Bây giờ ngoài trời đang mưađầu mùa, cơn mưa không rả rích suốt ngày mà chỉ mưa ào ào một lát lại tạnhngay. Còn nó thì đang ngồi trong quán cà phê nhâm nhi ly trà chanh đối diện vớistudio áo cưới, nhìn từng cặp đôi đi ra đi vào vui vẻ mà lòng nó như treo đá cònrối bời chả biết chuyện đang xảy ra với mình là thật hay phim. Ngồi quậy tan đácả ly trà chanh mà nó cũng chẳng buồn muốn uống, thả hồn ở tận đâu đâu đến khinhỏ bạn thân đập bàn một cái rõ to thì nó mới kịp hoàn hồn về cất tiếng nói

“Hả……Ồ…….” vừa hoàn hồn thìtrong mắt gặp ngay “Ốc bưu cá tính” như định hình rõ đây là bạnmình nên nó tiếp tục nói “Tới rồi đó hả? Uống gì kêu đi”

“Cà phê không đường nhé anh”nháy mắt tinh nghịch với anh phục vụ điển trai làm cho anh chàng kia bỗng ngạingùng quay lẹ đến quầy phục vụ rồi không quay trở lại bưng nước cho bàn nó mànhờ người khác bưng lại giúp.

Nếu phân tích kỹ thì dám cárằng 90 % là do bộ đồ rất chi là bắt mắt kia cơ bản là: quần màu sọc đen bó sátcặp dùi thon dài, áo đen lửng được cắt ngắn quá cỡ, tóc để dài uốn xoăn nhuộmhai màu phía trên màu xám phía dưới đuôi tóc màu bạc, trang điểm đậm quá sứcbình thường cộng thêm tông màu sáng, cùng vô số các phụ kiện được treo lủng lẳngkhắp người. Còn 10 % kia chắc anh bồi bàn này nghĩ mình bị giang hồ hay con dởhơi cám lợn này xác định rùi, nên chuồn lẹ chứ đâu. Haiz, dù rằng là bạn củanhau nhưng làm sao nó can thiệp được con bạn mình muốn ăn mặc như thế nào cơ chứ,nhưng được cái cô bạn này cập nhật xu hướng rất lẹ nhưng cũng rất mau chán nênmỗi lần xuất hiện là nó biết ngay xu hướng thời gian này là chi mà không cầnchuyên gia này nọ. Dù sao cũng tiết kiệm nhiều chi phí tư vấn thời trang

“Kêu tao ra đây có chuyện gì?” Ốc bưu gấp gáp hỏi

“Mời mày uống nước khó quácơ, nhìn mày để cập nhật xu hướng thời trang thôi” nó bĩu môi chán trường nói

“Tóc mới đấy, còn bộ này lỗimốt rồi ku. Muốn nhìn bộ mới không tao về thay ra cho coi” Ốc bưu tự tin nói

“Thôi, thôi tao xin, mày vềlà chờ sang năm mới quay lại quá” nó vội vàng giữ cô bạn Ốc bưu của mình lại

“ Hì hì, đùa thôi…về thaythì ngại lắm” Ốc bưu cười vui vẻ

“Có vẻ mày bận nhỉ, rảnhkhông đang tính rủ mày đi lựa đồ” nó chớp chớp mắt nhìn studio áo cưới

“ Mua đồ nhân dịp gì ? Nếunó quan trọng tao sẽ hủy cuộc hẹn để đi với mày” Ốc bưu nói với giọng khẳng định

“Áo cưới” nó cố nặn ra hai từđó trong khi Ốc bưu không nói gì tiếp tục nhìn nó. Nhưng nó thì nhìn ra rõ ràngcó một list câu hỏi đang xếp hàng trước mắt cô bạn mình, chỉ là nhiều quá khôngbiết hỏi câu nào nên im lặng tỏ vẻ nghi ngờ nhìn nó không động tĩnh

“Mày nhìn gì hoài vậy? Rốtcuộc có rảnh đi không?” nó bắt đầu khó chịu trước ánh mắt đâm xoáy vào mặt nó

“Chờ chút” Ốc bưu giơ bàntay ra trước mặt nó sau đó trực tiếp cầm điện thoại lên bấm số liên tục rồi chỉnghe tiếng nói cụt lủn như thế này

“Anh hả ? Đi một mình đi, embận rồi”………….. “Không được”………….. “Anh dám”………… “Vậy đi, tối về gặp anh sau”.Sau đó trực tiếp cúp máy cái rụp, hai tay cầm ly cà phê uống sạch còn kêu thêmmột ly nữa sau đó mới bắt đầu khuấy khuấy (có đường đâu mà khuấy) nhìn nó chằmchằm ý rằng “Kể đi tao nghe”. Nó cũng chưa gấp thế là cũng cầm cốc trà chanh thứhai lên nhấp miệng, chớp chớp mắt nhớ lại cái ngày đẹp trời đang nằm dài chơi ởnhà thì nghe tiếng ba mẹ kêu xuống tiếp Nhật Nam mới đến chơi.

“Nhật Nam này lâu lắm mới thấytới nhà bác chơi đó nghe, từ sau lần đến không có Khánh Băng ở nhà mà con ngồichơi với ông nội Khánh Băng tính đến giờ cũng cả tháng rồi nhỉ ?” mẹ nó vui vẻmời trà Nhật Nam

“Dạ, khoảng thời gian trướccháu xây dựng và phát triển phòng tài chính nên cũng hơi bận rộn, nhưng bây giờ mọithứ đã bắt đầu vận hành tốt, nên cháu sẽ thường xuyên đến đây chơi với ông và bác”Nhật Nam vẫn cười nhiệt tình với mẹ nó, như thể biết mình cười đẹp nên ra sứccười lấy điểm

“À, anh Nhật Nam đến đây cógì không?” nó thì không thích kiểu khách sáo này nọ nên cứ hỏi ngay vào trọngtâm vấn đề

“Không có việc gì, không lẽđến chơi không cũng không được à? ” mẹ nó càu nhàu nhìn không vừa mắt với nó.Nó thầm nghĩ may mà Nhật Nam đến đây tìm nó chứ nếu không chắc bị mẹ đuổi lên lầumất tiêu từ 3 phút trước. Nó mỉm cười miễn cưỡng lại với mẹ như điều hối lỗi

“À, Thực ra cháu đến đâycũng có chút chuyện muốn thưa cùng hai bác, mà bác trai có nhà không bác” NhậtNam vẫn trưng ra nụ cười tỏa sáng của mình

“Bác trai đi câu cá với mấyông bạn rồi cháu ạ, ông ấy thích câu cá lắm cuối tuần nào cũng đi” mẹ nó mắt bỗngsáng long lanh khi kể về cái sở thích của ba. Khỏi nói nó cũng biết mẹ đang nhớvề ngày xưa khi quen ba bên cái hồ câu cá của thành phố, hồi đó ngày nào bacũng đi câu cá còn mẹ thì sau giờ hành chính lại ra tiếp gia đình quản lý cái hồcâu cá ấy, đi câu riết mà ba câu được mẹ về đây này.

“Cháu cũng thích câu cá lắmnhưng thường câu không dính cá, chừng nào phải đi cùng bác trai để học hỏi kinhnghiệm câu cá của bác trai mới được” Nhật Nam vừa nói vừa gãi đầu ra điều ngungơ về cái khoản câu cá. Mãi sau này nó mới biết cá mà Nhật Nam muốn nói khôngphải là mấy con trong cái hồ của ba mà là cá mập, thế đấy xảo ngôn vô cùng.

“ Việc của anh vừa nói khôngphải là đi câu cá chứ?” nó cố đá văng cái chủ đề câu cá đó ra khỏi cửa, gặpnhau chỉ để bàn về mấy con cá thôi sao

“ À, anh quên mất” Nhật Namcười trừ nhìn nó, rồi quay sang mẹ nó bỗng nhiêm túc nói “ Thưa bác, cháu đếnđây là để xin phép bác cho phép cháu qua lại tìm hiểu em Khánh Băng”. Vừa dứtcâu thì cả nó và mẹ đều đồng loạt há hốc mồm phát ra cùng một thanh âm “Hả”. Mẹnó ngạc nhiên lắm vì không ngờ con bé ế nhà mình có một hót boy như Nhật Nam đểý, thiệt là vui quá không biết biểu hiện thế nào. Còn nó thì ngạc nhiên vô biênluôn, quan hệ giữa nó và Nhật Nam tiến triển nhanh như vậy hồi nào. Ngoại trừgiờ làm trên công ty là nói chuyện về công việc ra thì thời gian còn lại khôngbao giờ nhắn tin, gọi điện hay đi chơi riêng cả. Nó vẫn nghĩ quan hệ giữa nó vàNhật Nam chỉ là xếp và nhân viên cùng lắm là bạn bè. Nó không hiểu, mẹ nó cũngkhông hiểu nhưng không ai dám hỏi chỉ im lặng chờ Nhật Nam nói tiếp

“ Cháu biết là hơi đường đột,nhưng đáng lẽ có mẹ hoặc ba cháu đi cùng nhưng vì họ đều đi công tác hết rồinên chỉ mình cháu đến thôi ạ” vừa nói Nhật Nam lại hơi cúi xuống nắn nắn mấyngón tay ra vẻ nhận sai xót.

Sau khi được Nhật Nam giángcho hai chưởng thì nó chẳng còn biết mô tê thế nào, có vài lần nó cố ra hiệucho Nhật Nam ý rằng: “Thôi, anh đừng nói thêm gì nữa, ra ngoài đi chúng ta cầnnói chuyện trước” nhưng đều bị ánh mắt rực lửa của mẹ thiêu đốt tỏ ý rất rõràng là: “ Nếu con còn có ý muốn xen vô phá hoại đối tượng con rể của mẹ thì đừngtrách mẹ vô tình”. Thế là nó câm lặng nghe buổi nói chuyện hết sức là sôi nổica tụng một đứa con gái chắc chẳng phải là nó, rồi mắt mẹ càng ngày càng sáng đếnđộ nếu nói quá lên thì hai bóng đèn xe tải còn phải xếp hàng phía sau. Thế làsau buổi nói chuyện quyết định ấy, mẹ nó không cần bàn bạc với bất kì ai kể cảnó mà đồng ý với yêu cầu của Nhật Nam, còn Nhật Nam sau đó phóng xe về luônkhông ở lại dù chỉ 2 phút để nói chuyện với nó. Quá bức xúc thế là nó lôi điệnthoại ra hết gọi rồi nhắn tin nhưng nhất quyết Nhật Nam không trả lời, đang cơnđiên trỗi dậy không có ai để nó tâm sự thì Ngài đơn giản bỗng nhiên nhắn tinoffline cho nó. Như vớ được cọc giữa sông, thế là nó lôi hết sự tình ra than khổcùng Ngài đơn giản suốt 3 tiếng đồng hồ và cũng là cuộc nói chuyện dài nhất lịchsử chát chit của nó.

Mặc dù vào công ty nó vẫn gặp Nhật Nam, nhưnghầu hết câu trả lời chỉ là

“ Những điều muốn nói anh đã nói hết hôm đó rồi,em cũng ngồi đó nên cũng nghe mà”

“Nhưng chuyện đó đâu có đơngiản như vậy?”

“Anh lại thấy không có việcgì là phức tạp”

“Nhưng sao anh không bàn vớiem trước một tiếng?”

“Bàn với em hình như khôngcó kết quả bằng với mẹ em”

“Nhưng….nhưng chuyện nàyliên quan đến em mà ?”

“Thôi, nhưng hoài vào họpthôi mọi người đang đợi”

....

Nó tiu nghỉuvào làm việc mà vẫn không được Nhật Nam giải thích bất cứ điều gì về cái yêu cầugọi là "tìm hiểu Khánh Băng". Nhưng vừa ra tới cổng chuẩn bị về thìtiếng chuông điện thoại của Quốc Bảo gọi đến. Bỗng nó chợt nghĩ: “Quốc Bảo đangđi công tác ở Trung Quốc, gọi điện đường dài về cho mình làm gì? Không lẽ muốnmua cho mình ít quà? Khà khà … cái gì ở Trung Quốc thì hay nhỉ ? Phải chuẩn bịvài món trong đầu để nếu hỏi là nói ra ngay chứ không ngu ngốc như mấy cô trênphim nói rằng anh mua gì cũng được, rốt cục chỉ là cái móc chìa khóa không tígiá trị”. Nghĩ ngợi nửa buổi thì nó cũng vui vẻ bật điện thoại rào đầu bằng câunói rất chi là ngọt ngào

“Em nghe nèxếp”. Nhưng thay vì nghe được lời chào hỏi qua loa sau đó là câu hỏi đáng mongđợi thì nó nhận được một sắc âm dường như là cố giữ bình tĩnh còn có chút gằn từngchữ vang bên tai nó

“Cô đang ởđâu?”

“ Đang ở cổngcông ty chuẩn bị ra về” nó ngác ngơ trả lời lại

“Ở yên chỗđó, à không lên trên phòng làm việc của tôi”

“Chi vậy,đâu có ai ở trên đó đâu?”

“Ai bảo côlà không có ai?”

“Nhưng xếpđang đi công tác mà?”

“Nói nhiều,5 phút nữa tôi muốn cô có mặt tại phòng tôi” vừa dứt lời liền cúp máy mộtcái “cụp” không cần biết phản ứng của nó. Còn nó tất nhiên là quăng xe màchạy, vì đi thang máy lên tầng 13 ít nhất cũng 5 phút với điều kiện là không cóai cứ giữa đường nhấn chuông mở cửa vớ vẩn. Thế nên nó sử dụng bộ não nhỏ bé củamình để phân tích và đưa ra kết luận chạy thang bộ qua 7 tầng lầu vì 7 tầng nàyđông dân cư làm việc trễ nhất, còn 6 tầng kia, thang máy chắc chắn trống. Hì hụcnhư chạy việt dã nó cũng có mặt tại phòng Quốc Bảo đúng phút thứ 5 thì thấy QuốcBảo đang đứng cạnh cửa sổ nhìn đồng hồ nói

“Cô trễ mất30 giây”

“Xếp ơi ! đồnghồ em đúng mà” nó thở dốc nhưng cố cãi

“Tôi có nóilà canh đồng hồ của cô à”

“Nhưng….”

“Khôngnhưng nhị gì hết, cô có gì muốn nói với tôi không khai ra mau?”

“Hả?” đúngthật ngoài chữ hả ra nó chẳng còn chữ nào hợp ngữ cảnh hơn bởi lẽ, người kêu nólên đây là xếp mà giờ kêu nó nói trước thì nó biết nói cái gì đây.

“Không cógì sao?” Quốc Bảo vẫn cố chờ nó nói

“Xếp để emthở lấy sức đã, mà xếp muốn em nói gì đây chứ báo cáo chuyện trong công ty à?”

“Tôi khôngmuốn biết chuyện công ty”

“Thế chuyệngì? tôi thật không biết anh muốn biết cái gì?” nó nổi đóa lên lập tức đổi cáchxưng hô anh - tôi không còn chút ngọt ngào của xếp và em như trước.

Như cũng hếtnhẫn nại với khuôn mặt lơ tơ mơ của nó, Quốc Bảo hùng hổ tiến lại nó mỗi lúc mộtlần hơn còn nó thì cứ lùi cho đến khi đụng phải tủ hồ sơ thì mới dừng lại hẳn,nhìn thẳng vào mắt nó không rời như muốn nuốt tươi nó ngay lập tức, cố đưa rachút hy vọng cuối cùng dằn lại cơn giận hỏi nó

“Thật khôngcó gì?”.

Nó nhất quyếtlắc đầu vì đúng là chẳng có gì để nói hoặc ít nhất cũng phải nêu vấn đề ra thìnó sẽ nói gì đó, chứ cái kiểu bắt người khác đoán mò đúng là nó mò không ra

“Được, vậytôi sẽ phạt em tội lên đây không đúng giờ quy định”

Vừa dứt câunói thế là môi Quốc Bảo tiến sát lại môi nó mà ra sức chà mạnh, hơi thở dồn dậpkhông khiến nó khỏi bấn loạn, chẳng định hình nổi mình đang rơi vào trạng tháinào chỉ biết hai tay đã bị Quốc Bảo đưa hết ra phía sau lưng mà nắm chặt, haichân cũng bị chân của Quốc Bảo giữ lại, chỉ có mỗi cái đầu là có thể nhúc nhíchnhưng lắc bên nào thì cũng bị môi của Quốc Bảo đuổi theo chà sát đến đau rát.Trong khoảnh khắc bị bạo hôn như thế, bỗng nhiên nó nhớ đến các kiểu tự vệ bằngmiệng, thế là cứ hùng hồn mà há miệng ra tìm môi của Quốc Bảo mà ngậm lại tranhthủ dùng răng giữ chặt nhất quyết không bỏ ra, bên cạnh đó còn lấy hết sức bìnhsanh mà cắn quyết liệt đến khi nó cảm nhận được cả vị máu tươi loang lỗ trongkhoang miệng của mình thì cũng là lúc Quốc Bảo chịu rời khỏi người nó mà ôm miệngthan trời. Thở hổn hển sau một màn tranh đấu quyết liệt, nó dùng tay lau vếtmáu trên miệng rồi giận dữ thét lớn

“Anh làmcái trò gì đó hả ? Giận dữ ở đâu lại lôi tôi ra trút giận. Tôi đã bảo là tôikhông có gì để nói cho anh nghe hết, sao anh không chịu hiểu gì hết vậy. Anhđúng là một tên khốn mà” nó nói đến độ không thèm lấy hơi mà chỉ thẳng mà mặtQuốc Bảo lớn tiếng la hét

.............5phút im lặng của Quốc Bảo và sự hổn hển tức giận của no, thì cuối cùng Quốc Bảocũng mở lời

“Tôi….. tôixin lỗi, là tôi không phải, tôi không kìm chế được cơn tức giận của mình” tiếngQuốc Bảo ấp úng cố giải thích cho nó hiểu rằng anh ta chỉ vì quá tức giận vìnghe tin Nhật Nam đến nhà nó đòi đặt quan hệ qua lại.

Mặc dù lúcđầu anh không định sẽ giận dữ làm khó cô gái này, chỉ vì vừa mới đặt chân vàonhà sau chuyến công tác dài ngày thì nghe lão ông ở nhà chạy ra lôi sền sệch hắnvào nhà kể lại tình hình. Bởi sau cái ngày lão ông và ông nội của nó gặp mặtthì cả hai như tri kỉ lâu ngày gặp lại, cuối tuần nào cũng gặp nhau đàm đạo tángẫu. Vì thế nên chuyện vui rằng nó có người theo đuổi cũng được hai ông lấy rađàm đạo hết sức sôi nổi. Nghe thế, nên hắn quyết định chạy luôn đến công ty đểgặp cô hỏi rõ, nhưng vào đến phòng làm việc của cô lại chẳng thấy đâu lại nghemấy nhân viên trong công ty bàn tán việc giám đốc tài chính đang theo đuổi thưkí Khánh BVS thì cơn giận của hắn như ai châm dầu vào lửa, bùng bùng bốccháy. Vậy mà lại gặp khuôn mặt ngơ ngơ của cô, nhất quyết không chịu giải thíchgì làm ngọn lửa giận dữ của anh được thể cháy sáng như đuốc Olympic Luân Đônluôn. Một dòng cảm xúc hỗn độn đấu tranh trong cơ thế anh vừa hối hận vừa đaulòng lại còn chua xót cho tình cảnh của mình lúc này, chẳng biết nói gì ngoàiviệc nhìn ánh mắt đầy khinh thường và giận dữ của cô dành cho anh.

“Anh tưởngxin lỗi là xong chuyện hả ?” nó thét từng chữ vào Quốc Bảo

“Anh xin lỗi”Quốc Bảo vẫn đang cố trấn tĩnh nó bằng câu xin lỗi.

Nó cảm thấycái từ xin lỗi kia thật hết sức vô dụng, con trai hành động một cách bất cầnsuy nghĩ sau đó chỉ dùng hai từ xin lỗi kia để giải quyết vấn đề, thật có lýnào như vậy. Người tổn thương nếu không xét về mặt thể xác thì tinh thần cũng bịảnh hưởng không ít, thế mà chỉ có hai từ xin lỗi là mong xóa hết mọi chuyệnsao. Mặc dù cũng chỉ là một nụ hôn đầu nó đã giữ gìn suốt hơn 20 năm diễn ratrong cảnh bảo lực và máu me không giống với sự tưởng tượng của nó, nhưng nó bịhù cho sốc cũng không ít vì thế nó nhất quyết không tha cho Quốc Bảo một cách dễdàng. Thế là nó dứt khoát bước ra khỏi phòng nhưng cảm thấy chưa đủ nên để lạimột câu rồi mới bỏ đi

“Tôi sẽkhông tha thứ cho anh đâu”

Nghĩ saolàm vậy, thế là nguyên tuần đó nó luôn tránh mặt Quốc Bảo, dù có việc phải đưatài liệu cho Quốc Bảo, nó cũng nhờ thư kí Hân hoặc trưởng phòng Lạc làm dùm. Bịchặn đủ mọi chỗ từ phòng ăn của nhân viên, nhà xe, phòng họp ngay cả cổng nhànó thì nó vẫn cương quyết không tiếp chuyện. Cứ mặc cho Quốc Bảo chạy theo lãinhãi rồi giải thích đến độ mà các nhân viên trong công ty cứ nghĩ rằng nó đanggiữ bảo vật nhà xếp, nên bị chạy theo đòi rối rít.