Đừng hỏi Tiêu Linh chui vào kiểu gì, đối với một người từ nhỏ đã nung nấu khát vọng thám hiểm bách mộ, cũng tưởng tượng tương lai một ngày nào đó có thể gặp được người đã từng đi trộm mộ, nếu như không lẻn được một sơn động nhân tạo thì anh đúng là đồ bỏ đi.

Anh đã đợi Chu Hoàn ba tiếng. Anh cũng không xác định được người đầu tiên vào động sẽ là ai, nhưng anh chắc chắn Chu Hoàn sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Trong mấy tiếng đồng hồ chuyển đồ đi, Tiêu Linh đều đang giãy dụa giày vò, lần đầu tiên anh sinh ra sự hoài nghi với bút pháp của mình – chiêu bán chạy ích rắm gì? Quan trọng nhất là có thể đả động người anh muốn đả động hay không kìa!

Anh hận không thể trực tiếp hoá thành một dòng niệm lực bám vào trên giấy gói, như vậy là có thể thấy phản ứng của Chu Hoàn trước tiên, đương nhiên cũng mới trực tiếp hù chết cậu được.

Bởi vì anh đã nghĩ tới nếu tới thẳng nhà đối phương, khéo không lại bị sập cửa vào mặt cho nên lúc này mới mò mẫm trốn trong Hắc ám chi lữ.

Mặt khác, anh thấy Hắc ám chi lữ đúng là cõi đất lành của anh, làm chuyện gì hầu như cũng thành công cả.

“Chu Hoàn…”

Nhìn thấy chính chủ, dùng câu thành ngữ ‘cận hương tình khiếp’ (xa quê lâu ngày khi trở về lòng thấy nôn nao) cũng không thấy quá đáng, ngôn từ khẩn thiết đã chuẩn bị trước cũng không biết đã bay đi đâu mất.

“Anh tới…” Đứng nghiêm, Tiêu Linh nhìn chằm chằm xuống đầu ngón chân anh, lắp ba lắp bắp nói: “Cái kia, em đã đọc chưa? Anh, anh thực sự… anh sai rồi, em tha thứ cho anh… được không…”

Một cơn gió nhỏ thổi qua, Chu Hoàn đã nhẹ nhàng đi xa. Ngay cả một cái lườm cũng không thèm ném cho anh.

“A, Chu Hoàn!” Tiêu Linh bước theo đuôi, “Em, em hãy nghe anh nói… Anh…” Đang muốn kéo tay áo cậu như ngày thường hay làm nhưng cậu đã quay nửa người lại trừng, ngón tay vừa vươn ra lập tức rụt lui lại.

Tiêu Linh cắn môi, mắt mở trừng trừng nhìn Chu Hoàn đi xa dần.

Đừng trách anh không tiếp tục đuổi theo, bởi trong cái liếc mắt toé lửa ấy, anh đã đọc ra ý của Chu Hoàn – anh cho là tôi chưa nguội lạnh chưa ngu si sao!

Trong động rát mát mẻ…

… … … … … … ….

“Sướng quá ” Buổi trưa, Tiểu Ngũ đi ra từ trong động, tụt mặt nạ bảo hộ màu đen xuống, quệt bớt mồ hôi trên đầu, hổn hển nói: “Anh thấy hôm nay không mệt như hôm qua!”

“Em cũng nghĩ thế!” Tiểu Lệ bắt chân lên sô pha, ngậm kem vị cam: “Em còn chưa hù ai mà đã nghe bên kia kêu loạn cả lên ” chậc chậc lắc đầu, “Thanh niên bây giờ a tố chất tâm lý thiếu thốn quá đi!”

“Ít miệng thôi, ăn cơm trước!” Lão La ôm một chồng hộp cơm đi vào.

Tiểu Lệ nhanh chóng nhảy xuống sô pha, hoan hô nói: “Lạt tử kê đinh(1) là của em!”

(1) một món cay Tứ Xuyên, có thể gọi là món gà cay.

“Đừng cướp, anh mua hai phần, đủ ăn mà!”

“Tiểu Hoàn sao em không ăn?” Lão La vỗ vỗ Chu Hoàn.

“Hử, à?” Chu Hoàn ngẩng đầu, cứng ngắc rút đôi đũa ra khỏi vỏ bao, ánh mắt mang theo chút mê mang: “Mọi người nói… cảm thấy hôm nay không mệt lắm?”

“Ừ, … ít nhất… Không mệt bằng hôm qua.” Tiểu Ngũ đáp, “Hôm qua còn phải đề nghị với em, nói tuần hoàng kim có cần thuê thêm người không, hôm nay xem ra, hoàn toàn không cần thiết rồi!”

“Đúng vậy đúng vậy, tuy du khách nhiều như ngày hôm qua, thậm chí còn nhiều hơn cơ, song hôm nay đối phó không luống cuống như vậy nữa…”

Nghe đến đó, Chu Hoàn vô thức nhìn về phía tường phòng giám sát điều khiển.

Chín chiếc màn hình nhỏ chiếm một mặt tường, trong đó tám chiếc camera đều lắp đặt ở trong động phản ánh tình huống trong động như thật.

Ngay lúc Chu Hoàn vô thức thoáng nhìn qua, trên góc trái một chiếc màn hình nhỏ nhanh chóng hiện lên một bóng người.

Qủa nhiên!

– anh ta còn ở trong động?!

…. …. …. …. … …. …..

Cơm nước xong xuôi, bên ngoài lại đã có dãy hàng dài, Chu Hoàn vỗ áo nói: “Lần này để tôi đi, mọi người cứ nghỉ tất.”

Tên khốn đó – coi đây là vườn hoa sau nhà anh ta ư?! Phải mua vé có biết không hả!?

Sửa sang quần áo và mặt nạ bảo hộ, Chu Hoàn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rảo bước nhanh về phía lối vào động.

“A Chu Hoàn, anh biết ngay là em không yên lòng về anh mà ” Mới vừa bước vào đoạn đường bên trong, một vật thể nóng hổi đã kêu to rồi bổ nhào về phía cậu.

Chu Hoàn lắc mình né, quát khẽ: “Anh ở đây làm gì?!”

“Chờ em mà.” Tiêu Linh nói kiểu vô tội, nếu lúc này có tia sáng, ánh mắt anh tuyệt đối mang vẻ hồn nhiên ngây thơ, “Buổi sáng anh thể hiện tốt không? Giúp mọi người hù không ít người nhé ”

Chu Hoàn hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới anh, đi về phía lối mà du khách tiến vào.

“Anh đã xem hộ em rồi, đoàn khách này có hai cô gái, dễ đối phó thôi,” Tiêu Linh đuổi theo sau vẫy đuôi nịnh bợ, “Nhưng điều phải cẩn thận là, trong đó có một người đi dép xăng đan cao gót đó, người này giao cho anh là được ”

Chu Hoàn dừng bước chân, hơi nghiêng đầu.

Tiêu Linh lập tức ngậm miệng.

Nửa ngày tiếp theo, chỉ cần Chu Hoàn xuất hiện thì Tiêu Linh tất nhiên sẽ cắm đầu cắm cổ chạy theo, giống như gà mẹ suốt ngày ở bên bày mưu tính kế nếu Chu Hoàn không xuất hiện, bọn Tiểu Lệ phục vụ từng đoàn khách đi ra rồi thì chắc chắn sẽ vui tươi hớn hở nói hôm nay làm việc thoải mái quá…

Hừ, tưởng diễn xiếc này thì tôi sẽ tha thứ cho anh ư? Nực cười!

Ánh dương quang dần dần nhạt đi, Lão La lại mua cơm tối về – trong tuần nghỉ 11 ngày này, chẳng những không có chuyện luân phiên, tất cả mọi người còn phải ở lại đến 10h khi đóng cửa mới thôi.

Bữa cơm tối ăn no nê, Chu Hoàn nhìn món bao tử heo xào cà chua thơm ngào ngạt kia đã nghĩ tới người vẫn còn trong động.

Anh ta đã lẩn trong đó cả ngày trời, cũng không biết đã ăn cơm chưa.

Ầy, đừng nghĩ đừng nghĩ nữa, cũng không phải trẻ con, đói bụng còn không biết đi tìm cái ăn sao?

Chu Hoàn mở phần cơm của mình.

Thế những mỗi lần mình đi vào thì tên kia đều còn đó, trông thì hình như chưa đi ra ngoài lần nào cả…

Cả ngày rồi mà.

Chu Hoàn bỗng nhiên đứng lên.

“Ấy, đầu nhi anh đi đâu vậy?” Tiểu Ngũ hỏi.

“À, tôi… vào trong động nhìn cái.” Chu Hoàn mở cửa ngầm đi vào động, không quên căn dặn bọn họ: “Ba người ăn uống ngon nhé.”

Bóng dáng Chu Hoàn nhanh chóng biến mất ở lối vào, Tiểu Ngũ gãi đầu khó hiểu: “Nhưng mà vì sao phải cầm hộp cơm vào trong chứ?”

“Chắc bởi cống hiến hết mình cho sự nghiệp đi…” Lão La rầu rĩ nói.

Tiểu Lệ cười nói: “Vào nhà ma ăn, đây không gọi là cống hiến, có mà tẩu hoả nhập ma ấy? Tiểu Ngũ, nào, ăn miếng thịt gà này đi!”

Lòng nhân từ của Chu Hoàn chỉ duy trì vài giây đã không còn.

Bởi vì cậu vừa mới vào động đã ngửi thấy một mùi bánh rán vị trái cây xông vào mũi.

Mịa nó, rốt cục cho bao nhiêu hành chứ – đúng là chẳng đáng đồng tình!

Chu Hoàn cuối cùng hiểu rõ, tên vô lương tâm kia vốn chẳng cần cậu lo.

– đồng tình với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Lẩm nhẩm câu ấy đủ ba lần, Chu Hoàn ôm hộp cơm quay người đi về đường cũ.

Thấy Chu Hoàn nguyên dạng trở về, Tiểu Lệ buồn bực nói: “Ơ? Đầu nhi, anh rốt cục đi vào làm gì đó…?”

“Mộng du ấy mà!” Chu Hoàn hầm hừ ngồi xuống, hậm hực ăn một đũa cơm kèm một đũa thức ăn.

Mãi đến lúc đóng cửa, Chu Hoàn cũng không vào động lần nào nữa.

Về đến nhà bật máy vi tính, một trang web đang phát lại video Tiêu to gan làm khách mời một chương trình nào đó, lượt xem đã đạt hơn vạn.

Chu Hoàn suy nghĩ đôi chút rồi vẫn mở ra xem.

Vừa nhìn mới hiểu ra, đây không phải phỏng vấn Tiêu to gan, cả gian sảnh có 4 con người đang đối thoại với nhau.