"Vị này là. . . . . ." Lão phu nhân nheo lại con ngươi, quan sát vị cô nương đứng ở bên cạnh Vĩnh Yên, cảm thấy có mấy phần quen mắt, lại một lúc nhớ không nổi gặp qua ở đâu.

"Hồi lão phu nhân, tiểu nữ tên là Quản Hiểu Nhàn, là bằng hữu của Vĩnh Yên ca ." Nàng gặp may nở nụ cười.

Không thể không nói, vị đại tỷ giang hồ này khi cười lên rất ngọt nào, cái loại ngọt đó như từ nhỏ ăn mật thay cơm, Hình Hoan vẫn rất hâm mộ nữ nhân có nụ cười như thế, bởi vì nghe nói những nữ nhân cười rất ngọt thì vận mệnh luôn tốt, đáng tiếc nàng thủy chung cũng không bắt chước được loại cười này. Nàng thừa nhận tâm mình nhỏ mọn, cảm thấy nụ cười ngọt ngào này chói mắt cực kỳ, theo bản năng nàng giơ tay vuốt ve lụa trắng cột trên cổ, một tia trả thù nho nhỏ âm u trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy.

"Đệ muội, ngươi nên thay dược rồi."

Không đợi nàng đem lòng trả thù ra ngoài, phảng phất giống như vĩnh viễn đều có thể đọc hiểu nội tâm của nàng, cái tên nam nhân kia lên tiếng.

"Cổ của ngươi thế nào?" Lần này, Hình phu nhân không bình tĩnh, mặc dù chỉ hơi hơi cau mày, cảm xúc lo lắng bối rối mà không lời nào có thể miêu tả được.

Triệu Vĩnh Yên đột nhiên rất nhanh nhìn thấy bàn tay của Hình Hoan từ trong lòng tay hắn thoát ra. Mắt thấy nàng che che giấu giấu bọc y phục sau lưng, hắn không hiểu nàng ngụ ý; lại mắt thấy nàng đột nhiên nhớ tới vết thương do kiếm đâm, hắn vẫn như cũ không hiểu dụng ý của nàng. Thế nhưng, cái người mà nàng gọi là “đại bá” lại hiểu hết, bọn họ cứ như vậy hết lần này tới lần khác trình diễn một xướng một họa, biểu hiện ăn ý lẫn nhau như hàng vỉa hè đặt ở trước mặt hắn khoe khoang, hắn nếu sẽ không hiểu, dễ dàng là một kẻ ngu rồi.

"Mẫu thân , là như vậy. . . . . ." Lần này, không đợi Hình Hoan mở miệng, hắn cố gắng muốn dùng phương thức vừa phải uyển chuyển giảng thuật rõ ràng lai lịch của vết thương kia, vừa dàn xếp ổn thỏa.

Không có lường trước, Hình Hoan từ trước đến giờ khi ở trước mặt mẫu thân hắn đều không có lắm lời, đột nhiên chen miệng vào, nàng vẫn dùng giọng điệu giả nhân giả nghĩa, điềm đạm đáng yêu, làm đau lòng người như cũ, "Bà bà, người đừng trách Quản cô nương , thương thế kia là ta gieo gió gặt bão. Là ta ghen tị, hiểu lầm tướng công cùng Quản cô nương ; là ta kích động, thế nên rời nhà trốn đi. Quản cô nương chỉ là giúp tướng công tới tìm ta, không cẩn thận liền đâm ta bị thương, ta không có gì đáng ngại. Ngày hôm qua đại bá đã dạy dỗ chính là, cứ lưu vết sẹo như vậy cũng tốt, lần sau nhìn thấy sẽ nhớ đời, cũng không dám đùa bỡn tính tình nữa."

Mặc dù nhìn như Hình Hoan vĩ đại đem tất cả tội lỗi toàn bộ đặt ở trên người mình, Quản Hiểu Nhàn lại không cảm kích chút nào, "Hừ, ai muốn ngươi làm bộ tốt bụng, chính ta đâm bị thương ngươi, thế nào? Là ngươi muốn cùng ta đánh nhau , quy củ giang hồ, ngã xuống liền thua cuộc. . . . . ."

"Im miệng." Không đợi nàng kêu gào xong, lão phu nhân vỗ mạnh trên bàn, "Ngươi là thứ gì? Dám nói giang hồ quy của với thê nhi (con dâu) của ta? Người đâu, mau tìm họa sĩ, vẽ lại khuôn mặt nàng, treo bảng ra ngoài. Thông cáo mọi người trên giang hồ, lần sau nhìn thấy gương mặt này lúc nào thì đánh lúc đó, không cần nể mặt của ta."

So với lão phu nhân đang kích động, ngược lại thân là người bị hại mẫu thân ruột Hình phu nhân nhất thời bình tĩnh, giữa hai lông mày ngưng tụ lo lắng cũng theo đó tản đi. Nhàn nhạt quét mắt mình nữ nhi hậu, nàng không phát một từ, không đếm xỉa đến tiếp tục phẩm nâng trà.

"Bà bà. . . . . ."

"Không cần khuyên ta, ý ta đã quyết."

". . . . . ." Nàng không muốn khuyên can, chỉ là muốn đề cử vị thần bút họa sư, nàng đã thể nghiệm qua, vẽ rất quá giống.

"Mẫu thân , cha nàng là Lễ Bộ Thị Lang, chớ làm loạn."

"Ta bất kể nàng cha là ai, ai bảo hắn sinh cái nữ nhi mắt chó đui mù, không biết sống chết chạy tới trêu chọc thê nhi của ta. . . . . . Ách, Lễ Bộ Thị Lang?" Lão phu nhân mắng được đang cao hứng, chợt, lời nói xoay chuyển, "Khụ, nể tình nàng cũng không phải là người trong giang hồ, liền tạm thời không cần nói quy củ giang hồ. Chỉ là. . . . . . Đại sư đại sư, ngươi mau ra đây, cho nhóm đồng nhân đem cái miệng này chận lại , để cho nàng về sau cũng không dám vào cửa Triệu gia trang nửa bước ."

"Thiện tai thiện tai, lão nạp đã tới."

"Phụt." Tao nhã, hiền lương, những thứ này tất cả đều là mây trôi, nhìn thấy sau màn che xuất hiện bóng dáng áo cà sa màu đỏ đang từ từ bước ra, Tĩnh An cùng Hình Hoan cực kỳ nhất trí phụt ra nước bọt.

Kỳ lạ rồi, con lừa già ngốc này thật đúng là âm hồn bất tán, chỗ nào cũng có mặt.