Editor: LunaYang97
Ngô Du trốn ở cầu thang, sau khi Kỳ Chung đi tới, hắn không dám tin nói: “Cậu thật sự giúp Tề Thành giặt quần áo!”
Kỳ Chung gắt giọng, “Cậu không biết thì đừng nói nhảm. "
Vẻ mặt Ngô Du xen lẫn kinh ngạc và bàng hoàng, lặp lại lần nữa," Kỳ Chung, cmn! Cậu thực sự giặt quần áo cho Tề Thành! ".
Điều này khiến hắn bị sốc.
Hèn gì Kỳ Chung tỉnh dậy liền xốc quần áo chạy xuống, hỏi cậu đang làm gì, cậu không nói, nếu không phải vì tò mò thì Ngô Du đã không phát hiện đến cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Tề Thành vừa rồi còn dựa vào tường, giờ phút này đã đứng thẳng người, cầm trong tay áo khoác đã giặt sạch sẽ, ghé sát chóp mũi ngửi.
“Chết tiệt,” Ngô Du tình cờ nhìn thấy, “Cậu ta đang ngửi quần áo cậu giặt cho!”
Kỳ Chung quay lưng về phía ban 3, nghe hắn nói như vậy, không kìm được lén vặn vẹo nhìn lại.
Tình cờ gặp ngay sườn mặt của Tề Thành.
Sau đó, Tề Thành nhìn thấy Kỳ Chung, giống như đang sợ hãi, lôi người bên cạnh đi lên cầu thang, giây tiếp theo đã không còn bóng dáng.
Chiếc áo khoác đồng phục nồng nặc mùi nắng và mùi bột giặt, mùi đặc trưng tươi mát, không kìm lòng được, dựa vào tường mỉm cười.
“Nhìn cái gì?” Hạ Lập bên cạch mới hoàn hồn, “Này, Áo khoác trong tay của cậu ở đâu ra?”
Tề Thành để cho hắn ngửi một chút, liền lấy đi, hỏi hắn, “Thơm không”
“Thơm, "Hạ Lập xoa xoa mũi," Tớ đoán sẽ để được rất lâu. Bây giờ nước giặt đều có mùi nước hoa sao? "
" Không có nước hoa. "Tề Thành nói.
Anh nhìn quần áo, mở ra mặc vào, không cần ngửi, chóp mũi thường xuyên có mùi thơm.
Hạ Lập “Đừng cười, anh chàng đẹp trai, anh có thể để lại cho chúng tôi một chút không gian được không?”
“ Ừ.” Tề Thành.
Hàn An lững thững đi qua phía trước với cái thùng và bảng màu, nhìn thấy bọn họ vui vẻ vẫy tay, vì sợ người khác không nghe thấy. “Nói cho các cậu biết, tớ rút trong nhà một chiếc ô nhỏ, đặc biệt mang theo để các cậu có thể nhìn ra thế giới! Khi buổi học đầu tiên kết thúc, tớ đặt nó ở ký túc xá, giấu ở dưới gối của một trong ba người, như một món quà mừng tuổi cho các cậu. Các cậu không cần khách sáo hahaha. "
Mặt Hạ Lập tái đi., "Fuck! Hôm nay kiểm tra ký túc xá!"
Tề Thành cũng nheo mắt lại, khéo léo bước xuống ba bậc thang của hành lang, lao thẳng về phía Hàn An.
Áo khoác đồng phục học sinh tung bay, Hàn An bị vẻ mặt làm giật mình,trong tiềm thức chạy tới.
“Tề Thành cậu làm gì vậy?” cậu ta chạy tới, nước bẩn trong xô đổ ra sàn, cọ bên trong rơi xuống mép. “Cậu muốn tớ mua cho cậu một chiếc đặc biệt sao. Tớ mua một cái không được sao! Đừng đuổi theo tớ! Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh- "
May mắn, khi họ trở về ký túc xá, thấy người kiểm tra ký túc xá vẫn chưa bắt đầu kiểm tra.
Hàn An từ dưới gối lấy ra một chiếc ô nhỏ, nói: “Tớ cứ tùy tiện nhét thôi, rất dễ tìm.”
Giường này là giường của Hạ Lập, cạnh cửa, là giường gần nhất.
Hạ Lập khóc lóc nhìn cậu ta chằm chằm, “Anh ơi, anh thật là thù dai.”
Chu Phàm và Tề Thành ngồi vào chỗ, dùng ba cặp mắt nhìn Hàn An, làm Hàn An nổi hết da gà.
Thời gian ăn trưa và ngủ trưa là hơn hai giờ, Tề Thành ngồi nhìn mặt của họ, trong miệng ngậm một cây kẹo ʍút̼, điện thoại trêи bàn rung lên.
Tên hiển thị trêи màn hình là của Giang Phượng.
Giang Phượng là mẹ kế của Tề Thành.
Tề Thành cầm điện thoại di động ra ban công bấm kết nối.
“Tiểu Thành,” giọng nói của Giang Phượng xuyên qua điện thoại, “Nhà họ Giang xảy ra chuyện, hai ngày nay mẹ phải mang theo tiểu Hằng về nhà một chuyến. Hai ngày này con có muốn cùng mẹ về không? "
"Nếu con đi với mẹ, mẹ sẽ xin nghỉ phép cho con một lát. Tất nhiên là con không thể trì hoãn điểm số của mình. Nếu con thấy rảnh thì mai mẹ đến đón con. Ông bà ngoại nhớ con lắm. Con nghĩ sao? ”
Tề Thành không chút do dự, trực tiếp đáp ứng,“ Con không sao, con cùng mẹ trở về. ”
Giang Phượng cười mấy lần, tràn đầy vui vẻ,“ Thật sao? Con không có trì hoãn việc học chứ?"
Những người thân quen với Tề Thành đều biết đối với anh đi học chỉ chiếm 30%, Giang Phượng hỏi mấy lần vẫn lo lắng sẽ ảnh hưởng.
“Không chậm trễ,” Tề Thành “Ngày mai khi nào mẹ đến?”
“8 giờ 30 phút mẹ mới xin nghỉ buổi sáng cho con, con ngủ một giấc thật ngon đến 8 giờ, mẹ sẽ mang bữa sáng qua."
Tề Thành nói lời chào," Vâng, Hẹn gặp lại vào ngày mai. "
"Ngày mai gặp, bảo bối. "
Cúp điện thoại, Tề Thành đã gửi một tin nhắn cho lão Dương, trước tiên nói với anh ta một tiếng.
Giang gia là một nhà giàu có nổi tiếng ở thành phố A. Thầy Dương cũng biết hoàn cảnh của anh và trả lời: "Được rồi, nhiệm vụ học tập trong những ngày qua không có gì nặng nề. Với cậu như một bữa ăn, Nhưng đã là học sinh năm ba bộ dáng phải trông giống một học sinh năm ba. Giáo viên tiếng Anh của cậu vừa nói với tôi rằng Ngữ văn và tiếng Anh sẽ kéo chân môn Toán. Cậu có thể nghỉ hai ngày, nhưng cậu cần phải học bù vào buổi tối sau khi quay lại. Tôi sẽ kêu Trì Nghiên dạy bù cho. ”
Tề Thành,“ Tại sao cậu ấy lại đến dạy bù cho tôi? ”
Hai chữ học bù xoay quanh đầu lưỡi anh mấy lần, Tề Thành cảm thấy thích thú khi nói ra.
Thầy Dương, “ Là Trì Nghiên chủ động đề cập đến. Cậu nên trân trọng nó.”
Tề Thành khoác tay lên lan can ban công cười thầm, “Được rồi, bắt đầu từ tối nay?”
“Tối nay bắt đầu,” Thầy Dương vô cùng khẳng định. "Tôi sẽ sắp xếp một văn phòng không ai sử dụng vào ban đêm cho các cậu. Tất cả các cậu đều là học sinh có thành tích tốt. Các cẩu có thể thảo luận về bất kỳ chủ đề nào cùng nhau. Còn có thể theo dõi sự tiến bộ của nhau trong các môn."
Sau vài phút nói chuyện, cuối cùng Thầy Dương nói: “Để Hạ Lập bí mật nói với học sinh lớp chúng ta sẽ có người đến kiểm tra phòng lúc ba giờ chiều, giấu những thứ hàng cấm nhìn thấy được cho tôi, cuối tháng tôi sẽ mang chúng về nhà. “
"Được.” Tề Thành cúp máy.
Sau khi nói chuyện với Hạ Lập, Hạ Lập gật đầu, bí mật đến từng phòng ngủ để thông báo với tư cách là một gián điệp. Tề Thành cầm chiếc ô nhỏ trêи bàn liếc nhẹ Hàn An.
Bao bì đóng gói có màu xanh lam đậm, khiến chúng trắng như ngọc bích.
Hàn An, "Kỳ thực tớ chỉ muốn các cậu nhìn thấy việc đời."
" Việc từng trải này là cái gì?" Tề Thành cười đem đồ trong tay, "Trả lại đồ vật cho nguyên chủ. Giữ cho tốt đừng để người tìm được. Trãi qua việc đời đi thôi ”
Buổi tối học bài, Tề Thành đúng giờ mang tài liệu đến phòng do thầy Dương sắp xếp, khi mở cửa bước vào, Trì Nghiên đã ngồi sẵn trong đó làm bài tập.
“Chào buổi tối,” Tề Thành chào hắn ta, “Học bá, một tuần tới xin chỉ giáo thêm.”
Trì Nghiên khẽ gật đầu, “Chào buổi tối.”
Đôi mắt hắn ta vuốt ve trêи tay của Tề Thành, giọng nói như bạc hà vừa lạnh nhạt vừa rõ ràng, “Cậu không mang theo giấy kiểm tra.”
“Không có gì để xem,” Tề Thành ngồi đối diện nói thật, “Cậu cần mang theo sao?”
Trì Nghiên đột ngột đứng dậy dời ghế. Bên cạnh Tề Thành ngồi xuống cùng hắn ta, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, thấy Tề Thành đang nhìn mình, hắn ta không chút dao động giải thích, “Ngồi ở chỗ này bàn bạc dễ hơn.”
Tề Thành nói. “Được rồi.”
Trì Nghiên mím môi, trải giấy kiểm tra ra trước mặt hai người, “Tớ có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”
Tề Thành rời lưng ghế, tiến đến bàn học, “Câu hỏi nào?
Trì Nghiên chỉ vào một câu hỏi đã bị trừ điểm, Tề Thành nhìn xuống câu hỏi và sắp xếp suy nghĩ của mình.
Nếu nói Trì Nghiên dạy cho Tề Thành học bù, nhưng mọi người đều biết đây chỉ có thể được coi là hỗ trợ lẫn nhau.
Tiết đầu tiên của buổi tối tự học, thứ hạng của kỳ thi này sẽ có sau tiết học, nếu không có chuyện gì xảy ra, Trì Nghiên vẫn là người đứng đầu.
"Lần này nghiêm túc sao? Những môn khác cũng vậy." Trì Nghiên đột nhiên nói.
Tề Thành cầm bút lên, kéo nắp ra, cười nói: “Nghiêm túc, là người nghiêm túc nhất trường trung học.”
Trì Nghiên đẩy kính, nhìn anh từng bước giải quyết vấn đề, rồi đột nhiên nói: " Người cậu thơm lắm.”
Ngay khi ngòi bút của Tề Thành dừng lại, anh bật cười nghĩ đến bộ dạng đau khổ của Kỳ Chung, “Mùi nước giặt?”
Trì Nghiên gật đầu, “Mùi rất thơm.”
“Tôi cũng nghĩ nó rất thơm.” Miệng Tề Thành cong lên. “Nào học bá, để tôi nói cho cậu biết câu hỏi này có vấn đề gì.”
Thực tế, Trì Nghiên đã biết vấn đề ở đâu khi hỏi câu này, bởi vì logic của hắn đã sai, nên hắn đã chui vào vỏ của mình, rồi bước ra khi biết đề này không khó.
Kỳ thực Tề Thành không thích hợp giảng bài cho người khác, trong mắt anh những câu hỏi này rất đơn giản, anh cảm thấy người khác cũng dễ dàng làm được. Có thể lưu lại bước ở giữa vừa giải, cũng không nói cho người khác biết tại sao phải tuân theo logic này. Điểm quan trọng là một lần giảng, liền tính nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nếu anh nói chuyện với người khác như thế này, anh sẽ làm họ chết lặng, nhưng bên kia Trì Nghiên là một người thông minh, anh nói những gì Trì Nghiên cũng nghe dễ dàng, một người có thể dạy người kia liền thích học.
Sau khi xác nhận rằng Trì Nghiên đã hiểu câu hỏi này, Tề Thành cảm thấy mình có chút tài năng trong việc giảng bài.
Sau khi lớp học kết thúc, bảng xếp hạng lớp sẽ được công bố. Một giáo viên đến và đưa cho phiếu điểm, vị trí đầu tiên đúng là Trì Nghiên, nhưng điều gây sốc là Tề Thành đã nhảy từ vị trí hơn 20 lên vị trí thứ 11 nhảy lên phía trước đoạn lớn.
Nói một cách chính xác, kết quả của Tề Thành với vị trí thứ mười giống nhau, ngoại trừ lần trước vị trí thứ mười được xếp trước Tề Thành, vì vậy lần này, Tề Thành chỉ có thể xếp thứ mười một sau cậu ta.
Trì Nghiên đọc bảng điểm và nói: “Tiếng Anh và Ngữ Văn kéo điểm của cậu xuống."
Câu hỏi bổ sung của môn toán là 200 điểm, Ngữ Văn là 160 và tiếng Anh là 120.
Ba môn của Tề Thành đều trêи 100 điểm, nhưng so với 191 điểm ngoạn mục của môn toán thì hai môn còn lại thật sự là không đủ.
Tổng điểm tiếng Anh 109, Ngữ Văn 101, ba môn cộng thêm một môn tự do chỉ hơn 400, tổng điểm của Trì Nghiên là 443, hơn anh 40 điểm.
Tề Thành không có gì để nói, nhưng anh tin tưởng mình có thể ở trong top 10, tuy rằng điểm của anh cùng hạng mười bằng nhau.
“Hai môn này,” anh cau mày, “Tôi không quan tâm đến tiếng Anh, nhưng Ngữ văn có một số vấn đề khiến tôi đau đầu.”
Trì Nghiên nhìn anh và nghĩ về nó. “Cách giải đề của Ngữ Văn cũng giống như toán học. Giải đề theo logic và quy luật tồn tại, sau này tớ sẽ dạy cậu Ngữ Văn, còn cậu sẽ dạy tớ... "
Ánh mắt chợt lóe, hắn nhìn chăm chú vào phiếu điểm, giọng nói càng ngày càng nhẹ," Làm sao cự tuyệt, lời theo đuổi người khác? "
Tề Thành khịt mũi, “Yêu cầu của cậu không đúng với tư cách của một học bá.”
Trì Nghiên ho khan, đẩy mắt “Tớ chỉ muốn tìm hiểu thêm những kiến
thức khác, tiện thể từ chối những bức thư tình trong ngăn kéo. "
" Được rồi, "Tề Thành cười," Thỏa thuận vậy đi. "