Tục ngữ nói, trẻ không cố gắng, già sẽ bi thương, xuân miên bất giác hiểu, sớm nên có chí hướng. Nhưng nếu lý tưởng của ngươi không nhận được sự ủng hộ của mọi người thì ngươi phải chấp nhận sự thật tàn khốc kiên trì giấc mộng của mình?

============

“Ta sau khi lớn lên phải làm gian phi!” Thẩm Tĩnh Thù năm ba tuổi đã hùng hồn tuyên bố chí nguyện to lớn đầu tiên của mình bên bàn cơm.

Lời vừa thốt ra, cả Thẩm gia gần như đứng hình.

Thẩm lão gia cũng chính là Thẩm thị lang đương triều đang uống canh bạch ngọc phỉ thúy lập tức phun hết vào người nhị đường thúc bên cạnh, cánh tay của Tứ đường ca run lên, làm rơi Thẩm gia am thuần đản xuống đất, văng đến chỗ bàn của nữ quyến.

Tam thẩm thẩm đứng dậy, muốn chạy đến an ủi Thẩm thái thái đang tức đến xanh mặt thì giẫm phải am thuần đản, trượt chân liền đoan đoan chính chính ngã vào chỗ Ngũ đường đệ đang tao nhã gặm chân giò.

Móng giò bay một vòng tuyệt đẹp rồi trực tiếp đáp xuống người Thẩm lão thái sư đang tức giận đến râu tóc dựng ngược…

Bữa cơm gia đình phút chốc loạn thành một đoàn, Thẩm lão thái sư cố nén tức giận, dùng sức đẩy phu nhân đang cẩn thận dâng khăn châm trà, liếc mắt nhìn mọi người một vòng, tuyên bố: hội nghị.

Vì thế, hội nghị lần thứ ba mươi sáu của Thẩm gia nhanh chóng triển khai tại phòng nghị sự. Thẩm lão thái sư hổn hển phát biểu trọng tâm “ Việc Thẩm Tĩnh Thù đặt ra chí hướng làm gian phi là cực kỳ sai lầm, hậu quả rất chi là nghiêm trọng. Thẩm gia mấy đời đều là trung lương hết lòng vì triều đình , sao có thể có nữ nhi làm gian phi. Chí hướng như thế là không đúng, nhân sinh quan cực kỳ vặn vẹo, đạo đức suy đồi…ý định như thế phải bóp chết từ trong trứng nước…”

Mẫu thân của đương sự, Thẩm thị lang phu nhân bày tỏ sự kiểm điểm sâu sắc, tỏ vẻ nhất định sẽ giám sát, giáo dục thật tốt để Thẩm Tĩnh Thù không phải lầm đường lạc bước. Đồng thời không quên nhấn mạnh chí hướng muốn làm gian phi của Thẩm Tĩnh Thù hoàn toàn không phải do nàng bày ra, chắc chắn là do kẻ khác xúi giục.

Cuối cùng, trải qua sự góp ý và thảo luận gay cấn, mọi người đều nhất trí cho rằng chí hướng sai lầm này là do đứa cháu không học vấn, không nghề nghiệp, không tiền đồ Thẩm Tĩnh Chi, tam đường huynh của Thẩm Tĩnh Thù mà ra.

Đúng lúc này, Thẩm Tĩnh Chi sau một ngày rong chơi mệt mỏi mới quay về phủ.

Thẩm Tĩnh Chi năm nay mới mười ba tuổi nhưng đã ra dáng phong lưu, mắt hoa đào mị hoặc. Hắn lại cho rằng có tướng mạo tốt mà không ăn chơi trác táng, khuynh đả tâm thần của tất cả nữ nhân trong thiên hạ thì chính là thiên lý không tha, nhân thần cùng phẫn. Thật không may hắn lại chưa qua nhược quán, lại không may là chốn tần lâu sở quán rất tuân thủ kỷ cương pháp luật, không chịu tiếp đãi người chưa thành nhân. Cho nên, mỗi ngày Thẩm Tĩnh Chi chỉ có thể chơi chim chọi gà cho qua ngày đoạn tháng, chờ mong tới lúc trưởng thành.

Thẩm Tĩnh Chi đang tung tăng bước vào đại môn Thẩm phủ thì thấy tổng quản dẫn theo một đám gia đinh, khí thế ngất trời đi tới, còn chưa hiểu mô tê thì hắn đã bị trói lại, áp giải vào đại sảnh.

Thẩm lão Thái Sư vuốt râu ngồi trên ghế chủ vị, các vị đường thúc đường thẩm, đường huynh đường muội thì theo thứ tự mà ngồi dọc hai bên. Ai nấy đều nhìn hắn chằm chằm.

“Gia gia, ta lại làm sai gì ?” Thẩm Tĩnh Chi cà lơ phất phơ vừa cười vừa hỏi

“Hừ, ngươi hẳn nên hỏi mình đã làm gì đi” Thẩm thái sư vỗ ghế, râu tóc dựng ngược.

Ngay lập tức đại sảnh cũng ồn ào như vỡ chợ, ai nấy đua nhau tổng sỉ vả Thẩm Tĩnh Chi, từ chuyện hắn đái dầm năm ba tuổi đến vừa rồi mượn của tiểu đường muội một lạng bạc còn chưa chịu trả.

Lời qua tiếng lại, náo nhiệt tưng bừng, Thẩm Tĩnh Chi vô tội ngoáy lỗ tai, tập trung tinh thần mới có thể nắm bắt được thông tin trọng yếu nhất : vì trong bàn cơm chiều nay, tiểu bằng hữu Thẩm Tĩnh Thù phát ngôn gây sốc, làm cho kẻ luôn vô công rỗi nghề như hắn trở thành đầu sỏ dạy hư tiểu muội. Dù nhóm người lớn đại nhân đã hết sức khuyên bảo, cưỡng bức lợi dụng cũng không làm suy chuyển ý định của tiểu muội muội, kết quả luận lý thành chương, trọng trách này liền rơi xuống đầu hắn.

Cứ như vậy, trong lúc nhóm người lớn lau mồ hôi cảm khái, trong tiếng hô to oan uổng, Thẩm Tĩnh Chi liền bị ném vào từ đường, quỳ trước bài vị tổ tiên cùng Thẩm Tĩnh Thù.

Từ năm năm tuổi, hắn đã thường xuyên diện kiến bài vị tổ tiên cho nên Thẩm Tĩnh Chi vô cùng quen thuộc nơi này, cũng thành thục quỳ xuống, khinh thường hỏi Thẩm Tĩnh Thù đang mếu máo khóc bên cạnh “ Tiểu nha đầu, giờ ngươi biết sợ rồi sao?”

Vừa dứt lời, nhìn Thẩm Tĩnh Thù nâng cái báy lên thì khóe miệng run rẩy “ Ngươi cư nhiên còn được ăn, ta năm đó phải ôm bụng đói mà quỳ ah”

Thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, Thẩm Tĩnh Thù sợ tới mức cầm bát lui về phía sau, nhỏ giọng “ Là nương đưa cho ta”

Còn chưa có ăn cơm xong, vì chuyện chí nguyện sai trái và trải qua biểu quyết của đại gia đình, Thẫm Tĩnh Thù lập tức bị đưa đến từ đường phạt quỳ để cảnh tỉnh. Thị lang phu nhân đau lòng nữ nhi, liền cùng tam thẩm lén lút dúi cho nàng một chén cơm.

Thẩm Tĩnh Thù nhìn bát canh mình mới uống được một chút, lại liếc nhìn ánh mắt trừng trừng của Thẩm Tĩnh Chi, cuối cùng nhịn đau, đưa bát, phi thường nghĩa khí nói “ Tĩnh Chi ca ca, còn lại đều cho ngươi”

Thẩm Tĩnh Chi nổi giận hất tay nàng “ Ta không thèm ăn đồ thừa của nữ nhân”, nói xong liền phất tay áo ngồi xuống bồ đoàn “ Nói đi, vì sao ngươi muốn làm gian phi? Chuyện khó vậy mà ngươi cũng nghĩ ra”

“Ta, ta đương nhiên là có lý do .” Thẩm Tĩnh Thù buông bát, cũng học theo tư thế của Thẩm Tĩnh Chi mà ngồi xuống nhưng không được đỉnh đạc như hắn, hai tay nhỏ bé đặt lên đầu gồi, bắt chước thục nữ mà phi thường tao nhã ngồi chồm hổm, nghiêm túc giải thích “ Thứ nhất, gia gia là thái sư”

Thẩm Tĩnh Chi suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu hai chuyện này có quan hệ gì “ gia gia là thái sư thì sao?”

Thẩm Tĩnh Thù quăng cho hắn một cái liếc mắt coi thường : ngươi thực là ngu ngốc rồi hùng hồn đưa ra lý lẽ “ Thuyết thư, thoại bản đều nói, gian phi thường là xuất thân từ gia đình có người là thái sư quyền khuynh triều dã, ngô..ngô…”

Nàng còn chưa nói xong, Thẩm Tĩnh Chi đã sợ tới mức bịt miệng nàng lại “ Ngươi nói nhỏ chút, lão gia tử mà nghe thấy thì ngươi chết chắc”

Thẩm Tĩnh Thù giãy dụa thoát khỏi kiềm chế, nghiêm trang nói “ Thứ hai, làm gian phi sẽ được sống lâu. Ngươi thấy đó, mấy người chết sớm đều là trung thần lương đống, đụng một chút là cả nhà liền bị trảm, mà nhà gian phi nếu có xảy ra chuyện thì nhiều nhất cũng chỉ chết một hai quốc cữu chơi bời lêu lổng mà thôi, giống như Tĩnh Chi ca ca ngươi á, còn gian phi cùng thái sư vĩnh viễn đều không có việc gì”

Thẩm Tĩnh Chi yên lặng nhìn trời, muốn rơi lệ, nếu hắn biết có ngày hôm nay thì có đánh chết cũng không mang tiểu nha đầu này đi dạo phố phường nghe kể chuyện, cũng không vụng trộm mang nàng đi nghe bình thư đàn từ.

Thẩm Tĩnh Thù không để ý đến biểu tình của hắn, tiếp tục diễn thuyết “ Thứ ba, làm gian phi có thể ngủ nướng, có thể ăn đồ ăn vặt mà không bị ai quản, có thể không cần học tập, chỉ cần có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn là ổn. Bình thường các ngươi đều nói ta có khuôn mặt đẹp, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân, hehehe, lãng phí sắc đẹp là chuyện đáng xấu hổ, nên ta nhất định sẽ là một đại gian phi mê hoặc quân vương, hại dân hại nước”

Thẩm Tĩnh Chi càng nghe càng vô lực, tuy rằng hắn rất muốn phản đối nhưng nghe phân tích của Thẩm Tĩnh Thù, hắn lại thấy làm gian phi có tiền đồ hơn so với làm thục nữ nhưng nghĩ tới đám người lớn đại nhân bên ngoài, hắn chỉ có thể trái lương tâm mà khuyên nhủ “ Nhưng mà là gian phi thì thanh danh sẽ không tốt, chết rồi còn bị người ta bêu riếu”

“Nhưng mà làm người tốt khó hơn người xấu nha, nếu không thể lưu danh thiên cổ thì để lại tiếng xấu muôn đời cũng không sao” Thẩm Tĩnh Thù không chút do dự mà phản đối.

Thẩm Tĩnh Chi đưa mắt nhìn chung quanh, thực muốn tìm hung khí trực tiếp đánh ngất nha đầu gian ngoan này. Mắt thấy bình hoa cao cảnh thái lam cao gần bằng nửa người ở góc tường, liền vội vàng dùng sức ôm nó tới, chỉ vào Thẩm Tĩnh Thù thiên chân vô tà hỏi “ Ngươi thích bình hoa này không?”

Thẩm Tĩnh Thù gật gật đầu, Thẩm Tĩnh Chi lại nói: “Nếu nó chỉ là một cái bình gỗ sứt sẹo bẩn thỉu, ngươi còn thích không?”

Thẩm Tĩnh Thù liên tục lắc đầu “ Sao được, nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp, ôn nhu, nhàn tĩnh, tựa như cảnh thái lam tinh xảo lộng lẫy này, nếu đổi lại là bình gỗ sứt sẹo thì ai mà thích cho được”. Thấy Thẩm Tĩnh Thù đăm chiêu suy nghĩ, Thẩm Tĩnh Chi liền thừa thắng xông lên “ Hiểu chưa, sau này còn muốn làm gian phi nữa không?”

Thẩm Tĩnh Thù tiếp tục lắc lắc đầu, tiếp theo lại gật đầu không ngừng, cái hiểu cái không, ngước cặp mắt trong veo như nước nhìn hắn. Thẩm Tĩnh Chi đắc ý cười ha hả, thậm thán phục tài ăn nói của mình, đừa tay sờ đầu Thẩm Tĩnh Thù “ Thù Thù ngoan, bây giờ ngươi nên đi ra ngoài nói với nhóm người lớn đại nhân rằng từ nay về sau ngươi nhất định sẽ cố gắng học tập để trở thành thục nữ, không làm gian phi nửa” hehehe, mà ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thẩm Tĩnh Thù yên lặng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y, quay đầu nhìn bình hoa còn cao hơn mình rồi mới nắm chặt hai tay, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang lẫm liệt đi ra ngoài.

Từ đó về sau, Thẩm Tĩnh Thù không đả động gì tới chí nguyện làm gian phi nữa, mà vùi đầu chuyên cần luyện tập cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, hoàn toàn đáp ứng kỳ vọng của Thẩm gia đối với nàng. Nhưng không ai ngờ, vào năm ba tuổi này, Thẩm Tĩnh Thù đã rút ra được hai chuyện.

Một là trước khi thực hiện nguyện vọng, tuyệt đối không được nói ra miệng, lý tưởng phải thực hiện bằng hành động chứ không phải dựa vào lời nói.

Thứ hai, cho dù mình chỉ là một bình hoa thì tuyệt đối không thể là một bình hoa rẻ tiền, mà phải là một bình hoa cao quý nhất, xinh đẹp nhất.