Thời điểm Nhan Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm trở lại khách điếm, bọn người Hách Kim Phong đã chuẩn bị xuất phát đi luận võ.

Tiểu Đao đem theo tin tức thám thính được từ hoàng cung Quỷ thành nói cho mọi người, quyết định dựa theo kế hoạch ban đầu tiến hành.

Bởi vì đây là vòng sơ khảo, nên bên trong sân luận võ người đông nghìn nghịt, trông như một cuộc đại hỗn chiến.

“Nhiều người đến thế sao?” Tiểu Đao mặt nhăn mày nhó, “Đây không phải là kéo bè kéo lũ đánh nhau sao? Nhiều người như vậy đánh hết chỉ chọn ra có mười, tới khi nào thì mới xong?”

Tiết Bắc Phàm khoanh tay, vươn tay giúp nàng vuốt vuốt mi tâm.

Tiểu Đao ban đầu không để ý, cuối cùng chụp tay hắn, “Muốn làm gì?!”

Tiết Bắc Phàm tiến đến bên tai nàng đè thấp thanh âm, “Từ lúc ta ăn đậu hủ đến giờ, mí mắt bên phải giật nhiều lắm.”

“Thế là thế nào?” Tiểu Đao khó hiểu, “Mắt trái giật là có tài mắt phải giật là có tai, ngươi cẩn thận trên đầu dưới chân.”

Tiết Bắc Phàm cười hì hì, “Chỗ của cô nói mắt trái giật là có tài mắt phải giật là có tai sao? Chúng ta đều nói là nam tả nữ hữu.”

Tiểu Đao không hiểu, “Nam tả nữ hữu?”

“Phải!” Tiết Bắc Phàm nhếch miệng, “Mí mắt phải của nam nhân giật chứng tỏ nữ nhân có tai, mí mắt trái của nữ nhân giật chứng tỏ nam nhân có tai. Mí mắt trái của nam nhân giât chứng tỏ nam nhân có vận may, mí mắt phải nữ nhân giật chứng tỏ nữ nhân có vận may.”

Tiểu Đao bị hắn nói đến loạn, có chút choáng váng, “Rốt cuộc ai mí mắt trái ai mí mắt phải?”

Tiết Bắc Phàm vươn tay điểm chóp mũi nàng, “Tóm lại vừa rồi trước khi xuất môn, Trọng Hoa nói với ta, nha đầu cô hôm nay ấn đường biến đen, chỉ sợ là sắp có tai hoạ, ta thay cô chống đỡ trước một chút.”

“Đi đi, đừng nói hưu nói vượn.” Tiểu Đao vươn tay từ trong bách bảo nang ở bên hông lấy ra một cái gương Bát Bảo lớn bằng lòng bàn tay, soi soi, “Ấn đường ta có đen sao?”

Nàng soi gương một lúc, bắt lấy tay của Tiết Bắc Phàm giơ lên trước mắt mình, để hắn cầm gương giúp, lại lấy ra một cái hộp gấm.

Tiết Bắc Phàm tò mò nhìn, chỉ thấy mở nắp hộp gấm tinh xảo kia ra, bên trong có một loại bột màu trắng, liền cười hì hì hỏi, “Bột trứng ngỗng à? Vị gì vậy?”

“Phấn này từ trân châu, sơn chi hoa cùng hoa quế làm ra.” Tiểu Đao bôi một chút lên tay, xoa xoa một chút lên ấn đường, “Đúng lúc, nương ta có đưa một chút để dùng, nương nương trong cung muốn mua cũng không được!”

Tiết Bắc Phàm vui vẻ, “Ấn đường biến đen thì bôi phấn là được à?”

Tiểu Đao xoa đều hai má một lần, cất hộp phấn cầm gương lại soi, vừa híp mắt hỏi Tiết Bắc Phàm, “Có trắng lên không?”

“Trắng!” Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, “Đã trắng hơn trứng gà bóc rồi.”

Tiểu Đao tặng hắn cái liếc xem thường, lúc này, thông báo đến phiên Hách Kim Phong lên thi đấu.

Cũng chẳng biết ai đứng trên đài, Hách Kim Phong đi lên ba quyền hai cước đã đem hắn đánh ngã, quản sự kia nói cho hắn, đã vào vòng hai, sau nửa canh giờ lại so đấu.

“Thật hỗn loạn!” Tiểu Đao thấy xung quanh lôi đài, người tham gia vòng sơ khảo võ trình độ chênh lệch không đồng đều, có khi là võ lâm cao thủ, cũng có thể là đồ tể giết heo, có người nhẹ nhàng đã giành được chiến thắng, có người lại chật vật đến đổ máu.

Nàng tò mò nhìn quan bốn phía, cuối cùng thấy một cái lôi đài cách đó không xa, lúc này trên đó đúng là Vương Bích Ba.

Tiểu Đao mắt thấy hắn nghiêm mặt, bộ dạng thực nghiêm túc, đoán chừng hắn còn chưa nguôi giận, bĩu môi, tiếp tục nhìn.

Vương Bích Ba đi lên, một cước đã đem đối thủ đá xuống lôi đài, đối phương phun ra một búng máu, được người ta khiêng đi chữa trị.

Tiểu Đao cả kinh rụt cổ lại, trốn ra sau lưng Tiết Bắc Phàm, không muốn để Vương Bích Ba nhìn thấy.

“Làm sao vậy?” Tiết Bắc Phàm thấy nàng nhăn mặt giống như cái bánh bao, “Không thoải mái?”

“Không phải.” Tiểu Đao khoanh tay nhìn trộm lại đánh giá Vương Bích Ba cách đó không xa một chút, “Là Vương Bích Ba đó, trên đời này hắn là nam nhân lòng dạ hẹp hòi nhất, ngươi nhìn hắn mang hận kìa, chậc.”

Tiết Bắc Phàm theo tầm mắt của nàng nhìn xa xa, Vương Bích Ba quả nhiên ra tay hào phóng, còn có người phụ trách dựng lều. Hắn ngồi ở bên trong uống trà nghỉ ngơi, bộ dạng ung dung phú quý.

Tiết Bắc Phàm nhịn không được quay đầu lại hỏi Tiểu Đao, “Nương cô đối với việc nữ nhi tuyển tế* có quy định gì? Sao nhạc mẫu lại không vừa ý hắn?”

*tế: con rể

“Đi chết đi!” Tiểu Đao liếc hắn một cái, “Nương ta mặc kệ mấy thứ đó.”

“À, vậy là tốt rồi.”Tiết Bắc Phàm trông như thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên nương cô chính là nhạc mẫu của ta.

Tiểu Đao thấy hắn ngoài miệng lại chiếm tiện nghi, lập tức đá hắn một cước.

Lúc này, Trọng Hoa cầm bản thông báo dẫn theo Hiểu Nguyệt đã trở lại, nói cho Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm kết quả hắn quan sát được, “Vòng thứ nhất đã gần xong, còn lại khoảng một trăm người, dựa theo tốc độ này, chọn ra mười người cuối cùng có thể sẽ đánh đến khi trời tối.”

“Tình hình tỷ thí của những người khác như thế nào?”

“Tiết Hình quả nhiên rất thuận lợi vào được vòng tiếp theo, mặt khác ta so sánh xong nhận thấy có thể vào trận chung kết là những người này.” Nói xong, Trọng Hoa đưa ra một tờ giấy, bên trên viết vài cái tên. Trừ bỏ Hách Kim Phong, Tiết Hình cùng Vương Bích Ba, còn có mấy hoàng tử ngoại tộc, cùng với chưởng môn của mấy đại môn phái.

“Quả nhiên.” Tiết Bắc Phàm sau khi xem xong lắc lắc đầu.

“Quả nhiên cái gì?” Tiểu Đao tò mò.

“Bắc Hải phái truyền tin đại ca ta đã chết, mọi người đều muốn tranh vị trí đệ nhất, nhưng mà không phải là môn phái nào cũng có thực lực hùng hậu như Bắc Hải phái như vậy. . . . . .”

“Cho nên chạy tới tuyển Quỷ vương, chính là vì bạc.” Tiểu Đao cảm thấy loại chuyện tranh quyền đoạt lợi này không có ý nghĩa, có lẽ là hôm qua nhận được thư của nương nàng, khiến cho Tiểu Đao không hiểu sao chợt muốn về nhà thăm nương nàng, không bằng sớm giúp Tiết Nhị tìm được tấm Long Cốt Đồ cuối cùng, thanh thản thoát thân, về nhà một chuyến.

Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên chợt nghe phía sau có một trận ác phong ập tới, Tiểu Đao còn chưa kịp trốn, Tiết Bắc Phàm đã lơ đãng nhẹ nhàng ôm vai nàng, hỏi, “Còn chờ nửa canh giờ, không bằng đến quán trà ăn chút điểm tâm hay là đến rạp hát nghe diễn?”

Chỉ một cái đụng chạm nhìn như nhẹ nhàng, Tiểu Đao cảm thấy bản thân bị hắn dời sang bên trái một chút, đồng thời, có cái gì đó bay sát qua tai mình.

“Bốp” một tiếng, vừa lúc một trung niên hán tử mới đấu võ xong đi tới. Không lưu ý một chút, vừa vặn bị thứ gì đó đập vào, vài cái răng bị đập trúng, miệng đầy máu.

“Cộp” một tiếng, đồ vật gì đó rớt xuống đất, mọi người tập trung nhìn vào, là một hòn đá cứng.

Tiểu Đao khóe miệng giật giật —— không phải chứ! Trên đường náo nhiệt như vậy, rõ ràng còn đang ban ngày ai thiếu đạo đức như vậy ném đá loạn lên?

Quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ thấy có mấy người người bộ dạng như người giang hồ trẻ tuổi đứng đó, đang nhìn bọn họ.

“A, ta nói nhìn quen mắt như vậy, đây không phải Tiết Nhị thiếu gia Tiết Bắc Phàm sao?”

Cầm đầu là một người tuổi xấp xỉ Tiết Bắc Phàm, kỳ quái hỏi, “Ngươi không phải cũng đến tuyển Quỷ vương chứ? Không cần, ai chẳng biết Bắc Hải phái có rất nhiều báu vật, đại ca ngươi vừa chết, ngươi ít nhiều cũng được chia một ít, tốt xấu gì cũng nên lưu lại đường sống cho người khác, ngươi cũng không thể một mình đem tất cả thứ tốt đều chiếm hết!”

Tiết Bắc Phàm ngay cả quay đầu lại cũng lười, Tiểu Đao dùng khuỷu tay đụng đụng hắn, hỏi, “Ai đây?”

“Là bốn vị bang chủ của Tứ Thủy bang, nhân xưng là Sơn Đông Tứ thiểu.” Trọng Hoa đi tới, giúp Tiểu Đao giải thích một chút.

Tiểu Đao khóe miệng không tự giác liền nhếch lên một chút, cao thấp trái phải đánh giá bốn người kia, bộ dạng cao thấp mập ốm đều có cả. Trên giang hồ, cái gọi là “Nhân xưng”, “Nhân tống biệt hào” cơ bản chính là “Tự xưng”, “Tự mình phong hào”. Đám người tự xưng là Sơn Đông Tứ thiểu. . . . . . Xem chừng thật không có mắt nhìn!

Đại hán bị ném trúng kia cũng không liên quan, tự nhiên lại bị rớt ba cái răng, nhảy dựng lên liền rống, “Ai lấy hòn đá ném đại gia?”

Tiểu Đao nhanh chóng giơ tay chỉ Tứ thiểu kia, “Bốn người bọn họ đó! Ta thiếu chút nữa cũng bị ném trúng.”

“Xú tiểu tử!” Đại hán tiến lên cánh tay luân phiên một quyền lại một quyền đánh tới, đừng nói, Tứ thiểu này xem ra là có chút năng lực, hai ba chiêu đã đem đại hán kia đánh ngã.

Tiểu Đao âm thầm nhíu mày, đại hán cao to kia cũng có chút khí lực, nhưng công phu quá kém!

Tiết Bắc Phàm vẫn như cũ không nhìn những người đó, hỏi tiếp Tiểu Đao, “Uống trà hay là nghe diễn?”

“Uống trà, giọng hát nơi này ta nghe không hiểu.” Tiểu Đao cũng không muốn gây chuyện thị phi, nàng còn có chuyện nghiêm túc cần xử lý, liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tứ thiểu này hiển nhiên không muốn dễ dàng buông tha cho Tiết Bắc Phàm, một bước tiến lên ngăn cản, hỏi, “Giang hồ đang truyền nhau chuyện Tiết Bắc Hải chưa có chết, Nhị thiếu gia hẳn là biết, hắn rốt cuộc là chết hay chưa?”

Tiết Bắc Phàm nhìn nhìn mấy người đang đứng che trước mặt, tính tình nhẫn nại cười, “Muốn biết như vậy, tự mình hỏi hắn đi.”

Mọi người sắc mặt khẽ biến, đắn đo không hiểu rõ được Tiết Bắc Phàm này, đến tột cùng là dễ chọc hay không.

Lúc này, mấy người giang hồ tụm lại đây, hiện giờ tin tức Tiết Bắc Hải không chết đã truyền ra rất ồn ào huyên náo, hiển nhiên không ít người muốn thám thính tin tức.

Tiểu Đao đỡ trán cảm thấy hình như là mình là người gây chuyện, tốt nhất vẫn là không cần khiến cho mọi chuyện rối loạn để tránh chậm trễ chuyện cần làm hoặc là dẫn tới càng nhiều người, liền giơ tay túm lấy Tiết Bắc Phàm, “Đi thôi đi thôi.”

Tiết Bắc Phàm ngược lại không quan tâm, đi theo nàng đi.

Lúc này, lại có thêm mấy người, ngăn lại đường đi, có người gây sự hỏi.

“Tiết Bắc Hải giả thần giả quỷ, ta nghe nói Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ đều giấu bên trong Thủy Tinh cung của Bắc Hải phái.”

“Thuỷ Tinh cung một khi mở ra sẽ gây lũ lụt khắp thành, nên hai huynh đệ các ngươi sẽ không có mưu đồ bí mật gì trong đó chứ?”

“Tiết Bắc Hải đến tột cùng đã chết hay chưa? Nếu nói chưa, hắn trốn ở chỗ nào rồi?”

“Hắn không phải là trốn trong Thuỷ Tinh cung, luyện tuyệt thế võ công trong Thánh Võ Hoàng Phổ chứ?”

Tiểu Đao thấy mọi người hỏi đến đau đầu, trừng mắt một cái, “Ai biết tên kia chết hay chưa, muốn biết như vậy bản thân tự tìm đi.”

Ban đầu, Tiểu Đao không lên tiếng cũng không quá tệ, lúc này càng nói, càng phiền toái.

“Thường nghe người ta nói Tiết Bắc Phàm của Bắc Hải phái là đồ bỏ đi, nguyên lai thật sự là phải nhờ nữ nhân ra mặt giùm.”

Tiếng nghị luận từ bốn phía bắt đầu trở nên không tốt, sắc mặt Tiểu Đao thoạt nhìn cũng khó coi, “Đại nam nhân nhiều chuyện, đáng ghét!”

Chỉ một câu nói mà thực có tác dụng, thanh âm mọi người nhỏ xuống, để tránh dính phải biệt hiệu nam nhân lắm mồm.

Mặt khác, nơi này đều là người giang hồ, thông qua khí tức cùng nội lực, có thể cảm giác được Tiết Bắc Phàm nội lực bất phàm, không có khả năng là kẻ bất lực. Có điều người này nếu thực lực như vậy, vì sao lại tận lực cố ý giấu diếm? Hiện giờ Bắc Hải phái chỉ còn hư danh, hắn cũng không đi ra tranh quyền đoạt lợi, hai huynh đệ bọn họ, rốt cuộc đang giấu diếm chuyện hại người gì?

Tiểu Đao trong lòng cảm khái, lòng người phần lớn không khác nhau lắm, mọi người tựa hồ chưa từng đem Tiết Bắc Phàm cùng Tiết Bắc Hải tách ra, giống như nếu Tiết Bắc Hải có âm mưu quỷ kế gì, Tiết Bắc Phàm nhất định chính là đồng lõa, nhưng không biết rằng, đại ca cũng có lúc sẽ hại huynh đệ mình.

Có một số việc không thể nói rõ, cũng không cần thiết phải nói với những kẻ không liên quan, Tiểu Đao khó khăn lắm mới kéo được Tiết Bắc Phàm ra khỏi đám người vây quanh, bất mãn chạy vào một trà lâu uống trà, cả ngày đều rầu rĩ không vui. Tiểu Đao tâm tình rất phức tạp, bản thân tự cho là thông minh lại đem đến cho Tiết Nhị nhiều phiền toái như vậy, không phải điều bọn họ nói đều bất lợi, nhưng những lời nói xấu đó đều bị ném lên người Tiết Bắc Phàm, dựa vào cái gì muốn hắn thay Tiết Bắc Hải chịu mắng?!

Mọi người ngồi chung thấy Tiểu Đao vẫn xụ mặt, cũng có chút buồn cười, nàng phỏng chừng cũng chưa nhận thấy bản thân mình một lòng đều nghĩ cho Tiết Bắc Phàm.

Sau đó tỷ thí vẫn thuận lợi như trước, đến khi chạng vạng tối, cuộc tỷ thí kéo dài cả ngày cuối cùng cũng chấm dứt, thật đúng là chỉ chọn ra mười người, Hách Kim Phong, Vương Bích Ba cùng Tiết Hình đều thuận lợi tiến vào vòng cuối cùng. Mấy người khác Tiểu Đao đều không biết, nghe nói đều rất có thực lực. Mà điều khiến người khác không tưởng tượng được chính là —— người thứ mười được chọn cuối cùng để tiến vào hoàng cung tuyển Quỷ vương, lại là Đại Quốc sư.

“Hắn cũng tham gia tuyển chọn sao?” Tiểu Đao nhìn danh sách trúng cử, kinh ngạc hỏi Hữu Hữu, “Chuyện này phù hợp với quy củ sao?”

Hữu Hữu cũng không hiểu được.

“Không sao cả.” Tiết Bắc Phàm thấp giọng dặn Tiểu Đao, “Việc chúng ta phải làm chính là lẻn vào trong cung.”

Dựa theo an bài của Quỷ thành cho việc tuyển phu, đêm nay mười người được đề cử đều tiến cung. Nữ vương sẽ thiết yến khoản đãi bọn họ cùng với tùy tùng và bằng hữu đi theo trong vương cung tối đó, sáng sớm hôm sau sẽ bắt đầu đợt tỷ thí thứ hai.

Kế hoạch của bọn Tiểu Đao là, đêm đó trộm đem Hữu Hữu cùng Đại Tổng quản trao đổi, như vậy thì thần không biết quỷ không hay. Vì không cho thân phận của Hữu Hữu bị bại lộ, để cho nàng cùng Hiểu Nguyệt đeo một cái mặt nạ giống nhau, một tả một hữu đi theo Hách Kim Phong, giả vờ là tùy tùng hộ vệ, tương tự như lần trước tiến vào thành, lần này cũng là hữu kinh vô hiểm thuận lợi tiến nhập hoàng cung.

Thời điểm trời tối tiệc mới bắt đầu, Tiểu Đao mới biết bọn họ đã bận bịu vô ích, bởi vì yến hội đêm đó chỉ là một bữa cơm bình thường, chỉ có một nữ quan chủ trì, Nữ vương cũng không tham dự, ngay cả Đại Quốc sư cũng chưa đến, lo lắng trước đó, xem ra đều uổng phí.

Tiểu Đao đang cầm chén canh nóng suy nghĩ, trước đó nàng cùng Tiết Bắc Phàm nghe lén Đại Tổng quản cùng Quốc sư nói chuyện, Quốc sư kiên trì muốn Tiết Hình tham gia vòng thứ hai, có ích lợi gì sao? Xem ra, đêm nay trừ bỏ giúp Hữu Hữu đổi về vị trí Nữ vương, còn phải quan sát chặt chẽ đám người của Bắc Hải phái kia.

Nghĩ đến đây, Tiểu Đao không hiểu sao đột nhiên cảm thấy cả người rùng mình, ngẩng đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy Tần Kha đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người vậy.

Tiểu Đao tâm nói ngươi lại trừng, còn trừng nữa thì mắt sẽ rớt vào chén mất.

“Ăn đi.” Tiết Bắc Phàm giúp nàng gắp rau, “Tập trung ăn cơm, đừng hết nhìn đông lại nhìn tây nữa.”

Tiểu Đao đang cầm chén canh che mặt, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi cùng Tần Kha kia có quan hệ gì?”

Tiết Bắc Phàm nhướng mày, tâm tình thoạt nhìn rất tốt, “Như thế nào? Ghen à?”

“Ghen cái gì, ta là thấy nàng luôn gắt gao nhìn chằm chằm ta, ngươi không phải đã làm gì với người ta chứ?” Tiểu Đao nghiêng người suy nghĩ con ngươi nhìn hắn, “Dù sao ngươi là lưu manh, người ta tốt xấu cũng là một cô nương.”

Tiết Bắc Phàm há miệng thở dốc, “Cô cũng là cô nương, ta có từng lưu manh với cô lần nào chưa?”

Tiểu Đao mếu máo, vẻ mặt để bụng, “Thường xuyên!”

Tiết Bắc Phàm chán nản, không phải bởi vì hình tượng bản thân trong cảm nhận của Tiểu Đao không tốt, mà là nếu sớm biết rằng nàng thật sự xem mình thành lưu manh, lúc trước liền chiếm nhiều tiện nghi một chút.

“Này.”

Hai người ngẩng đầu, Trọng Hoa nhỏ giọng nói một câu, “Hai người không thể nhịn được một chút hay sao, lát nữa trở về lại tiếp tục liếc mắt đưa tình?”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm cùng nhau mở miệng, một người nói, “Nào có!” Một người lại nói, “Tốt.”

Người nói “Nào có” dĩ nhiên là Tiểu Đao, đánh chết không thừa nhận cùng dâm tặc này có cái gì.

Quay đầu lại, Tiểu Đao liếc mắt lại thấy Vương Bích Ba cách đó không xa.

Tuy nói là trong cung dùng những loại thức ăn bình thường để chiêu đãi khách nhân, cũng xem như trân quý. Nhưng Vương Bích Ba từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, sơn hào hải vị ăn đến ngán, nên rất xoi mói. Hắn lúc này nâng cằm cũng không ăn cơm, chỉ là ngồi ngẩn người, tầm mắt thường quét qua bọn Tiểu Đao bên này.

Vương Bích Ba thấy Nhan Tiểu Đao vẫn như lúc trước, tính tình vẫn thích đùa giỡn, trong lòng thoáng có chút không được tự nhiên. Quay đầu lại, chỉ thấy Tần Kha kia tựa hồ đang tính toán cái gì, hơi nhếch khóe miệng, làm cho Vương Bích Ba nhíu mày. Sớm biết vậy đừng nói, lát nữa phỏng chừng lại hại Tiểu Đao khó xử, nhưng khi đầu óc hồ đồ lại không suy nghĩ cẩn thận.

Lại nói tiếp. . . . . . Vương Bích Ba nhìn sang Tiểu Đao đang lộ vẻ ân cần gắp rau cho Tiết Bắc Phàm, lúc ấy nếu không phải hắn khiêu khích, bản thân mình cũng sẽ không tức giận như vậy.

Vương Bích Ba mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, Tiết Bắc Phàm vì sao phải khiêu khích chính mình? Nếu hắn biết mình cùng ba người của Bắc Hải phái cùng một chỗ, vậy hẳn là đoán được là chọc mình tức giận, sẽ có hậu quả gì, vậy chẳng phải. . . . . . tất cả đều trong suy tính của hắn?

Tiểu Đao thấy Vương Bích Ba sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi, lắc đầu tiếc hận, người này lớn lên đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn không biết bản thân muốn cái gì, tốt nhất Dư Lan Chi tìm được người tốt, thấy hắn trở về cũng không khóc!

“Các vị.”

Lúc này, quan viên phụ trách chiêu đãi đi ra, ân cần thăm hỏi mọi người thức ăn có hợp khẩu vị hay không, đại khái hàn huyên vài câu, sau đó sẽ giải thích cách thức tỷ thí vào sáng sớm hôm sau.

“Chờ một chút.”

Tần Kha bỗng nhiên nhấc tay, “Ta có chuyện muốn hỏi.”

Quan viên tự nhiên lễ phép hỏi nàng, có chuyện gì.

“Lần này tuyển Quỷ vương, có điều kiện xuất thân nhất định phải trong sạch, có phải hay không?”

“Việc này là tất nhiên .” Quan viên gật đầu.

“Nhưng mà, nơi này có người xuất thân không trong sạch vào được.” Tần Kha mỉm cười, “Ta cho rằng, tỷ thí không công bằng.”

Quan viên kia sửng sốt, những người khác ở đây cũng thì thầm với nhau —— có mặt ở đây đều là nhân vật có danh tiếng, ai xuất thân không trong sạch?

Nhan Tiểu Đao nhíu mày, cô nương này, lại muốn tác quái gì đây?

Mà chỉ có Vương Bích Ba, trong lòng có chút chút bối rối.

Tần Kha buông cái chén, hỏi mọi người, “Các vị, có từng nghe qua cái tên Nhan Như Ngọc chưa?

Tần Kha lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Đao liền ngây ngẩn cả người, đồng dạng, Hách Kim Phong cũng ngây ngẩn cả người. Có thể nói bọn người Tiểu Đao đều sửng sốt, sẽ không phải là. . . . . .

Ở đây tất cả mọi người đều võ công cao cường, trên giang hồ cũng là người có uy tín danh dự, ai chẳng biết nói năm đó thiên hạ đệ nhất thần thâu, Phi thiên Hồ ly Nhan Như Ngọc?

Tất cả mọi người gật đầu ý bảo biết.

“Nếu, có con cháu của Nhan Như Ngọc trà trộn vào đây, kia có tính xuất thân không trong sạch không?”

Tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi —— nơi này đa phần đều là giang hồ danh môn vọng tộc, nếu không chính là mệnh quan triều đình, làm sao lại có con cháu của thần thâu?

Quan viên kia khẽ nhíu mày, nói, “Xin hỏi, vị nào là hậu nhân của Nhan Như Ngọc?”

Hách Kim Phong có chút tức giận, muốn đứng lên, nhưng cánh tay bị Nhan Tiểu Đao một phen túm lại.

Hách Kim Phong nhìn nàng.

Tiểu Đao mặt trắng xanh, đừng nói Tần Kha không có đầu óc, chiêu này của nàng đủ ngoan độc, hoặc là nói, nàng đánh bậy đánh bạ lại tạo thành cục diện này.

Tiểu Đao là người thông minh, người của Bắc Hải phái làm sao biết được thân phận của mình, đảo mắt nhìn sang Vương Bích Ba, thấy hắn nhìn đi nơi khác không nói lời nào, Tiểu Đao liền đoán được vài phần. Tâm nói —— tốt, Vương Bích Ba ngươi là nam nhân bụng dạ hẹp hòi, âm hiểm như vậy!

Tần Kha biết được thân phận của Tiểu Đao, nhưng nàng chưa chắc đã biết thân phận của Hách Kim Phong.

Tiểu Đao đúng là lo lắng, đại ca tất nhiên không thể ở chỗ này thừa nhận, nếu để cho người ta biết quan hệ giữa hắn với nương, chẳng phải là cũng bị người trong thiên hạ nhạo báng sao, nói cái gì mà nhi tử của kẻ trộm bắt kẻ trộm sao? Sau này nhất định sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn. Tuy rằng Tiểu Đao cảm thấy Hách Kim Phong với phụ thân nàng có thể không cần, nhưng mà, nếu Hách Kim Phong bởi vì thân phận mà bị đuổi ra ngoài, vậy những gì bọn họ cố gắng trước kia không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao, kế hoạch trợ giúp Hữu Hữu đoạt lại địa vị Nữ vương toàn bộ đều bỏ biển sao.

Tiểu Đao đè Hách Kim Phong xuống, vừa nhìn Hữu Hữu ở phía sau hắn một cái.

Hách Kim Phong tuy rằng thật thà, nhưng cũng không phải là ngốc tử, biết việc này quan hệ đến an nguy của Quỷ thành, nhưng nghĩ đến lại chán nản, có nương mà không được tiếp nhận, trở về phụ thân hắn còn không mắng chết hắn sao.

“Thỉnh hậu nhân của Nhan Như Ngọc bước ra đây.”

Quan viên lại hỏi một câu.

Vương Bích Ba đột nhiên mở miệng, “Có lẽ là lầm rồi.”

Ba người của Bắc Hải phái nhìn lẫn nhau —— hay là Vương Bích Ba muốn phản lại?

Tiểu Đao lại đứng lên, trừng mắt Vương Bích Ba một cái, “Lời nói ra giống như phun phân ra, phun xong rồi còn muốn ăn lại à? Trễ rồi!”

“Phụt.”

Những nhân vật giang hồ khác cảm thấy chuyện không liên quan đến mình tiếp tục ăn cơm, ghê tởm đến nhổ hết thức ăn ra.

Tiết Bắc Phàm cúi đầu nhịn cười, Vương Bích Ba xấu hổ ngồi ở kia, phỏng chừng Tiểu Đao đã giận đến sắp phát điên rồi.

Tiểu Đao hướng quan viên kia ngẩng mặt lên “Ta là nữ nhi của Nhan Như Ngọc.”

Lời nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, sau đó, châu đầu ghé tai nói chuyện tiếng truyền lại đến đây.

Hách Kim Phong ngẩn người, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là, có phải Tiểu Đao coi trọng nghĩa khí hay không? Ra mặt nhận giúp mình. Nhưng nghĩ lại, không đúng, Tiểu Đao họ Nhan nương hắn cũng họ Nhan, khinh công tốt như vậy, thông minh như vậy, còn nao nhiêu chuyện trước đây. . . . . .

Hắn đột nhiên nhìn sang Tiết Bắc Phàm cùng Trọng Hoa, chỉ thấy hai người có chút bất đắc dĩ gật đầu.

Hách Kim Phong há hốc miệng, thấy mọi người hướng Tiểu Đao chỉ trỏ, đập bàn đứng dậy, ai dám khi dễ muội tử của hắn? Nhưng Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm đều âm thầm túm hắn, nhắc nhở hắn —— lấy đại cục làm trọng.

“Thì ra không phải là người tham gia thi tuyển, mà là bằng hữu của người tham tuyển.” Quan viên cười cười, “Không bằng, thỉnh vị cô nương này tạm thời rời cung, tránh đi một chút.”

“Dựa vào đâu?” Hiểu Nguyệt bất mãn.

“Chỉ bằng ngươi là do kẻ trộm dạy dỗ.” Tần Kha châm chọc.

Hách Kim Phong trơ mắt nhìn Tiểu Đao hình như là muốn rời đi, chịu không nổi, thoát khỏi Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa, vỗ bàn đứng lên.

Còn chưa đợi hắn nói chuyện, chợt nghe Tiết Bắc Phàm đột nhiên hỏi, “Nói như vậy, người do kẻ trộm dạy dỗ, sẽ không có tư cách tham tuyển, có phải không?”

Quan viên mỉm cười, “Việc này, nếu tham tuyển, đương nhiên tuyệt đối không thể.”

Tiết Bắc Phàm gật gật đầu, chìa tay túm cánh tay Tiểu Đao.

Tiểu Đao không chú ý, ngã ngửa ra sau lại ngã vào trong ngực hắn, vừa định mắng hắn một câu, lại nghe Tiết Bắc Phàm nói, “Đây là nương tử của ta, ta chính là con rể của Nhan Như Ngọc. Hôn sự này là đại ca ta đồng ý, hắn ngay cả võ lâm chí bảo của Bắc Hải phái Hồng Chỉ Bảo Tán cũng đã đưa cho đệ tức phụ* làm lễ gặp mặt. Ba người đối diện là của sư điệt của ta, nói cách khác, nha đầu này là sư thẩm của bọn họ.

*đệ tức phụ: em dâu

Ta không quan tâm, nương tử ta nếu là tặc bà, ta đây liền làm tặc công. Đồ đệ của đại ca ta cũng theo ta cùng nhau học hỏi, nói cách khác ba sư điệt cũng chính là hàng thật giá thật, là người do kẻ trộm dạy dỗ, bọn họ có tư cách tuyển Quỷ vương sao?”

Mọi người nghe xong lời này, lập tức nháo nhào.

Ngay từ đầu mọi người cảm thấy đuổi một cô nương không tham tuyển đi thì không có vấn đề gì, nhưng ngược lại nghe nói muốn đem Tiết Hình đuổi ra, lập tức tinh thần tỉnh táo. Mọi người ở đây đều là đối thủ, đối thủ đương nhiên là ít một người tốt một người, vì thế mọi người ồn ào, muốn bọn Tiết Hình rời đi. Lúc này Tần Kha cũng luống cuống, nhìn Tiết Hình, không nghĩ rằng —— đem đá đập chân mình.

Thấy tình hình không khống chế được, quan viên kia vội vàng ngăn cản mọi người, nói để hắn đi hỏi rõ, rồi bỏ chạy về sau cung hỏi Nữ vương.

Một lúc sau, hắn trở về cho biết, “Nữ vương có lệnh, anh hùng không hỏi xuất thân, sinh ra như thế nào không sao, sáng sớm ngày mai, mười vị cứ theo bình thường mà tỷ thí.” Nói xong, liền cáo từ .

Mọi người có chút mất hứng, đều cảm thấy thật tiện nghi cho ba người của Bắc Hải phái.

Hách Kim Phong âm thầm vỗ Tiết Bắc Phàm một cái —— may mà có ngươi!

Tiết Bắc Phàm cười cười, liền cảm giác Tiểu Đao đẩy hắn một phen, từ trên đùi hắn dịch xuống dưới, sang một bên ngồi.

Tiết Bắc Phàm thấy nàng mím môi, xích lại gần chọt chọt quai hàm nàng, “Mỹ nhân, cười một cái.”

Tiểu Đao nhịn không được khóe miệng liền nhếch lên, liếc Tiết Bắc Phàm một cái, “Nói năng ngọt xớt, ai là nương tử của ngươi.”

Tiết Bắc Phàm cười đến thoải mái.

Bên đầu kia, đám người Tần Kha càng thêm tức giận.

Vương Bích Ba ngồi ở cách đó không xa nhìn thấy bên này, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, là trùng hợp sao? Hay là, Tiết Bắc Phàm đã sớm có kế hoạch. . . . . . Chỉ là từ khi nào thì hắn bắt đầu tính kế?

Lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Đao híp mắt xem xét hắn, ánh mắt kia —— ngươi chết chắc rồi quỷ hẹp hòi!

Vương Bích Ba hơi hơi sửng sốt, trong lòng vô cớ vui mừng, Tiểu Đao. . . . . . giống như không có ý tuyệt giao với mình?

Vương Bích Ba bên kia đang cảm thấy may mắn, Tiểu Đao bên này còn đang suy nghĩ —— Vương Bích Ba nam nhân bụng dạ hẹp hòi nhà ngươi chết chắc rồi, xem ta nghĩ biện pháp thế nào chỉnh ngươi!

Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Đao thật ra cũng không tức giận như vậy, dù gì, có nương là kẻ trộm thì sợ cái gì? Ai mà không do nương sinh ra? Là nương tốt thì được rồi!

Quay lại đầu, Tiểu Đao liền cả kinh, chỉ thấy Hách Kim Phong cười khổ nhìn mình, nước mắt lưng tròng, ánh mắt kia như nói —— muội tử, đại ca cũng tìm được muội! Muội vì sao lại gạt ta lâu như vậy a!