Gả Cho Viên Lãng

Quyển 2 - Chương 3: Tuyết mùa đông ở Bắc Cương

Viết thư cho Viên Lãng, mỗi lần nằm sấp trên gối viết thư phảng phất như cảm thấy đang yêu đương.

Viên Lãng:

Nho ở Thổ Lỗ Phiên đã chín, không có hạt trắng, chỉ bằng đốt ngón tay vô cùng quý giá. Sữa ngựa rất ngọt, mang theo hương vị hào phóng của sa mạc đầy bão cát. Còn có một thứ mà em không biết tên, màu tím đen, nhìn có vẻ hơi to, không có gì đặc biệt, cắn vào một miếng, vỏ ngoài nứt ra, vị mật ong ngọt ngào tràn đầy trong miệng.

Dưa ngọt đã chín, được bán rộng rãi trên thị trường, bán rẻ như cho. Một quả dưa nặng hơn mười cân mà chỉ có một đồng. Em ôm vài quả về nhà để làm bữa khuya.

Quả cà chua trên đồng đã hái được, đỏ đến mức tươi đẹp mà mập mạp. Lúc nghỉ ngơi em sẽ xào cà chua trứng ăn, không cần gia vị gì khác, chỉ một chút muối sẽ có mùi vị thiên nhiên rất ngon.

Viên Lãng, sắp tới tết Trung thu, em mua một hộp chocolate, ăn hết thì tới Trung thu. Em gửi cho anh một hộp, anh cũng ăn mỗi ngày một viên. Em biết anh đang sống ở nơi xa xôi. Bội Bội.

...

Ở gần chi nhánh có một bưu điện. Trong thời đại internet này tôi vẫn tưởng tượng ra bộ dạng Viên Lãng mở bì thư, lẳng lặng đọc. Ánh trời chiếu qua cửa sổ, dịu dàng vuốt lên vai anh, tựa như hai bàn tay tôi, mịn màng mềm mại ôm anh vào lòng...

Một tháng sau, Viên Lãng gọi điện tới, cười đến mức thở không ra hơi: "Vợ ơi, bức thư em viết cho anh đã thành quyển sách chuẩn mực trong đội rồi đấy. Mọi người nhất trí quyết định sau này tìm bạn gái thì phải để cho người đó viết thư, viết không được tới mức đó thì sẽ không cân nhắc."

Mặt tôi thoáng đỏ lên: "Anh cho bọn họ đọc thư của em à?"

"Thư tới đại đội A đều qua kiểm tra. Một lần anh nhận được vài phong, tới đúng lúc như báo hàng ngày vậy. Anh cũng rất mất mặt. Đám người này nói chữ em đẹp hơn anh."

Tôi hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, may mà tôi không viết gì quá về chuyện riêng giữa vợ chồng, nếu không thì mất mặt hơn nữa.

"Vậy sau này em phải làm sao bây giờ? Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, không viết thư em sẽ chết ngạt mất."

"Không sao. Muốn viết thì cứ viết."

"Nhưng không được để cho người khác đọc."

"Vậy em tích cóp lại, nói qua điện thoại với anh."

"Chồng à, bây giờ em có lời muốn nói với anh."

"Nói đi."

"Chồng à, em...em muốn nghe tiếng thở của anh..."

Bên kia đầu dây không có tiếng động, tôi loáng thoáng nghe được tiếng thở của Viên Lãng bắt đầu nặng hơn.

"Chờ thêm ít lâu, tới lúc đó mà em không trở lại anh sẽ đi qua đó."

"Em chờ anh!"

Tôi tiếp tục công việc của mình, quản lý, tiêu thụ, xét duyệt, đào tạo...Nhát mắt đã sắp sang năm mới. Viên Lãng không đợi được ngày nghỉ mà anh nói. Tôi không vội. Tôi biết hơn nửa đời người là phải chờ đợi, chờ đợi người mình nhớ thương, tưởng tượng ra bộ dạng anh đang ở ngoài ngàn dặm cũng là một loại hạnh phúc.

Đêm ba mươi, tôi không có ca trực, buổi chiều tôi dtới Thổ Lỗ Phiên, giúp mẹ chồng làm sủi cảo. Lễ mừng năm mới ở đây không linh đình như lời đồn. Bữa cơm chiều chỉ mua chút thức ăn chín, mở rượu, sủi cảo nóng hổi ra khỏi nồi, người một nhà quây quần, nói chút chuyện nhà. Tiếng điện thoại riêng trong nhà vang lên, trên màn hình điện thoại là dấu sao. Chị cả nhận điện: "Này, Viên Lãng hả?" Người ngồi đầy bàn bỗng quay sang, ống nghe được chuyển cho mẹ chồng, chuyển cho ba chồng, chị cả cũng nói mấy câu. Tôi nhận điện cuối cùng.

"Đại đội đã đưa điện thoại vào chế độ an toàn, mỗi người ba phút, không có thời gian. Bội Bội, em nghe nhé...Chậc" Trước khi điện thoại bị cắt tôi nghe thấy tiếng các đội viên cười vang. Tôi mỉm cười, ý nghĩ băng qua bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, bay tới đại đội A mà tôi nhớ thương, bay tới bên cạnh người tôi yêu trong điện thoại.

Phòng thuê không có máy tính, tôi cảm thấy không cần thiết lắm. Sau khi về nhà Viên Lãng sẽ gọi điện cho tôi đầu tiên, mỗi lúc này tôi sẽ hối hận không có máy quay.

Cầm điện thoại trêu chọc chồng trong chăn là chuyện rất vui vẻ.

Ví dụ như thỉnh thoảng tôi sẽ rên rỉ vài câu cho anh nghe, sau đó cố nín cười mà nghe anh nói: "Vợ à, em ngủ đi. Anh đi tắm nước lạnh." Tôi sẽ cười đến mức lăn lộn trên giường.

Ví dụ như tôi sẽ trịnh trọng hỏi: "Viên Lãng, sao chỉ tay trên tay anh nhiều thế?" Anh trả lời: "Tay phải hả?" Tôi cười lớn: "Được rồi, em biết, rốt cuộc anh thế nào thì cực kỳ có liên quan tới chỉ tay."

Tôi đã quen với cuộc sống như thế.

Viên Lãng nói tới Tân Cương thì phải tới ngắm Thiên Sơn.

Thiên Sơn! Bóng dáng hiệp khách lóe lên trong đầu tôi. Đây chính là di chứng khi đi học lén đọc tiểu thuyết võ hiệp.

Đi du lịch một mình vốn là chuyện rất thoải mái nhưng tôi không có thời gian. Sau lễ mùng một tháng năm tôi đi theo đoàn một ngày, tới Thiên Sơn.

Chúng tôi ngồi cáp treo lên núi. Thiên Sơn tháng năm, trên tán cây còn đọng tuyết trắng xóa. Tôi kéo kín áo lại một chút.

Xuống cáp treo, lại đi bộ. Tôi cảm thấy phong cảnh vùng núi không có gì đẹp. Đường lên núi bỗng có ngã rẽ, một cái hồ lớn xuất hiện trước mặt, núi quanh hồ thấp thoáng trong làn mây trắng. Tôi đi tới núi đá bên hồ, thấy một tán cây già rủ lên mặt hồ.

Bên bờ hồ có du thuyền, có du khách vẩy nước chụp hình ven hồ.

Tôi nhìn sương mù lượn lờ trên mặt hồ, không cần nghĩ cũng biết nhiệt độ của cái hồ này ra sao. Lạnh lẫn nóng là bằng không, ở sơ trung đã học.

Tôi xoay người tới quán nhỏ trên bãi đất trống mua chút đồ ăn vặt, phải bổ sung nhiệt lượng.

Tiếng kêu truyền tới từ sau lưng, tôi ngoảnh đầu lại. Có một người chụp hình ở ven hồ bị rơi xuống nước. Người đứng cạnh kéo lại nhưng không kéo được, lại không dám nhảy vào nước hồ lạnh thấu xương. Tôi nhìn xung quanh, định tìm một cành cây chắc chắn một chút hay gậy gỗ linh tinh gì đó để giúp đỡ. Bỗng nghe tiếng người bên dưới càng lớn hơn, thì ra là có hai người nhảy xuống.

Hai người đó rẽ nước, đẩy người bị rơi xuống nước lên bờ, những người bên cạnh ba chân bốn cẳng kéo bọn họ lên. Có người trong số đó chạy tới quán trên bãi đất trống thuê áo khoác của quân đội, bọc bọn họ lại. Nhìn mấy người vừa cứu người này thì thấy trên cái quần bộ đội vẫn còn nhỏ nước, trên cái quần có một vạch đỏ. Là bộ đội được nghỉ, ra ngoài ngắm cảnh đẹp.

Tôi nhìn bọn họ, thấy chắc cũng bằng tuổi Tiểu Ngô Tiểu Hứa ở đại đội A, trong nụ cười trong lúc hoảng hốt như có chút ngây thơ chưa phai, nhưng chính bọn họ, dù là ở biên giới xa xôi hay ở bên cạnh mọi người, chỉ cần quân trang quen thuộc này xuất hiện sẽ khiến người khác cảm thấy yên tâm.

Viên Lãng, có những đứa bé xuất sắc thế này, anh có vui không?

Lại tới tháng mười một, bông tuyết tung bay, tôi báo cáo lên tổng bộ ở Bắc Kinh, hy vọng có thể được điều về. Sao lại có chuyện hai người ở hai nơi như thế này được.

Ba giờ chiều, nhận được điện thoại của Viên Lãng.

"Gì cơ? Anh ở nhà ga? Anh ở nhà ga Ô Lỗ Mộc Tề? Không phải ở A à?" Tôi lao ra khỏi cửa bằng tốc độ nhanh nhất, bắt một cái xe, chạy tới nhà ga như tên rời cung.

Ở cửa Bắc, một bóng dáng đang đứng quay lưng về phía tôi. Tôi cẩn thận, mang theo chút không xác định, đến gần.

Anh nhìn quanh, nhìn sang.

Gầy, đen, trên mặt vẫn còn sự mệt mỏi khi đi đường. Nhưng cặp mắt kia dù có trong mơ tôi cũng không quên.

Anh nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt còn dịu dàng hơn ánh mặt trời ngày đông. Viên Lãng, đừng nhìn em như vậy. Anh chuyển mắt một cái thì trong lòng em đã qua xuân hạ thu đông, hoa tàn hoa nở...

Viên Lãng nhìn tôi, trong mắt cười như không cười: "Cắt tóc?"

Tôi sờ sờ mái tóc: "Hì hì, lười phải xử lý."

"Rất được, khá hoạt bát."

Nhấc túi xách đặt dưới đất, lên xe về nhà.

Xuống xe ở cửa tiểu khu, tôi tiện thể rẽ vào siêu thị nhỏ mua một đôi dép lê.

Mở cửa, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

Tôi pha cho Viên Lãng một ly cà phê hòa tan: "Không phải nhãn hiệu nổi tiếng, chỉ là thức uống bình thường hàng ngày. Anh uống trước đi. Ở lại thì em sẽ mua loại anh thích uống..."

Viên Lãng áp hai tay lên ly, hơi nước bay lên, bao phủ mặt anh: "Không cần đâu. Lần này là anh tiện đường tới đây, có thể ngây ngốc ba ngày." Tôi ngẩn ngơ: "Tiện đường?" Nghĩ lại: "Đi họp? Giao lưu học tập? Hay được mời tới đây giúp gọt bí đỏ?"

Viên Lãng cười cười: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."

Tôi cố tình "hừ" một tiếng miệt thị: "Ai lạ mà phải hỏi."

Tôi ngồi bên cạnh anh, quan sát...

Viên Lãng mỉm cười, để tôi nhìn đủ: "Nhìn đủ chưa?"

"Làm gì?"

"Ngồi tàu hỏa một ngày, anh rửa mặt cái đã."

Viên Lãng ra khỏi toilet, tôi đang kéo rèm.

"Định làm chuyện xấu gì hả? Ban ngày mà kéo rèm." Mặt Viên Lãng hiện lên chữ "đã hiểu", hỏi tôi.

Tôi bị đoán được mưu ma chước quỷ thì hơi đỏ mặt.

"Mệt không?"

"Trên tàu hỏa không ngủ được."

"Đói không?"

"Bây giờ không muốn ăn."

"Vậy bây giờ..."

"Bây giờ nắm chắc thời gian bàn chuyện nghiêm chỉnh!"

"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh lên đi!"

...

Trên thảm trong phòng ngủ, quần áo của hai người rơi đầy đất. Hơn một năm không gặp, thủ pháp đã thuần thục nhưng không có cảm giác run rẩy. Rất nhanh đã kết thúc, dường như đang hoàn thành nhiệm vụ vậy. Bên cạnh là người vô cùng quen thuộc, sao lại xa lạ như thế? Hay là tôi vốn đang nằm mơ? Lông mày của anh, mắt của anh, môi của anh, tôi đã phác ra trong lòng ngàn vạn lần, càng nhìn càng không giống anh. Giống như chữ từng viết kia, có một ngày bỗng phát hiện ra càng viết càng thấy không bình thường.

Trong nhà rất ấm áp, Viên Lãng mặc quần ngoài vào, đứng dậy đi uống nước.

Tôi say mê nhìn bóng lưng đang mặc quần của anh, cảm giác quen thuộc, mùi vị quen thuộc, hơi thở quen thuộc, sự hấp dẫn khiến lòng run rẩy. Là anh thật, là Viên Lãng của tôi. Anh đang ở đây thật.

Viên Lãng ngồi ở mép giường, xoa xoa tóc tôi: "Bội Bội tóc dài của anh đã biến thành mỹ nữ tóc ngắn."

Tôi ngửa đầu nhìn anh: "Không quen?"

"Có chút, nhìn mãi sẽ quen."

Tôi cọ cọ qua, nhấc đầu đặt lên đùi anh, mùi thuốc lá thoang thoảng trên cái quần của anh, mùi dầu máy như có như không, kể cả xúc cảm khi tiếp xúc với vải vóc khiến tôi có cảm giác mê say.

Tôi nhắm mắt lại nói: "Đói bụng rồi. Ăn thịt dê xiên đi." Tôi nghe ra anh đang cười, cơm nắm, mỳ trộn, thịt dê xiên là thức ăn của quê hương anh.

Ngoài quán cơm nắm ở đầu đường Thanh Niên, thịt cừu đã được rửa sạch treo ngược trên giá, than đang cháy đượm, hai đầu bếp người tộc Duy Ngô Nhĩ đang bận rộn cắt thịt nướng thịt.

Tôi nhảy vào quán, kêu: "Một cơm nắm, một mỳ trộn, hai mươi xiên thịt." Tôi rót một ly trà cho mình, một ly cho Viên Lãng.

Hồng Trà, mang theo mùi quả thơm ngát kỳ lạ. Viên Lãng cười: "Em sắp thành một nửa người Tân Cương rồi."

Nói sao nhỉ Viên Lãng? Bởi vì anh thích ăn nên em thích ăn.

Bình thường tôi ăn nửa bát cơm nắm đã no, nên lúc này tôi căn bản chỉ nhìn Viên Lãng ăn. Đã lâu không ăn mùi vị quê nhà, thấy cả thể xác và tinh thần anh đều đang chìm đắm trong sự vui sướng khi được ăn uống.

Buổi tối, tôi rốt cuộc bình phục tâm tình, bắt đầu hưởng thụ ngày hạnh phúc từ trên trời rơi xuống này. Tôi dùng mũi khe khẽ cọ lên mũi anh, quét môi qua đôi môi khô khốc của anh một cách dịu dàng, lại quét qua. Anh lót gối xuống, kéo chăn lên, che lên vai tôi, nhắm mắt lại, mặc kệ tôi cắn lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước rồi lại cắn tiếp.

"Ngày mai anh về nhà một chuyến. Tối sẽ về."

"Được. Muốn em đi cùng không?"

"Trời đông lạnh lẽo, lần sau có cơ hội sẽ đi chung."

"Vậy ngày mai em đi làm."

"Anh mua vé máy bay ngày kia. Ngày kia anh đi."

"Được..." Tôi tiếp tục làm công việc của mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đi làm trước, lúc anh bắt xe tới nhà ga, tôi chỉ cho anh thấy chỗ tôi làm việc.

"Em gửi chìa khóa phòng ở chỗ người gác cổng. Anh về sớm thì tự mở cửa vào nhà, nghe thấy không? Tối gặp!"

Trưa hôm nay, tuyết càng rơi nhiều hơn, công ty có chút việc cần phải xử lý. Đến 10h30 tối mà vẫn chưa nhận được điện thoại của Viên Lãng, tôi thu dọn đồ rồi tan ca. Kéo cửa chính ra, bão tuyết ập vào, tôi lắc đầu, kéo mũ áo lông lên, chạy về nhà trong cơn bão tuyết.

Trên đường, tuyết đã đọng qua bắp chân, lúc đạp lên phát ra tiếng lạo xạo. Có người đi tới từ đang xa, chắc là cũng vừa tan ca đêm, cùng là người lưu lạc nơi tha phương.

Tôi mải miết đi tới trước, một bóng dáng xanh biết dừng trước mặt tôi. Tôi mờ mịt ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười của Viên Lãng hiện ra dưới mũ quân đội.

Anh cởi khuy áo bông quân đội khoác ngoài, chuyển ra sau lưng tôi, ôm tôi vào trong lồng ngực rộng lớn. Hai người như đôi trẻ song sinh, chân trái chân phải đi về phía trước.

Trong đêm tuyết rơi, Viên Lãng thở khí nóng, hòa tan bông tuyết đầy trời.

Tới sân bay phải đổi xe. Trên xe buýt ấm áp tới mức nóng, lui vào góc hàng ghế cuối cùng, tôi kéo tay Viên Lãng, nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra. Tôi muốn ghi nhớ cảm giác giờ phút này, nhớ cảm giác bàn tay dày rộng của anh nắm lấy tay tôi. Viên Lãng cười khẽ, kéo tay tôi qua, hai tay nắm chặt vào nhau. Tôi nhấc đầu tựa vào vai anh, xúc cảm của áo khoác quân đội rất thoải mái, khiến người khác rơi nước mắt.

Đổi vé máy bay, vào cửa kiểm soát, tôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh cho đến khi anh biến mất trong tầm mắt.

Về đến nhà, tôi bấm số điện thoại tổng công ty.

"Tổng giám đốc Tào, tôi đã ở đây hơn một năm, thủ tục nên làm đã làm, chi nhánh cũng đã đi vào quỹ đạo, tôi muốn được điều về tổng bộ..." Lần đầu tiên tôi nói thành khẩn như vậy, thậm chí, còn hơi ăn nói khép nép.

Có lẽ là Thịnh lão đại ở bên kia cũng thổi gió, Hội đồng quản trị mở miệng nhưng điều kiện để tôi trở về là tăng thêm 5% nhiệm vụ cuối năm, giảm 1% hoa hồng. Mặt tôi một hồi đỏ một hồi xanh, cắn sắp nát răng: "Đồng ý!"