Dù có chút ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh áo lông cừu giữa đêm khuya, song giữa anh ấy và Mùa hoàn toàn ko có lý do gì để cô bận tâm hay lo lắng thái quá. Bởi vậy, mọi chuyện chỉ nên dừng ở mức độ tò mò mà thôi. Sau khi anh áo lông cừu được đưa vào nhà thì không lâu sau đó đám người kia cũng vội vàng lên xe rời khỏi. Mùa đóng cửa sổ lại, rón rén chui vào chăn nằm. Trời rét, chui vào chăn có hơi ấm của Cúc nên khá là ấm áp, Mùa thích thú vì sự ấm cúng này còn Cúc thì khó chịu. Cô ấy càu nhàu:
Dở hơi à... tự nhiên đang nằm lại đi ra ngoài làm gì thế hả? Lạnh như thế này, giờ chui vào đây làm lạnh lây sang người ta...
Hi hi.. Mùa cười khúc khích.
Khiếp, sao mà cậu ngủ tốt thế... lạnh thế này tớ chẳng ngủ được!
Không ngủ thì làm gì bây giờ? Với tiết trời thế này, chui vào chăn ấm là tuyệt vời hơn cả.
Cúc biện minh cho việc ăn ngủ tốt của mình.
Mà này... khi nãy nhìn qua khe cửa, tớ thấy... hình như anh chủ nhà bị thương hay sao ấy. Có người đưa về, người anh ấy đầy máu..
Mùa thật thà kể lại.
Bị thương hay ốm chết thì cũng đâu có liên quan đến mình? Kệ họ đi, chúng mình bị bắt đến đây cũng đâu sung sướng gì...
Cúc đáp gọn lỏn.
Có vẻ cô ấy còn đang muốn ngủ tiếp, Mùa thấy vậy nên cô cũng thôi ko nói chuyện nữa, tuy vậy nhưng cô chưa ngủ được ngay. Hình ảnh anh áo lông cừu khuôn mặt tái nhợt, người đầy băng bông máu me cứ ẩn hiện trong suy nghĩ Mùa... làm cô thấy khó ngủ. Đêm ấy Mùa lúc ngủ lúc mơ, trong cơn mơ màng, cô nghe thấy tiếng người nói nhỏ ở nhà lớn, nơi anh áo lông cừu đang ở. Kèm theo đó là tiếng dao thớt lịch kịch, có lẽ anh áo lông cừu đói và yêu cầu bà bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy bồi dưỡng cũng nên.
Sáng hôm sau, Mùa thức dậy là hơn 7h, nhìn sang bên cạnh, Cúc vẫn vùi đầu vào trong chăn ngủ tít. Nằm lâu Mùa ko chịu đc, vốn là con nhà lao động nên cô ra khỏi chăn, dù bên ngoài sáng sớm trời vẫn còn rất lạnh. Cô loay hoay mặc đồ ấm, vệ sinh cá nhân rồi chạy qua bên bà Bếp để kiếm cái gì lót dạ. Tuy khác biệt ngôn ngữ song với cử chỉ nhẹ nhàng, khuôn mặt ưa nhìn dễ mến nên bà Bếp cũng quý hai cô gái lắm. Nói ko hiểu thì dùng cử chỉ, điệu bộ để diễn tả, bởi vậy đôi bên vẫn hiểu đc đối phương đang muốn nói gì, và cần gì.
Một ngày nữa lại yên bình trôi qua, đêm hôm sau đó, sau cái ngày mà anh áo lông cừu về nhà giữa đêm khuya. Lúc ấy cả Mùa và Cúc đều đang ngủ ngon lành, phần vì trời lạnh giá, giờ này ko ngủ thì thức làm chi? Phần nữa là đêm hôm trước mất ngủ nên Mùa ngủ trả bữa... đang vào sâu giấc thì có tiếng gọi cửa. Là tiếng bà bếp, dù bà ấy nói tiếng Trung, nhưng căn nhà nhỏ bé này chỉ có hai cô ở, bởi vậy gõ cửa lúc này ắt hẳn có việc cần gọi.
Cúc ngủ say sưa không biết gì, phải công nhận thời gian này cô ấy ăn no ngủ kỹ, Mùa thấy cửa gõ 2 3 lần là cô mở mắt, nghe giọng thấy quen nên Mùa vội ra mở cửa. Bà bếp đứng đó, vẻ mặt ái ngại vì làm phiền giữa đêm, bà ấy nói gì đó tay chỉ về phía căn nhà, ý nói cần Mùa lên trên đó một chuyến. Mùa mặc áo khoác ấm rồi theo bà bếp lên nhà trên, vừa bước vào tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc vọng ra từ phía trong.
Có tiếng quát tháo của đàn ông... rồi âm thanh đồ đạc bị vứt xuống nền nhà, màn đêm yên tĩnh bị anh ta phá vỡ. Mùa nhìn bà bếp, ánh mắt bà ấy khẩn khoản nhìn cô, ý nói cô hãy vào trong xem cậu chủ cần gì sai khiến. Mùa khẽ vặn chốt cửa từ từ đi vào trong, trái ngược với sự lạnh giá bên ngoài kia, khi bước chân vào căn phòng, cảm giác đầu tiên Mùa cảm nhận được chính là ấm áp.
Phòng rất kín và có máy sưởi bằng điện, căn phòng được bài trí sang trọng, bóng đèn trùm treo giữa căn phòng tỏa ra ánh sáng dịu và ấm áp. Anh áo lông cừu nằm trên giường, khuôn mặt cau có, mặc qua loa một chiếc áo ngủ. Thoáng nhìn đã thấy trên mặt anh có mấy vệt trầy xước, trên ngực và cánh tay băng bó vết thương gồ lên qua lớp áo ngủ.
Mùa đoán rằng có lẽ sự đau đớn từ vết thương trên cơ thể đã làm cho anh ấy bực bội và tức giận, dẫn đến hành động đập phá và quát tháo linh tinh. Cô ko biết nói gì... mà thực chất là cũng chẳng thể nói gì, làm thế nào để anh ấy hiểu đc cô nói? Chi bằng hãy giữ im lặng. Nhưng, họ nuôi cô để làm gì? Lúc này gọi cô đến đây chắc chắn có nguyên nhân. Mùa tinh ý nhặt nhạnh những món đồ đạc vứt tùy ý dưới nền nhà, vừa làm cô vừa lén lén nhìn thái độ của cậu chủ.
Anh ấy vẫn nằm yên, hai mắt nhắm hờ lại, toàn thân ko cử động... Mùa nghĩ là anh ấy đã hết giận, ko đập phá nữa thì yên tâm ngủ nên cô rón rén bước ra phía cửa định đi về căn nhà nhỏ. Nào ngờ, khi chân vừa bước đến cánh cửa anh áo lông cừu liền hắng giọng, nói một hơi dài toàn tiếng Trung nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, ko có chút gì gọi là cáu gắt cả. Mùa đc phen giật mình nên quay lại, anh ấy đã mở to mắt và đang nhìn cô. Môi mấp máy nói nhỏ.. bàn tay thì vẫy vẫy cô lại.
Mùa dò xét trong ánh mắt và cử chỉ ấy, quan sát để hiểu thông điệp mà anh ấy muốn cô làm. Rồi cánh tay anh ấy chỉ vào hộp dụng cụ y tế, sau đó lại chỉ vào những vết thương trên cơ thể của mình. Mùa hiểu ý.. à Anh ấy muốn cô chăm sóc những vết thương trên người mình ư... Cô mạnh dạn đi đến, mở hộp dụng cụ và tiến đến ngồi cạnh anh áo lông cừu.
Một cảm giác hồi hộp đến nín thở! Người đàn ông nằm trên giường sống mũi cao, hai gò má ửng hồng.. ko biết có phải vì đau đớn phát sốt nên má hồng hay hồng tự nhiên nữa. Bờ môi nhỏ mím chặt lại có lẽ là vì đau, người gì đâu trong lúc đau đớn vẫn khiến cho người ta thấy xao xuyến, bồi hồi đến thế này...
Anh áo lông cừu chỉ tay lên ngực rồi bất ngờ kéo tay cô để lên đó, Tay Mùa run như cầy sấy... cô chưa làm thế này bao giờ cả. Bình tĩnh nào, Mùa ơi! Chỉ là sơ cứu vết thương thôi mà. Nghĩ vậy nhưng cô vẫn run lắm... vì cô đang tiếp xúc ở cự ly gần với một người đàn ông khá nam tính.. nếu ko nói là đẹp trai. 😊 thấy cô run rẩy, anh ấy buông cánh tay ra để Mùa được tự nhiên.
Cô bẽn lẽn cởi hàng khuy áo ngực, những vết thương băng bó chằng chịt hiện ra. Mùa thầm hỏi: anh gây thù kết oán gì mà lại thành ra thế này... Cô gỡ từng lớp vải rướm máu ấy rồi bôi thuốc sát trùng lên vết thương. Cô ko dám nhìn trực tiếp vì quả thực trông rất ghê... chính vì sợ hãi nên cô làm ko dc cẩn thận lắm. Điều đó đã khiến cho anh áo lông cừu bị đau, anh nhăn mặt lại và bất ngờ giữ chặt lấy tay cô.
Mùa sợ hãi, rối rít nói lời xin lỗi bằng tiếng Việt Nam, song khi nói ra rồi cô mới biết mình nói hơi thừa... bởi anh ta đâu có hiểu lời cô nói là gì. Sau một hồi yên lặng, cơn đau đã giảm đi Mùa tiếp tục công việc, thay tháo và sát trùng vết thương cả ở bụng và hai chân của anh ấy. Vừa làm tay vừa run, phần vì sợ hãi khi nhìn vào những vết thương hở, phần vì... tiếp xúc với nam giới ở cự ly gần.... Ko phải là người thân, người yêu.. nhưng là khác giới.. bởi vậy vẫn gợi lên một cảm giác gì đó rất khó diễn tả.
Có một điều kỳ lạ là, Trong căn nhà này, ngoài anh áo lông cừu là cậu chủ, bà bếp và một bác quản gia... gần đây có thêm Mùa và Cúc thì ko có thêm một người nào khác. Thậm chí nhìn sơ qua cũng biết đc cậu chủ là người có tiền của... tại sao người thân cũng ko thấy một người? Nhất là trong lúc hoạn nạn thế này. Và tại sao, anh ấy là người có tiền mà ko chịu chạy chữa ở bệnh viện? Với những vết thương trên người khá sâu thế này nếu ko chăm sóc cẩn thận rất dễ nhiễm trùng... tại sao nhỉ???
Chăm sóc vết thương cho anh áo lông cừu xong xuôi, dường như anh ấy đỡ đau hơn, mặt ko còn cau có như lúc Mùa mới bước vào phòng, yên tâm là anh ấy ko còn gì để sai khiến nên cô rón rén đi ra khỏi phòng. Ngoài trời gió rét kèm theo tuyết trắng lạnh thấu xương, bà bếp đã đi ngủ từ bao giờ, căn nhà chỉ còn ánh sáng của đèn hành lang và ánh sáng từ phòng của anh áo lông cừu hắt qua ô cửa kính. Màn đêm đen kịt một màu...
Cô trở lại căn nhà bé nhỏ nơi Cúc đang ngủ, giũ giũ mấy lượt áo khoác cho tuyết rơi xuống và treo lên giá. Hai tay lạnh cóng, Mùa ngồi trước chậu than vừa hơ vừa đưa lên miệng thổi để kiếm tìm sự ấm áp. Một lát người ấm dần lên, Mùa chui vào chăn nằm, Cúc bị tỉnh giấc nên mơ màng hỏi:
Cậu làm cái gì mà đi ra khỏi chăn lâu thế?
Có lẽ Cúc ko biết chuyện Mùa vừa làm nên cô cũng ko giải thích nhiều.
Tớ không ngủ được nên ra ngoài kia ngồi thôi!
Lại nhớ nhà à?
Cúc ngây ngô tưởng Mùa nhớ nhà nên hay mất ngủ.
Ừ.
Gật đầu đại khái để cho Cúc ko hỏi vặt nữa, Mùa thức cũng khuya lắm rồi. Cơn buồn ngủ bây giờ mới thực sự dữ dội, nằm trong chăn ấm Mùa nhắm mắt và làm một giấc ngon lành...