Nhân sinh khó được gặp gỡ một hai người cùng chí hướng lại hợp ý nhau, nếu gặp gỡ thì nhất định phải hảo hảo quý trọng. Tiếc là thế gian này, người chung phú quý thì nhiều còn chia sẻ hoạn nạn có mấy ai.

============

Thời gian thấm thoát thoi đưa, có Doãn Thọ An sớm chiều làm bạn, lại thêm Thương Nga chăm sóc chu đáo, Thẩm Tĩnh Thù ở trong hoàng cung như cá gặp nước. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là Cố Hầu từ năm trước đưa muội muội đến Bắc Địch hòa thân tới nay còn chưa về.

Bắc Địch vẫn là tai họa ngầm ở phương Bắc của Đại Doãn vương triều, năm trước lại đột nhiên phái sứ giả đến nghị hòa, lại chỉ đích danh muốn muội muội của Cố Hầu hòa thân. Vì thế hắn liền đảm nhiệm vai trò sứ thần đưa muội muội được phong làm công chúa đi hòa thân, lại nghe nói công chúa vì giữa đường sinh bệnh cho nên đội ngũ đưa dâu vẫn đang nghỉ tại doanh trại tại Nhạn Hồi Tắc.

Thẩm Tĩnh Thù phi thường luyến tiếc Cố Hầu ca ca của nàng, vì thế lại mượn cơ hội này ôm hắn khóc một trận, lại vụng trộm giấu đi khăn lụa, mà Cố Hầu vì an ủi Trinh phi nương nương chỉ có thể bất đắc dĩ đưa cho nàng một sủng vật có ý nghĩa kỷ niệm

Cố Hầu phái người đưa tới một con mèo Ba Tư mới sinh, nghe nói là con của con mèo mà nữ nhân lừa đảo từng suýt trở thành chủ nhân Hầu phủ thích nhất. Con mèo nhỏ bằng bàn tay, toàn thân màu xám, một mắt màu lam, một mắt màu khói, được Thẩm Tĩnh Thù ôm vào lòng vẫn còn run run, thỉnh thoảng lại vươn lưỡi liếm ngón tay nàng.

là một cái mới sinh ra không bao lâu mèo Ba Tư, nghe nói là thiếu chút nữa trở thành hầu phủ nữ chủ nhân cái kia nữ kẻ lừa đảo từng thích nhất —— khi dễ miêu mị sinh . Con mèo nhỏ mị chỉ có bàn tay đại, cả vật thể màu xám, một con mắt lam, một cái bụi, lui ở Thẩm Tĩnh Thù trong lòng vẫn phát run, thường thường vươn đầu lưỡi liếm một chút Thẩm Tĩnh Thù ngón tay.

Thẩm Tĩnh Thù gọi nó là Quân công tử, cả ngày ôm vào lòng, yêu thích không muốn buông tay, ngay cả lúc ăn cơm hay khi đu ngủ cũng không chịu bỏ. Ngay cả Doãn Thọ An cũng phải chịu theo lời của nàng mà làm cho nó mấy bộ y phục mùa xuân, không ngờ lại nhận được phản ứng tích cực từ quần chúng cung nữ, còn nói y phục hắn làm cho mèo còn đẹp hơn mấy bộ trang phục lúc trước. Thừa thắng xông lên, Doãn Thọ An liền làm luôn bộ sưu tập thu, đông cho Quân công tử .

Không bao lâu Quân công tử đã trưởng thành, trổ mã thành một con mèo cái xinh đẹp, suốt ngày nép vào lòng Thẩm Tĩnh Thù cáo mượn oai hùm. Đám nội thị, cung nữ đi đường mà gặp nó liền tránh qua một bên nhường nó đi trước. Mấy con mèo khác thì ăn chuột, ăn thức ăn thừa còn nó ăn toàn sơn hào hải vị. Ai đắc tội nó, nó chỉ cần nũng nịu meo meo một tiếng là có một đám tiểu mèo đực xông lên, làm anh hùng cứu mỹ nhân. Bởi vậy, nếu nói Thẩm Tĩnh Thù là gian phi thì Quân công tử là gian miêu đứng đầu.

Hai tháng sau, bên Nhạn Hồi Tắc truyền đến tin chiến báo: sứ giả Bắc Địch trá hình đón dâu, tập kích đội ngũ hòa thân, mưu toan giam cầm Cố Hầu cùng công chúa, may có Bình Tây tướng quân kịp thời cứu giúp nhưng Cố Hầu cũng suýt chút nữa là đi bán muối. Lời ngắn ý dài, Cố Hầu sai người về dâng biểu lời lẽ cảm động lòng người, ngôn chân ý thiết, nói trắng ra là không thể nào chung sống hòa bình cùng Bắc Địch lòng muông dạ thú, lòng tham không đáy, phải cho chúng một trận. Hơn nữa Bình Tây tướng quân trận rồi đại thắng, còn bắt được tiểu vương tử của đối phương làm con tin, chứng minh quân ta thực lực dồi dào, thuận tiện còn phân tích kỹ càng tình hình hiện tại.

Tóm lại là khi tấu chương và tiệp báo đưa đến kinh thành thì nhìn đán tảng đánh xuống mặt hồ yên tĩnh. Vì bị Bắc Địch ức hiếp nhiều năm nên đám võ tướng đương nhiên chủ chiến, đám lão thần lúc đầu ra sức nghị hòa giờ cũng ngậm miệng làm ngơ. Bởi vì Cố Hầu than thở khóc lóc trên tấu chương, nói rằng hắn không muốn đi hòa thân, ai còn muốn nghị hòa thì tới thay hắn đi. Tiện thể cũng nhắc cho biết là Nhạn Hồi Tắc rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, tên bay đạn lạc khắp nơi. Vì thế bá quan văn võ chưa bao giờ đồng tâm nhất trí đến vậy, chỉ có một chữ: đánh.

Đại quân và lương thảo vừa đi không bao lâu thì Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù đã đối mặt với nguy cơ trước giờ chưa từng có.

Màn đêm buông xuống, cửa cung đã khóa, hai tiểu bằng hữu chơi đùa với Quân công tử đến quên cả trời đất, phải đợi Thương Nga thúc giục năm lần bảy lượt mới không tình nguyện lên giường ngủ. Đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng huyên náo ồn ào, còn có tiếng đao kiếm va chạm.

Còn đang nhập nhèm ngái ngủ thì đã thấy Thương Nga lo lắng đi vào, thúc giục “ Đi mau”, rồi dùng chăn gấm bao Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù lại, đưa mắt cho Tiểu Huyền Tử, ý bảo hắn hỗ trợ đưa người rời đi.

Đột nhiên tiếng đánh nhau ngoài cửa ngừng lại, một nam tử trung niên giáp trụ sáng ngời sải bước đi vào An Tuệ cung, chính là Đoan vương vừa chinh chiến từ Nam Việt trở về, ánh mắt vẫn còn nhuốm vẻ phong trần mệt mỏi, trên áo giáp còn vương máu khô. Trên tay hắn vẫn cầm thanh kiếm, toàn thân uy phong lẫm lẫm lại toát ra hàn ý và sát khí lạnh thấu xương.

Đoan Vương từ xa đã nhìn thấy Doãn Thọ An đang co rúm trong ổ chăn liền sải bước đi tới. Thị vệ bên ngoài có lẽ đã bị thủ hạ của Đoan vương hạ gục, các cung nhân nội thị khác cũng đã sớm tìm đường bỏ trốn, trước giường chỉ còn tiểu đại nhân Thương Nga và Tiểu Huyền Tử. Đoan vương hất tay xô Tiểu Huyền Tử sang một bên, đưa tay túm lấy Doãn Thọ An, Quân công tử dựng thẳng đuôi, meo meo một tiếng thê lương, nhảy xuống đất rồi nhanh như chớp chui vào gầm giường

“Thọ Thọ.” Thẩm Tĩnh Thù sợ tới mức nắm chặt ống tay áo của Doãn Thọ An, không chịu buông.

Doãn Thọ An cũng bị cả kinh, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ kêu “Đoan hoàng thúc” . Đoan vương có chút thần thần nhưng ngay lập tức đại chưởng đã vung lên, đẩy Thẩm Tĩnh Thù ra, lôi Doãn Thọ An xuống giường.

“Lớn mật!” Thương Nga nhào tới, ôm lấy cánh tay của Đoan vương, lấy hết dũng khí rống lên “ Buông Hoàng thượng ra”

Đoan Vương hừ lạnh một cái, vung chân đá vào ngực nàng, Thương Nga văng ra xa, lăn vài vòng rồi mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi.

An Tuệ cung trở nên yên tĩnh, chỉ nghe tiếng khóc thút thít của Thẩm Tĩnh Thù, tiếng rên rỉ nho nhỏ của Thương Nga. Doãn Thọ An cố lấy hết sức, trấn định nhìn Đoan vương, nhỏ giọng hỏi “ Đoan hoàng thúc, ngươi muốn làm gì?”

Đoan Vương khịt mũi, nắm lấy cổ áo của hắn như nắm một con gà con, lôi hắn tới trước bàn học, lớn tiếng phân phó với Tiểu Huyền Tử sợ tới mức đã tè ra quần và Thẩm Tĩnh Thù đang khóc nhé “ Hai người các ngươi tới đây mài mực, trải giấy đi”, quay sang Doãn Thọ An hung tợn uy hiếp “ Ta nói ngươi viết, nhanh lên”

Đêm mùa xuân khí trời se lạnh, Doãn Thọ An khoác áo đơn, đi chân trần trên nền đá cẩm thạch, nhìn cung nhân, nội thị, người thì bỏ trốn kẻ thì bị thương, Thẩm Tĩnh Thù và Tiểu Huyền Tử đáng thương nằm sấp trên bàn mài mực, trải giấy. Hắn cắn môi, chưa từng nghĩ có ngày thân là hoàng đế lại bị người khác uy hiếp, thậm chí còn bất lực, không thể bảo hộ được người bên cạnh mình.

“Bình Tây tướng quân Bạch Mộ Thiên nuôi binh dưỡng tướng, rời bỏ chức trách, giết hại đồng nghiệp, dung túng tù binh…Nay cách chức chờ điều tra, áp giải vào kinh giao cho Đại Lý Tự thẩm tra”

Đoan vương giống như sư tử đang nổi giận, gằn giọng nói từng tiếng. Doãn Thọ An không ngừng ghi chép, đáy lòng nổi lên cảm giác mất mát, một mạng người, có lẽ còn nhiều người hơn nữa trong giây lát sẽ mất mạng dưới ngòi bút của mình. Hoàng quyền đáng sợ cũng dụ hoặc biết bao.

Đợi Doãn Thọ An viết xong câu cuối cùng, Đoan vương liền giật lấy, rồi truy vấn “ Ngọc tỷ đâu, mau lấy ra đi”

“Không, không có.” Doãn Thọ An nhỏ giọng lui ra phía sau vài bước, thanh âm cũng không tự giác mà run run.

Đoan Vương nhíu mày, ra vẻ tức giận. Thẩm Tĩnh Thù tuy rằng gầy yếu đơn bạc lại rất sợ hãi nhưng vẫn dũng cảm che chở cho Doãn Thọ An, run giọng giải thích “ Thực, thực sự, tảng đá kia bình thường vẫn do Cố Hầu ca ca giữ, ngươi, ngươi đi tìm hắn mà lấy”

Đoan Vương hồ nghi liếc mắt nhìn mọi người một vòng như gió thu cuốn lá vàng rơi, cúi đầu nghĩ nghĩ một hồi liền nắm lấy tay trái của Doãn Thọ An, rút kiếm, cắt lên ngón tay cái của hắn mộ cái, rùi ấn xuống tờ giấy. Không thèm quan tâm đến vẻ mắt nén đau của Doãn Thọ An “ Lần này buông tha cho các ngươi, sau này cứ ngoan ngoãn làm hoàng đế của ngươi, đừng có đưa ra chủ kiến lung tung, nếu không, hừ hừ” dứt lời liền vung tay, nghênh ngang dẫn thủ hạ rời đi.

Ai nấy thờ phào một hơi nhẹ nhõm, vài cung nhân dìu Thương Nga đứng dậy, người khác thì đi mời ngự y.

Doãn Thọ An thất thần ngồi bệt xuống, Thẩm Tĩnh Thù cũng ngồi xuống, kéo tay áo cùa hắn, nhỏ giọng ngập ngừng “Thọ Thọ, ta sợ”

Doãn Thọ An quay lại, chạm đầu vào trán nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Thẩm Tĩnh Thù “ Ta cũng sợ”

“Người xấu kia có quay trở lại nữa không?”

“Không biết.”

“Hắn sẽ giết chết chúng ta sao?”

“Không biết.”

“Ta đây không muốn ngủ.” Thẩm Tĩnh Thù run lên, dựa sát vào người Doãn Thọ An.

“Ân, ta cùng ngươi.” Doãn Thọ An tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng cũng cố ra vẻ dũng cảm, ôm lấy bả vai Thẩm Tĩnh Thù.

Tiểu Huyền Tử mang tới tấm thảm da thật dày khoác cho hai người, Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù gắt gao nắm chặt tay nhau cùng kề vai dựa đầu vào nhau. Ánh trăng như dát bạc, kéo hai thân ảnh nhỏ bé đang cổ vũ lẫn nhau xích lại gần nhau hơn.

Cho đến khi ánh bình minh tỏa sáng, Đoan vương cũng không thấy quay lại, một đêm kinh tâm động phách rốt cuộc cũng qua.

Vài ngày sau, Doãn Thọ An cùng Thẩm Tĩnh Thù mới biết được, sở dĩ đêm đó Đoan vương to gan tiến cung như vậy là do Bình Tây tướng quân Bạch Mộ Thiên vốn là thủ hạ đắc lực của hắn, lần này lại liên minh với Cố Hầu, giết chết vài tướng lãnh thủ hạ của hắn ở Nhạc Hồi Tắc, đoạt binh quyền, còn cùng nhau đánh lui Bắc Địch.

Bị phản bội làm cho Đoan vương trước giờ vốn đấu tranh gay gắt với Cố Hầu hoàn toàn bị chọc giận. Trên đường khải hoàn từ Nam Việt về, lại nghe tin triều đình thừa lúc hắn vắng mặt đã thông qua quyết nghị xuất binh đánh Bắc Địch. Vì thế hắn bỏ mặc đại quân phía sau, một đường chạy thẳng về kinh thành, áo giáp cũng chưa kịp cởi, lập tức tiến cung ép vua viết chiếu chỉ giết người.

Hành động này của Đoan vương làm cho ai nấy phẫn nộ, bách quan đều dâng tấu khiển trách, cực lực lên án hành động nửa đêm mang binh tiến cung của hắn. Đoan vương lại chẳng thèm để ý tới mấy chuyện này, mà bách quan cũng e ngại binh quyền trong tay hắn cho nên không được mấy ngày thì chuyện cũng chìm xuồng.

Không lâu sau, Cố Hầu trở về. Vốn là trước khi hắn đi đã an bài xong thủ vệ kinh thành và hoàng cung nhưng chuyện xảy ra hoàn toàn vượt quá dự tính của hắn. Đoan vương tuy không giết vua tự lập nhưng lại không nể nang gì mà công khai bức cung, mà đại bộ phận tinh nhuệ của ngự lâm quân cũng bị hắn điều đi cho nên những người còn lại đêm đó không đủ sức chống cự Đoan vương.

Cố Hầu đối với hành vi ngang ngược càn rỡ của Đoan vương cũng không nói gì, chỉ tưởng thưởng cho tấm lòng trung tâm hộ chủ của Thương Nga và Tiểu Huyền Tử, trợ cấp cho các thị vệ đã bỏ mình trong đêm đó, tăng cường phòng vệ hoàng cung. Xử lý xong tất cả mọi chuyện, Cố Hầu lại tập trung lo cho quốc sự.

Bởi vì binh lính ở Nhạn Hồi Tắc bất mãn triều đình xử tử Bình Tây tướng quân cho nên đang muốn khởi binh tạo phản, mà kẻ cầm đầu lại là nữ nhân lừa đảo kia.