Già Thiên

Chương 183: Máu Chảy Trên Vùng Đất Hỗn Loạn

Đây là một cảm giác rất lạ, mọi thứ chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thời gian dường như cũng dừng lại, không có một chút ánh sáng nào, cả hư không đen nhánh này vô cùng yên lặng.

Phảng phất như mọi thứ đang trôi qua vội vã, hoặc như mọi người đã sống qua mười cuộc sống nhân sinh. Cuộc lữ hành kỳ dị này rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người lại cảm nhận được thời gian lưu chuyển.

Hư không hé mở, thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa bước ra ngòai, mấy tên đệ tử trẻ tuổi theo sát ở phía sau, cung kính đứng thẳng ở hai bên.

Vị thái thượng trưởng lão này vung tay áo lên, lập tức có một làn sương mù mơ hồ tản phát ra rồi mấy ngàn người rơi xuống mặt đất, thoát khỏi ống tay áo rộng rãi kia.

Đã tới Bắc vực rồi sao? Tâm trạng mọi người lúc này là vừa khẩn trương, vừa mong đợi.

Diệp Phàm có chút kích động, rốt cuộc đã tới một khu vực khác của Đông Hoang rồi, cuộc sống hắn sắp sang một trang mới. Rốt cuộc đây là nơi như thế nào?

Hắn đưa mắt nhìn qua, nhưng cảnh tượng lại không giống như những gì đã tưởng tượng từ trước: không có những loại hoa lạ xinh đẹp, không có dòng người náo nhiệt ồn ào, không có cỏ cây sức sống bừng bừng.

Cả vùng đất là một mảnh hoang vu, đất đai ở đây có màu đỏ, cả những tảng đá lớn xung quanh cũng có màu đỏ, vô cùng tiêu điều và cô quạnh.

Nguyên một vùng đất rộng lớn mênh mông lại trống trải tới cực điểm, không có dấu hiệu của sinh mệnh, chỉ có những núi đá linh tinh trụi lủi tô điểm cho đường chân trời.

Đây đúng là một nơi đất cằn sỏi đá, không có một dấu hiệu sự sống, cũng không thấy người ở, không khí vô cùng trầm lắng.

- Đây chính là Bắc vực? Không phải nói nơi đây có rất nhiều hoàng kim, toàn là châu báu sao?

- Đừng nói là người, ngay cả một cái cây còn không có, rốt cuộc đây là địa phương ma quỷ gì?

- Chúng ta phải ở đây đào nguyên đến mười năm mới có thể trở về Nam vực...trời ạ!

Vào giờ khắc này, mấy ngàn người kia đều ngây dại. Thấy một vùng đất như sa mạc nghèo khổ như thế, tất cả đều có dự cảm không tốt về cuộc sống ở đây.

Thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa nhíu mày, nói:

- Môn phái đưa các ngươi tới Diêu Quang Thánh Địa không nói cho các ngươi biết nơi này là địa phương thế nào sao?

- Hoàn toàn khác với những gì bọn họ nói, chúng ta không nghĩ nơi này lại là như vậy, cả chim còn không muốn đến đây mà.

- Bắc vực chính là như vậy...

Thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa không hề bận tâm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Bắc vực rộng lớn mênh mông, mỏ nguyên trải rộng, nó nổi tiếng khắp Đông Hoang cũng là nhờ điều này.

Với diện tích vô cùng rộng lớn, có thể nói nhân khẩu ở đây rất thưa thớt, ngàn dặm cũng không thấy bóng người, phần lớn các địa phương đều hoang vu.

Thành cũng nguyên, mà bại cũng do nguyên. Loại vật chất thần bí này ngưng tụ tinh hóa tính mệnh, dường như đã hút khô toàn bộ linh khí ở Bắc vực rồi.

Bốn chữ địa linh nhân kiệt này không thể dùng được ở Bắc vực.

Bắc địa cũng có ốc đảo, nhưng nếu so với diện tích mênh mông vô tận ở đây, phải nói là những ốc đảo đó quá nhỏ bé, không đáng nhắc tới.

Nơi này có rất nhiều nguyên, nên mọi người sẽ không phải lo cho miếng cơm manh áo của mình, nhưng cũng vì nguyên mà ở đây thường xuyên phát sinh những cuộc chiến sống chết với nhau. Người dân ở đây vô cùng hung hãn, thường xuyên chém giết nhau vì tranh giành nguyên ở trong mỏ.

Vì vậy, khi các đại Thánh Địa khai khác mỏ nguyên ở Bắc vực, phần lớn bọn họ đều dùng người mang từ địa vực của mình đến.

Sự trân quý của nguyên đối với tu sĩ có thể nói là giống như kim tệ đối với người phàm. Mà trong các cường đạo hoàng hành ở đây, không chỉ có người dân địa phương mà còn có cả các thế lực khắp Đông Hoang nữa.

Vì tranh đoạt mỏ nguyên mà vung tay với nhau, việc máu chảy thành sông đã thành chuyện thường xuyên xảy ra.

Nói tóm lại, Bắc vực là một nơi rất hỗn loạn.

Mảnh đất đất cằn sỏi đá này vì nguyên mà nổi tiếng, nhưng cũng vì nguyên mà trở nên hỗn loạn và đầy mùi máu tanh.

Thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa đi bộ về phía trước, lưu lại từng dấu chân trên mặt đất màu đỏ. Mỗi khi hắn bước chân ra, đều có âm thanh sấm sét nổ vang kèm theo, bỗng nhiên thân ảnh của hắn biến mất ở phía trước.

Cả vùng đất trở nên lay động, các dãy núi và mặt đất dường như đang di động, mấy ngàn người đứng không vững nữa, có rất nhiều người té ngã xuống đất, tất cả đều lộ vẻ sợ hãi.

Cảnh vật đằng trước bỗng nhiên thay đổi, cả một vùng đất trống trải mênh mông đã được thay thế bằng những căn nhà đá được xây trên núi đá, còn có vài bóng người, ngay bên cạnh là một mỏ nguyên.

Quanh khu vực này có bố trị đạo văn thâm ảo, ngưng tụ thành "đại thế" núi sông rộng lớn bao phủ toàn bộ mỏ nguyên Diêu Quang Thánh Địa lại.

Dù mấy ngàn người này có muốn hay không, nhưng khi đã đến Bắc vực rồi thì không còn lựa chọn nào khác. Bọn họ chỉ có thể mong thời gian mười năm nhanh chóng qua đi, kiếm đủ kim tệ rồi quay trở về Nam vực để hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý.

Nhiều người đến như vậy, việc ăn uống rồi đến chỗ ở cũng là vấn đề. Nhưng mà toàn bộ đã có người khác an bài, còn vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa kia sau khi đến đây liền biến mất, không biết đã đi nơi nào.

Bắc vực có rất nhiều khu vực khai thác mỏ, nhưng nếu bàn về việc nguyên ở mỏ đó nhiều hay ít thì phải nói đến các khu vực chung quanh mỏ cổ Thái Sơ. Phương viên mười vạn dặm quanh đó đều bị các Thánh Địa chia đều.

Mỏ cổ Thái Sơ là một trong bảy cấm địa sinh mệnh của Đông Hoang, tuy các khu vực chung quanh mỏ cổ Thái Sơ đã được các Thánh Địa vây quanh lại, nhưng không hề có một người nào, cũng không có thế lực lớn nào dám xông vào bên trong thăm dò.

Vô tận năm tháng trước đây, bên trong mỏ cổ Thái Sơ đã xảy ra chuyện không tốt, lần đó đã làm một vị Thánh Chủ chết đi. Sau đó không còn người nào dám có ý đồ với nó nữa.

Nơi đó đã trở thành một vùng đất hung hiểm trong truyền thuyết.

Tuy nói mỏ cổ Thái Sơ là nơi thần bí và kinh khủng nhất ở Bắc vực, nhưng nếu không trêu chọc nó thì cũng không có tai họa gì xảy ra.

Đối với các Thánh Địa khai thác mỏ, nguy hiểm uy hiếp họ nhất lại đến từ các cường đạo.

Dân chúng ở Bắc vực có tính tình hung hãn, giặc cướp khắp nơi, mỗi ngày đều có cảnh máu chảy đầu rơi.

Giặc cướp cường đại đến từ khắp nơi Đông Hoang, thậm chí còn có những người dân di cư từ Trung Châu và Bắc Mạc. Những người này đều vì nguyên mà đến, rồi tạo thành một lực lượng đáng sợ.

Ngay cả các Thánh Địa cũng không thể phớt lờ những chuyện như vậy, bởi vì các mỏ nguyên của bọn họ liên tục bị cướp bóc.

Đây không phải là khuếch đại hay nói qua, có những bọn giặc cướp vô cùng khủng bố, thực lực có thể so sánh với các thái thượng trưởng lão Thánh Địa. Lúc đi hay lui đều vô ảnh vô tung, rất khó truy bắt.

Ở Bắc vực có mười ba nhóm giặc cướp vô cùng nguy hiểm, mỗi một bọn đều có cường giả riêng của mình, tạo thành uy hiếp rất lớn đối với sự an toàn mỏ nguyên của các Thánh Địa.

Các đại Thánh Địa cũng nhiều lần phát binh tiễu trừ, nhưng tất cả đều thất bại. Mười ba nhóm giặc cướp mỗi khi cướp xong đều trốn mất dạng, không thể nào tìm tung tích họ được.

- Giết!

Đột nhiên có một tiếng hét như sấm rền vang lên, làm chấn động cả bầu trời. Tiếng hét này giống như chứng minh cho việc Bắc vực là một nơi tràn đầy chiến loạn và máu tanh.

Mấy ngàn người phàm vừa mới tiến vào mỏ nguyên của Diêu Quang Thánh Địa, "đại thế" núi non do đạo văn tạo thành còn chưa khép lại thì đã có một thiên binh kéo tới chém giết.

Nhóm người xâm phạm này chỉ khoảng bảy tám chục người mà thôi, tất cả đều ngồi trên dị thú có lân giáp kín mít, tiếng gầm dị thú truyền xa hơn mười dặm, sát khí ngất trời.

Đây là một nhóm kỵ sĩ cường đại, quanh thân có huyết sát tràn ngập, không cần nghĩ cũng biết họ đã giết rất nhiều người, nên mới tụ tập thành sát ý không thể nào tưởng tượng đến như vậy.

Mấy ngàn người phàm mới đến xụi lơ tại chỗ trên mặt đất, hoàn toàn bị sát khí điên cuồng kia làm lạnh cả sống lưng. Bọn họ vô cùng sợ hãi, không thể nào đứng vững được nữa.

Bảy tám chục đầu dị thú gào thét, gót sắt đạp nát vòm trời, tất cả đều bay vọt vào trong. Có thể nhìn thấy ở ngay chính giữa đội hình này có một nam nhân trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi ngồi ngay ngắn trên một đầu sư tử, quanh thân con sư tử này có áo giáp sắc bén nhấp nháy, thật là thần võ.

Sau lưng người này có mười tám cây cờ lớn bay phất phới, dường như muốn chấn nát cả trời đất. Mỗi một cây cờ đều có màu đỏ như máu, sát khí ngất trời, giống như đã uống rất nhiều máu của sinh linh.

Keng! Keng!

Hắn ném liên tiếp ba cây cờ lớn bằng máu xuống đất, cờ lớn cắm xuống đất tựa như những cây cột khổng lồ chống trụ cả vòm trời bao la ở trên, khí thế như núi lớn, không thể nào phỏng đoán được. Lá cờ khẽ lay đọng theo gió, lập tức có những tiếng vang rung động phát ra, một mảnh ánh sáng màu đỏ xông thẳng lên trời.

Đạo văn ở vùng đất này thoáng cái đã mất đi hiệu lực, "đại thế" núi sông bị ngừng lại, không thể nào bao phủ toàn bộ mỏ nguyên này nữa. Chính ba cây cờ lớn đỏ như máu kia đã làm điều này.

- Giết!

Mỗi một người kỵ sĩ đều rất cường đại, giống như thiên tướng từ trên trời giáng xuống, có chiến lực không gì so sánh nổi. Mỗi khi họ điều khiển dị thú di động thì mặt đất đều bị chấn động mạnh mẽ, cả bầu trời phát ra âm thanh ù ù.

- Người phương nào dám xông vào cấm địa Diêu Quang ta?

Các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa rối rít bay lên trời ngăn đường đi bọn họ lại, dẫn đầu là ba tên lão giả râu tóc trắng bạc, mắt thần như điện.

- Ta Khương Nghĩa tới đây, người nào dám ngăn chặn?

Người trung niên cưỡi con sư tử ở ngay chính giữa quát lên một tiếng, giáp sắt trên người hắn phát ra hàn quang lạnh lẽo. Đồng thời, mười lăm cây cờ lớn đỏ như máu còn sau lưng hắn cũng bộc phát một cỗ năng lượng kinh khủng.

Hắn đơn thân độc mã xông về phía trước, rồi rút tiếp một cây cờ lớn ra. Tốc độ nhanh đến mức gần như là tột độ, ánh mắt không thể nào theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh ở phía sau.

- Đại giặc cướp thứ chín Khương Nghĩa?

Các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa vô cùng giật mình, ba người lão giả kia càng biến sắc, vội vàng tế vũ khí ra ngăn cản.

Nhưng vị đại giặc cướp trong truyền thuyết này vô cùng anh dũng, không thể nào ngăn cản được.

Cây cờ lớn bằng máu kia vừa lay đông một cái thì ngoại trừ ba vị lão giả kia ra, các tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa còn lại đều hét thảm lên một tiếng, sau đó chết tại chỗ.

Từng dòng máu tươi tự động hội tụ về phía cây cờ lớn, mười mấy cỗ thi thể rơi xuống mặt đất.

- Khương Nghĩa ngươi vốn là người của thế gia Thái Cổ, tại sao lại bạo ngược như thế?

Ba tên lão giả quát hỏi.

- Các ngươi không có tư cách hỏi!

Khương Nghĩa lại điều khiển dị thú chạy tới, con sư tử dưới chân hắn rống lên một cái, rồi cây cờ lớn trong tay hắn được phóng ra thẳng về phía trước.

Ba lão giả liên thủ chống lại, một người trong đó lấy ra một cái chày lớn như ngọn núi. Cái chày này tản phát thần quang rồi hướng xuống phía dưới trấn áp.

Răng rắc!

Cây cờ lớn kia kiên cố không gì phá nổi, cột cờ lại sắc bén như mũi nhọn một ngọn giáo. Cái chày lớn và cột cờ vừa va chạm vào nhau thì cái chày kia đã bị bể tan tành.

- Này...

Tên lão giả kia vội vàng lui về phía sau, lưu lại một đạo tàn ảnh.

Đáng tiếc tốc độ của hắn lại không thể nào sánh kịp với Khương Nghĩa. Cây cờ lớn bằng máu kia thoáng cái đã xuyên thủng cả hư không, trực tiếp xuyên qua vị cao nhân này.

Phốc!

Bàn tay Khương Nghĩa hơi động một chút, lão giả đang bị cây cờ cắm vào lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu tươi bị hút khô đi.

- Ngươi...

Mọi việc xảy ra quá nhanh, hai lão giả bên cạnh không thể nào ngăn kịp.

- Hai ngươi đi theo hắn luôn đi!

Khương Nghĩa lại lay động cây cờ đó, lập tức mặt cờ tản phát ánh sáng màu đỏ như máu, lá cờ bay phất phới theo gió.

Phốc! Phốc!

Hai vị cao nhân kia chết ngay tại chỗ, không thể nào chống đỡ được!

Đây là một hình ảnh vô cùng rung động: Khương Nghĩa anh dũng không thể chống đỡ, một cây cờ lớn trấn áp cả phương trời.

Hắn vừa ngồi xuống thì con sư tử kia lại ngẩng đầu rống lên, làm cho cả hư không phải rung chuyển, sát khí tràn ngập khắp nơi.

- Đại giặc cướp thứ chín - Khương Nghĩa!

Hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa bay vọt tới, một người trong đó chính là lão giả đã mang theo bọn người Diệp Phàm vượt qua hư không tới đây.

- Ngươi thân là đệ tử trực hệ thế gia Thái Cổ, sao lại cam tâm đi làm giặc cướp? Vì sao?

Một vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa quát hỏi.

- Từ lúc đại ca Khương Triết ta rời khỏi Khương gia, ta đã hoàn toàn thoát ly gia tộc này, không nên đánh đồng ta với họ!

Toàn thân Khương Nghĩa tỏa sát khí lành lạnh, trông rất đáng sợ.

- Chúng ta không quan tâm đến chuyện giữa ngươi và Khương gia, tại sao lại cướp bóc mỏ nguyên Diêu Quang Thánh Địa ta?

- Buồn cười!

Khương Nghĩa cười lạnh, nói:

- Các mỏ nguyên bên ngoài mỏ cổ Thái Sơ vốn thuộc về dân chúng Bắc vực, các ngươi có tài đức gì mà chiếm giữ?

Diệp Phàm chấn động trong lòng. Hắn không lạ gì với cái tên Khương Triết kia, đó là một kỳ tài Khương gia, nhưng không hiểu vì sao lại rời khỏi Khương gia rồi chết ở xứ người, tiểu Đình Đình là đời sau của người này.

Phịch!

Một cây cờ lớn lại được cắm xuống mặt đất, lập tức có một cột huyết quang như một cây cổ thụ chọc trời xuất hiện, bao phủ mấy ngàn người phàm ở trong đó.

- Ta không muốn làm liên lụy người vô tội, hai lão già các ngươi có thể cùng lên!

Đại giặc cướp thứ chín - Khương Nghĩa quát một tiếng, sau đó nói với mấy người kỵ sĩ ở sau:

- Các ngươi đi lấy nguyên, ta ngăn cản hai lão già này.

Mười bốn cây cờ lớn sau lưng hắn phóng thẳng lên cao, giống như những cây cột to lớn chống cả vòm trời, bao phủ hai vị thái thượng trưởng lão Khương gia vào bên trong.

Mấy chục thiết kỵ sau lưng hắn lại tiếp tục gào thét xông qua, như những cơn hồng thủy ngập trời làm chấn động cả trời cao.

Diệp Phàm khó mà bình tĩnh được nữa.

Mỏ cổ Thái Sơ, mười ba nhóm giặc cướp, Khương gia cùng Dao Trì Thánh Địa, dường như tất cả có liên quan với nhau...

-o0o-