Nàng nằm ở trong lòng ngực Trương Huyễn không nói được một lời, nước mắt lặng lẽ ướt đẫm vạt áo của Trương Huyễn.
Trương Huyễn ôm sát hai vai gầy yếu của nàng, dịu dàng khuyên giải an ủi nàng:
- Trước tiên không phải thương tâm, huynh nghĩ hẳn là còn có cách, muội nói cho huynh biết, người thừa kế gia chủ Thôi gia đã định xong rồi sao?
Lư Thanh từ từ bình tĩnh trở lại, nàng thấp giọng nói:
- Muội nghe mẫu thân nói qua, người thừa kế gia chủ Thôi gia nhất định phải do toàn tộc đến quyết định ở trong đại tế. Đại tế Thôi gia ba năm một lần, đại tế năm trước mấy nhà dòng chính kịch liệt tranh đoạt vị trí người thừa kế, kết quả tan rã trong không vui. Đại tế tiếp theo phải hai năm sau mới cử hành.
Trương Huyễn nhìn chăm chú vào nàng:
- Nếu như hai năm sau nữa vẫn không quyết định được, đây chẳng phải là chậm trễ việc cả đời của muội sao?
- Cha muội cũng nói như vậy!
Lư Thanh khe khẽ thở dài:
- Cha ta nói hai năm nữa muội đã mười bảy tuổi, không thể kéo thêm nữa, nếu như Thôi gia hai năm sau còn không định được người thừa kế gia chủ, ông sẽ xem xét hứa gả muội cho gia đình khác.
Nói đến đây, trong lòng Lư Thanh bỗng nhiên sinh ra một loại căm hận khắc cốt đối với Thôi gia. Ánh mắt trong trẻo của nàng bắn ra vẻ phẫn nộ:
- Muội căm hận quy củ trăm năm này. Căm hận Thôi gia, căm hận tất cả quan hệ hôn nhân thế gia, chính vì loại quan hệ hôn nhân này hại muội hôn nay rõ ràng nhìn thấy hạnh phúc cũng không thể có được.
Trương Huyễn ôm chặt Lư Thanh vào trong lòng của mình, trong lòng hắn đã có một ý nghĩ, lẩm bẩm một mình:
- Chỉ cần Thôi gia hai năm sau vẫn không quyết định được người thừa kế gia chủ, muội sẽ có thể thoát khỏi cái gọi là quy củ trăm năm rồi.
Trời dần dần sáng rõ, Trương Huyễn tỉnh dậy trước, hắn chậm rãi mở mắt, trong động tối mờ, một khối đá lớn ngăn ở cửa động, từ bốn phía khe hở ánh sáng bắn vào phiến đá lớn.
Trương Huyễn lại cúi đầu, đầy vẻ yêu thương nhìn Lư Thanh đang rúc vào trong ngực mình ngủ say sưa, hắn cẩn thận sờ trán của nàng, e sợ làm nàng tỉnh giấc. Lư Thanh đã hoàn toàn hạ sốt rồi, nhiệt độ cũng khôi phục bình thường, chỉ có điều mấy ngày chạy trốn khiến cho dung nhan nàng hơi hao gầy, tuy nhiên nàng vẫn kiều diễm động lòng người như vậy.
Trương Huyễn thấy khoé mắt nàng nước mắt chưa khô, vội dùng tay nhẹ nhàng thay nàng lau đi nước mắt, lại vuốt ve yêu thương khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng, mấy ngày giúp đỡ nhau sớm chiều ở chung trong lúc hoạn nạn, hắn đã yêu sâu đậm cô gái thông minh thiện lương này, chỉ là giữa bọn họ có một sợi dây vô hình như gần như xa, khiến cho bọn họ mặc dù ý hợp tâm đầu, nhưng lại không có cách nào đến với nhau.
Trong lòng của Trương Huyễn lại đau, hắn khống chế nỗi đau xót trong lòng, bất kể như thế nào, hắn nhất định phải đưa Lư Thanh bình an đến bên cạnh gia đình nàng.
Lư Thanh bệnh nặng mới khỏi, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể khôi phục sức khoẻ. Trương Huyễn không đành lòng lay tỉnh nàng, hắn cần thận dùng y phục của mình che kín nàng, từ từ đứng dậy, đẩy tảng đá lớn đi ra khỏi sơn động.
Bên ngoài sơn động ánh mặt trời rực rỡ, tiếng chim ríu rít, không khí vô cùng tươi mát. Trương Huyễn duỗi cái lưng mỏi thật dài, bước nhanh đi về phía một dòng suối nhỏ dưới núi. Trương Huyễn ở bên dòng suối uống no nước sạch, lại rửa mặt, lúc này, hắn chợt phát hiện xa xa có một bóng đen lay động, hắn bất ngờ kinh ngạc, rút đao đứng lên.
Ngay khi Trương Huyễn vừa đi không được bao lâu, Lư Thanh cũng chầm chậm mở mắt ra, nàng vốn cũng không hề ngủ được, tối hôm qua nàng có một cơn ác mộng, mơ thấy nàng cùng Trương Huyễn chạy trốn trên đường, phía sau có vô số người đang đuổi theo bọn họ. Có Lư Minh Nguyệt và thủ hạ hung ác của gã, có nhóm lớn tộc nhân Thôi thị, thậm chí còn có phụ thân của nàng, bọn họ cầm đao và dây thừng, muốn bắt hai người về treo cổ. Bọn họ liều mạng chạy trốn, đường phía trước lại dường như vĩnh viễn không có chỗ cuối.
Lư Thanh nhắm hai mắt lại, nước mắt không nén được lại ứa đầy hai tròng mắt, nàng yêu Trương Huyễn sâu đậm như vậy, trời xanh cố tình ngược lại tàn khốc như thế, dùng cái thân phận trưởng nữ thế gia trói buộc nàng.
Nàng biết bao hy bọng không phải là Trương Huyễn bỏ đi, như vừa rồi vĩnh viễn ôm lấy mình như vậy, mãi sánh cùng trời đất, thế mà y lại đi rồi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Trương Huyễn, trong lòng nàng ngơ ngẩn, vội vàng lau đi nước mắt, đứng dậy đi ra khỏi sơn động, chỉ thấy Trương Huyễn từ triền núi đi đến, không ngờ dắt theo một con lừa ở đằng sau.
Lư Thanh không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy ra chào đón:
- Trương đại ca, đây là con lừa từ đâu đến?
- Vừa rồi ở bên dòng suối, phát hiện kẻ này đang uống nước, ta liền mời nó lên đây làm khách.
- Nếu chẳng may chủ nhân nó tìm nó thì phải làm sao?
Lư Thanh lo lắng hỏi.
- Không có chủ nhân, ta trèo lên đại thụ nhìn xung quanh một vòng, ngoài mấy dặm xung quanh không có ai, muội xem nó sợ hãi như vậy, đoán chừng rời khỏi chủ nhân cũng rất lâu rồi.
Trương Huyễn vỗ nhè nhẹ con lừa cười nói:
- Có nó muội có thể đỡ sức chân rồi.
Trương Huyễn cảm giác Lư Thanh hơi không vui vẻ lắm, liền thân thiết hỏi:
- Làm sao vậy?
Lư Thanh chu miệng:
- Nhưng người ta vẫn thích cưỡi con lừa huynh này, làm sao bây giờ?
Lư Thanh chợt phát hiện trong lời nói của mình có lỗi, lập tức mặt xấu hổ đến đỏ bừng, Trương Huyễn cười to:
- Đợi có một ngày ở tương lai, huynh sẽ để cho muội cưỡi đủ!
Đôi mắt dễ thương của Lư Thanh sáng lên, nàng cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
- Huynh, chuyện này là thật chứ?
Trương Huyễn ôm nàng vào trong ngực, hôn trán của nàng, trịnh trọng nói với nàng:
- Đây là một lời hứa hẹn, không phải còn có thời gian hai năm sao? Hết thảy vẫn có thể thay đổi.
- Muội sẽ chờ huynh, cả đời chờ huynh!
Lư Thanh giấu mặt ở trong lòng ngực hắn, giọng nói còn nhỏ hơn so với muỗi.
Dường như tất cả ốm đau đều trong nháy mắt rời khỏi Lư Thanh đi mất, nàng lại khôi phục sức sống như mùa xuân, giọng cười vui tươi như chuông bạc ở trên sườn núi vọng lại:
- Con lừa lớn chăm sóc thật tốt con lừa nhỏ, chờ ta đi rửa mặt một chút, chúng ta sẽ xuất phát!
Trương Huyễn trông theo bóng dáng xinh đẹp của nàng đi xuống triền núi, hắn ngửa đầu hướng lên bầu trời thở một hơi thật dài, phát hiện bầu trời không ngờ xanh như thế này, đám mây trắng như tuyết thế này.
Có con lừa thay bước chân, hành trình quay về của bọn họ thuận lợi hơn nhiều, trên đường không gặp loạn phỉ Lư Minh Nguyệt lần nữa. Thời khắc hoàng hôn, bọn họ rốt cuộc đã tới bờ sông nhỏ phía ngoài Lư thị sơn trang, phía trước chính là cầu nhỏ vào sơn trang, thời khắc chia tay rốt cuộc đã đến rồi.
- Trương đại ca, huynh không theo ta vào sao?
Nhìn Trương Huyễn dừng bước, Lư Thanh trông hắn đầy bi thương.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Muội mau đi đi! Mẫu thân của muội nhất định rất lo lắng cho muội.
Xa xa, vài đứa trẻ nhỏ chạy lên cầu nhỏ, chỉ về phía này bất ngờ vui mừng hô to:
- Là Thanh tỷ tỷ quay về rồi!
Trương Huyễn hít sâu một hơi, xoay người bước nhanh rời đi.
- Trương đại ca, huynh chờ một chút!
Phía sau, trong tiếng la của Lư Thanh tràn đầy tuyệt vọng.
Trương Huyễn lại không quay đầu, càng chạy càng nhanh, dần dần đi xa. Lư Thanh đuổi theo vài bước, kiễng chân hô to:
- Trương đại ca, huynh đã đồng ý lời hứa của muội, muội sẽ đợi huynh.
Giọng nói Lư Thanh nghẹn ngào, nàng đã sớm lệ rơi đầy mặt, rốt cuộc không nén nổi che mặt khóc rống lên thất thanh. Giờ khắc này, nàng cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đều rời nàng mà đi rồi.
Đón gió, nước mắt của Trương Huyễn cũng đã chảy đầy mặt.