Từ nhà thôn trưởng về, Ngải Thanh và Trần Lương liền trực tiếp về nhà, Trần Lương nói là gia súc ở hậu viện sau bếp còn chưa cho ăn, phải về chuẩn bị.

Trong nhà bếp.

Trần Lương đang mượn nhiệt liệng thừa lúc nấu cơm buổi trưa xào một chảo lớn đồ ăn, thêm chút cuống rau, lá rau và cám bã, trấu cám đã chắt nước còn lại, nhìn đồ ăn xào không sai biệt lắm, liền cầm gáo hồ lô xúc đồ ăn vào trong thùng gỗ chuyên dụng.

Xách thùng gỗ lên mở cửa sau nhà bếp, Trần Lương đi ra, Ngải Thanh hiếu kỳ cũng theo ra. Lúc ở hiện đại, cô nhi viện tuy trồng ít rau, nhưng lại khẳng định không có nuôi gà vịt heo, đến Tô gia, vú nương một nữ nhân mang theo hai đứa trẻ đã đủ mệt, ngày thường cũng chỉ trồng ít rau, nuôi hai ba con gà, nhưng nuôi heo bò dê lại là không có tinh lực, cho nên, Ngải Thanh bắt đầu từ khi vào cửa liền cũng chỉ nhìn Trần Lương bận việc, mình ở bên cạnh xem học tập, nghĩ lần sau liền có thể giúp đỡ.

Hậu viện nhà Trần Lương rất lớn, trong viện dựng mấy chuồng cỏ đơn giản, đều là dùng để nuôi gia súc. Heo không nhiều, chỉ hai con, một đực một cái, đều ở cùng chuồng, Trần Lương qua đổ nửa thùng đồ ăn vào trong máng heo bằng gỗ tròn thô chắc, cầm một cây gậy gỗ bên máng lên trộn đều đồ ăn, hai con heo tựa hồ ngửi được mùi thơm, liền đi tới hướng máng heo, ủi ủi mũi ngửi mùi liền đi thẳng đến ăn, Ngải Thanh nhìn rất tỉ mỉ, muốn nhớ kỹ.

Tiếp theo, Trần Lương xách nửa thùng đồ ăn còn lại lên đi tới ổ gà, gà đại khái có bốn năm con, hai trống ba mái, dùng gáo hồ lô xúc ba muôi  bỏ vào máng gà, lại rải lên ít trấu cám chưa nấu là được.

Niên đại này, đối với người nông thôn mà nói gia súc có giá trị nhất chính là trâu cày, này là bảo bối của người cả nhà. Nhà Trần Lương cũng chỉ có một con trâu, nửa thùng đồ ăn còn lại sau khi đổ vào máng trâu, Trần Lương ở trong chuồng cỏ bên cạnh lại lấy ít cỏ khô bỏ vào trong máng, lúc này mới yên tâm rời khỏi.

Ngải Thanh hỏi qua Trần Lương, hậu viện rộng lớn như vậy, vì sao chỉ nuôi ít gia súc như vậy. Trần Lương cười nói, "Ta chỉ có hai tay."

"Vậy hiện tại không phải còn có ta sao, sau này ta đến giúp đỡ, nhà chúng ta liền có bốn tay, chúng ta phải tận dụng mọi thứ ở hậu viện." Ngải Thanh vô thức buột miệng nói ra, cảm thấy đã đến nhà này, mình không thể làm người nhàn rỗi, nhất định phải cùng phấn đấu với Trần Lương.

Trần Lương không trả lời Ngải Thanh, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại mặc nhận đề nghị của Ngải Thanh.

Sau bữa tối, Trần Lương nấu nước nóng cho hai người tắm rửa, Ngải Thanh tất nhiên là vui vẻ, mặc áo trong liền vào phòng.

Ngồi trong thùng tắm, Ngải Thanh tỉ mỉ lau cơ thể, hôm nay vừa dạo thôn, sau bữa tối vừa giúp Trần Lương cùng cho gia súc ăn, Ngải Thanh cũng thật sự có chút mệt, liền ngâm lâu chút muốn dùng nhiệt độ của nước nóng rút đi chút mệt mỏi, haizz, cơ thể dễ mệt này đều là vú nương chiều ra, nghĩ lúc trước ở hiện đại, chút việc này đối với Ngải Thanh mà nói tuyệt không phải việc khó gì.

"Cốc cốc", ngoài phòng truyền tới hai tiếng gõ cửa.

"Thanh nhi, còn cần thêm chút nước nóng không?" Là tiếng của Trần Lương.

A, mình hình như đã ngâm hơi lâu, nhiệt độ nước này cũng giảm hơn nửa, "Ừm, làm phiền." Bị vú nương gọi quen "Thanh nhi", Ngải Thanh đối với xưng hô này sớm đã miễn dịch, hiện tại chỉ là đổi người gọi thôi, nhưng luôn cảm thấy vẫn có chút khác.

"Két" một tiếng dài đẩy cửa ra, Trần Lương xách hai thùng nước vào, sau khi đóng cửa lại lần nữa, đi đến trước bình phong liền đứng lại, "Ta xách nước vào rồi, là muốn đổ vào bây giờ sao?"

"Ừm, cảm ơn." Ngải Thanh không ý thức được có bất cứ gì không ổn, chỉ là ngâm người vào trong thùng, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

Trần Lương không biết vì sao có chút khẩn trương, vội vàng xách nước vào sau bình phong, một hơi đổ nửa thùng nước nóng vào trong thùng gỗ, mắt cũng không dám nhìn loạn.

"A, thật nóng." Nhiệt độ nước đột nhiên tăng lên khiến Ngải Thanh trở tay không kịp, vội vàng đứng lên.

Nghe thấy tiếng kinh hô của Ngải Thanh, Trần Lương lúc này mới ý thức được sự thô lỗ của mình, vội vàng xách nửa thùng nước lạnh kia đổ vào, lại không tránh khỏi nhìn thấy Ngải Thanh trần thân trên.

Hai vai mượt mà, làn da trắng sáng mịn màng làm nổi bật hai điểm mai đỏ trước ngực, từng giọt nước từ cổ chậm rãi trượt xuống, xuyên qua mai đỏ trượt qua thắt lưng thon mảnh rơi vào trong nước. Trần Lương hai mắt chớp cũng không chớp, không muốn bỏ lỡ cảnh đẹp trước mắt.

Có lẽ là ánh mắt của Trần Lương quá mức nóng bỏng, Ngải Thanh cũng ý thức được đối phương đang bất động nhìn mình chằm chằm, vội vàng cầm khăn trắng trên mặt nước lên che trước ngực, lại lần nữa ngồi về trong thùng, má đã lộ ra đỏ tươi không tự nhiên, "Ách, nhiệt độ nước được rồi." Ý trong lời, ngươi có thể ra ngoài rồi.

Trần Lương vội xoay người hung hăng cấu thịt ở đùi mình một cái, một là trừng phạt sự thất lễ vừa rồi của mình, hai cũng là muốn tỉnh táo đầu óc nghĩ lung tung của mình, xách hai thùng nước lên liền chạy ra ngoài.

Ngải Thanh sau khi tắm xong mặc đồ, Trần Lương vào lấy thùng gỗ đổ nước, thấy Ngải Thanh cầm khăn khô đang không chút khách khí lau tóc ướt của mình, nhíu mày, đi qua đón lấy tay của Ngải Thanh, chính mình cầm khăn ôn nhu lau tóc mềm của Ngải Thanh từ trên xuống dưới. Tóc Ngải Thanh rất dài lại rất mềm rất mượt, Trần Lương lau rất thuận tay.

Ngải Thanh thì có chút lúng túng, trong lòng luôn cảm thấy bình bịch đập không ngừng, nhìn Trần Lương đang ôn nhu lau tóc cho mình trong gương đồng, y đột nhiên có loại ảo giác, mình và hắn chính là một đôi phu thê chân chính, a, không, là hai phu phu, a, cũng không đúng, a, mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy, vội vàng lắc đầu, muốn đuổi mấy thứ kỳ quái này ra khỏi đầu.

"Sao vậy, làm đau ngươi hả?" Ngải Thanh đột nhiên lắc đầu, làm Trần Lương tưởng mình thô lỗ làm đau Ngải Thanh, "Ta sẽ cẩn thận chút, tuyệt sẽ không làm đau ngươi nữa."

"Không, không đau, lực vừa rồi rất thoải mái." Ngải Thanh vội vàng giải thích, Trần Lương lau tốt hơn mình nhiều, một chút cũng không đau.

"Ừ, vậy thì tốt." Thấy Ngải Thanh không đau, Trần Lương liền tiếp tục việc lau tóc của mình.

Tóc rất nhanh đã khô, Trần Lương liền trả khăn cho Ngải Thanh, bản thân thì từ trong tủ gỗ của phòng lấy ra một bộ áo trong đi ra ngoài.

(haizz, ta đến báo ơn, sao cảm thấy mình trái lại như ân nhân, khắp nơi được người ta chiếu cố, không được, mình nhất định phải tốt với Trần Lương gấp bội nữa mới được, ừm, ngày mai làm món ngon gì đây?) Tự giác nằm bên phần giường sát tường, Ngải Thanh nhíu mày nghĩ làm sao mới có thể tốt với Trần Lương hơn, cả Trần Lương lúc nào đi vào cũng không để ý.

Trên vị trí trống bên cạnh đột nhiên nằm xuống một người, Ngải Thanh mới phản ứng lại, thấy là Trần Lương, mới không hô lớn ra tiếng, còn lùi ra sau lùi cho Trần Lương khoảng trống nhiều hơn.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lúc đi vào phát hiện Ngải Thanh nhíu mày chu miệng, Trần Lương liền biết y nhất định là lại đang nghĩ ngợi, tuy ở chung chưa lâu, nhưng Trần Lương cảm thấy mình chính là biết Ngải Thanh đang nghĩ sự tình.

"Không, không gì." Hai người cứ vậy song song ngủ cùng nhau, Ngải Thanh đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

"Ngủ sớm chút đi, ngày mai phải dậy sớm." Trần Lương vừa nói vừa kéo chăn cuối giường lên đắp cho hai người.

"Có việc sao?" Dém chăn, Ngải Thanh xoay đầu hỏi Trần Lương.

"Ngày mai là ngày thứ ba thành hôn, ta phải cùng ngươi lại mặt."

"Lại mặt?" Ngải Thanh không hiểu lắm.

"Ừ, thành hôn ba ngày, tân nương là phải cùng tân lang về nhà mẹ gặp nhạc phụ nhạc mẫu." Trần Lương nhẫn nại giải thích cho Ngải Thanh, "Đây là hôn tục của nơi này."

Thì ra, lại mặt chính là ý muốn về nhà, không biết vì sao, trong lòng Ngải Thanh đột nhiên cảm thấy rất mâu thuẫn, một mặt y muốn về báo bình an với vú nương và Anh nhi, mặt khác y lại lo lắng mình lần này về cũng không thể trở lại nữa, y hình như không muốn rời khỏi nơi này, nhưng nếu, nếu Trần Lương gặp được Anh nhi, có phải sẽ muốn đổi lại Anh nhi không, nhưng Anh nhi vốn chính là tân nương chính quy a, trong lòng Ngải Thanh càng nghĩ càng rối rắm.

"Sao vậy?" Nhận ra thần sắc đột nhiên cứng ngắc của Ngải Thanh, Trần Lương lo lắng mở miệng hỏi.

"Không, không gì." Ngải Thanh không muốn bị Trần Lương nhìn thấu ý nghĩ tồi tệ của mình, vội vàng nằm yên nhắm mắt, "Ta muốn ngủ."

Trần Lương tuy có chút kỳ quái biến hóa của Ngải Thanh, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng y, sự tin tưởng vẫn cần chút thời gian.

Trăng ngoài cửa sổ càng lên càng cao.

Nghe thấy tiếng hô hấp mềm nhẹ bền bỉ bên tai, Trần Lương biết Ngải Thanh đã ngủ, xoay người định dém chăn lại giúp cậu, ánh vào trước mắt lại là mặt nhỏ trắng nõn mềm mại và miệng nhỏ hồng.

Ánh trăng trắng bạc ngoài cửa sổ càn rỡ chiếu vào trong phòng, chiếu phòng sáng tỏ, cũng hết sức mê người.

Dường như bị mê hoặc bởi ánh trăng, Trần Lương từ từ đến gần mặt nhỏ của Ngải Thanh, dán môi mình trên miệng nhỏ của người ta, mềm nhẹ dài lâu........