Giang Hồ Xảo Khách

Chương 15: Ngọc diệp tu la chu mạc nhược

Câu hỏi của Cang Tùng Vĩ khiến Âu Đình Luân cứ ngây mặt ra nhìn y.

Tùng Vĩ gằn giọng nói :

- Tôn giá sao không nói?

Bất ngờ Cốc Thừa Tự lên tiếng :

- Sư tôn! Tuyết Ngọc là ai?

Tùng Vĩ giả lả :

- Lão Cốc không biết đâu. Tuyết Ngọc và Nhĩ Lan vốn là hai chị em sinh đôi đấy.

Lão Cốc nheo mày :

- Lạ thật! Còn có Tuyết Ngọc nữa à? Hai chị em sinh đôi sao ta lại không biết?

Tùng Vĩ khoát tay :

- Ậy! Nói là nói thế chứ thật ra Tuyết Ngọc và Nhĩ Lan như bóng với hình, chẳng khác gì sư đồ với sư tôn vậy. Hai người vốn dĩ kết tình tỷ muội, thân nhau lắm lắm. Nhĩ Lan nói, Âu Đình Luân tôn giá bắt Tuyết Ngọc đi nên muội ấy chỉ muốn chết thôi. Nếu có tin Tuyết Ngọc, Nhĩ Lan mới... mới chịu về hầu sư đồ lão Cốc.

Cốc Thừa Tự nhìn Tuyết Ngọc. Mắt lão rơm rớm lệ. Thấy ánh mắt của lão Cốc ngay cả Tùng Vĩ cũng phải chạnh lòng. Lão nhìn Tuyết Ngọc mãi như thể thâu tóm nhân dạng của nàng vào hai con ngươi lão.

Cốc Thừa Tự xúc động nói :

- Nhĩ Lan! Cha đi tìm con đây.

Tuyết Ngọc không khỏi lúng túng khi nghe lão Cốc thốt câu đó.

Tùng Vĩ khoát tay :

- Khoan khoan! Chuyện trùng phùng bàn sau. Bây giờ phải tính chuyện Tùng Vĩ trước đã.

Y quay lại nhướn mày với Tuyết Ngọc, từ tốn nói :

- Huynh tính vậy đúng chứ?

Chân diện của Tuyết Ngọc thoạt sa sầm lộ nét bất nhẫn.

Tùng Vĩ giả lả cười nói :

- Nhĩ Lan đừng nóng. Thế nào rồi Tùng Vĩ huynh cũng sẽ tìm được Tuyết Ngọc cho muội mà.

Y nói mà vờ như chẳng hề thấy nét phẫn uất trên vẻ mặt Dĩ Tuyết Ngọc.

Tùng Vĩ quay lại Âu Đình Luân :

- Âu tôn giá chắc chắn biết Tuyết Ngọc đang ở đâu?

Âu Đình Luân buông tiếng thở dài, lắc đầu nói :

- Sự thật... Âu mỗ không biết Tuyết Ngọc đang ở đâu nữa.

Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại.

Nghe Âu Đình Luân nói, Tùng Vĩ đoán ra ngay lời hắn rất thật, không có vẻ gì gian trá cả.

Mặc dù vậy, Tùng Vĩ vẫn nghiêm giọng hỏi tiếp :

- Tôn giá nói thật chứ?

Âu Đình Luân gật đầu :

- Chắc chắn tiểu tử đã biết rồi. Âu mỗ chẳng cần thiết phải giấu ngươi làm gì. Thật lòng, Âu Đình Luân bổn tọa chẳng hề biết Tuyết Ngọc giờ đang ở đâu.

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ khẽ gật đầu :

- Tùng Vĩ tạm tin vào lời của tôn giá. Nhưng làm như vậy, tôn giá quá coi thường Nhĩ Lan và Tùng Vĩ rồi đấy.

Tuyết Ngọc lên tiếng :

- Tùng Vĩ huynh! Huynh còn nhớ đến chuyện ở mộc xá chứ. Huynh hẳn không ép muội phải...

Tùng Vĩ khoát tay, nghĩ thầm: “Vậy mà nói yêu Tùng Vĩ. Không đoạt được Tùng Vĩ thì hăm dọa rồi. Ta biết kim trùng còn trong nội thể Tùng Vĩ, nhưng ta rất căm tức ai qua mặt Tùng Vĩ. Nàng sẽ hối hận đó”.

Tùng Vĩ vừa nghĩ, vừa nói :

- Nhĩ Lan! Huynh biết mà, huynh không có quên đâu.

Tùng Vĩ vừa nói vừa nghĩ tiếp: “Người thì đẹp, nhưng tâm địa lại dâm loàn, gian ác còn tham lam nữa”.

Nhìn lại Âu Đình Luân, Tùng Vĩ từ tốn nói :

- Nể mặt Nhĩ Lan, bổn công tử không muốn hạch sách tôn giá nữa. Nhưng tôn giá đừng có gian ngoa, xảo trá quá, có ngày hối hận không kịp đấy.

Y chắp tay sau lưng, từ tốn nói tiếp :

- Giờ để chuộc tội với Nhĩ Lan muội muội, tôn giá hãy tự tát vào mặt mình đi.

Chân diện Âu Đình Luân đỏ rần. Lão vừa thẹn vừa giận, nhưng không biết giải trình như thế nào.

Thấy Âu Đình Luân luống cuống, Tùng Vĩ nhìn lại Tuyết Ngọc :

- Nhĩ Lan! Huynh tính vậy được chứ? Nếu không, muội sẽ buồn và mọi chuyện sẽ vỡ lở hết.

Nhĩ Lan nhìn Âu Đình Luân khẽ gật đầu.

Nhận được cái gật đầu của Nhĩ Lan, Âu Đình Luân tự tay tát thật mạnh vào mặt mình, cứ như muốn trút cơn phẫn nộ vào hai cái tát đó. Hai bên má lão hằn đỏ năm dấu tay.

Gã gằn giọng nói :

- Tiểu tử! Ngươi vừa ý rồi chứ?

Tùng Vĩ gật đầu :

- Rất vừa ý.

Tùng Vĩ ra dấu cho lão Cốc thu hồi trảo công.

Tùng Vĩ chờ cho Cốc Thừa Tự thu trảo công về mới nói với Âu Đình Luân.

- Hê! Bây giờ tôn giá có thể đi được rồi.

Đình Luân ngập ngừng nói :

- Còn Ngọc Chỉ?

Tùng Vĩ mỉm cười nói :

- Giữ được cái mạng là may lắm rồi, còn đòi Ngọc Chỉ thần châu nữa.

Hừ nhạt một tiếng, Tùng Vĩ bất ngờ hét lên :

- Ngọc Chỉ... Ngọc Chỉ thần châu thì lão Cốc sẽ trao cho Nhĩ Lan. Tôn giá hiểu chưa? Hay muốn nhận thêm hai cái tát của Tùng Vĩ nữa?

Chân diện của Âu Đình Luân đỏ rần. Lão vừa thẹn vừa giận đến tím tái sắc diện, nhưng lúc này không thể nào trút giận vào ai được và cũng không thể nào nói được gì cả.

Thấy Âu Đình Luân chần chừ, Tùng Vĩ trừng mắt nói :

- Tôn giá còn đứng đó làm gì nữa? Mau cút xéo ngay. Mau!

Mặt Âu Đình Luân nhăn lại.

Lão nhìn qua Tuyết Ngọc.

Nàng ôm quyền, ôn nhu nói :

- Nghĩa phụ! Hãy đi đi... Nhĩ Lan sẽ gặp lại nghĩa phụ sau.

Âu Đình Luân lườm Tùng Vĩ. Lão miễn cưỡng nói :

- Bổn tọa sẽ sớm gặp lại ngươi, Cang Tùng Vĩ.

Nghe lão nói mà bụng dạ Tùng Vĩ bồn chồn lo lắng, xương sống cũng gai buốt bởi chất giọng của Âu Đình Luân quá ư khe khắt và nham hiểm.

Tùng Vĩ miễn cưỡng ôm quyền, giả lả nói :

- Trong lúc Tùng Vĩ nóng giận, mong Âu tôn giá bỏ qua.

Âu Đình Luân lườm Tùng Vĩ rồi thở hắt ra một tiếng, quay bước thi triển khinh công lướt ra ngoài tiền sảnh.

Chờ cho Âu Đình Luân đi rồi, Tùng Vĩ mới nói với Tuyết Ngọc.

- Nhĩ Lan! Muội thấy rồi đó, mong rằng muội đừng đối xử tệ với huynh và phụ thân muội.

Trong khi Tùng Vĩ nói thì Cốc Thừa Tự cứ chăm chăm nhìn Nhĩ Lan...

Tuyết Ngọc buông một tiếng thở dài. Nàng mỉm cười nói :

- Huynh yên tâm. Mặc dù lần đâu gặp lại phụ thân, Nhĩ Lan còn xa lạ, nhưng rồi từ từ muội sẽ quen thôi mà. Muội không cảm kích huynh thì thôi, cớ sao lại đối xử tệ với huynh được.

Nàng nói xong nhìn lại lão Cốc.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

Tùng Vĩ bặm môi cúi mặt nhìn xuống. Y nghĩ thầm: “Chẳng biết nàng ta định giở trò gì đây?”

Tuyết Ngọc nhỏ nhẹ nói :

- Phụ thân!

Đôi thần nhãn tinh anh của Cốc Thừa Tự lộ rõ vẻ rung cảm tột cùng. Lão ngập ngừng nói :

- Nhĩ Lan! Lan nhi giống mẫu thân con quá.

Nghe lão thốt ra câu đó, Tùng Vĩ phải nhăn mặt, cúi gằm xuống để giấu chân diện mình. Y nghĩ thầm: “Không biết ả ma nữ Tuyết Ngọc này có chút cảm xúc hay rung động từ tâm trước cảnh ngộ của Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự không?”

Ý niệm kia còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì Tuyết Ngọc nhỏ nhẹ lên tiếng.

- Phụ thân! Nhĩ Lan biết phụ thân sẽ tìm con.

Lão Cốc mỉm cười. Nụ cười lão thật rạng rỡ, tất cả vẻ lạnh lùng băng giá trên khuôn mặt con người khốn khổ đó gần như tan biến như bong bóng trời mưa, mà thay vào đó là nét hoan hỷ tột cùng của một người vừa tìm lại được báu vật mà tự tay lão đã vô tình đánh mất.

Lão Cốc nói :

- Lan nhi! Phụ thân gặp lại được con, dù có chết cũng cam lòng không một chút hối tiếc. Mẫu thân của con hẳn sẽ yên lòng nhắm mắt nơi chín suối.

Lão dang rộng hay tay :

- Lan nhi! Phụ thân lúc nào cũng nghĩ đến con, nghĩ đến mẫu thân con. Rồi phụ thân và con sẽ đến viếng mộ mẹ con. Mẫu thân con sẽ vui lắm.

Thốt ra câu nói đó mà lệ trào ra hai bên khóe mắt, Cốc Thừa Tự thổn thức nói tiếp :

- Nhĩ Lan! Hãy đến với cha.

Lão vừa nói vừa bước đến ôm chầm lấy Tuyết Ngọc.

Ác Ma Nhân có biết đâu khi lão thốt ra những lời ân tình nặng nghĩ đó thì Tùng Vĩ lại hứng chịu muôn ngàn những lưỡi kiếm vô hình xa xả đâm vào tim y. Con tim của Tùng Vĩ buốt nhói trong tâm tưởng nhanh chóng tạo thành hai dòng lệ trào ra tren khóe mắt, cùng với lớp mồ hôi ướt đẫm người thấm cả vào trang phục của Tùng Vĩ.

Tùng Vĩ liếc vội ra cửa. Ánh bình minh đã le lói bên chân trời đông.

Tùng Vĩ nghĩ thầm: “Phải chi đây là sự thật. Tuyết Ngọc chính là Nhĩ Lan thì vui biết chừng nào. Ông trời sao nghiệt ngã và bất công quá”.

Ý niệm kia còn đọng trong tâm tưởng của Cang Tùng Vĩ thì lão Cốc chợt rống lên một tiếng lồng lộng. Cùng với tiếng rống đó, Tuyết Ngọc đẩy lão ra.

Tùng Vĩ ngơ ngẩn, thét lên :

- Nàng làm gì vậy?

Lão Cốc quỵ chân xuống sàn gạch, Tùng Vĩ thấy rõ sau gáy của lão máu tuôn ra xối xả. Còn trong tay Tuyết Ngọc là viên Ngọc Chỉ thần châu.

Lão Cốc nhìn Nhĩ Lan, thổn thển nói :

- Lan nhi! Sao Lan nhi lại cho kim trùng vào tử huyệt Bách hội của phụ thân? Con định giết phụ thân ư?

Tùng Vĩ trố mắt nhìn sững Tuyết Ngọc. Y nghiến răng rít giọng quát :

- Nàng độc ác thế là cùng. Đúng là người vô tâm, vô tình, vô tính mà.

Vừa nói, Tùng Vĩ lao đến Tuyết Ngọc. Y rít giọng nói tiếp :

- Ta không tha thứ cho nàng đâu.

Tùng Vĩ vừa vung tay định tát Tuyết Ngọc. Nhưng chỉ một cái phủi tay của nàng, tĩnh huyệt y lại bị điểm đứng phỗng ra như pho tượng không cử động được. Tùng Vĩ tru tréo nói :

- Ma nữ! Ác nhân độc nữ! Có giết thì giết bổn thiếu gia nè.

Nghe Tùng Vĩ nói, lão Cốc ngơ ngẩn nói. Lão gượng đứng lên, từ tốn nói :

- Sư tôn Tùng Vĩ! Đừng trách Nhĩ Lan, có lẽ Nhĩ Lan chưa...

Tùng Vĩ đay nghiến nói :

- Lão Cốc còn nói vậy nữa. Còn chưa nhận biết gì sao? Ả... ả đâu phải là Nhĩ Lan. Nếu là Nhĩ Lan thì đâu nỡ nhẫn tâm hại phụ thân mình. Ả chỉ là một ma nữ vô tâm, vô tình. Ả chính là Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc đó.

Cốc Thừa Tự nghe Tùng Vĩ nói cứ trơ mặt chẳng hiểu gì. Lão lòn tay ra sau gáy, tự điểm huyệt cầm máu, lắc đầu :

- Lão phu chẳng hiểu gì cả.

Lời còn đọng trên miệng lão Cốc thì một tràng cười trong vắt như tiếng chuông ngân cất lên. Cùng với tràng cười đó, một mỹ phụ vận trường y có đôi vải lụa trắng toát choàng qua vai bước vào. Đi ngay sau lưng mỹ phụ là Âu Đình Luân. Vừa thấy mỹ phụ bước vào, Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc liền thối bộ quỳ xuống, dâng Ngọc Chỉ thần châu qua khỏi đầu :

- Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc khấu kiến nương nương.

Mỹ phụ nhón tay lấy Ngọc Chỉ thần châu, khẽ gật đầu nói :

- Tuyết Ngọc! Ngươi hành sự tốt lắm. Bổn nương sẽ trọng thưởng cho ngươi. Đứng lên đi.

Được phép của mỹ phụ, Dĩ Tuyết Ngọc mới dám đứng lên. Nàng bước ra sau lưng mỹ phụ, cúi đầu như một ả nô nữ tuyệt đối trung thành với chủ nhân. Trong khi mỹ phụ đối đáp với Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc thì Ác Ma Nhân Cốc Thừa Tự cứ giương mắt nhìn mỹ phụ gần như không chớp mắt.

Mỹ phụ di dời gót sen đến trước mặt Cốc Thừa Tự, hai tay vẫn để trước ngực, nhìn lão Cốc nói :

- Cốc Thừa Tự! Ngươi vẫn nhận ra bổn nương chứ?

Cốc Thừa Tự nhìn mỹ phụ, ngập ngừng nói :

- Không ngờ sau bao nhiêu năm, Cốc mỗ vẫn không thoát khỏi bàn tay dâm đãng của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

Nghe hai người đối đáp. Tùng Vĩ thở ra nhè nhẹ. Y nghĩ thầm: “Lão Cốc và mỹ phụ này biết nhau”. Y lắc đầu, nghĩ tiếp: “Ân oán gì của tiền nhân đây”.

Chu Mạc Nhược từ tốn nói :

- Bổn nương đã nói rồi. Dù có đi tới tận trời hay xuống địa phủ thì bổn nương cũng sẽ bắt lão chết thật thê thảm bằng Kim trùng kia mà. Bao nhiêu năm qua, hẳn lão nghĩ bổn nương đã quên lời nguyền đó, nhưng cuối cùng thì ta vẫn bắt lão phải chết bởi Kim trùng.

Lão Cốc buông tiếng thở dài, nói :

- Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược! Chuyện này như thế nào?

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược mỉm cười. Niên kỷ của Chu Mạc Nhược chí ít cũng đã ngoài ngũ tuần nhưng nụ cười mỉm của thị thì chẳng thua kém đóa hoa hàm tiếu của những thiếu nữ mười tám, đôi mươi.

Chu Mạc Nhược mỉm cười, từ tốn nói :

- Chuyện gì à? Lão Cốc có thể hỏi gã tiểu tử sư tôn Cang Tùng Vĩ vừa xảo quyệt, vừa gian trá của ngươi đó.

Lão Cốc nhìn Tùng Vĩ. Chạm vào ánh mắt khe khắt của Cốc Thừa Tự, bất giác chân diện Tùng Vĩ đỏ au như thể hứng trọn lấy hai luông hỏa khí mà không thể nào chịu được.

Lão Cốc nói :

- Tùng Vĩ! Chuyện gì đã xảy ra... tại sao Nhĩ Lan lại là Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc? Còn Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc lại là Nhĩ Lan? Sư tôn đã thẩm tra rồi chứ?

Tùng Vĩ bặm môi, gật đầu :

- Đã thẩm tra rồi.

Y cúi gằm mặt thuật lại mọi sự việc vừa xảy ra với mình không giấu diếm gì cả, rồi buông tiếng thở dài nói :

- Tùng Vĩ không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải ngao ngôn với lão Cốc.

Lệ trào ra ngoài khóe mắt của lão Cốc :

- Sư tôn Tùng Vĩ...

Tùng Vĩ nhìn lão. Khi hai người đối nhãn với nhau, tim Tùng Vĩ như muốn vỡ nát bởi ánh mắt ưu muộn, phiền lụy của Cốc Thừa Tự.

Cốc Thừa Tự bồi hồi nói :

- Cuối cùng lão phu và Tùng Vĩ vẫn không tìm được Nhĩ Lan.

Tùng Vĩ miễn cưỡng nói :

- Họ có biết Nhĩ Lan ở đâu mà nói. Tất cả trò này đều là sự gian trá cả. Chắc chắn Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược đã thông đồng với Âu Đình Luân...

Chu Mạc Nhược cướp lời Tùng Vĩ :

- Tiểu tử nói đúng. Bổn nương đã thông đồng với Âu Đình Luân đó. Bổn nương chờ đợi cơ hội này để phóng một mũi tên đạt hai mục đích.

Tùng Vĩ nhìn Cốc Thừa Tự nói :

- Lão nghe Chu Mạc Nhược nương nương nói rồi chứ? Tùng Vĩ chẳng thể nào làm gì được.

Cốc Thừa Tự buông tiếng thở dài :

- Lão Cốc không thể nào trách sư tôn Tùng Vĩ được. Nhưng đã như vậy rồi, Tùng Vĩ có thể hóa giải lời thề bái sư của lão Cốc được không?

Buông tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói :

- Còn gì mà đạo sư tôn nữa chứ. Sư tôn ngoa ngôn để đồ tôn gặp họa. Tùng Vĩ đâu còn mặt mũi nào tự cho mình là sư tôn của lão Cốc. Xem như lời bái sư của lão Cốc không còn nữa. Giờ lão muốn giết Tùng Vĩ thì giết đi. Tùng Vĩ cũng ân hận lắm, bởi vì Tùng Vĩ biết âm mưu của họ nhưng chẳng có cách gì giúp cho lão Cốc. Còn...

Tùng Vĩ cúi gằm mặt xuống :

- Còn hại lão Cốc nữa.

Lão Cốc nuốt nước bọt :

- Tùng Vĩ! Lão Cốc không trách Tùng Vĩ đâu.

Nghe lão Cốc thốt ra câu đó, tim Tùng Vĩ buốt nhói. Thà nghe lão Cốc mắng chửi có lẽ Tùng Vĩ đỡ đau hơn là phải nghe những lời nói đầy ân tình, nghĩa nặng của lão Cốc.

Y nhìn lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.

- Chu Mạc Nhược nương nương! Ngọc Chỉ thần châu đã lấy rồi, còn không lấy Kim trùng thối tha ra khỏi nội thể Tùng Vĩ và lão Cốc chứ, hay nương nương còn có ý gì khác?

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược ngửa mặt cười. Thị vừa cười vừa nói :

- Cang Tùng Vĩ! Bổn nương những tưởng đâu ngươi rất là thông minh mưu lược. Bổn nương từng thấy ngươi xỏ mũi bọn Chưởng môn của các đại phái trong võ lâm như Quan Chí Hải, Ngầu Nại, Thiên Nhất đạo trưởng và cả Hà Chinh, ngươi vốn rất trầm tĩnh, điềm đạm, thế nhưng hôm nay mới biết ngươi chẳng thông minh gì cả, chẳng xảo quyệt gì cả. Thế mà bọn Bạch đạo lại sớm tặng cho ngươi ngoại danh Xảo Tà.

Tùng Vĩ nheo mày. Y gượng cười nói :

- Tặng cho Tùng Vĩ ngoại danh gì cũng được, nhưng còn chuyện trước mắt đây... Nè...

Chu Mạc Nhược mỉm cười nói :

- Chuyện trước mắt là chuyện bổn nương phải lấy độc trùng trong nội thể ngươi và lão Cốc, phải không?

Tùng Vĩ gật đầu :

- Không sai. Chu Mạc Nhược nương nương đã lấy được Ngọc Chỉ thần châu rồi, sao còn không lấy hai con Kim trùng thối đó ra chứ?

Ngọc Diện Tu La bước đến trước mặt Tùng Vĩ. Thật là bất ngờ lẫn ngạc nhiên đối với Cang Tùng Vĩ khi Ngọc Diện Tu La lại đưa tay vuốt má y. Vừa vuốt má Tùng Vĩ, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược vừa nói :

- Công tử khôi ngô, anh tuấn như thế này sao lại u tối thế nhỉ?

Tùng Vĩ tròn mắt :

- Hê! Mụ định làm gì vậy? Bộ thấy Tùng Vĩ bị điểm huyệt không nhúc nhích được rồi muốn... muốn lợi dụng bổn thiếu gia đó ư?

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược thản nhiên nói :

- Nếu như bổn nương có ý đó thì cũng chẳng ai dám cản bổn nương.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược vừa nói vừa vừa vuốt má bên kia của Tùng Vĩ. Mụ vừa vuốt má, vừa nói :

- Trên thế gian này, làm gì có hai con Kim trùng vương, cũng như một nước làm gì có hai vị hoàng đế, đúng không nào?

Tùng Vĩ cáu gắt đáp lờ Ngọc Diện Tu La :

- Có hay không có, bổn thiếu gia đâu cần biết. Có cũng được, không có cũng được. Bổn thiếu gia chỉ muốn nương nương lấy hai con Kim trùng gớm ghiếc kia ra khỏi nội thể của bổn thiếu gia và lão Cốc, sau khi đã có được Ngọc Chỉ thần châu.

Chu Mạc Nhược chau mày :

- Nói như thế mà công tử vẫn chưa hiểu. Chắc sự thông minh của công tử hẳn tan biến theo cùng với nỗi sợ hãi rồi, đúng không?

Tùng Vĩ đanh mặt, gắt giọng nói :

- Nói gì thì nói nhanh lên đi, bổn thiếu gia chẳng muốn nghe nương nương nói nữa đâu.

Lời vừa dứt, Tùng Vĩ hứng ngay một cái tát của Chu Mạc Nhược :

“Bốp...”

Tùng Vĩ thốt lên :

- Ối cha! Tại sao nương nương lại đánh Tùng Vĩ?

- Để cho công tử lấy lại sự thông minh của mình đó.

Tùng Vĩ gượng gật đầu :

- Được rồi. Tùng Vĩ đã thông minh lại rồi. Rất là thông minh nữa, nhưng nương nương đừng có đánh Tùng Vĩ đấy nhé. Nếu như nương nương đánh thì sự thông minh kia sẽ bay tuốt theo cái tát tai của nương nương đấy.

Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược phá lên cười khi Tùng Vĩ thốt dứt câu. Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Ngọc Diện Tu La nhìn Tùng Vĩ từ tốn nói :

- Con Kim trùng mà bổn nương trao cho Dĩ Tuyết Ngọc chỉ để dành cho Cốc Thừa Tự thôi. Bởi Kim trùng xâm nhập được vào nội thể lão mới có thể khống chế được lão. Còn không có đủ Kim trùng để dành cho Cang Tùng Vĩ, Tùng Vĩ nhìn sững Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược :

- Trong nội thể của Tùng Vĩ không có Kim trùng?

- Với một người chẳng có võ công như Cang Tùng Vĩ thì cần gì dùng đến trùng vương. Chỉ một cái phủi tay của Mỹ Ảnh Âm Sát Dĩ Tuyết Ngọc cũng đủ khống chế công tử rồi, nhưng phải làm như vậy thì Cang Tùng Vĩ mới sợ hãi mà đánh mất cả sự thông mình của mình.

Ngọc Diện Tu La vừa nói xong. Tùng Vĩ rống lên :

- Tối độc phụ nhân tâm... Tối độc phụ nhân tâm... Bình nhật, bổn thiếu gia thông minh, lanh lợi, cớ sao lại bị bọn yêu nữ nhền nhện động bàng tơ này qua mặt chứ.

Y chồm mặt tới Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, cười khì một cái :

- Yêu nhền nhện chúa đánh giá lầm bổn thiếu gia rồi đó.

Câu nói của Tùng Vĩ khiến mặt Chu Mạc Nhược sững sờ. Đôi chân mày nhíu lại. Chu Mạc Nhược miễn cưỡng hỏi :

- Ta lầm gì?

- Ai cũng có một sai lầm cả, nhưng chẳng ai biết mình lầm gì? Khi nào sự việc đổ vỡ rồi mới biết mình có lầm hay không Tùng Vĩ giả lả cười. Chu Mạc Nhược nhìn thẳng vào mắt Tùng Vĩ :

- Ý ngươi là gì?

Tùng Vĩ nhỏ giọng nói :

- Mạc Nhược nương nương ráng mà ngắm nghía Ngọc Chỉ thần châu nhé.