Chuyến đi đêm

Một ngày mùa đông lạnh lẽo

Ánh sáng thành thị khác biệt với chốn hoang vu là ban đêm. Mặt trời còn chưa tắt hẳn ánh sáng nhưng trên các dãy phố các loại đèn đã treo sáng đồng loạt.

Vào lúc cuối ngày, trời bắt đầu trở gió, lẫn trong gió có cả tuyết bay bay. Cho đến khi không gian tối hẳn thì tuyết cũng ngày một nhiều hơn. Trên một con đường vắng người, có hai người đang đi trong bóng tối. Họ dừng lại ở một quán nước, cả 2 quyết định ngồi chờ đồng bọn xuất hiện. Chỉ vài phút sau, có thêm một cô gái rất xinh đẹp xuất hiện trong bộ áo trắng, cô đi cùng một thanh niên có diện mạo rất thanh tú và ưa nhìn. Bốn người ngồi chung một bàn và bắt đầu trò chuyện. Họ nói với nhau rất thận trọng, ngôn từ dùng rất khó hiểu. Một lát sau, một người đứng lên móc tiền đặt trên bàn và rời đi. Cả ba người vội vã đứng dậy theo chân anh ta đi sâu vào bóng tối.

Anh dừng lại ở cuối một con hẻm nhỏ, từ đây có thể phóng tầm mắt quan sát vào một dinh thự lớn. Bên trong lớp tường rào chắc chắn là một vườn cây rậm rạp. Để quan sát động tĩnh bên trong là điều rất khó. Anh quay lại thì thầm với 3 người đi cùng khá lâu, sau đó anh đạp khí nhẹ nhàng tung người bay qua rào. Phía sau anh Ngọc Tuyết cũng bay lên, hai tay cô vận khí bốc Vô Song và Nhất Vũ cùng nhau vượt rào. Cả 4 người nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó nhanh chân chạy vào một góc tối mà nấp. Đúng lúc ấy, một tốp lính tuần đi qua, họ chẳng hề hay biết đến sự tồn tại của 4 kẻ đột nhập.

Anh đạp khí tung mình lên mái nhà và bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Phía bên trái có một hồ nước nhỏ, bên bờ hồ có một cây cầu nối ngoằn ngoèo kéo tới ngôi nhà nằm giữa hồ. Bên hiên nhà có một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại, anh ta nhìn ra khoảng không mênh mông phía trước. Anh đoán kẻ này dù không phải chủ nhà cũng là người có địa vị.

Ngọc Tuyết bắn mình khỏi mái nhà bay vụt qua anh, cô nàng đã xác định mục tiêu. Anh giật mình nhận ra rằng mình quên chưa nói mấy câu quan trọng với Ngọc Tuyết. Tốc độ bay của cô nàng nhanh chóng mặt, câu "" dừng lại"" của anh còn chưa kịp nói ra thì Ngọc Tuyết đã thuận đà đáp xuống ngay trước mặt người đàn ông kia. Ngọc Tuyết vẫn là Ngọc Tuyết, dù sức mạnh có tăng lên nhiều đến đâu nhưng cô nàng vẫn hành động mà chẳng hề suy nghĩ.

Sau hai giây đứng đối diện nhìn nhau, Ngọc Tuyết sà xuống ôm chầm lấy anh ta. Anh hiểu rõ bản tính của bạn mình, nhưng anh cũng tự hỏi như vậy có phải là quá nhanh không?

Từ trên bờ, một người đàn ông cao lớn vận thổ công lấy đà bắn mình lên cao và tiếp đất ngay cạnh Ngọc Tuyết. Sau khi thấy kẻ thứ 2 xuất hiện, cô nàng buông tay quay lại nhìn. Một giây sau đó cô đơ người rồi ngã vào lòng người đàn ông ngồi kế bên.

Anh giật mình, phản ứng của Ngọc Tuyết không giống như bị tấn công, là cô ta tự ngã ra. Dù là vậy anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ sau 1 cái nhún, anh bay nhanh hết khả năng và dừng lại ngay cạnh Ngọc Tuyết.

- Cô ta là bạn tôi! Cô ta bị sao vậy?

- Tôi không biết! Tự dưng cô ta ngã! - Người đàn ông đang ngồi trả lời

- Gia Lạc! An ninh trong nhà này còn không vậy? - Kẻ đứng đối diện nói như quát

- Anh cứ bình tĩnh! Anh không thấy cả hai vị này đều sở hữu khả năng khí công cực mạnh hay sao?

- Họ biết bay, nhưng họ không biết tàng hình! Lính nhà ta chẳng có thằng nào mù hết.

- Cậu Gia Lạc! Hãy để tôi bế cô ấy! - Anh nói nhẹ nhàng và đưa mắt lên nhìn người ngồi đối diện

Cho đến lúc này anh đã hiểu vì sao Ngọc Tuyết lại có những cảm xúc kỳ lạ như vậy. Người ngồi đối diện anh sở hữu diện mạo rất rất giống Tề Quốc Đông. Anh quay ngoắt lại nhìn kẻ đứng phía sau, hắn chính là lý do khiến Ngọc Tuyết ngất đi. Bốn mắt nhìn nhau, chính anh cũng bất ngờ, kẻ đó tuy nhìn hung dữ, nhưng dù sao cũng giống Tề Quốc Đông.

Anh đoán hai người này là anh em song sinh, còn lý do họ giống Quốc Đông anh tạm thời chưa rõ.

- Cô ta chỉ hơi bất ngờ nên choáng thôi. Nằm nghỉ 1 lát sẽ tỉnh.

- Đưa cô ấy vào nhà! Phòng tôi cũng gần đây thôi. - Gia Lạc đứng dậy nói

- Chú có bị sao không? Họ là người lạ, họ đột nhập vào nhà ta! - Gã hung dữ quát lên

- Bình tĩnh đi Thiên Lạc! Anh không thấy họ là người tốt à?

- Chẳng có người tốt nào lại đột nhập lên mái và bay loanh quanh trong nhà ta cả.

- Đâu phải anh không tin em! Biết em là ai rồi cơ mà. - Gia Lạc quay lại cười

- Này hai vị, tôi xin phép ngắt lời! - Anh lên tiếng - Tôi quả thực chưa hiểu hai vị đang nói chuyện gì!

- Chuyện gia đình thôi! - Thiên Lạc trả lời - Em trai tôi có khả năng "" bắt hình dong"" cực chính xác! Nên nó nói ai là người tốt thì kẻ đó chắc chắn là người tốt.

Anh nhún vai đồng tình rồi tiếp tục bắt chuyện:

- Vậy...còn anh?

- Tôi à? - Thiên Lạc cười - Ngoài bản tính nóng nảy trái ngược với đứa em sinh đôi thì...tôi không biết "" bắt hình dong"" như nó!

- Tôi cũng nghĩ vậy! - Anh cười

- Nhân lúc anh trai tôi đang nhẹ nhàng, anh có cơ hội giải thích rõ chuyện này đấy - Gia Lạc ngoái đầu lại nói với anh, trong mắt anh ta ẩn hiện một hàm ý nào nó như vẻ biết ơn

- Trước tiên xin phép cho tôi gọi nốt bạn đồng hành tới đã! - Anh nói rồi đưa tay vẫy vẫy gọi Vô Song và Nhất Vũ xuất hiện

- Mang nhiều người tới có vẻ ý đồ của anh không tốt! - Gia Lạc cau mày nói

- Tôi tên là Quý Bình! Một chiến binh ở vùng biên giới về đây thi thố. Hôm trước có gặp một kẻ rất láo toét, sau khi trừng trị hắn mới được biết ấp trưởng dung túng cho hắn. Đêm nay tới là có ý dạy dỗ ấp trưởng đấy! Có lẽ là không tốt với mọi người.

- Anh định dạy dỗ cha tụi này cơ đấy! Không may cho anh mấy hôm nay cha đi vắng rồi! - Thiên Lạc cười cười - Nếu muốn dạy dỗ anh có thể tìm thẳng tới tôi.

- Nếu cậu có liên quan thì tôi sẽ xử lý! - Anh trả lời dứt khoát

Thiên Lạc ngần ngừ giây lát rồi nửa đùa nửa thật:

- Kể ra cũng tiếc! Nhưng anh em tụi tôi chỉ quản lý việc nhà thôi! Các việc khác hoàn toàn do cha và cố vấn quyết định!

- Vậy hôm nay lão gia nhà ta đi đâu rồi? - Anh nhỏ nhẹ hỏi

- Cha ra ngoài từ sớm! Chỉ còn cố vấn ở nhà thôi!

- Lão cố vấn ấy chắc có liên quan! Ông ta đâu nhỉ?

- Gia Lạc mang cô gái ấy về phòng nghỉ nhé! Anh đưa 3 người này tới phòng của lão Chuẩn.

- Không! Tôi sẽ đi một mình! - Anh vội xua tay từ chối - Hai người này vốn là hộ vệ của cô gái ấy! Cứ để họ làm nhiệm vụ.

- Được! Lối này! - Thiên Lạc bước sang một lối khác

Anh theo chân Thiên Lạc đi qua khá nhiều dãy nhà, qua cả một vườn hoa ở trung tâm dinh thự để đi tới một khu được xây biệt lập nằm gọn trong một vườn cây cổ thụ. Dãy nhà khá lớn, nhưng chỉ còn một phòng sáng đèn, Thiên Lạc dẫn anh tới đó.

* Cốc Cốc Cốc* tiếng gõ cửa vọng khá lớn trong không gian vắng lặng

- Ai đó? - Một giọng nói lạnh lẽo vọng ra

- Lão Chuẩn có khách này! - Thiên Lạc nói

- Vào đi!

Thiên Lạc đẩy cửa bước vào, anh bước theo phía sau sát nút. Trong phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi sau bàn làm việc chất đầy sổ sách giấy tờ. Anh có cảm giác người này rất quen, có lẽ là đã gặp ở đâu đó rất lâu rồi.

- Lão Chuẩn! Đây là Quý Bình! Cậu ấy...

Anh nhanh nhẹn bước lên nói chen vào:

- Tôi là đặc phái của Hỏa Vương! Ngài cử tôi tới vì một chút khó hiểu.

- Mời ngồi! - Lão Chuẩn đứng dậy bước ra khỏi bàn làm việc và chỉ tay về chiếc bàn tròn cạnh anh

Ông ta bước tới bên chiếc bàn và tiếp tục mời ngồi. Lão Chuẩn ngồi xuống rót 3 chén nước chè rồi bắt đầu hỏi chuyện.

- Cậu Quý Bình phải không? Hoả Vương có chuyện gì nhờ tôi giúp sao?

- Sự thể là thế này....

Anh nhẹ nhàng tóm tắt lại chuyện rắc rối với gã to con dạo nọ, và chốt lại bằng một câu hỏi:

- Ông có biết chuyện này không?

Lão Chuẩn làm mặt lạnh rồi đứng dậy:

- Tôi có thể khẳng định với cậu 2 điều! - Vừa nói lão vừa đi vòng ra phía sau anh - Thứ nhất! Chuyện này đương nhiên ta biết! Nhưng không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng luật pháp. Thứ 2, đây mới là điều quan trọng. Là cậu tự ý tới đây chứ Hoả vương không hề ra lệnh chuyện này.

Anh chột dạ, ""Sao hắn có thể biết chứ? Chỉ có một lý do duy nhất! Là Hảo Chiến cũng biết chuyện này. Và lão cũng ngoảnh mặt làm ngơ.""

Thiên Lạc liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt hung dữ quay trở lại. Trong tình huống như thế này nếu giao tranh chắc chắn anh sẽ bất lợi, hơn nữa anh cũng không nghĩ Thiên lạc là người xấu. Anh quyết định giải quyết mọi chuyện trong hoà bình.

- Chuyện này dù sao tôi cũng muốn giải quyết. Ngài giúp tôi được chứ?

Lão Chuẩn cười lớn rồi trả lời anh:

- Hỏa vương còn chẳng giải quyết nổi thì ta cũng đành nhắm mắt cho qua thôi.

-Thôi được! Tôi sẽ nói trực tiếp với Hoả vương. - Đứng dậy cúi chào đàng hoàng rồi bước ra ngoài

Cảnh cửa phía sau anh vừa đóng vào lại mở ra ngay, anh biết Thiên Lạc cũng vừa rời khỏi đó.

Trên đường trở lại, anh và Thiên Lạc đã có một cuộc nói chuyện rất cởi mở. Anh đại khái hiểu được bản chất thật sự của vấn đề, hiểu được bản chất về Thiên Lạc. Thì ra lão Chuẩn có một quá khứ bí ẩn, có thể nguồn gốc của ông ta cũng giống như anh. Sau khi được cứu về từ dãy nũi phía bắc, ông ta được làm nô bộc trong nhà. Sau hơn 30 năm phục vụ, ông ta trèo lên được chức vị cao nhất cao nhất của gia nhân. Tình cảm mà lão gia dành cho ông ta nhiều đến mức lão được đổi tên họ thành Tề Chuẩn. Nhưng họ cũ cửa ông ta thì chỉ có lão gia nhà này biết. Người sống trong nhà này lâu như Thiên Lạc cũng không biết tên họ chính xác của ông ta. Anh không biết chủ nhà là người như thế nào, nhưng riêng anh thấy ông ta không hề đáng tin.

Phòng của Gia Lạc vẫn sáng, ở cửa còn có 2 vệ sĩ đặc biệt canh cửa nên anh dễ dàng nhận ra. Thiên Lạc nói với anh có việc rồi sẽ sang một hướng khác.

Vô Song bước lại báo cáo nhanh tình hình. Ngọc Tuyết ngất đi vì sốc, cũng là hợp lẽ, nhìn thấy Gia Lạc là quá bất ngờ rồi, nhưng nhìn thấy thêm Thiên Lạc nữa khiến cô ta chịu không nổi. Anh quyết định cho Vô Song và Nhất Vũ trở lại quán trọ trước, ý định ban đầu đã hoàn toàn thất bại. Giờ đây việc anh cần làm không cần họ giúp sức nữa.

Anh bước vào trong nhà, vừa lúc ấy Gia Lạc bước ra, 4 mắt nhìn nhau trong giây lát. Gia Lạc nở nụ cười thoải mái rồi mời anh đi theo mình. Xét về tướng mạo thì cả 2 người đều giống Quốc Đông, nhưng chỉ có Gia Lạc là giống cả phần tính cách. Anh cố gắng dò hỏi và đưa gợi ý, nhưng chẳng có tác dụng. Có lẽ cậu ta hoàn toàn không biết gì hết, hoặc là khi chuyển sinh đã bị bắt ăn cháo lú.

Anh tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng hẳn, gian phòng anh nằm là phòng khách được Tề gia xây dựng cho người ngoài trú qua đêm. Từ đây có thể nhìn xuyên qua khoảng sân rộng, lấp ló sau hàng hoa cẩm tú là khu nhà trung tâm. Đối diện cửa sổ anh nằm là phòng của Gia Lạc. Đêm qua hắn dẫn anh qua đây với lý do rất hợp lý, vừa tiện quan sát vừa gần mà lại có chỗ nghỉ ngơi. Biểu hiện bên ngoài của hắn hoàn toàn giống với Quốc Đông, hắn là người tốt. Nhưng linh tính của anh vẫn cảm thấy vướng mắc gì đó, nó chỉ anh sang một hướng khác, nó thôi thúc anh nghĩ hắn là kẻ xấu, vô cùng xấu. Anh luôn tin vào linh tính bản thân, nhưng trong hoàn cảnh này anh quyết định ngậm miệng chờ đợi và tiếp tục quan sát.

Trước cửa phòng Gia Lạc xuất hiện 2 nam nhân, chính là anh em Gia Lạc và Thiên Lạc. Thiên Lạc quay gót bước về phía anh, Gia Lạc gõ cửa hai lần, một lát sau Ngọc Tuyết mở cửa cùng vẻ mặt mệt mỏi. Sau một giây cô ta thay đổi hoàn toàn vẻ mặt và nhảy chồm lên ôm trọn lấy Gia Lạc. Hắn giật nảy mình rồi vội vã lùi lại nhưng đã quá muộn để né tránh. Thiên Lạc quay lại sửng sốt nhìn, có lẽ hành động mạo muội của Ngọc Tuyết khiến anh ta bất ngờ. Anh tung mình qua cửa sổ rồi bước nhanh tới cạnh gã đang đứng chôn chân nhìn em trai mình. Một cô gái làm hai thanh niên gần 30 tuổi đời đứng im, sức lực quả là đáng sợ.

- Bởi vì cậu ấy quá giống vị hôn phu của cô ấy nên mới xảy ra chuyện này. - Anh nói - Chắc chắn sáng nay tỉnh lại cô ta nghĩ hôm qua mình nằm mơ. Nhưng gặp lại Gia Lạc thế kia khiến cô ta vui mừng quá.

- Nhỏ tới giờ tôi chưa gặp nữ nhi nào bạo dạn tới vậy!

- Bạo dạn thì tôi gặp nhiều rồi - Anh cười - Nhưng bạo như cô ta thì đúng là chỉ có 1 thôi

- Xem ra Gia Lạc nhà tôi không chống cự lại được rồi. Từ nhỏ nó đã nhu mì hiền thục. Giờ gặp tình cảnh này quả là khó khăn

- Thôi để tôi tới giải thích vậy. Lúc này chỉ tôi mới có thể giúp cậu ta!

Anh vận thổ công hất mình lên cao và đáp xuống gần đó, lúc này Gia Lạc đã mệt lử và chịu đứng im cho cô bạn của anh ôm.

- Đó không phải Quốc Đông đâu! Đừng ôm người lạ như vậy chứ Ngọc!

- Cậu nói láo! Rõ ràng là anh ấy mà. Đến mùi cậu cũng không nhận ra sao?

- Đó là mùi của Long tộc má ơi! Buông cậu ta ra đi!

- Cả gia tộc có chung một mùi sao? Tính lừa tôi phải không? - Ngọc Tuyết trừng mắt nhìn anh

Anh chẹp miệng rồi cười nhạt mà nói:

- Cậu có thể không nhận ra mùi của mình! Nhưng nghĩ xem có đúng là Phi Yến và Nhạc Tĩnh có mùi giống nhau?

- Tôi cũng thấy vậy! Nhưng...tưởng đó là mùi của tôi!

- Ừ! Mùi của Hán Thanh nữa đấy! - Anh cười - Nào. Buông anh bạn đó ra đi. Người ta là thư sinh đấy.

Nghe lời anh nói vậy, vòng tay Ngọc Tuyết có chút lỏng ra. Nhân cơ hội ấy Gia Lạc vùng thoát ra được, chứng kiến cảnh đó anh hơi buồn cười. Đàn ông hiền lành nhu mì như Gia Lạc hẳn là rất khó xử khi gặp một phụ nữ dữ như hổ kiểu này.

- Đây là Gia Lạc! Con trai thứ 2 của Tề phủ.

- Cũng họ Tề luôn... - Ngọc Tuyết tự thầm

- Dù sao cũng tới lúc phải trở lại rồi! Nên cậu hãy chào tạm biệt nhanh nhanh lên đấy!

- Trở lại đâu? - Ngọc Tuyết tròn mắt hỏi

- Về làng! Cậu ngủ 5 hôm rồi đấy! - Anh trả lời cùng nét cười hơi ẩn trên mép

Ngọc Tuyết mắt chữ A mồm chữ O chết lặng trong vài giây.

- 5 ngày sao? - Cuối cùng cô nàng bật ra một câu hỏi

- Không! Mới từ đêm qua. Nhưng chẳng phải sớm hôm nay chúng ta sẽ trở lại làng sao?

- Ồ ồ phải rồi nhỉ?

Ngọc Tuyết vội vàng quay lại cúi đầu chào:

- Tiểu nữ hành động quá mạo muội xin công tử lượng thứ! Giờ đã đến lúc phải từ biệt. Mong có ngày được gặp lại.

Anh chợt thấy rùng mình, có lẽ đây là lần đầu tiên anh nghe Ngọc Tuyết nói mấy câu lễ giáo. Gai ốc nổi khắp hai cánh tay, một thứ gì đó buốt giá chạy dọc sống lưng khiến anh toát mồ hôi lạnh.

- Cậu sao vậy? - Ngọc Tuyết hỏi

- Tôi ổn! - Anh nói rồi quay sang gật đầu chào Gia Lạc

- Cậu định đi ngay sao? - Thiên Lạc nói với tới

- A chào cậu! Chúng tôi phải dời đi- Anh tươi tỉnh quay sang thì thầm nói với Ngọc Tuyết - Đây là người anh sinh đôi của Gia Lạc, tên là Thiên Lạc.

- Chào anh! - Ngọc Tuyết miễn cưỡng cúi đầu chào - Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.

- Không sao! Để tôi tiễn hai bạn. - Thiên Lạc tươi cười nói

Anh không trở về quán trọ nữa mà cùng Ngọc Tuyết lập tức trở về làng. Tiện đó Ngọc Tuyết dạy cho anh cách bay nhanh nhất có thể. Anh luôn là một học trò thông minh và sáng dạ, nhưng khả năng của mỗi người đều có giới hạn. Nên sau vài giờ luyện tập cùng anh, Ngọc Tuyết quyết định bay chậm lại với thái độ vô cùng khó chịu.

Bay chậm là đối với Ngọc Tuyết, còn với anh tốc độ cũng có chút cải thiện. Chẳng mấy chốc hai người đã xuất hiện ở làng, họ về sớm nhất.

Anh có chút bất ngờ, làng đông hơn trong suy nghĩ của anh. Trẻ con, người già, thanh niên đi lại tấp nập.

- Mình đi nhầm hướng à? - Anh tự hỏi

- Không nhầm đâu! - Ngọc Tuyết trả lời anh rồi thu khí tiếp đất

- Chuyện gì đã diễn ra vậy? - Anh gặng hỏi

Ngọc Tuyết không nói thêm, cô nàng bước xuống mặt đất và cúi chào mấy bà cụ ngồi gần đó. Đám trẻ con thấy cô liền chạy tới và reo lên vui sướng. Cô nàng cũng ngồi xuống mà đưa tay đón nhận chúng ôm vào lòng.

Ngọc Tuyết đã khác xưa nhiều rồi, anh thấy vậy và anh thích như vậy. Cô nàng trở nên hiền hơn, thân thiện hơn và suy nghĩ cũng chín chắn hơn. Bọn trẻ lạ đó rất quý cô, chúng ôm cổ ôm vai rồi hôn hít liên tục. Ngọc có vẻ cũng rất thích điều ấy, hiếm khi anh thấy cô cười tươi như vậy. Nhưng anh vẫn thắc mắc, người trong làng rất đông, và anh chẳng quen ai cả.

- Xin chào! - Anh nói khẽ khi đáp xuống

- Cậu làm gì nãy giờ? - Ngọc quay lại hỏi anh

- Tôi nghĩ xem những người này là ai thôi.

- Không lẽ cha tôi không nói cho cậu biết gì? - Cô nàng đứng dậy và bước đến cạnh anh

- Nghĩ kỹ lại thì...hình như có! - Anh cau mày suy tư - Chiều qua tôi dẫn nhóc Vũ cùng tới. Nhưng ông ta nói mập mờ lắm, là chúng ta sẽ góp mặt trong một nhóm nhỏ để làm nhiệm vụ bí mật. Nhưng không rõ là nhiệm vụ gì và khi nào thực hiện.

- Chắc cũng sớm thôi! Vì ông ấy muốn mọi chuyện kết thúc thật sớm.

- Kết thúc? Chiến tranh á?

- Có lẽ vậy! - Ngọc Tuyết nhún vai

- Tôi không ngờ ông ấy lại mơ mộng đến vậy. - Anh cười

- Cậu nói như là việc không bao giờ làm được ấy.

- Biết bao nhiêu năm dai dẳng không xong. Bây giờ tự dưng muốn. Nghĩ muốn mà được luôn sao?

Ngọc Tuyết cười đầy ẩn ý:

- Chẳng phải ông ấy chờ tôi và cậu trở lại còn gì.

- Hả? - Anh giật mình rồi cười xòa - Cậu tự tin hơi quá rồi đấy.

Ngọc Tuyết làm mặt nghiêm trọng :

- Tôi có nghe nói đến dự án đó rồi mà. Nhưng sau khi...

Nghe cô nàng ngập ngừng là anh biết những hình ảnh nào đang vùn vụt hiện ra trong trí óc của cô. Hẳn là Ngọc Tuyết nhớ đến cái chết của mình, từ ấy sẽ nhớ lại lý do cô và anh bị dồn đến bước đường cùng. Là vì cái chết của Tề Quốc Đông nên lúc ấy cô mới dám một mình xông vào tung hoành cả trung đoàn của địch. Nếu không có anh liều mình cứu giúp thì có lẽ cô đã vĩnh viễn biến mất.

Anh chẹp miệng rồi bước tới ôm nhẹ lấy cô và thì thầm:

- Rồi rồi! Ổn rồi.

Ngọc Tuyết im lặng ôm lấy anh.

Vào những ngày cuối đông trời thường ít mây và có nắng về chiều. Chiều hôm nay hơi khác lạ, mây mỏng vẫn phủ kín khiến cảnh vật âm u. Thêm vào đó là những cơn gió từ phía bắc tràn xuống, có lẽ đó là dự báo cho một đợt rét mới.

Anh ngồi một mình trong phòng, vẻ mặt không để lộ cảm xúc, khí chất lạnh lẽo, anh đang suy tư. Ngọc Tuyết đã nói với anh rõ ràng về những người lạ đó, họ là đều là người của Hảo Chiến phái tới, có một số là người của làng Đông thảo nguyên. Là vì họ tạm thời sống ở đây nên Lệ Tri và Lý Tịnh mới có thể vào cung. Sau đó họ còn cơi nới và dựng thêm một vài dãy nhà. Làng đông hơn, anh cũng thấy vui hơn, nhưng kèm theo đó là những lo lắng. Dù chỉ là phỏng đoán nhưng anh tin chắc mình nghĩ không sai. Một nhóm người mới chuyển tới cũng đồng nghĩa với việc thay thế nơi đây, thay thế anh, thay thế nhiều người khác nữa. Ngọc Tuyết đúng, chắc chắn dự án ấy đang được triển khai trở lại. Ông ta muốn sử dụng anh như một vũ khí để chống lại chính nơi đã sản suất ra anh. Một phần anh đồng tình vì mục tiêu của anh là tiêu diệt chúng, nhưng một phần anh phản đối vì anh không muốn mình là một con rối bị đưa ra trước làm trò. Nhưng chắc chắn anh sẽ tìm ra cách giải quyết tất cả, ví dụ như một vị trí khác, một tên gọi khác nghe êm tai hơn, cộng sự chẳng hạn. ( Lúc nghĩ đến hai chữ "" cộng sự "" anh chợt giật mình, làm gì có chuyện anh được đứng ngang hàng như vậy. Dẫu sao so với họ anh cũng chỉ là một kẻ đang vùng vẫy ở đâu đó bên dưới.)

Nhưng suy đi tính lại thì thời gian rảnh của anh cũng còn khá nhiều, vì ít nhất cũng phải đợi sang xuân. Lúc ấy miền ngăn cách mới hết hiệu lực hoàn toàn. Trong khoảng thời gian đó, anh phải luyện cấp tốc cho nhóc Vũ, nó còn nhiều cái để học lắm. Một tháng không ngừng nghỉ chắc chắn sẽ học được không ít. Anh định sẽ truyền lại phần cơ bản, còn nó sẽ tự luyện như anh phải làm trước kia.

Mối lo ngại cuối cùng là Liễu Tâm, từ sau khi ra khỏi mê cung anh thấy thái độ của con bé có vẻ khác lạ. Nhất Vũ và nó nhìn nhau cũng khác, hình như tình cảm của hai đứa đang sứt mẻ. Chuyện này có thể anh không nên can thiệp, nhưng anh chắc chắn mình sẽ can thiệp. Bởi vì trực giác mách bảo anh đó không đơn giản là tình cảm, bên trong còn uẩn khúc nào đó mà anh chưa hề biết.