ngõa Cương, sau đó trốn đi rồi tính tiếp".

Lời y nói tuy thô lỗ nhát gan, nhưng đám người Vương Nho Tín, Địch Ma Hầu lại đều gật đầu tán đồng, Địch Nhượng cũng hơi chút động tâm, nhưng vẫn xem đề nghị của Lý Mật, "Mong Bồ Sơn công chỉ rõ, ta quyết ý hưởng ứng".

Lý Mật mỉm cười nhìn Địch Nhượng, "Trại chủ, nếu như theo ý của ta, thì không thể nào thoái lui. Hiện giờ chúng ta có được lương thảo Kim Đê quan, chỉ cần mở thương phóng lương, thì sẽ triệu tập được mấy vạn bá tánh. Đến lúc đó chúng ta lựa chọn tinh binh, dùng võ trang trang bị của Đại Tùy, lập tức qua Thông Tế Cừ, đoạt lấy các huyện quận Huỳnh Dương. Lúc đó, Dương Khánh thân là Thái Thú của Huỳnh Dương, nhưng mệt mỏi lo giữ mạng, thì làm gì còn binh lực công phá Kim Đê quan? Quận Huỳnh Dương lương thực dự trữ càng nhiều hơn, nếu như tiếp tục thuận thế đoạt lấy Huỳnh Dương, thiên hạ có thể vào tay".

"Nhưng ngươi đã quên một chuyện" Địch Hoằng không nóng không lạnh mà nói: "Trước không nói có thể lấy được Huỳnh Dương hay không, có thể đánh bại Dương Khánh hay không, chỉ nói Trương Tu Đà, nếu hắn biết được chúng ta công phá Huỳnh Dương, chắc chắn sẽ kéo đại quân trở về đánh chúng ta. Lý Mật ngươi cho dù thần cơ diệu toán, thì trận này cũng phải dựa vào chúng ta, những người có mặt ở đây có ai có thể chống đỡ Trương Tu Đà?"

Mọi người đều lo sợ, lời của Địch Hoằng tuy không dễ nghe, nhưng ai cũng biết đây là sự thật. Trương Tu đã nam chinh bắc chiến bấy lâu nay, chưa thua một trận nào, sớm đã để lại bóng ma trong lòng mọi người, đừng nói là đánh, chỉ cần nghe nói Trương Tu đã công đến, thì cũng đã sớm hoang mang mà bỏ chạy rồi.

Lý Mật mỉm cười nói: "Trương Tu đã cũng là người, không phải thần, là người thì sẽ có nhược điểm. Trại chủ, ta đánh Huỳnh Dương tất nhiên là lấy công làm thủ, nhưng cũng biết chắc Trương Tu đã tất sẽ đến, nếu như ngài tin ta, thành bại sẽ cược một ván, theo kế của ta, Ngõa Cương chắc chắn sẽ lưu danh ngàn đời, ta ắt sẽ có kế đối phó Trương Tu Đà. Nếu ngài không tin, lấy xong tài vật trở về Ngõa Cương, ta cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là cơ hội không thể lỡ mất, mất đi rồi sẽ không có lại, lần này mất đi cơ hội, e là Ngõa Cương…"

Y muốn nói nhưng rồi lại thôi, Địch Nhượng nhìn quanh mọi người, trông thấy họ hoặc là kích động, hoặc là nhu nhược, hoặc là khinh khỉnh, hoặc do dự, cuối cùng y quyết tâm, lớn tiếng nói: "Dù gì cái mạng này cũng là nhặt lại được, theo ý Bồ Sơn Công vậy, chúng ta đi thôi!"

Vô số đạo phỉ xung quanh vây khốn thành Tương Dương, thành Tương Dương đã trở thành một tòa cô thành!

Mặt hồ sáng ngời, vách núi xanh tươi. Trên bình nguyên rộng lớn đâu đâu cũng là hành tung của đạo phỉ, tuy vô pháp vô chương, nhưng chỉ nói tới số đông cũng làm cho người ta lạnh người.

Thành Tương Dương dựa vào bờ nam trung bộ Hán Thủy, có núi có sông, dể thủ khó công, đại bộ phận đạo phỉ đều là tập trung vào chỗ bình nguyên dựa vào núi mà liều chết tấn công, trước ngã xuống sau lại ùa lên.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cờ xí tươi sáng, giáp trụ lóe sáng, chỉ có lòng người mà mây đen bao phủ.

Trên lâu thành, binh sĩ Đại Tùy thần sắc nghiêm trọng nhìn đạo phỉ đang công thành, trong lòng cũng đã xuất hiện cảm giác sợ hãi, mấy năm nay Đại Tùy tuy đạo phỉ tứ khởi, những vẫn là đánh nhỏ làm loạn nhỏ, cũng không phải là không có đạo phỉ đi đánh phá các quận huyện, nhưng quan binh tấn công là tan. Theo bản chất mà nói, đạo phỉ trước đây, vô luận là thực lực hay mục đích, đều không thành cái gì. Nhưng hôm nay, đạo phỉ dùng trọng binh tấn công thành Tương Dương, cũng là chuyện trước đó chưa từng có.

Đạo phỉ càng diệt càng nhiều, Dương Quảng mấy năm gần đây hoang phí, lại càng nhiều trung thần nghĩa sĩ chờ mong hắn thay đổi, nhưng một khắc khi hắn đi Giang Nam, rất nhiều người đã tuyệt vọng.

Hôm nay một câu Hoàng Hậu nhiễu Dương Châu, uyển chuyển hoa viên chẳng những truyền lưu khắp Đông Đô, hơn nữa còn đến Hoài Nam, đến Tương Dương, đến các nơi ở Trung Nguyên, ít có người biết Dương Quảng đến Giang Nam là vì Trần Tuyên Hoa hoàn dương, cho dù có người biết, cũng cho rằng bất quá chỉ là lời nói vô căn cứ, ai mà tin tưởng người chết sẽ sống lại?

Dương Quảng một khắc đến Dương Châu, mọi người đều cho rằng, Dương Quảng đã buông thả giang sơn, muốn thối lui Giang Nam tự bảo vệ. Một khi giang sơn đã vô chủ, đương nhiên là ai cũng có thể làm chủ!

Mọi súc tích bất mãn vào một khắc này đều bùng nổ ra, coi trọng địa lý thành Tương Dương tuyệt không chỉ một mình Từ Thế Tích. Bọn họ có lẽ không tính toán cùng hiểu biết bằng Từ Thế Tích, có lẽ căn bản là không tính toán tới tranh bá thiên hạ, có lẽ bất quá chỉ là muốn đoạt lấy tài phú, qua một ngày thì tính một ngày, nhưng bọn họ đã có lá gan nhằm vào trọng trấn của Đại Tùy.

Lâu La Vương Chu Sán chính là một trong số đó.

Chu Sán đã dẫn binh tấn công thành Tương Dương ước chừng ba ngày, ba ngày này, đạo phỉ chết vô số, nhưng vẫn như thiêu thân bay vào lửa mà ùa lên, điều này đã làm cho Tùy binh càng ngày càng kinh ngạc.

Chu Sán tại Hoài Nam quận tụ chúng khởi sự, thanh thế to lớn, nhưng chỉ mới xuất hiện đã bị Trương Tu đã một kích dập tắt. Hắn cũng tự hiểu rõ ràng, biết không thể địch lại được Trương Tu Đà, cho nên dọc theo Hoài Thủy lên thượng du mà phát triển, cách Trương Tu đã càng xa càng tốt. Chu Sán dọc theo đường đi cướp phá chiếm đoạt, không chuyện ác nào không làm, rất nhanh đã nhắm tới Tương Dương. Thổ địa nơi này phì nhiêu, áo cơm giàu có, thành cao tường dày, nếu có thể phá được, thì là một núi vàng.

Nơi này cách Trương Tu đã quá xa, Trương Tu đã một mực ở gần Hà Nam tiễu phỉ, cũng không kịp tới nơi này.

Lâu La vương hạ lệnh, phá được Tương Dương, tàn sát thành ba ngày, người vào thành trước, có thể tùy ý đoạt lấy châu báu cùng nữ nhân ở thành Tương Dương!

Dưới trọng thưởng, tất có dũng phu, các đạo phỉ nghe lệnh, như thiêu thân vào lửa, không ngừng tấn công.

Hộ thành hà đã sớm bị thi thể lấp đầy, cho dù là dưới thành Tương Dương, thi cốt cũng đã chất rất cao, những người ở dưới dẫm lên thi thể, dùng thang, hoặc dùng dây thừng tự chế mà trèo lên, bị loạn tiễn trên thành bắn xuống, rất nhanh gia nhập vào hàng ngũ thi cốt này. Nước trong Hộ thành hà đã trở thành máu, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bốc mùi làm cho người ta buồn nôn.

Thời tiết nóng bức, thi thể rất nhanh thối rửa không chịu nổi, ruồi bọ ông ông bay múa, cở dưới thành Tương Dương xuất hiện mùi hôi cùng màu sắc quỷ dị.

Cho dù trong mắt đạo phỉ công thành, cũng bị ánh chiếu rọi trở thành màu đỏ.

Binh sĩ trên đầu thành nhìn đạo phỉ dưới thành như dã thú vọt tới, tay bắn tên cũng có chút nhũn ra, nhưng nghe được khẩu hiệu của đạo phỉ, tàn sát thành ba ngày, chó gà không lưu, thì chỉ có thể cố chống, ở phương xa không ngừng có đạo phỉ hướng tới thành Tương Dương mà thẳng tiến, quần áo lam lũ, hai bàn tay trần, nhưng đều ra sức trèo lên trên tường thành.

Trên đầu thành đột nhiên tiếng trống vang lên, binh sĩ trên thành lâu xuất hiện, đổ xuống vô số dầu mỡ, đạo phỉ trên tường tránh né không kịp, bị té xuống kêu thảm thiết liên tục. Binh sĩ trên đầu thành lập tức quẳng đuốc đã chuẩn bị xuống, dưới tường thành giây lát đã biến thành biển lửa.

Đạo phỉ tạm thời dừng tiến công lại, đều lui về phía sau, chỉ thấy đạo phỉ trong biển lửa lăn lộn kêu thảm thiết, ra sức gào lên, đi được vài bước, rồi suy sụp ngã xuống đất, dần dần bị thiêu thành tro than.

Dưới dầu mỡ, vô luận người sống hay chết đều bị thiêu, giây lát khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực, một cỗ khói đen bay lên, xông thẳng lên bầu trời, che khuất cả mặt trời chói chan.

Hai bên chinh chiến đều yên lặng một lát, công thành có mạnh cũng không thể bổ nhào vào trong lửa, ánh mắt của hai bên đều dừng ở trong ngọn lửa, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như từ địa ngục truyền đến, trong mắt cũng không có bất cứ vẻ thương xót gì, bởi vì bọn họ đều biết, kêu rên tiếp theo rất có thể là mình, trên chiến trường, không có có bất kỳ sự thương xót nào có thể nói.

Ở bình nguyên rộng lớn phương xa cờ xí tung bay, một người hai hàng lông mày cùng râu dày rậm, miệng vô cùng lớn, xem ra có thể mở tới ót cũng được, đang ngồi trên đài cao ở xa xa, lại có vẻ hứng thú xem thủ hạ tấn công thành Tương Dương, khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn. Có mấy đạo phỉ tiến lên thấp giọng nói cái gì đó, người nọ mừng rỡ, vung tay lên, đạo phỉ đã áp một đám người già phụ nữ trẻ con đang khóc la hướng về phía thành Tương Dương.

Một ít phụ nữ trẻ con nhìn thấy lửa cháy ở phía trước, biết ý đồ của đạo phỉ, kinh hãi lui về phía sau né tránh, lại bị đạo phỉ áp giải ở phía sau dùng thương đâm chết.

Ở trên núi xa, Chu Mộ Nho oán hận hỏi, Tiêu Bố Y ở trên sườn núi nhìn, trong mắt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

"Tiêu lão Đại, Chu Sán quả thực không phải là con người, chúng ta tuyệt đối không thể mặc kệ!" Chu Mộ Nho lại nói.

Tiêu Bố Y vẫn không đáp, lại chỉ nhìn Từ Thế Tích ở bên cạnh.

"Tiêu lão Đại, ngươi nói gì đi chứ" Chu Mộ Nho kéo tay Tiêu Bố Y, tức giận nói.

Tiêu Bố Y rốt cuộc nói: "Nghe Thế Tích đi, ta đã nói qua, trận lần này, toàn bộ nghe theo Thế Tích chỉ huy".

Chu MộNho nhìn về phía Từ Thế Tích, cau mày nói: "Từ Thế Tích, ngươi tự xưng là đại tài, hôm nay tới đây, thấy mấy phụ nữ trẻ con người già này chịu chết, chẳng lẽ cứ trở mắt như vậy mà nhìn? Nói thật, ta đối với ngươi rất là thất vọng!"

Từ Thế Tích cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn về phía trước, mím chặt đôi môi, lúc này dưới thành Tương Dương ngọn lửa dần dần đã tắt. Đạo phỉ đã phụ nữ trẻ con người già đến dưới thành, quân thủ thành đều đã dừng bắn tên. Dù sao binh sĩ thủ thành cũng là người sống ở quận huyện quanh đây, mấy phụ nữ trẻ con này đều là bị bắt từ xung quanh đến, trong đó thực có thể có thân nhân của bọn họ.

Một binh sĩ đột nhiên kêu lên: "Mẹ, là mẹ sao…"

Dưới thành một lão phụ nhân không ngừng run rẩy, "Con…"

Thủ binh trên thành đột nhiên phát cuồng chạy đến cửa thành, hô to: "Bọn họ không thể giết mẹ ta, các ngươi nhanh mở cửa thành, để cho mẹ ta đi vào, a…"

Tiếng kêu la thê lương im bặt, đã không còn tiếng binh sĩ hô hét, đã không còn tư niệm tê tâm liệt phế, trên thành lâu truyền đến một thanh âm trầm thấp, "Kẻ làm loạn quân tâm, giết không tha!"

Ai cũng biết, binh sĩ mới vừa rồi đã bị Đậu Dật Quận thủ trấn thủ thành Tương Dương chém.

Lão phụ nhân khóc lớn nói: "Con của ta ơi…"

Lão vừa nói xong, đã không biết có khí lực từ đâu đến, xoay người ôm lấy đạo phỉ áp giải, muốn cắn. Đạo phỉ kinh ngạc, trường mâu cũng không chút do dự đâm tới, lão phụ nhân bị một mâu đâm xuyên, mềm nhũn gục trên mặt đất, khi chết vẫn không nhắm mắt mà căm tức nhìn đạo phỉ.

Đạo phỉ chỉ cười lạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi chớ có phản, đây là kết cuộc".

Dân chúng bị đạo phỉ áp giải nhìn thấy lão phụ phản kháng, vốn đều muốn động theo, nhìn thấy lão phụ mềm nhũn gục xuống, thì lại đều yên lặng trở lại. Dù sao thương đao của đạo phỉ không phải huyết nhục của bọn họ có thể chống cự, lúc này chỉ có thể sống được khắc nào thì hay khắc đó!

Trên thành dưới thành đều lãnh khốc vô tình, xem sinh mệnh như cây cỏ, người miệng rộng kia không biết từ khi nào, đã thúc ngựa đến dưới thành, cười lớn nói: "Đậu Dật, ngươi quả thật thủđoạn rất tốt".

Trên đầu thành hiện ra một người mặc giáp trụ, sắc mặt hồng nhuận, hai hàng lông mày cau lại, "Chu Sán, ngươi giết người ăn thịt người, bức phụ nữ trẻ con, tấn công thành Tương Dương, sinh linh đồ thán, làm chuyện không bằng súc sinh, chẳng lẽ không sợ ông trời báo ứng sao?"

Chu Sán lên tiếng cười điên cuồng, "Đường đường Quận thủ Tương Dương lại cùng ta chuyện báo ứng sao, xem ra đối với ta đã không thể làm gì được, thật sự là buồn cười. Nhưng lão tử chính là trời, không sợ báo ứng, ta giết người ăn thịt người, ngươi không phải cũng như thế sao, mới vừa rồi ngươi vì đạt mục đích, chẳng phải cũng chém binh sĩ trung tâm có hiếu kia sao? Đều là giết người, ngươi cùng ta có gì khác nhau?"

Đậu Dật sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Nói chuyện với súc sinh như ngươi, cũng là làm dơ bản miệng của ta".

Chu Sán lại thoải mái cười lớn, rất là đắc ý, "Đậu Dật, ngươi có thể giết binh sĩ trên tay ngươi, ta xem ngươi còn có thể giết bao nhiêu dân chúng, ngươi nhớ rõ, ngươi nếu không mở thành, mấy dân chúng này không phải chết ở trong tay ta, mà là chết ở trên tay của ngươi".

Hắn vung tay lên, đạo phỉ áp càng nhiều dân chúng đến dưới thành, Chu Sán quát lớn: "Người vào thành trước trọng thưởng, châu báu nữ nhân mặc sức mà chiếm, công thành! Đậu Dật, ngươi không phải tự xưng nhân nghĩa sao, hôm nay mấy dân chúng này là chết hay sống, đều chỉ là do một ý niệm của nhân nghĩa Quận thủ ngươi thôi".

Hắn lời vừa nói xong, đạo phỉ lại ùa lên công thành, chỉ là lần này có thêm mấy trăm dân chúng ở dưới thành nữa.

Đậu Dật mặt lộ vẻ thống khổ, nhìn thấy đạo phỉ càng lúc leo càng cao, rốt cuộc phất tay nói: "Bắn tên!"

Đạo phỉ quan binh chết thế nào hắn cũng có thể nhìn, nhưng nhìn thấy nhiều phụ nữ trẻ em vô tội như vậy chịu chết, hắn nhiệt huyết dâng lên, chỉ muốn tiến lên giết Lâu La Vương, Chu Mộ Nho cũng là nông gia, đối với loại thủ đoạn tàn nhẫn này thật sự như là bản thân bị.

Một bàn tay đặt ở trên vai Chu Mộ Nho, rất nhẹ, nhưng ở trong lòng Chu Mộ Nho lại rất nặng. Chu Mộ Nho nhìn tay của Tiêu Bố Y, run giọng nói: "Tiêu lão đại".

"Nhịn không được cũng phải nhịn" Từ Thế Tích rốt cuộc đã nói chuyện, xoay đầu lại, hít sâu một hơi, "Mộ Nho, hôm nay Chu Sán đã làm cho dân chúng ghét cay ghét đắng, kẻ đi theo hắn đều bỏ mạng. Đậu Dật vẫn tự xưng nhân nghĩa, nhưng sau trận này, giết chóc dân chúng không ít, chỉ sợ đã làm mất đi lòng người, trận này đánh nếu đuổi được Chu Sán, đối với Tiêu tướng quân mà nói, là thời cơ tạo uy vọng tốt nhất. Đến lúc đó Tiêu tướng quân xưng vương, dân chúng cũng sẽ hưởng ứng theo".

"Ngươi không cần nói với ta mấy cái đạo lý này, ta nghe không lọt. Nếu vì mấy uy vọng này, chẳng lẽ để cho những người vô tội này đi chịu chết sao?" Chu Mộ Nho bực tức nói: "Nếu đã là uy vọng như thế, ta cũng không cần".

"Cho nên ngươi vĩnh viễn cũng không thể xưng vương được" Từ Thế Tích thản nhiên nói: "Ngươi muốn hay không, thì mấy cái này đều là cơ hội, chỉ là xem ai có thể nắm bắt được. Ngươi hiện tại bất mãn thì thế nào, chẳng lẽ còn có thể đi giết Chu Sán, đừng nói ngươi không được, cho dù là Tiêu lão đại cũng không thể được. Nhưng cho dù giết được Chu Sán thì thế nào, giết một Chu Sán, thì sẽ có Lý Sán, Trương Sán, giết một người bất quá chỉ cứu một người, đoạt thiên hạ thì mới có thể cứu cả thiên hạ!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chu Mộ Nho nhíu mày nói: "Nhưng trên tay ngươi còn có binh lính, sao vẫn án binh bất động, nhẫn tâm vậy sao?"

Từ Thế Tích trầm giọng nói: "Những người này là mạng, binh sĩ của chúng ta chẳng lẽ không phải là mạng? Ta được Tiêu tướng quân tín nhiệm, làm chủ soái lần hành quân này, chỉ cầu một kích đắc thủ, đem tổn thất của binh sĩ giảm đến mức thấp nhất, mù quáng ra tay, tuyệt không phải là cách làm của Từ Thế Tích, Tiêu tướng quân nếu không thích, thì có thể để cho người khác dẫn quân, ta tuyệt không phản đối".

Tiêu Bố Y nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Từ Thế Tích, "Thế Tích, ta tin ngươi, chỉ hy vọng sớm ngày giết Chu Sán".

Từ Thế Tích cảm thấy sức nặng trên vai, trầm giọng nói: "Thế Tích nhất định sẽ không phụ sựủy thác của Tiêu tướng quân!"