Thân ảnh Trương Huyễn cũng không hề xuất hiện, dường như đã nhận thua quay về rồi, màn đêm buông xuống lần nữa, Lư Minh Nguyệt và chúng thổ phỉ đã tới Tả Hoàng Sơn.
Tả Hoàng Sơn cũng không cao, thế núi thấp, trên thực tế là một dãy núi đồi, chẳng qua bên trong khe rãnh ngang dọc, vô cùng lợi về che giấu quân đội, càng quan trọng hơn là, phía tây Tả Hoàng Sơn và Yến Sơn sừng sững liền làm một thể, Cư Dung Quan có thể thấy lờ mờ, có thể không cần xuống núi, trực tiếp vượt qua Yên Sơn chạy trốn đi xa.
Tả Hoàng Sơn được rừng rậm dày đặc bao trùm, đại thụ che trời, sơn cốc tĩnh mịch, phong cảnh vô cùng tú lệ, Lư Thanh không có chút tâm tư nào nhìn phong cảnh phía ngoài, xe ngựa vào sâu trong núi một bước, trong lòng nàng càng tuyệt vọng một phần. Khi bóng cây che rợp cả con đường đi, nàng tuyệt vọng hoàn toàn, nhưng nàng đã không khóc rống lên nữa, lặng lẽ rút ra một thanh chuỷ thủ giấu ở trong xe ngựa.
Có sơn đạo do trời tạo vòng quanh mà lên, vẫn còn tương đối bằng phẳng, không bao lâu đã lên đỉnh núi thứ nhất, phía trước là một cái khe rãnh sâu đến hơn chục trượng, một cây cầu bằng dây mây nối liền khe rãnh hai bên.
Chúng sơn phỉ vây quanh xe ngựa cẩn thận qua cầu mây, nhưng tất cả mọi người không có để ý thấy, sau đám lùm cây đối diện cầu mây ẩn giấu một bóng người.
Trương Huyễn dù không hề lộ diện, nhưng hắn vẫn luôn đi theo xe ngựa. Khi xe ngựa vòng quanh lên núi, hắn lại đi đường tắt lên núi trước một bước, ẩn thân ở sau lùm cây tươi tốt, kiên nhẫn đợi xe ngựa đến đây.
Hắn đã thấy được mấy mươi toà phòng ốc bằng cỏ tranh xa xa có hàng rào bao quanh doanh, còn mơ hồ nghe được tiếng ồn ào. Trong lúc này cách sào huyệt Lư Minh Nguyệt đã không đến trăm bước, đi đến chỗ này sự cảnh giác của bọn chúng hẳn đã lỏng lẻo rồi.
Lúc này, xa xa truyền đến âm thanh bánh xe ngựa và tiếng vó ngựa. Một đội đuốc lửa xuất hiện, đội ngũ Lư Minh Nguyệt đã dần dần đến gần. Trương Huyễn trốn ngoài ba mươi bước. Trong tay xiết chặt một tảng đá lớn.
Ngay khi xe ngựa đến phía đối diện, Trương Huyễn ra sức ném tảng đá trong tay về phía bánh xe chiếc xe ngựa. 'Răng rắc!' một tiếng, vốn bánh xe đã gãy trục bị đá lớn đánh lên nặng nề, rốt cuộc duy trì không được. Bánh xe hoàn toàn hư hại, từ trong trục xe bong tróc rơi ra, xe ngựa thoáng cái đã nghiêng lật.
Mọi người hô hoán ầm lên, Lư Minh Nguyệt giận dữ:
- Chuyện gì xảy ra?
Một tên thủ hạ tiến lên xem xét một lát, cao giọng bẩm báo:
- Tướng quân, là lỗ trục đứt gãy rồi.
Lư Minh Nguyệt trông ra bốn phía, trong rừng cây bốn phía đen kịt một mảnh, không có bất kỳ khác lạ nào. Nơi này cách sào huyệt của gã đã không đến trăm bước, trên đại thụ phía trước còn có trạm gác ngầm, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Lúc này, trước mặt một người chạy đến, hướng về phía Lư Minh Nguyệt bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Nguỵ Đao Nhi phái Tống Kim Cương đến rồi. Có việc gấp muốn bàn bạc với tướng quân.
Lư Minh Nguyệt cười to:
- Ta đang muốn tìm gã đặt bút giao dịch, gã đã tới rồi!
Lúc này, Lư Thanh chậm rãi từ trong xe ngựa lật nghiêng chui ra, hai tay ôm trước ngực, nhìn Lư Minh Nguyệt lạnh lùng. Lư Minh Nguyệt hừ một tiếng:
- Vài năm không gặp, ngược lại càng lớn càng lộ ra sắc đẹp rồi.
Gã quát ra lệnh cho mọi người:
- Mang nàng ta vào đi!
Lư Minh Nguyệt thúc ngựa chạy về phía trong hàng rào doanh, vài tên thổ phỉ giơ tay muốn bắt Lư Thanh, chuỷ thủ trong tay Lư Thanh vung lên, mấy kẻ sợ quá vội lui về phía sau.
- Đàn bà thúi. Chọc lão tử, tin lão tử làm ngươi ở chỗ này hay không!
- Đừng nói lời ngu xuẩn. Cô gái này là Nguỵ Đao Nhi chỉ danh muốn làm áp trại phu nhân, giá trị một ngàn thạch lương thực. Ngươi dám làm nàng ta, coi chừng tướng quân lột da của ngươi.
- Đi mau!
Vài tên sơn phỉ gầm lên một tiếng, đúng lúc này, sau một cây đại thụ bên cạnh bất ngờ loé ra một bóng người, nhanh đến không gì sánh bằng, hàn quang loé lên, trên sơn đạo liên tục vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Trương Huyễn nhanh mạnh như liệp báo (báo đi săn), giết liền năm người, một tay ôm lấy Lư Thanh đã bị doạ ngây ngốc, lại vung đao giết liền mấy người, giết mở một con đường máu, chạy như điên về phía xa.
Sơn phỉ lúc này mới kịp phản ứng, hô to gọi nhỏ, Lư Minh Nguyệt vừa mới đi đến bên cổng trại nghe thấy tiếng la, quay đầu ngựa chạy vội trở lại, thấy xác người đầy đất, nhưng không thấy Lư Thanh.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Gã vội hỏi.
- Tướng quân, có người đoạt nữ nhân kia đi rồi.
Lư Minh Nguyệt chợt hiểu được, thì ra vừa nãy trục xe đứt gãy là trò quỷ Trương Huyễn làm, bất ngờ ra tay ở ngay cửa nhà mình, gã giận tím mặt, thúc ngựa truy đuổi gấp.
- Hết thảy tránh đường!
Lư Minh Nguyệt hươ thương hô to, bọn sơn phỉ sợ tới mức đều tránh ra hai bên, Lư Minh Nguyệt gia tăng thêm tốc độ của ngựa đuổi theo.
Lư Thanh đã từ trong hoảng sợ kịp phản ứng, eo của nàng được một người nam tử ôm chặt lấy, lơ lửng trên không trung chạy như điên. Mặc dù nàng lờ mờ đoán được là có người đang cứu mình, nhưng trong lòng nàng vẫn vừa kinh vừa sợ, thấp giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
- Cô nương, là ta!
Giọng nói Trương Huyễn đáp lại trầm thấp.
Mặc dù chỉ có bốn từ ngắn ngủn, nhưng bên tai Lư Thanh lại như Tiên nhạc tấu minh (tấu lên khúc nhạc tiên), trong lòng nàng đã tuyệt vọng tức thì dâng lên hy vọng sống sót, nàng cũng kìm ném không được sự xúc động cùng vui sướng trong lòng, phục ở đầu vai Trương Huyễn khóc rống lên nghẹn ngào, y không vứt bỏ mình.
Trương Huyễn một hơi xông qua cầu mây, lại dừng lại đột ngột, nhẹ nhàng buông Lư Thanh xuống, kéo nàng ra sau lưng của mình, tay nắm hoành đao, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lư Minh Nguyệt đang chạy gấp đến.
Lư Minh Nguyệt vừa đuổi tới bên cầu mây, bỗng nhìn thấy Trương Huyễn chấp đao đứng, gã bỗng nhiên nhận thức được cái gì, ghìm chặt cứng ngắc chiến mã.
Chỉ thấy Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, ánh đao trong tay loé lên, mấy cây dây mây thô khoẻ bị đồng loạt chém đứt, cầu mây chợt nghiêng đổ.
- Thằng khốn!
Lư Minh Nguyệt tức giận nâng thương chỉ Trương Huyễn mắng to. Trương Huyễn khẽ hừ nhẹ một tiếng, lại một đao rồi một đao cắt đứt mấy sợi dây mây, cầu mây ầm ầm rơi vào thâm cốc.
Trương Huyễn thấy phía sau Lư Minh Nguyệt có không ít người cầm nỏ tiễn chạy đến, hắn kéo tay Lư Thanh vội chạy về phía dưới núi.
Lư Minh Nguyệt tức giận đến nổi trận lôi đình:
- Sai tất cả người cùng ra ngoài, xuống núi đuổi theo cho ta!
Mặc dù chặt đứt cầu mây, tạm thời ngăn trở sự truy đuổi của Lư Minh Nguyệt và thủ hạ, nhưng Trương Huyễn biết rõ, đường xuống núi tuyệt đối không chỉ có một, nếu như đối phương đi tắt con đường nhỏ xuống núi, ở dưới chân núi cắt được mình, vậy có thể phiền phức rồi. Bản thân hắn đương nhiên có thể giết ra khỏi trùng vây, nhưng mang theo Lư Thanh, hắn không có một chút nào nắm chắc.
Chạy ra hơn chục bước, Trương Huyễn thấy Lư Thanh chạy quá chậm, chân khập khiễng, chỉ đành thấp giọng nói:
- Tiểu thư, tại hạ đắc tội rồi.
Hắn một tay vừa ôm lấy Lư Thanh, chạy như điên xuống núi. Lư Thanh lần đầu tiên được hắn ôm lấy, bên cạnh tiếng kêu thảm thiết không ngừng, khiến trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, không có bất kỳ ý niệm dư thừa nào trong đầu.
Khi Trương Huyễn lần thứ hai ôm lấy nàng, cái tâm sợ hãi trong lòng nàng đã qua, lại cảm thấy vừa thẹn vừa lúng túng. Nàng lớn như thế, vẫn là lần đầu tiên được nam nhân ôm lấy vòng eo như thế này, Lư Thanh chỉ đành âm thầm an ủi mình, tình cảnh nguy hiểm của bọn họ, chỉ có thể tòng quyền.
Lư Thanh ôm lấy cổ Trương Huyễn, để cho thân thể mình vững chắc được, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ bừng, lặng lẽ vùi đầu vào đầu vai Trương Huyễn.
Trương Huyễn một hơi chạy xuống Tả Hoàng Sơn, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có người mai phục ở phụ cận. Hắn chậm rãi thả Lư Thanh xuống, ái ngại nói:
- Lư tiểu thư, xin thứ tội vô lễ vừa nãy cho ta.
Lư Thanh vén lại đầu tóc rối loạn, nàng không dám nhìn vào mắt Trương Huyễn, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Không hề gì. Huynh cũng là để cứu ta.
- Chúng ta đi thôi!
Lư Thanh gật đầu, cuốc bộ đi theo Trương Huyễn, mới vừa đi hai bước, chỉ cảm thấy mắt cá chân trái đau đớn một trận, bất giác kêu lên một tiếng 'ui da!'.
Trương Huyễn vội vàng vịn lấy cánh tay nàng:
- Tiểu thư, sao vậy?
- Muội… hình như chân muội bị đau.
Lư Thanh là vừa rồi lúc xe ngựa lật nghiêng bị trật mắt cá chân, dưới tình thế vội vã nàng không hề cảm giác được. Mãi cho đến lúc này tạm thời thoát khỏi hiểm nguy, nàng mới cảm giác được mắt cá chân đau nhức kịch liệt.
Lư Thanh nhẹ nhàng cắn môi một cái, thấp giọng nói:
- Công tử. Chúng ta nên tìm một chỗ trốn được không?
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn thoáng qua trên núi, lắc đầu:
- Nơi này là địa bàn của gã, không trốn được.
Lư Thanh quay đầu trông về phía trên núi, chợt sợ tới mức nàng che ngay miệng lại, chỉ thấy trên sơn đạo quanh co xuất hiện mấy con hoả long thật dài. Không biết có máy ngàn người đến truy đuổi bọn họ.
- Công tử, chúng ta làm sao đây?
Trên mặt Lư Thanh có chút kinh hoàng hiện rõ.
Trương Huyễn cởi áo ngoài màu xanh của mình mặc lên cho nàng. Lư Thanh mặc một bộ váy trắng, trong bóng đêm vô cùng bắt mắt. Lư Thanh hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng mặc vào quần áo của hắn.
Lúc này Trương Huyễn ngồi chồm hỗm xuống:
- Tôi cõng tiểu thư đi!
Mặt Lư Thanh lại một lần nữa mắc cỡ đỏ bừng, nhưng nàng biết không còn cách nào khác, cho dù nàng có thể đi, cũng chạy không qua được truy binh, hơn nữa cõng nói chung tốt hơn so với ôm.
Nàng chậm rãi ghé vào tấm lưng rộng lớn của Trương Huyễn, duỗi hai tay ra ôm cổ của hắn. Trương Huyễn xoay tay vòng qua ôm lấy chân của nàng, đứng thẳng dậy sải bước dài chạy nhanh về phía xa.
Khi một tia bình minh của đám mây ở phương đông chiếu trên khuôn mặt kiều diễm như hoa phù dung của Lư Thanh, một tiếng 'Ừm!', Lư Thanh chậm rãi tỉnh lại, thì ra trời đã sáng. Nàng dụi dụi con mắt, lúc này mới phát hiện mình ở trên tấm lưng Trương Huyễn ngủ ngon lành một giấc.
- Công tử!
Lư Thanh thấp giọng xin lỗi hỏi:
- Ở đâu rồi?
- Huynh cũng không biết, hình như chúng ta đi sai đường rồi.
Trương Huyễn đi cả đêm, thoát khỏi truy binh của Lư Minh Nguyệt, hắn vừa mới phát hiện mình đi sai đường, trước mắt hắn căn bản không có đường, chỉ có đồi núi và rừng cây rậm rạp liên miên không ngừng.
Trương Huyễn cười khổ một tiếng:
- Ước chừng đã đi ba mươi dặm!
- Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi!
Lư Thanh cắn nhẹ đôi môi, khuôn mặt đỏ bừng, nàng muốn tìm chỗ thuận tiện một chút để xuống.
- Được rồi! Bên kia có gốc cây lớn!
Trương Huyễn nhìn thấy cách đó không xa có một gốc đại thụ kích cỡ cực lớn, chừng cao hơn mười tầng lầu, như một người khổng lồ đứng sừng sững ở dưới chân núi.
Hắn nâng Lư Thanh một cái, sải bước chân thật dài bước nhanh đến.
Lư Thanh kỳ thật muốn bảo hắn để mình xuống, nhưng không hiểu tại làm sao nàng lại không hề lên tiếng, tấm lưng dày rộng ấm áp của Trương Huyễn tạo cảm giác an toàn lớn lao cho nàng. Nằm ở trên người hắn, dường như hết thảy nguy hiểm đều lần lượt biến mất, nàng lại có chút không muốn xa rời, không sẵn lòng rời khỏi tấm lưng của hắn, trong lòng lờ mờ trông mong hắn cứ cõng mình như vậy đi mãi mãi.
Chốc lát, Trương Huyễn đi đến dưới đại thụ, ngẩng đầu nhìn đại thụ, thân cây tráng kiện chí ít phải bốn năm người mới có thể ôm hết, dưới đại thụ rễ cắm sâu xuống, rễ cây nổi bật trên mặt đất chiếm diện tích chừng hai mẫu.
Trương Huyễn chậm rãi thả Lư Thanh xuống, cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống:
- Như thế nào, còn đau không?
- Tốt hơn rồi, nhưng vẫn có chút đau.
Lư Thanh đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng thấp giọng nói:
- Công tử, liệu có thể ta muốn… hay không.
Trương Huyễn gãi đầu, bỗng hiểu được, vội vàng nói:
- Bên kia hình như có dòng suối nhỏ, ta đi lấy chút nước.
Hắn tháo bầu nước giữa eo xuống, cười hì hì hướng về nàng quơ quơ, xoay người đi nhanh về hướng dòng suối nhỏ ngoài xa.
Lư Thanh trông thấy bầu nước trong tay y, trong lòng xúc động không sao tả được, mũi cay cay một hồi, nàng lại có cảm giác muốn khóc.