Buổi chiều, Sở Ninh ngủ từ trưa giờ mới tỉnh dậy, tôi đang định hỏi rõ ngọn ngành.

“Ôn thần! Sao cô còn chưa đi?”

Kim mao sư vương bỗng vọt vào phòng bệnh, chỉ vào mặt tôi hét lên, như thể vừa gặp đại địch ấy.

Một con quạ đen nhẹ nhàng bay qua đầu tôi, tụt hứng, tôi quay sang nhìn Sở Ninh, giả vờ cười: “Chồng ơi, có thể giải thích một chút không?”

Sở Ninh cười khổ: “Hai người trời sinh nghịch hướng, thế được chưa?”

Tạm thời tôi có thể chấp nhận, vì quả thật vừa nhìn kim mao sư vương tôi liên thấy khó chịu, đặc biệt muốn tiến lên xông phi cho hắn ta hai phát.

“Sở! Cậu không muốn sống nữa phải không? Sao còn cho ôn thần đến gần thế này? Cô, cầu thang ở kia, mau cút đi… á…ưm…” Kim mao sư vương bị người đàn ông tóc đỏ phía sau bịt miệng. Chỉ có thể khoa chân múa tay giãy giãy. Trong lòng tôi phút chốc vui sướng ngập tràn.

Người kia vừa giữ kim mao sư vương, vừa nhìn tôi, mỉm cười tỏ vẻ xấu hổ: “Sở Nhi, xin chào, đã lâu không gặp. Bayer không có ác ý đâu.”

Tôi kinh ngạc nháy nháy mắt, sau đó lại quay lại nhìn Sở Ninh: “Ô, em không biết hóa ra ‘Sở Nhi’ quen lắm người thế đấy.”

Sở Ninh cười khổ, chỉ tay vào mặt kim mao sư vương: “Bayer, đừng như vậy.”

Ba người chúng tôi im lặng tìm chỗ ngồi xung quanh Sở Ninh, mở to đôi mắt, chăm chú ngắm anh, chờ đợi…

“Cậu ta là Fo Leike, tóc vàng là Bayer, họ là bạn thân và đồng nghiệp của anh, cũng là người phụ trách Sở Thị ở Mỹ.” Sở Ninh từ tốn giới thiệu.

Tôi gật đầu với hai người đó: “Chào hai anh. Tôi là Hàn Sở Ngưng, xin lỗi, tôi không nhớ rõ các anh là ai, nhưng hình như mọi người đều biết tôi thì phải.” Tôi nhận ra Fo Leike luôn tủm tỉm cười, có lẽ là người không tệ lắm, ít ra trông còn có vẻ văn minh lịch sự.

Quả nhiên Fo Leike hơi giật mình, biết ý cười lại với tôi. Còn cái tên kim mao sư vương kia thì hừ mũi, chả thèm nói gì.

“Bayer, Sở Nhi đã là vợ tôi rồi.” Sở Ninh vô cùng bình tĩnh nắm tay tôi.

Hai người ngoại quốc kia vẫn có phản ứng trái ngược nhau, Fo Leike kéo tay tôi, vừa rung vừa lắc vừa nói chúc mừng chúc mừng, cười đến trăm hoa đua nở: “Ôi tốt quá, hai người cuối cùng cũng đến với nhau rồi. Chúc hai người hạnh phúc.”

Kim mao sư vương phẫn nộ đập bàn, đứng phắt dậy, rít gào: “Con mẹ nó, Sở Ninh, cậu chán sống rồi chắc?”

Oa… chơi nhau à! Hắn ta nghĩ tôi là ôn thần thật à? Nhãn giới của tôi được mở rộng nhiều quá mà, quên xừ mất phải tức giận, ngược lại nảy sinh ra sự tò mò, nhìn kim mao sư vương: “Xin hỏi, kim mao… À nhầm, anh Bayer này, tôi đã làm gì đắc tội với anh chăng?”

Kim mao sư vương hừ một tiếng, rồi nghiêng đầu lầm bầm gì đó với Fo Leike.

“Quả nhiên là Bái Nhĩ, dáng vẻ cũng Bái Nhĩ, hành vi cũng Bái Nhĩ, đầu óc cũng chỉ đến mức Bái Nhĩ mà thôi.” (Bái Nhĩ là tên phiên âm tiếng Trung của Bayer.)

Tôi cũng nhỏ giọng nhẩm nhẩm trong miệng, không ngờ kim mao sư vương tai còn thính hơn cẩu, trừng mắt lên: “Cô dám mắng tôi là gấu à?”

Bị phát hiện, tôi lè lưỡi, so vai với Sở Ninh: “Em có nói gì đâu.”

Sở Ninh biết thừa, liếc tôi: “Sở Nhi, em đi ra hỏi bác sĩ hộ anh, bao giờ có thể xuất viện?” Anh thò tay vỗ mông tôi, ý bảo tôi nhanh rời đi một chút.

Tôi còn chưa kịp đáp lại, kim mao sư vương lại bật lên: “Sở! Cậu điên à? Người như cái xác ướp, còn muốn xuất viện?”

Fo Leike nhã nhặn như vậy mà cũng lộ ra biểu hiện không đồng tình.

Tôi nhún vai nhìn Sở Ninh.

Sở Ninh lắc đầu, cố chấp trả lời: “Tôi không thích mùi ở bệnh viện chút nào, phải nhanh xuất viện thôi.”

Tôi nghĩ chẳng sao cả, dù sao ngay đến bác sĩ riêng của anh cũng đã mời đến Mỹ rồi, vì thế liền gật đầu: “Ok, nếu bác sĩ đồng ý, trong nhà đã có em và chị Phân, còn có bác sĩ ở đó nữa.”

Nhưng tất nhiên là có người không vừa lòng.

“Sở! Cậu nhất định phải cùng ôn thần ở chung một chỗ? Tôi không đồng ý! Chẳng nhẽ cậu quên rồi? Nếu không phải là mẹ cô ta, cậu sẽ không từ trên gác…”

“Bayer!”

Sở Ninh hắn giọng khiến tất cả chúng tôi đều sửng sốt. Lần đầu tiên tôi nghe thấy Sở Ninh gắt lên như vậy.

Kim mao sư vương tuy rằng im lặng, nhưng gương mặt luôn bày vẻ bất mãn. Fo Leike tuy không nói gì, nhưng biểu cảm của anh ta cũng là không đồng tình.

Mẹ của tôi?… Vừa mới xuất hiện từ miệng kim mao sư vương.

“Sở Nhi…” Sở Ninh ho nhẹ, chống người ngồi dậy, vỗ vỗ tay của tôi: “Sở Nhi, mau hộ anh hỏi bác sĩ thời gian xuất viện.”

Tôi nhìn trái nhìn phải, cố tránh đi ánh mắt của Fo Leike. Tôi đứng dậy, dém chăn cho Sở Ninh, sau đó nói: “Em đi hỏi bác sĩ cho anh, nhưng Sở Ninh, hãy cho em một lời giải thích.”