Già Thiên

Chương 1000: Hạ Xuống Huỳnh Hoặc Cổn Tinh

Ngũ Sắc Tế Đàn bắn lên một màn sáng thần thánh, đó là một đám ký hiệu cổ xưa mà thần bí, ngưng tụ tại một chỗ, tập hợp thành một bát quái đồ, tràn ngập cảm xúc nặng nề của kim loại, giống như được dùng bách luyện tinh cương luyện chế thành.

- Về nhà!

Diệp Phàm chỉ có một ý niệm như vậy trong đầu, đó là rời khỏi thế giới thần bí khó lường này, vào lúc này, hắn vô cùng nhớ mong cha mẹ gia đình.

- Diệp Phàm…!

Cơ Tử Nguyệt kêu to, rốt cục không kìm nổi, lao lên cánh cửa màu vàng kia, muốn hạ xuống Ngũ Sắc Tế Đàn.

Cơ Hạo Nguyệt động thân, nắm lấy cổ tay nàng, nói:

- Ngươi không thể đi, trạng thái này của hắn thật sự không tốt, ta sẽ không để cho ngươi đi cùng hắn đâu!

Cơ Tử Nguyệt động thân, nắm lấy cổ tay nàng, nói:

- Ngươi không thể đi, trạng thái này của hắn thật sự không tốt, ta sẽ không để cho ngươi đi cùng hắn đâu!

Cơ Tử Nguyệt kêu to, rốt cục không kìm nổi, lao lên cánh cửa màu vàng kia, muốn hạ xuống Ngũ Sắc Tế Đàn.

Cơ Hạo Nguyệt động thân, nắm lấy cổ tay nàng, nói:

- Ngươi không thể đi, trạng thái này của hắn thật sự không tốt, ta sẽ không để cho ngươi đi cùng hắn đâu!

Cơ Tử Nguyệt khóc lớn, nhưng căn bản không giãy ra được, bởi vì trên đầu Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt có một tấm hư không Kính đang lơ lửng, một tia Đế uy đè nặng lên tay nàng.

Phía trên Ngũ Sắc Tế Đàn, bát quái đồ nằm ở giữa hiện ra một Thái Cực Đ, hai Âm Dương Ngư xen lẫn vào hai phần đen trắng, giống như hai nắm cửa bằng kim loại.

Thái cực bát quái có liên quan với thời gian và không gian, lúc này không gian vặn vẹo, ánh sáng mờ ảo, các ký hiệu bát quái là Càn, Khôn, Tốn, Đoái, Cấn, Chấn, Ly, Khảm lần lượt phát ra các luồng sáng chói mắt.

Chúng giống như một nhóm mật mã thần bí và cổ xưa, hoàn toàn dựa theo các tổ ký hiệu lóe ra từ trong mảnh sao màu lam, bắt đầu xác định tọa độ, mở ra cánh cửa thời không.

Các loại ký hiệu dựa theo trình tự riêng của mình, bắt đầu lóe lên rồi tắt đi, cuối cùng phát ra một tiếng chấn động trầm thấp, cánh cửa âm dương chậm rãi mở ra, truyền ra một cỗ khí tức đặc biệt chỉ có ở ngoài tinh vực, khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng rung động.

Mọi người đều ngây dại, ngay khi ánh sáng của con đường bên trong đó lóe lên, mọi người có thể nhìn thấy một tinh không cổ lộ, hướng về sâu bên trong vũ trụ.

Mọi người tràn ngập kinh hãi, mặc dù xa tận Trung Châu; cách xa hẳn một cánh cửa thời không, cũng có thể cảm nhận được một loại lực lượng thần bí, đây là con đường đi xuyên qua các vùng trời.

Ngay cả Hỏa Kỳ Tử cũng rất giật mình, kinh ngạc nhìn vào Tế Đàn trong vực sâu và tinh không cổ lộ, ngay cả hắn cũng có một loại xúc động muốn đi theo con đường này về phía trước.

Ầm…!

Một cỗ khí tức mênh mông vọt lên từ dưới vực sâu, mấy bóng người lăng không bay lên, mỗi một người đều vô cùng cường đại, không thể đo lường được.

- Là Hoang Nô, do các nhân vật cái thế sau khi qua đời thì biến thành!

Mọi người cả kinh kêu lên.

Lúc này, Diệp Phàm xoay người lại, nhìn lần cuối về phía cánh cửa màu vàng kia, hắn không nhìn thấy các cố nhân tại Trung Châu, đây là truyền tống trận một hướng, chỉ có thể yên lặng từ biệt, hắn bay cao lên trên, chìm sâu vào trong tinh không cổ lộ.

Các Hoang Nô này vây quanh Thái Cực Bát Quái Môn, lúc này nó đang chậm rãi khép lại, biến mất khỏi thế giới này, bọn họ bình tĩnh quan sát, không có hành động gì.

- Diệp Phàm…!

Cơ Tử Nguyệt khóc lớn.

- Diệp Phàm…!

Đám người Hắc Hoàng, hầu tử, Đông Phương Dã cũng la lớn, tất cả đều rất nắm chặt bàn tay lại.

Lần từ biệt này rất có thể sẽ là vĩnh biệt, kiếp này và kiếp cũng không thể gặp lại được.

Diệp Phàm không nhìn xuyên qua được cánh cửa màu vàng một hướng này, nhưng hắn lặng lẽ phất tay, chào tạm biệt về phía những người đang nhìn về hắn, từ biệt thế giới này.

Ầm…!

Tinh không cổ lộ đã hoàn toàn đóng kín lại, cánh cửa tinh vực thần trên Ngũ Sắc Tế Đàn cũng biến mất, không hiện ra nữa, Tế Đàn khôi phục lại sự bình tĩnh.

- Ca ca…chạy mau đi!

Bên phía Trung Châu, Hỏa Lân Nhi kêu to.

Trong cấm địa Thái Cổ, vài tên Hoang Nô lăng không mà đi, hướng về phía Thánh sơn. Hỏa Kỳ Tử thở dài một tiếng, hắn không thể mang đi Cửu Diệu thần dược, căn bản không thể ngắt được, hắn té ra Cổ Hoàng binh của bản tộc, hóa thành một luồng thánh quang, phóng về phía bên ngoài cấm địa.

Mấy vị Hoang Nô cũng không đuổi theo, bọn họ cảm nhận được khí tức của Thái Cổ Hoàng, yên lặng đứng trên Thánh Sơn, nhìn chăm chú về phía xa, ánh mắt dõi xuống hồng trần.

- Nữ nhân trong số những Hoang Nô kia là Thiên Tuyền Thánh nữ sáu ngàn năm trước, là đệ nhất mỹ nữ khi xưa của Đông Hoang, dung nhan mãi không già, không có một tia biến hóa nào!

Có người cả kinh thốt lên, tất nhiên là bọn họ chưa từng gặp mặt nàng, mà chỉ là nhìn thấy nàng giống như trong các bức họa cổ xưa truyền lại mà thôi.

- Lão nhân tóc trắng xóa kia là Hạ Phong Cổ Thánh sống từ hơn một vạn năm trước, từng mấy lần được gặp Yêu tộc Đại đế là Thanh Đế, không thể tưởng tượng được…Hắn mất tích vào lúc tuổi già, thì ra la ở trong này!

Người nói những lời này là một vị lão hoàng thúc của Đại Hạ, đó chính là Thánh hiền cổ của gia tộc bọn họ, hiện tại vẫn còn pho tượng của vị này lưu tại Đại Hạ.

Không một tiếng động, vài tên Hoang Nô đã biến mất, nhưng một cỗ khí tức khủng bố hơn lại xuất hiện, cùng với tiếng dây xích sắc vang leng keng.

Mây mù bao phủ, một bóng người không biết là nam hay nữ xuất hiện, bị dây xích sắc khóa lại, đứng thẳng trên Ngũ Sắc Tế Đàn, không ai có thấy rõ khuôn mặt.

- Diệp Phàm…!

Cơ Tử Nguyệt giãy dụa cánh tay bị của ca ca của nàng nắm chặt.

Ầm…!

Đột nhiên, một luồng khí tức khủng bố phát ra, sau đó quay ngược lại, tiến vào trong truyền tống trận một chiều kia, từ tận cấm điạ Đông Hoang xuyên thấu qua cánh cửa màu vàng, truyền tới Trung Châu.

Mọi người đều rung động, bóng người đứng thẳng trên Ngũ Sắc Tế Đàn không biết là nhân vật nào, ánh mắt như phá vỡ cả thời gian, liếc mắt một cái về phía sau, xuyên thấu qua cánh cửa màu vàng, khiến cho truyền tống trận cổ xưa tại Trung Châu hóa thành bột mịn.

Tất cả đều không còn gì sót lại nữa, cánh cửa màu vàng đã biến mất.

- Bổn hoàng vẫn còn chưa nhớ kỹ tòa tiên trận này cơ mà…!

Hắc Hoàng gào lên như vỡ cả phổi, không kìm được kêu lên một tiếng thống khổ.

Pháp trận duy nhất có thể đi vào cấm địa Thái Cổ lại bị hủy diệt như vậy, khiến cho rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối.

Vũ trụ âm u tĩnh lặng, lạnh như băng, không chút tiếng động, vô cùng đen tối, trên tinh không cổ lộ thê lương tịch mịch này ngẫu nhiên có ánh sáng của các vì sao lóe lên rồi biến mất trong giây lát, đây chính là những gì xảy ra trên con đường đi của Diệp Phàm.

Hắn rời khỏi Bắc Đẩu Tinh Vực, bước đi trong sự yên tĩnh vĩnh hằng, một người cô độc ra đi, không biết con đường phía trước rốt cuộc sẽ như thế nào.

Vào thời điểm cuối cùng, Bàng Bác, Lý Tiểu Mạn đều trở nên xa lạ, dường như là những người mà hắn chưa bao giờ hiểu rõ, có đôi khi không biết có lẽ còn tốt hơn.

Hình ảnh Lý Tiểu Mạn kiên quyết nhảy xuống dưới vực sâu, thân ảnh của nàng thỉnh thoảng vẫn còn hiện lên trước mắt hắn, còn Bàng Bác nữa, có phải hắn đã đi xa rồi không?

Diệp Phàm yên lặng lấy ra cái đỉnh, bảo vệ thân thể của mình, trên con đường cổ xưa và u tối này, ai cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo.

Ánh sáng của các vì sao chớp động, xuyên thấu qua không gian tiết điểm, chiếu vào mắt hắn, vũ trụ cô quạnh này có rất nhiều bí mật, rốt cuộc thì những người đi trước tạo ra con đường này để làm gì, điểm bắt đầu và kết thúc của nó là ở đâu,

Hiện nay không còn ai biết rõ nữa.

- Gặp lại sau, Bắc Đẩu!

Cuối cùng Diệp Phàm thở dài một tiếng, bắt đầu đầu chuyến đi vừa lâu vừa có độc của mình, lần này có thể trở lại trái đất hau không, hắn cũng không nắm chắc nếu như gặp phải điều gì ngoài ý muốn, chỉ e rằng hắn sẽ vĩnh viễn bị lạc ở trong vũ trụ tối đen và sâu thăm thẳm này.

Nhân loại thật sự rất nhỏ bé, một con người thì chẳng khác nào một hạt bụi nhỏ bé khi so sánh với một viên cổ tinh, mà một viên cổ tinh lại còn nhỏ bé hơn cả một hạt bụi khi so sánh với vũ trụ mênh mông vô ngần này.

Tinh vực quá mức mênh mông, khoảng cách thật sự quá xa xôi, ngay cả tinh hệ nhỏ nhất cũng phải dùng con số mấy trăm ức km để tính toán, lại càng không cần phải nói tới các tinh vực lớn, cùng với việc đi xuyên qua nó.

Ở trong vũ trụ vô cùng tối đen và lạnh lẽo thê lương này, nhân loại thực sự trở nên nhỏ bé, không đáng kể, nếu chỉ dùng bản thân phi hành, có bay cả đời thì cũng khó mà đi ra khỏi một tinh hệ nhỏ, càng không cần phải nói đến việc vượt qua từng tinh vực rộng lớn vô ngần nối tiếp nhau như vậy.

Có lẽ từ xưa đến nay thì chỉ có riêng Đại đế cổ là mới có thể một mình đi lại trong vũ trụ, ngoài bọn họ ra, làm gì còn có ai có sức mạnh to lớn như vậy được nữa?

Cho dù là các Thánh nhân viễn cổ thì hơn phân nữa cũng cần phải mượn Ngũ Sắc Tế Đàn, dùng tinh không cổ lộ để di chuyển, nếu không thì chẳng có cách nào để vượt qua rất nhiều tinh vực cổ xưa, khoảng cách giữa chúng quá mức xa xôi,

Một mình cô độc ra đi, Diệp Phàm có một loại cảm giác như đang mơ, tất cả những gì mà hắn trải qua thì đều như một giấc mộng hư ảo, tới bây giờ thì rốt cuộc cũng quay về nhà.

Tất cả những chuyện trên Bắc Đẩu Tinh Vực, nhất là những việc khi sắp chia tay, làm cho hắn không muốn nghĩ tới, chỉ muốn quên đi hết, nhưng lại không thể nào xóa nhòa trong trí nhớ được.

- Cho dù trên người Bàng Bác có điều gì khác thường, thì ta luôn cảm giác rằng hắn không có ác ý đối với ta, chúng ta đã cùng sinh cùng tử, không còn gì phải dấu nhau nữa cả.

- Lý Tiểu Mạn…thật là đáng thương a, tại sao lại trở thành kết cục như thế nào được cơ chứ?

Trong lòng Diệp Phamg vẫn thấy đau xót, rất khó chịu, tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, đều đã ở lại trên Bắc Đẩu, trở thành một chuyện cũ, trong lòng hắn giờ này chỉ có hư không và bi tịch.

- Ngạc Tổ…!

Cuối cùng, Diệp Phàm không kìm nổi hét lớn, hận không thể ăn thịt uống máu tên này, rất nhiều chuyện đều có liên quan đến tên Yêu Thánh viễn cổ này.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, con cá sấu to lớn thời thượng cổ kia thoát vây từ bên dưới Đại Lôi Âm Tự, gây ra gió tanh mưa máu, hiện tại nó đang ở nơi nào?

Ầm…!

Trên tinh không cổ lộ, một không gian tiết điểm run lên, giống như có một viên cổ tinh bị hủy diệt, lóe ra một luồng sáng chói mắt, chiếu thẳng tới nơi này.

Diệp Phàm tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào không gian tiết điểm đang lóe sáng kia, thấy nó như pháo hoa đang nở rộ.

Đó là một viên sao băng, đâm vào một viên cổ tinh to lớn màu lam sẫm, cả hai đồng thời bị hủy diệt, đây là tràng cảnh to lớn, vô cùng rung động.

Nếu như nó đâm vào Bắc Đẩu, những sinh linh trên đó chỉ e rằng sẽ đều phải chết, có lẽ chỉ có Thánh nhân viễn cổ là còn khả năng sống sót mà thôi.

- Trong bầu trời rộng lớn này, nhân loại thật sự là nhỏ bé không đáng kể!

Ức vạn tinh vực, vũ trụ vô ngần, rốt cuộc có thì có bao nhiêu viên tinh cầu có sinh mệnh, ai cũng nói không nó rõ được, Thần triều Vũ Hóa cường thịnh và cường đại ngày xưa cũng chỉ tìm thấy được bốn viên mà thôi.

Đây nhất định là một đoạn đường vô cùng buồn tẻ, làm bạn với sự cô độc, đi tiếp về bóng tối phía trước, càng đi lâu thì sẽ càng làm cho người ta cảm thấy thê lương và lạnh lẽo.

May mà lần này cũng không giống như lần trước, đi mà không có mục đích gì, lần này hắn đi trên tinh không cổ lộ, mỗi một giây thì đã xuyên qua vài ức dặm, lao vùn vụt trong vũ trụ.

Đột nhiên, tinh không cổ lộ chấn động mãnh liệt, Diệp Phàm khó ổn định được, cái đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu cũng phát ra các tiếng nổ vang.

Hỏng rồi!

Diệp Phàm nhớ lại rằng Hắc Hoàng đã từng nói với hắn, nếu như tòa Ngũ Sắc Tế Đàn này bị tổn hại, hậu quả sẽ rất không hay ho chút nào, khó có thể xuất hiện ở trên tinh cầu có tọa độ định sẵn. Đến lúc đó nó sẽ lựa chọn cổ tinh có tọa độ gần nhất mà không gây tổn hại gì cho Ngũ Sắc Tế Đàn để hạ xuống, bây giờ thì hơn phân nửa là đã xảy ra loại tình huống này, con đường thời không đang vặn vẹo, rất có thể sẽ tan vỡ.

Chiếc đỉnh cổ xưa biến lớn, buông xuống từng luồng mẫu khí, bảo hộ Diệp Phàm ở bên trong, đảm bảo hắn an toàn không bị tổn thương gì.

Con đường thời không đang không ngừng tan rã, không gian vặn vẹo gấp khúc, đã xảy ra rung chuyển nghiêm trọng, tinh không cổ lộ dường như sắp gẫy đôi, hơn nữa cond có xu thế sắp nổ tung.

Đây là một dấu hiệu rất không tốt. chỉ cần xảy ra thì sẽ có tai nạn lớn khiến hắn phải tan xương nát thịt, đối với Thánh nhân mà nói thì vượt qua vòm trời cũng rất nguy hiểm, càng không cần nói tới những người khác.

Thứ duy nhất mà Diệp Phàm trông cậy vào chính là niềm tin vững chắc rằng Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh có đủ chắc chắn, mặc dù tinh không cổ lộ bị đập nát thì cũng có thể bảo vệ hắn, khiến hắn không bị tổn thương gì.

Ầm…!

Trong tiếng gầm rú kịch liệt, liên tục có mười tám không gian tiết điểm bị đập nát, Diệp Phàm trải qua một quá trình vô cùng nguy hiểm, cuối cùng thì tinh không cổ lộ cũng ổn định lại.

- Ta không quay về được đến trái đất hay sao?

Trong lòng Diệp Phàm sinh ra cảm giác phi thường không tốt

Rất rõ ràng, hắn đã đi lệch ra khỏi quỹ đạo của con đường an toàn lúc ban đầu, tinh không cổ lộ nghịch chuyển, hắn không có khả năng hạ xuống trái đất được, điều này làm cho trong lòng hắn trong dâng lên một nỗi lo lắng.

Rốt cục cũng tới gần trái đất, nhưng Ngũ Sắc Tế Đàn ban đầu đã không còn, không thể hạ xuống, điều này làm cho hắn không kìm nổi nắm chặt tay.

Tất cả đều rất tĩnh lặng, nhưng gần như chỉ trong phút chốc, phía trước xuất hiện ánh sáng mờ nhạt, Diệp Phàm, sắp sửa đi tới đoạn cuối của tinh không cổ lộ.

Ầm…!

Tiếng va chạm kịch liệt truyền đến, Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh va chạm với mặt đất, sau đó là một trận trời đất rung chuyển, Diệp Phàm hạ xuống mặt đất, ngã xuống ở bề mặt trơn nhẵn của Ngũ Sắc Tế Đàn.

Mới vừa rơi xuống trong nháy mắt, Diệp Phàm đã nghe được tiếng thú rống làm người ta khiếp sợ, âm thanh gầm rống vang trời, dõi mắt nhìn lại, phía xa có một chiến trường rất lớn, khí thế hùng vĩ, từng ánh đao bóng kiếm lóe lên, sát khí ngập trời.

- Đây là nơi nào?

Hắn vô cùng giật mình. Gần đó có các cây cổ thụ che trời, sinh cơ bừng bừng, các loại hung cầm mãnh thú thường xuyên lui tới, dường như hắn đang đi vào trong một vùng đất hoang dã.

Ngũ Sắc Tế Đàn hạ xuống đỉnh của một ngọn núi lớn, khí thế nguy nga cuồn cuộn, trong chiến trường kia có rừng cờ bay phần phật, cường giả nhiều như rừng, một đám đều có thể rời núi lấp biển, tất cả đều có đại thần thông kinh thế hãi tục.

Bọn họ cưỡi trên lưng tọa kỵ, đuổi giết trên không trung, giết đến mức mặt trời cũng phải ảm đạm, Pháp bảo bay đầy trời, trong đó rất nhiều người đều có tu vi Vương giả, đã trảm đạo, rất có thể còn có Thánh nhân viễn cổ đang tọa trấn.

- Đây là…!

Diệp Phàm khó tin nhìn tất cả nhừng điều này.

- Ngao…rống…!

Chín con thanh long cực lớn bay ngang trời, kéo theo một chiếc chiến xa cổ xưa, tiến vào trong chiến trường, thánh uy viễn cổ mãnh liệt trào ra, như dòng sông lớn ào ào chảy xiết.

- Đó là…một vị Đại Thánh của Nhân tộc, thậm chí còn là chuẩn Đế hay sao?

Diệp Phàm ngỡ rằng mình đang trong mộng, tất cả những điều này đều rất khó tin.

Trên ngọn thần sơn này, cổ mộc rậm rạp che trời, mọi thứ ở đây đều to lớn hùng vĩ, chiến trường to lớn, ngay cả Đại Thánh vô thượng trong truyền thuyết cũng tham dự trong cuộc chiến này, thật sự vô cùng kinh người.

Bỗng dưng, một tảng đá lớn cách không xa Ngũ Sắc Tế Đàn khiến cho hắn kinh sợ, trên bề mặt tảng đá có khắc hai chữ cổ, là chung đỉnh văn: Huỳnh Hoặc.

- Nơi này là Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, ta tới thời kỳ nào vậy?

Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi, Huỳnh Hoặc chính là Sao Hỏa vào đời sau, không có sinh mệnh, không có một ngọn cỏ nào.

Nhưng lúc này, hắn lại thấy được những gì? Nơi đây sinh cơ bừng bừng, cổ thụ đâm thẳng lên trời, man thú nhiều vô kể, khắp vùng đất đều là cỏ mọc xanh um.

- Không đúng!

Diệp Phàm khẽ cắn đầu lưỡi, tĩnh tâm lại, dọc đường đi thì trong lòng hắn rất loạn, luôn nhớ lại tất cả những cảnh chia li trước đó, ngay cả tinh thần cũng không thể tập trung được, lúc này hắn nhanh chóng vận chuyển Nguyên Thiên Nhãn để tìm hiểu sự thực ra sao.

Tiếng hò hét gầm rống đinh tai nhức óc lập tức biến mất, sát khí kinh thiên cũng không thấy nữa, vùng đất sinh cơ bừng bừng biến thành đất nung, ngay cả thần sơn dưới chân cũng chỉ ngang bằng với mặt đất.

Một tia cảm giác lạnh lẽo xuyên qua lòng bàn chân, từ Ngũ Sắc Tế Đàn kia truyền vào trong thân thể, chính là tòa Tế Đàn cổ xưa này đã chiếu những chuyện ngày xưa phát sinh vào trong tâm hải của hắn.

- Nơi này là…Huỳnh Hoặc Cổ Tinh!

Diệp Phàm lao ra khỏi Ngũ Sắc Tế Đàn, nhanh chóng chạy về phía tảng đá lớn cách đó không xa, nhìn thấy nó có khắc hai chữ bằng chung đỉnh văn: Huỳnh Hoặc.

Đúng vậy, chính là viên cổ tinh này, năm đó chín con rồng kéo quan tài từng rơi xuống nơi này, hai mươi mấy năm trước hắn đã từng thấy tảng đá to lớn này, nơi này có Đại Lôi Âm Tự, có…Thần Ngạc.

Diệp Phàm đã sớm dự đoán được, nếu không thể hạ xuống trái đất, hơn phân nửa là sẽ rơi xuống Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, bởi vì nơi này có một tòa Ngũ Sắc Tế Đàn không chút sứt mẻ nào.

- Những gì mới chứng kiến vừa rồi, có thật là như vậy chăng? Năm đó, nơi này từng có sinh cơ bừng bừng, rất nhiều sinh linh cường đại, đến tột cùng là bị phá hủy vào thời kỳ nào…!

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, xoay người nhìn lại Ngũ Sắc Tế Đàn, vào những năm tháng vô tận trước đây, nó nằm trên một tòa thần sơn nguy nga, hiện nay tất cả đều đã thay đổi, nơi này trở thành một viên tinh cầu chết.

Hắn nhớ lại khi còn ở trên trái đất, truyền thông từng đưa tin rằng trên Sao Hỏa từng xảy ra một cuộc đại hồng thủy, trên mặt đất còn có một số vết tích của đáy sông, thậm chí có thể còn từng có cả hồ lớn và biển nữa.

- Thì ra đó là sự thật…!

Hắn thì thào tự nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đây là một viên nguyên tinh cổ xưa có sinh mệnh, nhưng không biết tại sao, tất cả văn minh đều biến mất, tất cả sinh linh đều bị diệt sạch.

- Trái đất cách nơi này rất gần, những nền văn minh trên địa cầu liệu có liên quan tới những sinh linh tại đây hay không?

Nhiệt độ và không khí tại đây đã không còn là vấn đề gì với Diệp Phàm nữa, khi xưa hắn có thể trôi dạt rất nhiều năm trong vũ trụ cô độc, tất nhiên là sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều ở trong này.

Năm đó từng có một quầng sáng phạm vi vài dặm thủ hộ nơi đây, bây giờ đã

Hoàn toàn biến mất không còn nữa, vùng đất lành cuối cùng thì cũng biến thành vùng đất chết.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Diệp Phàm nhanh chóng bốc lên một cỗ lửa giận trong lòng, hắn nhớ tới Thần Ngạc, hận không thể lập tức phân thây Ngạc Tổ, rất nhiều việc đều là do nó dựng lên.

Không ít đồng học đã chôn xương tại nơi đây, Lý Tiểu Mạn cũng bi thảm như vậy, nơi này là một địa phương tràn ngập yêu và hận.

- Nếu ta thành Thánh, tất phải chém chết ngươi!

Diệp Phàm không biết ngày nay Ngạc Tổ ở nơi nào, có lẽ đã sớm rời đi, có lẽ ở ngay tại cách đó không xa, đang dữ tợn theo dõi hắn.

Nếu đã về tới nơi này, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, Yêu Thánh cường đại không thể đo lường được, nếu còn ở tại viên cổ tinh này, hơn phân nửa là đã sớm lao tới giết hắn, có trốn cũng vô dụng.

Diệp Phàm bình tĩnh lại, sau đó đi nhanh về phía trước, hắn muốn đi tới di chỉ Đại Lôi Âm Tự để xem xem rốt cuộc thì nơi đó như thế nào rồi.

Lúc này đang là ban đêm, chỉ có nhiều ánh sao lóe sáng, nhưng nhiều hơn là vẻ u ám tịch mịch.

Hai mươi mấy năm đã trôi qua, quầng sáng phạm vi vài dặm bao phủ phía trên nơi đây đã biến mất, cát bụi bao phủ cả Thiên Cung di tích. Diệp Phàm đi bộ về phía trước, miệng tụng Độ Nhân Kinh, nguyện cho các đồng học chết tại đây khi xưa được luân hồi, mặc dù hắn cũng không tin vào chuyện luân hồi và chuyển thế, nhưng đây cũng là tất cả những gì mà hắn có thể làm được vào lúc này.

- Vùng đất ma quỷ, dưới Đại Lôi Âm Tử có mười tám tầng Địa Ngục, tất cả các tên đầu sỏ thời thượng cổ đều đã trốn hết ra ngoài rồi sao?

Sắp tới gần, rốt cuộc thì Diệp Phàm cũng tới được nơi đây, di chỉ Đại Lôi Âm Tự vẫn còn tồn tại, không bị cát bụi vùi lấp, ngôi đền sập xệ cùng với gạch ngói vụn vương vãi, thậm chí còn có Bồ Đề thánh thụ và vài chiếc lá rách nát.

- Tại sao có thể?

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn lại, dưới nền đất này có mười tám tầng Địa Ngục, bây giờ vẫn còn tồn tại hay sao?

Đột nhiên, trong lòng hắn nảy sinh điềm báo, lập tức xoay người, trong khoảng không tối đen có một thân ảnh hùng vĩ, đứng thẳng sau lưng hắn, đôi mắt giống như hai chiếc thần đăng, rất rực rỡ.

Diệp Phàm đổ mồ hôi lạnh, tại vùng phế tích này lại có thêm một người, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng, hùng vĩ mà cao lớn, chỉ có đôi mắt là rất sáng, như hai ngọn đèn màu xanh

Cuộc giằng co không tiếng động diễn ra, trong lòng Diệp Phàm rung động, người này nhất định rất cường đại, nếu không thì không thể đến gần hắn như vậy được.

Nơi này vô cùng quỷ dị, nơi này rõ ràng là Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, đã sớm trở thành là một vùng đất chết, tại sao lại còn có một nhân vật thần bí như vậy được?

- Ngươi là Ngạc Tổ sao?

Âm thanh của Diệp Phàm không lộ vẻ vui mừng hay lo lắng gì cả, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, mặc dù có một vị chuẩn Đế hiện ra trước mắt thì hắn cũng không đến mức quá bối rối.

Đôi mắt giống như hai ngọn đèn trở nên ảm đạm, người này bỗng nhiên biến mất vào trong hư không, dường như chưa từng xuất hiện vậy, địa phương kia trở nên trống rỗng.

Trên lưng Diệp Phàm sinh ra một luồng khí lạnh, người này có tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức hắn cũng không thể nhận ra hắn biến mất bằng cách nào, giống như bốc hơi trên nhân gian vậy.

Hắn xoay người nhìn về phía sau lưng, ngay lập tức toàn thân lạnh toát, trong bóng tối mờ mờ vẫn có một thân ảnh hùng vĩ, đang dán mắt theo dõi hắn, vẫn là người vừa rồi kia.