Già Thiên

Chương 1021: Linh sơn khô héo

Rõ ràng ở ngay trước mắt, cách không quá mười dặm. Nói Linh Sơn đã bế là sao?Hắn suy nghĩ thật nhanh, dù không có đường cũng muốn đi về phía trước, tự mình tạo ra đường.

Nhưng mà khi hắn đặt ra bước chân đầu tiên, lập tức hỗn độn hùng dũng, Linh Sơn càng lúc càng mờ ảo, còn vọng ra những thanh âm tụng kinh của chư phật thượng cổ.

Diệp Phàm không ngừng bước, tiếp tục đi tới nhưng lại có Sư Tử Hống của Phật môn truyền tới, như có một La Hán đang niệm chú văn, cầm Hàng Ma Xử ép về phía hắn. Đây là do phật quang hóa thành.

Hắn hét lớn một tiếng, tạo ra Thánh vực hoàng kim, vạn pháp không thể tới gần người. Ầm một tiếng, Hàng Ma Xử bị bay ngược ra sau, hắn cũng nhanh chóng tiến lên.

Xa xa, đám người Tất Ma Đề sợ hãi tới há mồm miệng. Đây là cường sấm Linh Sơn, đối kháng với Bồ Tát sao?

Ầm!

Ngay giờ khắc này, phía trước cuồng bạo, hỗn độn bạo động, Linh Sơn nguy nga như muốn ép xuống, khiến người ta hít thở không thông.

Úm!

Diệp Phàm hét lớn một tiếng, thốt ra một chân ngôn Phật môn. Lúc này hắn gặp phải uy áp thật lớn, ngay cả Thánh thể cũng có một loại cảm giác như muốn tan xương nát thịt.

Đây là uy áp của Linh Sơn, dao động phật lực mênh mông, là niệm lực của biết bao sinh linh tạo thành, không ai có thể đối kháng.

Sương mù hỗn độn tấn công, Dạ Xoa, A Tu La, Càn Đạt Bà, Già Lâu La hiện lên, cũng là do Phật quang hóa thành, đánh về phía Diệp Phàm. Ngay cả âm chữ Úm cũng không có hiệu quả quá lớn.

Diệp Phàm rút lui, thừa nhận uy áp lớn lao. Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã tan xương nát thịt mà chết rồi. Dù là Thánh thể như hắn cũng có chút không thể chống đỡ được.

Linh Sơn khổng lồ là đàn trang nguyên thủy tối nổi danh nhất thời thượng cổ, không thể xâm phạm, không thể tới gần.

Nơi này có đại trận kinh thế thủ hộ, dù cách xa cả trăm dặm mà đã như thế, nếu tới gần thì tuyệt đối sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.

Diệp Phàm nhíu mày nhìn tiểu thạch phật trong tay. Không có mật ngữ, chỉ có thứ này thì cũng không thể tiến vào. Chắc chắn bên trong có thứ kinh thế lưu lại, nếu không không thủ hộ mạnh mẽ như vậy.

Hắn rất khó đi vào, nhưng lại muốn tới nhìn Linh Sơn xem nó như thế nào. Vì vậy, hắn hét dài một tiếng, huyết khí hoàng kim sôi trào, như một con sông lớn vọt vào mỗi đường kinh mạch, phát ra từng trận tiếng sấm, chấn động cửu thiên, cùng minh với đại đạo.

Toàn thân Diệp Phàm phát sáng, chân dạp bí quyết chữ Hành, tạo ra các loại dị tượng, giết chết mà lên, rốt cục tới gần hơn một chút. Hắn thoáng nhìn đước trên vách núi đen phía trước có một lão tăng tọa hóa, chết rất yên bình.

Không có mộ cây cỏ nào, tất cả đều đã héo rũ từ thời nào, linh tuyền, ao hồ đều khô tận đáy, không có một chút sinh cơ. Dường như từ tận thời thượng cổ tới này chưa từng có ai đặt chân tới nơi này.

Linh Sơn khô cạn.

Đây là chân tướng! Cổ tháp sừng sững, đền chùa thành phiến nhưng không có một ai, không có một vị Bồ Tát nào, không có lão phật thượng cổ, không hề có sinh linh nào cả.

Nơi này yên tĩnh không tiếng động, có thể nhìn thấy kiện kiện phật bảo, kiện kiện châu bấu vứt bừa bãi nơi đó. Chỉ là nơi này không có bất cứ ai còn sống, yên lặng như chết hết.

Sơn uy vô cùng vô tận, so với cổ tinh chân chính còn khủng bố hơn. Diệp Phàm không thể tới gần, bị dao động mênh mông đẩy lui, khóe miệng tràn ra một lũ máu.

Hắn không miễn cưỡng, đành lui lại, Linh Sơn khô cạn, gặp phải đại biến, khó trách phải phong bế sơn môn.

Tuy nhiên, điều hắn chứng kiến mới chỉ là sơn môn, ở sâu trong Linh Sơn cũng rất ảm đạm, có một mảnh cổ thụ Bồ Đề, đã rụng hết lá, có đạo ngân xuất hiện, chắn trước ngọn núi chính Linh Sơn.

Hơn nữa, đúng lúc này, phiến núi lớn lại trở nên mơ hồ, ngọn chủ phong Linh Sơn lại biến mất. Loại tình cảnh này không thể nghịch chuyển, Diệp Phàm dùng pháp lực gia trì tiểu thạch phật trong tay cũng vô dụng.

Ầm!

Cuối cùng, một mảnh dao động mênh mông vọt tới, hắn bị chấn văng ra mười mấy dặm, không còn nhìn thấy gì nữa.’

Bầu trời xanh lam như một khối thủy tinh màu lam, mấy vầng mây trắng bay qua, khiến người ta cảm thấy rất gần với bầu trời, như có thể chạm tới, không khí dị thường tươi mát.

Diệp Phàm sợ run lên, chống tay đứng lên. Ngọn Linh Sơn cao vạn trượng có uy áp thật khủng bố, cổ lộ thần bí đã tan thành mây khói, không thể nhìn thấy nữa.

Ngoài vạn dặm, mấy nhà sư Ấn Độ cũng rất kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên thiên địa lại trở nên quen thuộc, cổ lộ đã biến mất.

Diệp Phàm lướt tới cạnh bọn họ, đưa mắt quét nhìn bốn phía, độ cao của Tây Tang so với mặt nước biển khá cao, có núi lớn nhưng tuyệt đối không thể sánh bằng lúc nãy được.

-Rốt cuộc ẩn ở nơi nào. Cổ lộ kia và Linh Sơn đều đã ẩn tàng vào trong lòng đất sao?

Mọi người đều rất nghi hoặc.

Diệp Phàm để bọn họ chờ ở nơi này, bản thân hóa thành một tia chớp phi hành giữa bầu trời, mở ra thần thức cường đại, đảo qua từng tấc đất, cẩn thận tìm kiếm nhưng rốt cục vẫn không thu hoạch được gì.

Cuối cùng, hắn bay ra xa ngoài ngàn dặm, đáp xuống một mảnh dãy núi hùng vĩ, cảm nhận được một loại tang thương, lại không thấy chút thần dị nào. Đâu là một mảnh núi rừng nguy nga như Côn Lôn.

Diệp Phàm đau đầu. Linh Sơn đã đủ thần bí, không biết ẩn ở khu vực nào mà Côn Lôn khẳng định càng không tầm thường. Đây là ngọn núi đệ nhất trong thần thoại cổ Trung Quốc, là vạn mạch chi tổ, truyền thuyết nào về tiên đều có liên quan tới hắn.

Sau đó không lau, Diệp Phàm về tới thành thị B, để đám thượng sư về Ấn Độ. Trước khi chia tay, mấy thượng sư này ước hẹn với hắn sẽ thỉnh giáo người khác về mật ngữ Linh Sơn, bất kể có thu hoạch hay không đều sẽ tới bái phỏng, thỉnh giáo hắn.

Diệp Phàm lúc này cảm thấy có chút không thích hợp, cỏ cây ngoài biệt thự cũ là một mảnh lỗ chỗ, đã vừa trải qua một cuộc giao đấu, vì vậy mà có bộ dạng như vậy.

Phiến biệt thự này không có hư hỏng gì, vì hắn đã khắc mấy pháp trận đơn giản, dù có va chạm cũng sẽ khó có thể bị tổn hao. Bốn phía xung quanh biệt thự là một mảnh hỗn độn, hiển nhiên đã có người động thủ bên ngoài.

-Tiểu Tùng!

Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, chợt lóe cái đã tiến nhập vào trong. Nhưng trong nayg không có ai, rất yên ắng.

- Tiểu tử kia đâu rồi?

Trong lòng hắn lập tức băng lãnh, tìm kiếm khắp nơi, phóng ra thần thức cường đại kêu gọi

-Tiểu Tùng…

Xa xa, ở bên cạnh một thùng rác, một tiểu tử bẩn thỉu sơ hãi vươn đầu ra rồi hóa thành một đạo tử quang lao về phía hắn, bám lên người Diệp Phàm, thân thể không ngừng run rẩy.

-Ngươi…đây là? 

Trong lòng Diệp Phàm không hề bình tĩnh, mang nó vào trong, đặt lên ghế sofa.

Chân Tiểu Tùng bị thương, khập khà khập khiễng, bị điều gì làm cho kinh hãi nhưng lại ra vẻ thoái mái, để Diệp Phàm yên lòng.

Diệp Phàm thấy bộ dáng của hắn như vậy thì vô cùng đau lòng, sát ý hiện lên trong mắt.

Tiểu Tùng cười hề hề, vẻ mặt bất cần, nầng cái chân bị thương lên, duỗi ra ra vẻ rất thoải mái rồi nói với Diệp Phàm:

-Đừng lo, không có việc gì cả.

Nhưng lập tức nó liền phải nhăn mặt.

Diệp Phàm nhanh chóng ngăn nó lại, không cho nó di động nữa. Tiểu tử này rõ ràng thương thế không nhẹ, nhưng có vẻ lại hồn nhiên ra vẻ để lấy lòng hắn khiến hắn rất đau lòng.

-Là ai đánh cho ngươi thành thế này? Những ai tới đây?

Hắn nhẹ giọng hỏi, thần sắc thoạt nhìn rất bình thản nhưng lửa giận trong lòng đang rất mãnh liệt.

Toàn thân nó đầy bụi đất, không biết đã ở ngoài trời mấy ngày. Da lông màu tím của nó vốn như tơ lụa lúc này cũng ảm đạm, rõ ràng đã trải qua một phen kinh hãi, bằng không không đến mức vừa thấy Diệp Phàm đã lao ngay tới, thân thể vẫn còn run rẩy.

Chân bị thương của hắn rõ ràng là do lợi khí chém trúng, nếu không phải tiểu sinh linh này đạo hạnh cao thâm, khẳng định đã sớm bị chặt đứt, kẻ ra tay đúng là đủ chuẩn, độc, ác! Diệp Phàm xử lý vết thương cho nó, trên miệng vết thương lưu động từng đợt ô quang, khó trách vết thương lâu vậy mà không ổn định được.

Hắn vừa dùng pháp lực lau sạch ô quang vừa lấy ra một lộ Thần Tuyền lấy từ Cấm Địa Sinh Mệnh, dùng nó làm nước rửa rồi băng bó lại.

Trong quá trình này, Tiểu Tùng đau tới run rẩy nhưng cũng cố gắng không kêu lên tiếng nào, lẳng lặng chịu đựng, tận lực làm ra bộ không sao cả, khiến người ta thật thương xót.

Diệp Phàm tự mình ra tay thì loại thương thế này tất nhiên không đáng là gì. Thần Tuyền có được sinh cơ cường đại, chỉ một lúc vết thương của Tiểu Tùng đã chuyển biến tốt.

Tiểu tử này mở to mắt kinh ngạc, cúi đầu nhìn vết thương trên chân, vẻ mặt rất kinh dị. Mấy ngày qua nó rất đau, hiện tại không ngờ khép lại nhanh như vậy khiến nó rất vui mừng, lập tức quên đi cơn đau.

Diệp Phàm tiếp tục hỏi nó, tự nhiên không thể cứ để chuyện trôi qua như vậy. Có kẻ dám hạ tử thủ với Tiểu Tùng, nếu không phản kích thì đây cũng không phải là phong cách của hắn.

Năm đó, thi thể của rất nhiều đại địch ở Bắc Đẩu Tinh Vực bị hắn đạp lên, tạo nên thanh danh hiển hách. Ngày nay, trở lại thời đại mạt pháp của địa cầu, bị người ta khi dễ, làm sao có thể nhẫn được.

Tiểu Tùng rất nhu nhược mà cũng thiện lương, giảng thuật rõ ràng những gì đã xảy ra. Nửa tháng sau khi Diệp Phàm rời đi có người tới đây ở. Tiểu Tùng rất sợ sinh sợ, tránh ở trong phòng, không đi ra ngoài. Đây cũng là điều Diệp Phàm dặn dò nó trước khi rời đi, bảo nó không được chạy loạn.

Người tới là một thanh niên có đạo hạnh yêu dị, trên người hình như bị thương. Hắn ói ra một búng máu cho nên Tiểu Tùng đơn thuần và thiện lương, cắt ra một phần Xích Nguyệt Quả mà Diệp Phàm giao cho nó, không ngờ thiếu chút nữa bị giết.

Người kia phun ra một quả thần trùy, khiến chân của Tiểu Tùng bị thương nặng. Còn đánh ra một phiến tia chớp, chặn mất đường chạy về phòng của nó.

Tiểu tùng e sợ lôi điện, gần như là bẩm sinh. Năm đó mẫu thân nó vì bảo vệ nó mà gặp nạn, khi chết đi lại có sấm rền chớp giật, mà bản thân nó cũng có lần suýt bị lôi điện đánh chết trên núi đá.

Bởi vậy, khi thanh niên yêu dị kia tập kích, nó suýt nữa gặp đại nạn, không thể về phòng cho nên chạy khỏi nơi này

Nó chờ rất nhiều ngày, ẩn nấp trong những thủy đạo ngầm và các thùng rác, vô cùng lo lắng, mãi tới khi Diệp Phàm trở về.