Editor: LunaYang97
Ngay khi Tề Thành thức dậy vào buổi sáng, anh đã thấy Ngô Nguyên trêи giường của mình.
Ngô Nguyên sắc mặt xanh tím, đáy mắt bầm tím nghiêm trọng, nhắm mắt ngủ vẫn còn tức giận, tựa hồ có thể tùy ý mở mắt ra làm nhiều việc.
Xương mày bị đè, cảm giác nặng nề.
Tề Thành chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, dưới rèm cửa, có thể thấy sắc trời bên ngoài hơi sáng. Anh tìm điện thoại trêи đầu giường nhìn thời gian, mới biết đã sáu giờ sáng.
Đã đến giờ dậy tắm rửa đi học,nằm trêи giường mềm mại lại cảm thấy buồn ngủ.
Tề Thành trực tiếp dùng điện thoại di động chụp lại khuôn mặt của Ngô Nguyên gửi cho thầy Dương, viết dòng chữ "Chăm sóc bệnh nhân, xin nghỉ phép" rồi ngủ tiếp.
Ngô Nguyên bị ánh đèn kϊƈɦ thích, cau mày chui vào chăn bông rồi ngủ thϊế͙p͙ đi sau vài câu chửi bới.
Khi Ngô Nguyên tỉnh lại, Tề Thành đang thoải mái dựa vào gối nghịch điện thoại, liếc mắt nhìn về phía anh,
" Tỉnh rồi?" Người bị đánh đến ngất xỉu tối hôm qua còn chưa bình phục, Ngô Nguyên vừa cúi đầu nhìn chăn bông trượt đến thắt lưng, hắn liếc nhìn Tề Thành "Cậu cởi quần áo trêи người tôi ra?"
Trêи đầu hắn có vết thương, giọng điệu không rõ ý tứ, vừa mở miệng liền như muốn kiếm chuyện, nhưng thật ra Ngô Nguyên chỉ là đang xấu hổ.
Tề Thành tắt máy, hỏi: "Không cởi thì cậu có thể ở đây?"
Ngô Nguyên biết thân thể của mình bẩn đến mức nào, nhíu mày không nói nữa, một lúc sau mới hỏi:
" Điện thoại của tôi đâu?"
"Trêи bàn trà bên cạnh ghế sô pha, "Tề Thành nhấc chăn bước ra khỏi giường. Anh mặc một chiếc áo phông rộng với quần đùi. Anh trông rất bình thường và thoải mái. Anh nhướng mày nhìn Ngô Nguyên," Tôi để bên cạnh cậu. Không ngờ nửa đêm cậu leo lên giường. "
Ngô Nguyên trầm thấp nói:" Mẹ Kiếp "
Tề Thành bước ra khỏi cửa phòng ngủ để cho Ngô Nguyên không gian mặc quần áo.
Ngô Nguyên trần trụi ngồi ở trêи giường, một phút sau mới lấy lại tinh thần xuống giường, ngoại trừ một cái qυầи ɭót, hoàn toàn không thấy dấu vết quần áo của hắn, "Này."
Hắn đi tới cửa, tự mình vuốt ve tóc của chính mình, lông mày cũng cứng đờ, "Còn có quần áo mặc không?"
Giọng nói của Tề Thành từ trong phòng tắm truyền đến, "Trong tủ, cậu tự lấy đi."
Trong phòng ngủ có ba mặt. Ngô Nguyên mở một trong những tủ quần áo được xếp trêи một bức tường, tủ chứa đầy những bộ quần áo khác nhau. Một số bộ quần áo thậm chí còn chưa tháo nhãn. Hắn khịt mũi, "Đúng là kẻ có tiền. "
Cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo bình thường để mặc vào, Tề Thành đã tắm rửa xong, ngồi trêи sô pha hút thuốc.
Tư thế hút thuốc của anh đặc biệt ưa nhìn, ngón tay sạch sẽ, khuôn mặt hơi nghiêng, ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng phòng khách, khiến anh như ánh đèn sáng rực rỡ.
Ngô Nguyên dựa vào tường nhìn anh.
Tề Thành nhận thấy tầm mắt của hắn, quay đầu cười, "Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh dùng một lần."
Ngô Nguyên lại quay vào phòng tắm.
Nước vấy lên mặt, điếu thuốc của Tề Thành đã gần hết, Ngô Nguyên lau mặt sạch sẽ, nheo mắt, ngồi bên cạnh, cũng lấy một điếu từ trong hộp thuốc ra.
Không nhìn thấy bật lửa, hắn chỉ đơn giản đến gần Tề Thành và châm lửa điếu thuốc với một nửa điếu trong miệng.
Tề Thành phun khói về phía hắn và mỉm cười.
Sau khi nhận điện thoại, anh phát hiện đã là tám giờ rưỡi, Ngô Nguyên không quan tâm đến việc nghỉ học, nhưng người bên cạnh rõ ràng là học sinh giỏi. "Cậu không đi học à?"
"Xin nghỉ học rồi," Tề Thành nói, " Tôi đói rồi, cậu muốn ăn gì không. "
Ngô Nguyên lấy điện thoại di động ra gọi món, nôn khan," Tôi thanh toán hóa đơn, cám ơn về việc tối hôm qua. "
Người đàn ông có xương lông mày sinh ra vẻ hung ác, sắc mặt Ngô Nguyên lạnh lùng cứng rắn, cho thấy thiếu niên đã trở nên thành thục. Như đang nói với Tề Thành rằng việc anh đã từng làm với hắn trong quá khứ, đã được xóa sổ.
Nửa tiếng nữa xe mới đến, sau khi hai người ăn xong, Ngô Nguyên dự định thay quần áo của mình rồi rời đi.
Tối hôm qua Tề Thành trực tiếp ném quần áo vào máy giặt, anh để cho Ngô Nguyên tự mình đi lấy. Ngô Nguyên ánh mắt kỳ quái, dường như không ngờ anh sẽ giặt quần áo, vừa lấy quần áo ra, liền sững sờ đứng ở trước máy giặt.
Tiền trong túi quần của anh cũng được giặt trong máy giặt.
"..." Tề Thành hiếm thấy chuyên tâm dừng lại, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi."
Ngô Nguyên ủ rũ liếc anh một cái, chịu đựng nói: "Không sao."
Quần áo nhét trong máy giặt cả đêm gần như đã khô. Ngô Nguyên mặc quần áo vào, sau đó vô cảm bước tới chỗ Tề Thành, dừng một chút: "Mượn một ít tiền."
Rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm sau một hồi đấu tranh tư tưởng, trêи mặt có chút biểu cảm xấu hổ, nhưng giọng điệu rất cứng rắn, không giống như đi vay tiền,.mà giống như ăn cướp.
Tề Thành lấy ví ra, hỏi hắn: "Cậu cần bao nhiêu?"
Anh rất thẳng thắn, nhưng Ngô Nguyên chậm lại một lúc mới nói: "500."
Tiền đã bị giặt ướt, có thể đem phơi khô và đi ngân hàng đổi lại. Nhưng bây giờ Ngô Nguyên không có thời gian.
Tề Thành lấy ra năm tờ tiền đỏ, định đưa cho hắn, anh đột nhiên nở nụ cười, "Cậu hứa với tôi một điều."
Ngô Nguyên cau mày, "Cái gì."
"Khi cậu nhìn thấy tôi ở trường học," Tề Thành không nhịn được cười, "Nhớ tới chào tôi ba lần."
Rõ ràng là đang cùng Ngô Nguyên đùa giỡn, Ngô Nguyên hít sâu một hơi đồng ý, vẻ mặt hắc tuyến.
Sau khi đại ca trường vẻ mặt xấu xí rời đi, Tề Thành còn chưa chuẩn bị đến lớp. Anh đang nằm trêи ghế sô pha, có nhiều người nhắn tin trêи điện thoại di động của anh hỏi tại sao anh không đến lớp, anh chỉ trả lời tin nhắn từ nhóm bạn cùng phòng của mình.
Phát súng này làm nổ tung ba người khác.
[Hạ Lập: Cậu đi rồi tớ rất cô đơn. Bên cạnh trống rỗng. Tớ đã được hỏi hơn 20 lần chỉ trong một buổi sáng, tất cả đều hỏi cậu tại sao lại xin nghỉ]
[Tề Thành: Cậu nói thế nào? ]
[Chu Phàm: Cậu ấy nói cậu bị gãy chân và nằm trong bệnh viện! ]
[Hàn An: Cậu ấy nói cậu bị thận yếu, đang nằm bệnh viện! ]
Cả hai người họ gửi tin tức cùng một lúc.
Tề Thành mỉm cười.
[Tề Thành: Nào Hạ Lập, đợi đến chiều nay tớ về xem ai bị gãy chân và yếu thận cần đến bệnh viện. ]
Sau khi trò chuyện một lúc với họ, nhắc nhở họ vào lớp học tốt, đừng ỷ lại mà chơi trong giờ học vui vẻ như vậy.
Gần như ngay sau khi gửi xong câu này, tin nhắn nhắc nhở anh nhận được một khoản tiền, sáu chữ số, Tề Thành bình tĩnh đọc tin nhắn, như trước không có động tĩnh gì, để tiền trong tài khoản cắm rễ thành mốc.
Sau khi Hạ Lập phàn nàn về việc bị hỏi về buổi sáng, buổi trưa Tề Thành đã mang hai túi lớn đồ ăn nhẹ đến cho cậu.
Đầy ắp đồ ăn vặt và đồ ăn vặt, thật là hấp dẫn, Hạ Lập giọng run run, "Cảm ơn ba ba."
Tề Thành vỗ đầu, "Con ngoan, cho ba vào."
Lớp học sáng nay là toán và vật lý., Tình cờ nói về hai môn học mà Tề Thành học giỏi.
"Đúng rồi," Hạ Lập nói với Tề Thành, "Vừa nãy khi cậu chưa đến. Cả hai giáo viên đã sử dụng bài thi của cậu. Sửa lại cho cậu và cất chúng vào ngăn kéo."
"Chà," Tề Thành rút ra xem, trêи tờ giấy thi đã được đánh dấu màu đỏ, anh lật lại thì thấy thầy giáo dạy toán cũng viết một dòng chữ bên cạnh quá trình giải bài vừa rồi của mình và khoanh tròn dấu thập phân. "Đây là loại dấu thập phân gì! Dấu thập phân từ đâu ra! Đối với điểm này, thầy chỉ có thể cho em một điểm quá trình cho toàn bộ câu hỏi, em không hiểu sao?!"
Ba dấu chấm than thể hiện sự tức giận của thầy.
Tề Thành thở dài, "Lần sau giấu giấy kiểm tra đi, không cho thầy ấy dùng nữa."
"Được rồi" Hạ Lập liếc anh một cái cười hả hê, "Tùy cậu, chỉ cần giáo viên khoa lý nhìn cậu chằm chằm là được. Giống như giáo viên tiếng Anh của chúng ta, tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào cậu. "
Thành tích tiếng Anh của Tề Thành thực sự rất tốt, đặc biệt là giọng nói tiếng Anh chuẩn giọng Mỹ của anh. Bố anh từng làm ăn ở nước Mỹ trong một thời gian dài, cho rằng giọng Mỹ nghe dễ bắt tai hơn, vì vậy từ nhỏ tiếng Anh của Tề Thành đã được dạy bởi các giáo viên ngoại ngữ.
Nhưng Tề Thành rất ít khi có hứng viết luận tiếng Anh, hai mươi phút cuối cùng đều tiết kiệm thời gian đi ngủ. Đây cũng là một trong những lý do khiến anh thỉnh thoảng có thể lọt vào top 20 của lớp.
Vì lý do này mà cô giáo dạy tiếng Anh trong lớp vừa yêu vừa hận.
Tề Thành thở dài, đột nhiên có người gọi anh ở cửa trước, "Tề Thành có ở đó không?"
Anh bước ra khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía cửa trước, "Tôi đây."
Học sinh gọi anh chỉ vào văn phòng xa xăm, "Giáo viên chủ nhiệm lớp kêu cậu, mau đi đi, sắp bắt đầu vào giờ học rồi. " Tề Thành cảm ơn, vừa vào phòng làm việc, cả phòng làm việc chỉ có một mình lão Dương.
Thầy Dương kêu anh ngồi xuống với một khuôn mặt nghiêm nghị, tìm thấy bức ảnh anh gửi vào buổi sáng, và hỏi: "Có chuyện gì với Ngô Nguyên? Chăm sóc bệnh nhân là chăm sóc cậu ta?"
Tề Thành "Có lẽ là bởi vì em thích giúp đỡ người khác."
Anh nhìn lão Dương đang gấp, đột nhiên mỉm cười, "Thầy Dương, thầy thật sự chưa đến ba mươi sao? Sao lại dài dòng như vậy?"
Thầy Dương năm nay mới hai mươi tám tuổi, Anh ta liếc mắt nhìn Tề Thành cười nói: "Đừng có đổi sang chuyện khác"
"Nhưng tôi muốn giải thích với cậu," Thầy Dương nhìn anh, "Ngô Nguyên, tốt nhất đừng trêu chọc vào, cậu nhớ kỹ."
Tề Thành đang muốn nói chuyện, thầy Dương vội vàng xua tay muốn cậu ra ngoài, "Mau trở về lớp đi, tôi không muốn cãi nhau với cậu."
Tiết học tiếp theo trùng hợp là lớp tiếng Anh.
Cô giáo dạy tiếng Anh ban 3 là một nữ giáo viên trung niên tròn trịa, đối với Tề Thành yêu hận đan xen, mỗi khi cô đặt câu hỏi mở đầu và kết cục đều là Tề Thành kết thúc câu hỏi.
Nếu Tề Thành có thể trả lời, giáo viên tiếng Anh sẽ mở đôi môi đỏ mọng và khen ngợi, "Ồ, cậu bé ngoan của chúng ta hôm nay thật giỏi."
Nếu anh không thể trả lời, sau đó tiếp tục đặt câu hỏi cho đến khi Tề Thành có thể trả lời, và sau đó lắc đầu thất vọng. " Cậu bé không ngoan."
Tề Thành sẽ bị phạt sao chép 50 lần cho những câu hỏi không trả lời được.
Đối với tất cả các môn học, dù là nghệ thuật tự do hay khoa học tự nhiên, vấn đề đau đầu nhất của Tề Thành là tiếng Anh.
Anh định ở lại đây để hoãn buổi học tiếng Anh bắt đầu, nhưng thầy Dương nhất quyết yêu cầu anh quay lại lớp càng sớm càng tốt. Bất lực, Tề Thành đành phải quay trở lại, nhưng vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm ban 6 đang kéo Trì Nghiên với vẻ mặt nghiêm túc nói điều gì đó ngoài cửa.
Trì Nghiên dường như cảm giác được một chút, liền ngẩng đầu nhìn lại đây.
Kính không đeo trêи mặt, giọt lệ nơi khóe mắt khiến đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo.
Sau đó hắn mím môi, cong môi về phía Tề Thành.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thầy giáo là bạn không phải CP