Diệp Phàm ngẩn ra, sau đó vui mừng, nói:
"Hóa ra ngươi cũng tu luyện ở Ngọc Đỉnh Động Thiên."Người đến là bạn học ngày xưa Trương Văn Xương, cho dù là khi còn ở trường hay là khi tốt nghiệp, hắn vẫn rất bình thường, trời sinh tính tình chất phác, hắn không biết nói chuyện yêu đương, nếu như đông người tụ tập lại một chỗ, thì mọi người nhất định sẽ quên mất sự tồn tại của hắn.
Diệp Phàm tiến lên, đập hắn một quyền, cười nói:
"Ngươi đã khôi phục thanh xuân rồi, chúc mừng!"Trương Văn Xương nở một nụ cười khổ, nói:
"Cũng chỉ có được làn da không nhăn mà thôi, ngươi xem tóc ta vẫn bạc như sương.""So với khi chia tay thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi, lúc đó ngươi tuổi già sức yếu, tuy bây giờ tóc có bạc, nhưng đã trở lại thời thanh niên rồi.""Ta thật hâm mộ ngươi, lại một lần nữa có thể trải nghiệm thời thanh niên."Trương Văn Xương tính tình trời sinh chất phác, nhưng cũng biết cách trêu đùa.
Hai người nhìn nhau cười to, cố nhân gặp lại, đó là sự vui vẻ thật lòng.
Lúc trước, 6 Động thiên phúc địa, mỗi nơi tuyển đi 2 người, chỉ có Diệp Phàm là ngoại lệ.
Trương Văn Xương và Liễu Y Y được Ngọc Đỉnh động thiên tuyển đi, ở đây đã tu luyện ba năm rồi.
" Y Y là người được các trưởng lão rất cưng chiều, tiềm lực rất lớn, hiện tại đang bế quan. Có người nói, rất có thể chỉ trong vòng 1 năm hoặc nửa năm, nàng sẽ thăng cấp bước vào cảnh giới Mệnh Tuyền, tốc độ tu luyện như vậy quả thật vô cùng kinh khủng.""Ngươi cũng không tồi, trông khí sắc của ngươi rất tốt.""Ta không thể so sánh với Y Y, hiện tại trong môn phái, thiên tư của ta chỉ đứng hàng trung bình, dung mạo ta có thể khôi phục được như thế này, cũng chính là do Y Y cầu xin Thái Thượng Trưởng lão."Trương Văn Xương mời Diệp Phàm tiến vào trong Ngọc Đỉnh động thiên, bên trong vô cùng mỹ lệ, vô số tiên sơn trông như lục ngọc, hào quang lấp lánh, tiên vụ lượn lờ, lại có thác nước buông xuống, giống như 1 dải lụa màu trắng được hình thành từ ánh sáng.
Có không ít mây mù đang bao quanh đỉnh núi, thấp thoáng có thể thấy bóng quỳnh lâu ngọc điện, vô cùng huyền ảo, đúng là rất có phong thái của tiên cảnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mà chuyện làm người khác kinh ngạc nhất là, ở giữa dãy núi có 1 ngọn Tuyết Sơn trắng xóa, trông như Lục ngọc, không có một ngọn cỏ, hào quang lấp lánh, trông như một cái Đỉnh.
"Xa cách đã 3 năm, hôm nay gặp lại nhất định phải uống cho đến khi say mèm."Trương Văn Xương có vẻ rất kích động và vui vẻ.
"Môn phái tu tiên của các ngươi cho ăn rượu thịt hay sao?"Lúc Diệp Phàm và Bàng Bác ở Linh Khư Động Thiên mỗi ngày đều phải ăn chay, đoạn thời gian này đúng là 1 sự giày vò
"Yên tâm đi, có rượu có thịt, hôm nay ta đã chính thức bước trên con đường tu luyện, không cần giống như đệ tử mới nhập môn, ăn chay để luyện tâm nữa rồi."Ngọc Đỉnh động thiên vô cùng bao la, đi xuyên qua mấy dãy núi, Trương Văn Xương đưa Diệp Phàm tới một khu rừng hoa đào, bên cạnh có không ít Tửu quán, xem ra rất có ý thơ.
"Tu sĩ cũng là người, cũng cần thả lỏng."Trương Văn Xương cười giải thích:
"Đương nhiên, không thể nào uống say như trần thế, chúng ta ở nơi này nhâm nhi một chút, thưởng thức mỹ vị.""Chuyện đó rất hay."Diệp Phàm gật đầu, cười nói:
"Nếu không phải như vậy, ta lại tưởng tu sĩ phải chém hết thất tình lục dục."Hai người tìm một cái tửu quán nhỏ ngồi xuống, bàn bát tiên bằng gỗ lê, ghế bốn chân bằng gỗ đào, xem ra rất cổ kính, quán lại ở ven đường, đối mặt rừng hoa đào, ý cảnh rất tốt.
Các tửu quán khác cũng đều như vậy, đều có bàn đặt ở ngoài trời.
Bọn họ gọi một ít rượu và thức ăn, bắt đầu đối ẩm, đi tới cái thế giới xa lạ này, gặp lại bạn học ngày xưa, hai người đều rất cảm khái, có nói cũng không hết lời.
"Tới cái thế giới xa lạ này, ta có nhiều đêm thức trắng, trằn trọc không ngủ được, có nằm mộng ta cũng muốn trở về, ta nhớ cha mẹ, nhớ bằng hữu..."Trương Văn Xương trời sinh tính tình chất phác, hôm nay nói rất nhiều, chân tình biểu lộ, giống như đang được gặp thân nhân.
Lý Tiểu Mạn lạnh lùng, Trương Văn Xương nhiệt tình, nếu so sánh 2 người với nhau, Diệp Phàm chỉ biết thở dài một cái.
"Đúng vậy, tương lai chúng ta có thể trở về." Diệp Phàm nói nói.
"Trở về... Ta đã không còn ôm loại huyễn tưởng này nữa rồi."Trương Văn Xương cay đắng lắc đầu, nói:
"Ba năm qua, ngươi ở Linh Khư Động Thiên hay sống ở thế giới phàm tục, tại sao ta lại nghe nói Bàng Bác đã biến mất?"Nhìn thấy bạn học cũ, Diệp Phàm rất muốn nói ra thật lòng, thế nhưng hắn phải kiềm chế, trải nghiệm của hắn rất phức tạp, có nói ra cũng chỉ đem tới phiền phức cho 2 người, nên chỉ có thể gật đầu, nói:
"Bàng Bác đúng là đã biến mất, ta vô cùng lo lắng. Ta đã rời Linh Khư Động Thiên từ lâu rồi, bây giờ đi ngao du khắp nơi để du lịch.""Ai, chúng ta cũng không dễ dàng, phàm nhân cũng không dễ, tu luyện không có đẹp như trong tưởng tượng, vô cùng khô khan, sau này lại phải đối mặt với sinh tử khổ đau.""Ngươi phải cẩn thận, tốt nhất là chăm chỉ tu luyện, ít đi ra ngoài."Diệp Phàm nhắc nhở.
Trương Văn Xương gật đầu, sau đó cay đắng cười nói:
"Ta cũng đã hiểu, cho dù ở đâu, ta cũng không bao giờ nổi bật hơn mọi người, quá khứ đã như vậy, bây giờ cũng như vậy, cả đời ta chỉ có thể là một cuộc đời bình thường. Có thể, có một ngày ta sẽ rời khỏi nơi này, đi tới thế giới phàm nhân, mở một cái tửu quán nhỏ, cứ bình bình đạm đạm sống nốt nửa cuối của cuộc đời""Không cần tiêu cực như thế..." Diệp Phàm khuyên bảo.
"Ngươi không biết đâu, thế giới của tu sĩ rất tàn khốc, nếu như ta không đi, sớm muộn cũng sẽ chết trong tay người khác. Đến lúc ta sẽ vô thanh vô tức chết đi, giống như bọt nước trong sông, không có ai biết cả, cũng sẽ không có ai thương khóc vì ta, chỉ có ta biết mình không còn tồn tại trên đời này là được rồi."Diệp Phàm nghe xong, trong lòng hắn rất xúc động, hắn còn chưa chân chính bước vào thế giới của các tu sĩ, bây giờ nhìn lại, quả thực rất tàn khốc.
Trương Văn Xương thở dài nói:
"Ta nghe nói Lâm Giai, Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn đều rất được sư môn của bọn họ coi trọng, xem ra mấy người này có ở nơi nào đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn tỏa sáng."Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, nói tới rất nhiều chuyện, cuối cùng Trương Văn Xương hoàn toàn say mèm, nằm trên bàn mà khóc ô ô, nói:
"Ta thực sự rất muốn trở về, không muốn ở lại cái thế giới xa lạ này, lúc ta rời đi, thê tử của ta đã có mang thai, con của chúng ta sắp ra đời, lúc nàng cần ta nhất, thì ta lại tới nơi này..."Hắn không kiềm chế được tình cảm của mình nữa, hắn khóc ô ô giống như một đứa bé.
"Ta muốn trở về... Hài tử của ta, chắc bây giờ đã 3 tuổi rồi, ta nằm mơ cũng muốn nhìn thấy nó, ôm ẵm bế bồng nó..."Thấy Trương Văn Xương thống khổ như vậy, tiếng khóc rất lớn, trong lòng của Diệp Phàm bốn bề sóng dậy, không ngừng nói lời an ủi.
"Ta tưởng ai đang khóc, hóa ra là cái lão đầu vô dụng này."Ở cách đó không xa truyền đến mấy tiếng cười nhạo, mấy người trẻ tuổi không thèm ẩn giấu sự miệt thị, đang rảo bước đi tới nơi này.
"Tóc bạc, đã là một phế nhân mà còn khóc lóc cái gì.""Quả thực rất buồn cười!"Tất cả đám người này đều khoảng 20 tuổi, chẳng chút lưu tình, cười nói châm chọc.
Diệp Phàm một tiếng thở dài, hắn rốt cuộc cũng đã biết, Trương Văn Xương sống không được như ý ở Ngọc Đỉnh động thiên. Hai mắt hắn bắn ra hai đạo thần quang, nhìn về mấy người phía trước, nói:
"Mồm miệng của các ngươi biết nói, thì cũng phải biết tích lấy chút đức.""Ngươi là ai? Muốn chõ mõm vào việc người khác, thì trước tiên hãy tự xem lại mình đi.""Hắn lại coi mình là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh giới, thực sự quá buồn cười!""Bằng hữu của Bán phế lão đầu (1)này thì có ai là cao thủ..."(1): Bán phế lão đầu: lão đầu gần như phế vật.
"Đừng nói như vậy, vạn nhất bị Liễu Y Y biết, nói không chừng sẽ tố cáo ngươi đó.""Là ngươi!"Đúng lúc này, có một thiếu niên tầm 18. 19 tuổi đứng ở giữa đột nhiên nói, thần sắc tỏ ra phẫn nộ, nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
"Hàn sư đệ ngươi biết hắn?"Mấy người trẻ tuổi bên cạnh hỏi.
Tên thiếu niên kia hai mắt như phun lửa, cắn răng nói:
"Ta đương nhiên biết hắn, hắn không phải người của Ngọc Đỉnh động thiên, hắn đã từng ở Linh Khư Động Thiên của chúng ta, chỉ là một phế vật mà thôi!"Diệp Phàm âm thầm thở dài một hơi, hắn cảm giác cái thế giới này rất nhỏ, không nghĩ tới ở chỗ này rồi mà còn gặp lại được Hàn Phi Vũ.
"Có đúng vậy không, hóa ra lại là một tên phế vật, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bằng hữu của Bán phế lão đầu, lại là một phế vật."Mấy thiếu niên ở bên cạnh phá ra cười.