Ngộ Sắc hứa sẽ giúp nàng nhưng với điều kiện Hình Hoan phải nghe lời, đây quả thật là điều quá dễ dàng với nàng, ngoan ngoãn hiền lành vốn là sở trường của nàng.

Cho nên sáng sớm nàng nghe theo an bài tiến trong cỗ xe ngựa xa hoa mà Nhâm Vạn Ngân chuẩn bị, mặc vào áo bông nhỏ của nàng, phủ thêm bên ngoài áo cà sa màu xanh của hắn , đàng hoàng trở về Quần Anh lâu.

Làm như vậy có dụng ý gì? Nàng thật cũng không rõ...

Ngộ Sắc đại sư chỉ nói: “nam nhân bình thường không thích thấy màu xanh biếc, ngươi nếu như cảm thấy chưa đủ kích thích, có thể vừa thấy hắn, liền đem áo cà sa bọc lên đầu của hắn .”

Nhìn thấy hắn, có khả năng sao? Chỉ e hắn hận nàng không biến mất nhanh nhanh, thì làm sao có thể chạy tới Quần Anh lâu.

“Đem nha hoàn khoác áo ca sa màu xanh kia vào đây dùng cơm!” Tiếng nói lạnh lẽo từ từ buông ra trong Quần Anh lầu, Triệu Vĩnh Yên cơ hồ là cắn chặt răng mới bấm ra bốn chữ cuối cùng.

Đây quả thật là sự ngoài ý muốn khiến Hình Hoan giật mình sửng sốt, nàng ngây ngốc ngẩng đầu. Triệu Vĩnh Yên một thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trong hành lang Quần Anh lâu, trường bào trắng, tay áo hẹp, đáy trên có thêu hoa văn mẫu đơn, xa xa tựa như kim châm đâm vào mắt Hình Hoan. Nàng theo bản năng nhớ tới nữ bộ khoái ngày hôm qua, kiểu dáng xiêm y giống nhau, bọn họ rốt cuộc là mối quan hệ thân thiết đến mức nào?

Càng nghĩ càng làm cho Hình Hoan cảm thấy đau, Vĩnh Yên nắm roi bạc trong tay, đốt ngón tay thon dài của hắn khẽ cử động, roi bạc theo tiết tấu gõ vào tay vịn. Vừa hạ xuống một chút, tựa như đánh vào người nàng, ảo giác này làm cho nàng không tự chủ nhếch miệng cũng thở ra khí lạnh.

Hắn đột nhiên sử dụng “Gia pháp hầu hạ” mà chương mẫu đề ra để trong lúc phạm lỗi có thể dùng roi bạc trừng trị, điều này hẳn cũng có liên quan tới nàng đi?

Hoặc là vị nhị thiếu gia này chẳng qua là luyện công buổi sáng a?

Hay hoặc giả là ngày hôm qua vị nữ bộ khoái khiến cho hắn bị ức chế , cho nên hắn mới có thể đỏ mắt vì giận tự làm khổ đến hừng sáng?

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận tướng công nhà mình rốt cuộc phát bệnh gì, gã sai vặt thân cận của hắn cũng đã đem nàng “Mời” vào Quần Anh lâu.

“Quỳ xuống.” Roi bạc lần nữa quơ quơ, hắn giương mi mắt, nặng nề ra lệnh.

Tiếng nói quỷ dị khiến cho Hình Hoan ngay cả do dự cũng không dám có, dưới chân mềm nhũn, quỳ ở trên mặt đất.

“Nói, thân phận của ngươi là gì.”

“Nha hoàn…” Tướng công nhà nàng quá mức hỉ nộ vô thường, Hình Hoan không xác định đây có phải đáp án hắn muốn hay không, sau khi trả lời, lòng còn lo sợ bất an, thỉnh thoảng liếc trộm ánh mắt của hắn, gặp sắc mặt hơi có vẻ hòa hoãn, mới thở phào nhẹ nhỏm.

“Ta để ngươi ở lại Quần Anh Lâu làm gì?”

“Để cho tiện chiếu cố giang hồ bằng hữu.”

“Vậy đêm hôm qua ngươi chết ở đâu rồi? !” Triệu Vĩnh Yên rất khó duy trì trấn định nữa. Thật là đủ rồi, hắn mang theo lòng tràn đầy áy náy chạy đến tìm nàng, kết quả đâu? Ngu ngốc đợi một đêm, nàng thoải mái nhàn nhã khoác xiêm y gian phu trở lại!

“Ta… Ta, ta…”

” Ngay cả nam nhân trên đầu không có tóc ngươi cũng dám trêu chọc, chán sống có phải hay không?”

“Bẩm nhị thiếu gia, trên đầu của hắn thật sự có tóc nga…”

“Hắn không phải là kẻ buôn lậu sao?”

“Bọn buôn người cũng có thể hoàn lương, ta đã cảm hóa hắn…”

“Cả đêm không về cô nam quả nữ cảm hóa?”

“Bẩm nhị thiếu gia, đây chỉ là biểu tượng…”

—— phanh!

Tiếng đập bàn nặng nề khiến cho những người quen mặt nhìn nhìn hắn cũng nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, huống chi Hình Hoan. Nàng bị dọa đến co rúm lại, câm như hến.