Già Thiên

Chương 1412: Thì Ra Là Hắn

Tử huyết hóa thành một thân ảnh. Hắn oai hùng bức người, có một loại khí phách tuyệt thế, giống như một ngọn núi đứng sừng sững ra đó. Mái tóc tung bay rối loạn, con ngươi lạnh như băng, duy ngã độc tôn.

Diệp Phàm vẫn chưa từng gặp người này thực nhưng từ dao động thần thức lại đã từng biết. Bởi vì người này để lại cho hắn ấn tướng quá khó quên.

Nhiều năm trước kia từng có một người trẻ tuổi oai hùng phấn chấn, kinh diễm nhất vực, ở vùng sinh mệnh cổ tinh kia hiếm có ai cùng thế hệ sánh bằng, được xưng là đệ nhất nhân trong giới trẻ, lòng mang giấc mộng, tâm tồn khí thôn sơn hà, một mình bước trên tinh không cổ lộ.

Hắn anh dùng tiến tới, một mình giết tới trước Thánh thành trên cổ lộ của Nhân tộc, mặc dù gặp rất nhiều anh kiệt tới từ tinh vực bất đồng nhưng cùng vẫn đứng vào hàng mạnh nhất.

Thiên phú của hắn cực cao, hiếm thấy trong đám thí luyện giả, ngay cả Tiếp dẫn sứ cùng khen ngợi, nói hắn tương lai nhất định sẽ xưng hùng, trở thành một cao thủ của Nhân tộc.

Đáng tiếc là anh tài như vậy còn chưa kịp tỏa hào quang thì đã sớm ảm đạm điêu linh. Hắn ở thành thứ hai của Nhân tộc gặp phải người không nên gặp.

Quần hùng tranh dấu, trong một đàn tràng thái cổ, hắn huyết chiến một đường, xông vào một vùng thiên địa, ngồi xếp bằng trên một đài cổ, tĩnh tâm tìm hiểu đại đạo.

Nhưng sau đó xảy ra chuyện rất đáng sợ. Một người ngựa đạp trời cao, khí phách tuyệt thế, vẻn vẹn chỉ một thương đã đánh ghim hắn vào cổ địa mênh mông, máu tươi chảy đầm đìa.

Người kia không dừng ngựa chút nào, đạp lên trời cao mà đi, đánh vỡ đàn tràng được xưng là bất hủ, nhằm về phía Vực ngoại, giống như Thần Ma. Đó là loại khí phách đường hoàng tới mức nào chứ.

Toàn thân hắn lạnh như băng, tuy rằng may mắn sống sót nhưng ngọn lửa trong lòng bị dập tắt. Tinh thần phấn chấn biến thành sa sút mà cực đoan.

Mười mấy năm sau hắn lại cố lấy dùng khí, bước trên cổ lộ, tiếc rằng lại rất không may, hắn gặp một người khác, bi kịch lại tái diễn, bị một thương ghim trên mặt đất, máu tươi nhuốm đỏ, giết chết tia chờ mong cuối cùng trong lòng hắn.

Từ sau đó thành thứ hai của Nhân tộc có thêm một lão binh, đêm tới thường nhìn về phía tinh không cổ lộ, mang theo vẻ cô đơn, bóng dáng thật thê lương.

Tên của hắn là Quản Thừa.

Hai mươi mấy năm trước Diệp Phàm dùng một thương ghim hắn trên mặt đất, từ dao động thần niệm của hắn đã nhìn thấy một nam nhân oai hùng khiếp người, chính là người trước mắt đây.

- Khiến Quản Thừa nản lòng thoái chí, từ đó về sau sa sút lại là Thương Thiên Bá Huyết...

Diệp Phàm tự nhủ.

Hắn không ngờ được từ nhiều năm trước, kẻ thù truyền kiếp lại là người có lai lịch không rõ ràng, chặt đứt cổ lộ mấy chục năm tới giờ mới được công bố.

Đủ chuyện ngày xưa nhoáng qua trong đầu hắn.

Tử huyết hóa thành hình người phía trước tỏa ra dao động đáng sợ, con ngươi mở ra, tinh khí ngập trời, giống như hai ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Hắn lại có một luồng thần chí, có thể thấy loại máu này đáng sợ tới mức nào.

Đây là huyết thân Bá thể. Năm đó hắn tiện đường qua đây, lưu lại một bình tử huyết tinh thuần cho hậu duệ của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch, thần tính không tiêu tan mà bất diệt.

Máu huyết màu vàng trong cơ thể Diệp Phàm xao động. Trời sinh đối lập, vừa gặp liền có phản ứng, giống như sắp sôi trào vậy.

- Rống...

Huyết nhân màu tím đối diện lại phát ra tiếng rống chấn động khiến cả vùng cổ địa run rẩy. Mấy chục khối cự thạch trên ngọn núi gãy đổ ập xuống, ù ù rung động.

Hắn bước ra một bước, đánh về phía trước. Đây là một loại địch ý bản năng với người có máu huyết màu vàng.

- Bất kể ngươi cường đại cỡ nào thì lúc này cùng chỉ là một khối huyết thân mà thôi, lại dám kiêu ngạo khí phách như vậy. Ta sẽ thu ngươi.

Diệp Phàm cười lạnh, vươn một bàn tay tay ra, hung hăng đập tới, kim quang đại thịnh, bao phủ lấy huyết thân này.

Phụt.

Tử huyết văng khắp nơi. Diệp Phàm trực tiếp gạt bỏ hắn. Thánh nhân tầng thứ tám nếu ngay cả một khối huyết thân cùng không thể trực tiếp trấn sát thì hắn cùng không thể quyết đấu với kẻ địch truyền đời được.

Máu màu tím phi thường sáng lạn, mỗi giọt đều tràn ngập thần tính, rơi trên vách đá, chìm sâu vào trong tầng đất, nở rộ bảo huy, khiến nơi này nổi bật trong suốt, khí tức an lành.

Diệp Phàm lấy ra một bình ngọc, thi triển bí quyết chữ Binh, thu tất cả máu rơi xuống rồi sau đó sẽ quan sát cẩn thận, nghiên cứu lực lượng huyết mạch này.

Đây là một loại máu huyết bá đạo, ẩn chứa lực lượng thần bí, có thể nói là đại dược của nhân thể, đối với không ít người mà nói là tuyệt đối quý giá.

Đáng tiếc là Diệp Phàm khó có thể dùng được, cùng không thể tinh luyện. Hắn và tử huyết này trời sinh tương khắc, thử dung hợp vài giọt tử huyết và máu màu vàng thì cả hai lập tức bị thiêu đốt sạch sẽ.

- Thúc thúc, cái bình tử huyết này có tác dụng gì?

Dương Hi hỏi, chớp to đôi mắt.

- Nuôi ngựa, nuôi rồng, nuôi gấu...

Diệp Phàm đáp.

Cổ địa của Thương tộc đầy vết thương, trở thành một vùng phế thổ lớn, mất đi vẻ trang nghiêm tráng lệ ngày xưa.

- Ngươi đừng vội đắc ý. Người trong cơ thể có huyết mạch Thương Thiên Bá Huyết chân chính sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hắn tất nhiên sẽ đánh ra từ tinh không, giống như mười mấy vạn năm trước đánh chết Thánh thể Nhân tộc tại quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc.

Một đạo nguyên thần gầm rống, tràn ngập vẻ không cam lòng.

- Lắm lời.

Diệp Phàm trong nháy mắt suýt hủy diệt hắn thành tro bụi.

Hai vị Vương của Thánh nhân bị giam cầm nguyên thần. Diệp Phàm tiếp tục thăm dò, suy nghĩ những bí ẩn viễn cổ kia.

Đáng tiếc là năm tháng quá xa xôi, rất nhiều chuyện cũ đều đã mai một đi. Bọn họ là hậu duệ của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch, cùng không phải là người của viên cổ tinh xa xưa kia.

- Năm tháng vô tận trước đây, Bá thể bộ tộc có một chí tôn, đánh chết mấy vị Chuẩn đế trong vũ trụ, được xưng là vô địch trong tinh không, sắp sửa chứng đạo. À, lại bị một vị Thánh thể đại thành giết...

Diệp Phàm thấy bí mật này, thân thể lập tức chấn động. Đây là thời đại nào chứ? Ở thời thái cổ và thời kỳ cổ xưa hơn, chưa bao giờ nghe nói tới.

Bá thể chứng đạo cùng rất gian nan, gần như không có khả năng, rốt cục có một chí tôn, có thể bước tới bước kia nhưng lại bị kẻ địch truyền kiếp đánh chết.

- Thánh thể vô thượng kia cùng chết đi. Hắn chứng đạo thất bại, ngã xuống trong vũ trụ...

Nguyên thần của một Thánh Vương gầm rống.

- Bộ tộc Thánh thể suy sụp, ngay cả mẫu tinh cũng không còn tồn tại.

Một Thánh Vương khác kêu to.

Diệp Phàm cũng không để ý, tiếp tục thăm dò thức hải, tự mình quan sát, trong lòng cả kinh. Ân oán giữa hai tộc rất lâu đời rồi, có thể ngược thời gian tới thời đại thần thoại.

Thậm chí trong đó có liên quan tới chiến tranh tại Thiên Đình cổ.

Đáng tiếc là quá xa xôi, xa tới mức hai người kia cũng không rõ, chỉ có truyền thuyết mơ hồ, dường như là tham dự vào đại chiến thời đại đó.

Diệp Phàm trầm tư. Những chuyện này quá mức kinh người, khó trách người có huyết mạch Thương Thiên Bá Huyết lại hận Thánh thể Nhân tộc tới vậy. Loại cừu hận này phi thường lâu dài, đã ăn vào máu thịt.

- Để ta xem Cổ Kinh của bộ tộc các ngươi có gì đặc biệt, làm sao rèn luyện bản thân.

Diệp Phàm nói. Hai người nọ nghe thế lập tức gầm lên, giãy dụa kịch liệt.

Nhưng đã rơi vào tay Diệp Phàm rồi thì bọn họ sao có thể phản kháng, trong nháy mắt đã bị trấn áp.

Đáng tiếc Diệp Phàm thất vọng rồi. Rất nhiều vạn năm trước, người có thể chất Thương Thiên Bá Huyết tới nơi này, thu hồi Cổ Kinh vốn không trọn vẹn trong tay bọn họ.

Năm tháng dài lâu, Bá thể từng đi trên tinh không cổ lộ cùng không chỉ có một người. Quan ải thứ năm mươi của Nhân tộc này là địa phương quá đặc biệt, Cổ Kinh truyền ra ngoài khiến nhiều người mơ ước.

Ngày nay hậu duệ của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch tu luyện công pháp đã không phải là của tổ tiên mà là một bộ đạo thống thánh pháp khác.

Diệp Phàm thở dài lắc đầu. Ngày này đạo thống của Thánh nhân đối với hắn cũng không có nhiều hấp dẫn. Chỉ có Cổ Kinh của Đại đế mới có thể khiến hắn động tâm.

Tuy nhiên hắn đã chiếm được một số tin tức có giá trị. Thân thể Bá thể cường đại cực độ, có thể chống lại Thánh thể. Bá huyết là bảo huyết vô thượng trong thời đại thần thoại.

Xa xa có rất nhiều thần niệm lan tới thăm dò, cùng không dám tới gần. Trên viên cổ tinh này, Thương gia là bộ tộc mạnh nhất, các nơi khác đều bị áp chế. Ngày này tộc này bị phá, các thế lực khác tất nhiên kinh hãi run sợ.

Diệp Phàm thăm dò thức hải của bọn họ, đạt được nhiều tin tức có giá trị, sau đó cho bọn họ chết thoải mái, tát một cái liền đánh thành tro bụi.

Hắn đứng nơi này yên lặng suy nghĩ rất lâu. Trong quá trình này tiểu phá hài cùng im lặng, chống cằm ngồi trên tảng đá, không quấy rầy hắn.

Xa xa, rất nhiều cường giả đều âm thầm rút lui, không dám tới gần, trong lòng sợ hãi.

Qua một thời gian, Diệp Phàm khôi phục, cười cười nói với tiểu phá hài:

- Đói không?

- Cũng hơi đói.

Dương Hi đáp.

- Có muốn tiến vào trong mẫu khí đỉnh của ta xem không. Nơi đó có cả một đại tiệc đó.

Diệp Phàm hỏi.

- Thế thì tốt quá.

Tên nhóc này rất hào hứng, tràn ngập chờ mong, ánh sáng nhoáng lên liền bị thu vào.

Diệp Phàm quan sát tại vùng đất rách nát này, vận dụng Nguyên Thuật, ánh mắt chiếu sâu vào trong mặt đất, bắt đầu tra xét Nguyên Thiên Thần Trận.

Địa phương này cực kỳ kỳ lạ, có một loại trận văn này, quả thực là quá sức tưởng tượng. Nó hẳn xuất hiện ở đây trước cả Thương tộc, có lịch sử rất lâu dài.

Hắn rất cẩn thận, trải qua xem xét địa thế lâu dài, sau đó bước từng bước vào sâu trong đại địa, nắm giữ đại long địa mạch, muốn tìm hiểu rõ ràng.

- Những thứ này...

Diệp Phàm vào lòng đất liền vô cùng kinh ngạc, thấy Nguyên Thiên Văn Lạc thành phiến, khắc trên long mạch nguyên thủy, phức tạp và huyền ảo phi thường.

Những thứ này tồn tại tối thiếu cũng mấy chục vạn năm rồi.

Một mảng văn lạc lớn đã ảm đạm đi, bị tan biến dưới lực lượng. Nhất là không lâu trước đây cổ trận này bị kích hoạt, bùng nổ trong nháy mắt. Những đạo văn còn lại gần như đã bị phế đi hơn phân nửa.

Điều này khiến Diệp Phàm có ngàn vạn suy tư. Nguyên Thiên Văn Lạc của gần cả trăm vạn năm trước thật sự là quá kinh người, có cảm giác như không có thực.

Đúng. Tổ sư Nguyên Thiên đời thứ nhất tại Đông Hoang cùng chỉ xuất hiện ở mười vạn năm trước, tòa sáng sau thời đại thái cổ.

Địa phương này có những cổ trận phải là trước thái cổ, thậm chí còn lâu hơn nữa, sau không khiến người khác sợ hãi được?

Nguyên Thiên Thư là do kim khí màu bạc đặc biệt chế tạo thành, không biết được viết năm nào, tục truyền ngay cả tổ sư đời đầu tiên cùng đều theo nó là tu thành.

Đáng tiếc Diệp Phàm đã trả lại cho Trương ngũ gia từ trước, bằng không thật sự có thể lấy ra đánh giá một lần nữa, thử xem có cảm ứng với hoa văn nơi này không.

- Nói như vậy thì vốn nó khởi nguyên trong tinh không, không phải là cổ thuật do Đông Hoang khai sáng...

Diệp Phàm tự nhủ.

Hắn cẩn thận xem xét ở trong lòng đất, ngoại trừ văn lạc cổ trận bị tan biến thì cùng không có gì khác đặc biệt. Hơn nữa thân thể hắn cũng không phát sinh chuyện chẳng lành.

- Chẳng lẽ bởi vì cổ trận đã bị hủy, mất đi lực lượng ma tính nào đó nên ảnh hưởng đối với ta không lớn? Không đúng, hẳn là có gì đó đặc biệt vừa rồi bị tan biến.

Hắn lại tìm tòi một lần nữa, rốt cục thấy một đám tro tàn hình người, trong địa phương này tỏa ra sự âm trầm, vô cùng quỷ dị.

Diệp Phàm dừng lại trên viên tinh cầu này ba ngày, đi khắp sâu trong đại địa, thấy rất nhiều di tích có Nguyên Thiên cổ trận sắp tan biến, không thể nhận ra.

Cuối cùng hắn rời lòng đất, bay lên trời, tiến vào trong tinh không, nhìn xuống cổ tinh phía dưới mà cân nhắc.

Đột nhiên thân thể Diệp Phàm chấn động, dường như nhớ tới cổ địa nơi Dương Hi sống trước kia.

- Thật đúng là mạnh tay. Đông Hoang Nguyên Thiên Sư có thể nắm địa thế núi sông trong tay. Mà cao nhân trong tinh không lại đùa nghịch cả tinh tú. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Diệp Phàm thất thanh kêu lên. Rất nhiều năm qua như vậy hắn cũng chưa bao giờ khiếp sợ tới thế này. Hắn chỉ nhìn thấy một góc trong lòng đất. Mà bí mật chân chính lại là kết cục của cả khối tinh không này.

Hai Sinh Mệnh cổ Tinh, hai nơi sinh mệnh nguyên địa là do người ta bày ra, khắc lên trên đó những đồ hình thần bí có quy tắc.