Ninh Dư sau khi giải quyết cho người đàn ông bị trật chân kia xong thì tiếp tục leo núi.

Nhưng tâm trạng không còn thoải mái nữa.

Thực sự thì anh ta khá giống Chu Tử Hiên, từ ngoại hình tới giọng nói.

Nhưng, cái câu “Tôi không quen cô ấy”...Ninh Dư ngẫm nghĩ, nếu như mình và anh thực sự gặp lại nhau, không biết anh có lạnh lùng như vậy không ? Có lẽ là có, vì cô đã tổn thương anh như vậy mà...

Cứ tưởng hôm nay sẽ là một ngày xả stress, một ngày không nhớ đến Chu Tử Hiên, nhưng sáng sớm ra lại gặp chuyện như vậy.

Ninh Dư thở dài.

Đến chùa, cô thắp nhang, cầu cho sức khỏe của mẹ có thể tốt lên, lạy vài cái rồi cấm vào lư hương.

Sau khi xong hết việc, cô từ từ đi xuống núi thì Lâm Nguyệt Y gọi cho cô.

“Alo”

“Ninh Ninh à, tớ vừa hóng được một tin tức cực hot nha.

Công ty của chúng ta sắp đón thái tử gia từ nước ngoài về làm tổng giám đốc đó.

Nghe nói anh ấy rất là đẹp trai luôn.”

Ninh Dư cười cười.

“Làm sao ? Tớ chỉ quan tâm sếp mới có bi3n thái hay không thôi.”

“Ninh Ninh à, cậu có biết là công ty của chúng ta ít trai đẹp lắm không ? Thêm một người thì tốt một người đó.

Chị em trong group đang náo loạn kia kìa.

Nhưng mà chỉ là tin đồn, chả có ai có ảnh của thái tử gia hết.

Tới tên còn không biết.”

“Cậu gấp tới nỗi phải gọi điện cho tớ luôn sao ?”

“Phải đó, tớ đang phấp khích muốn chết.

Mấy chị em cũng đang phấn khích, tin nhắn sáng giờ trong group muốn bùng nổ mà chẳng thấy cậu đâu hết.

Nên tớ phải đi kiếm cậu đây.”

“Tớ đến chùa, không có mạng nên chưa đọc tin nhắn.”

“Thế à ? Thế về đi nhé, tớ gọi để xem cậu đang ở đâu thôi.

Tớ đi hóng chuyện tiếp đây.”

“Được, tạm biệt.”

Ninh Dư cúp máy.

Thật ra cô chẳng quan tâm sếp mới là ai, có đẹp hay không.

Cô chỉ cầu mong mỗi ngày trôi qua bình yên, có thể lo được cho bản thân, lo được cho mẹ là vui rồi.

Về nhà tắm rửa một phen, Ninh Dư lại thay đồ ra đến bệnh viện thăm mẹ.

Vào phòng bệnh của mẹ, cô thấy mẹ đang thừ người ngồi trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ.

Chỉ sau vài năm, bà đã trở nên tiều tụy hẳn.

Nhìn bà không còn một chút sức sống nào, Ninh Dư vô cùng đau lòng.

Cô lại gần mẹ, ngồi xuống cạnh bà, giơ tay ôm lấy mẹ.

“Mẹ, con tới thăm mẹ đây.”

Lúc này, Lý Vi mới đưa đôi mắt đờ đẫn của mình nhìn sang con gái, bà giơ tay lên khẽ vuốt v e mặt con gái mình.

“Tiểu Dư ngoan.”

Ninh Dư cọ mặt mình vào lòng bàn tay của mẹ.

Cô thèm sự ấm áp của mẹ, trên đời này cô chỉ còn mẹ là người thân thôi.

“Mẹ ăn gì chưa ?”

Lý Vi mỉm cười nhìn con gái mình.

“Mẹ ăn rồi.”

Ninh Dư thở dài nhìn mẹ.

Cô lấy hộp trái cây mình gọt sẵn, mở hộp ra nhét vào tay mẹ.

“Thật không ? Con có gọt trái cây, mẹ ăn một ít đi.”

Lý Vi gật gật đầu, nhưng lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cũng không có ăn trái cây của Ninh Dư đưa sang.

Ninh Dư thấy mẹ như vậy, cô cũng không chịu nổi.

Thật ra bệnh của Lý Vi hoàn toàn là ở vấn đề tâm lý.

Tâm lý bà có vấn đề, khiến cho cơ thể cũng suy nhược theo.

Bà ăn uống cũng rất kém, thường nếu không có Ninh Dư ở bệnh viện giục bà ăn, bà chỉ ăn vài muỗng để duy trì sự sống thôi.

Dường như bà cũng không còn thiết tha ở lại trên thế gian này nữa, nếu không phải vì còn Ninh Dư, sợ bỏ cô lại một mình, có lẽ ngày đó bà cũng đã đi theo Ninh Quốc Tường rồi.

“Mẹ à, mẹ mau khỏe, về nhà với con được không ? Trong nhà không có ai, con thấy...lạnh lẽo lắm.”

Lý Vi nghe cô nói, trong lòng bà nhói đau.

Bà khẽ đưa tay nắm lấy tay con gái, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, giọng nói nghẹn ngào.

“Tiểu Dư, mẹ xin lỗi...Mẹ...mẹ rất nhớ ba con...Mẹ có lỗi với con...Mẹ không làm tròn bổn phận làm mẹ...”

Ninh Dư không kìm lòng được, cô ôm lấy mẹ.

“Không sao mà mẹ, không sao.

Con cũng rất nhớ ba.

Mẹ mau chóng khỏe lại, chúng ta cùng đi thăm ba có được không ?”

Lý Vi ở trong lòng con gái khóc nghẹn ngào, bà ôm lấy Ninh Dư, nhẹ gật đầu.

Bà có lỗi với con, là mẹ nhưng lúc mọi chuyện ập đến, bà lại yếu đuối gục ngã, để lại một mình cô gánh chịu mọi thứ.

Bà là một người mẹ vô dụng, vô trách nhiệm...Nhưng cho tới giờ, tinh thần của bà vẫn không vực dậy nổi.

Cú sốc Ninh Quốc Tường ra đi bỏ lại bà và con gái, tới giờ bà vẫn không tin nổi đó là sự thật..