Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời không chút ngần ngại xuyên qua tầng mây toả ra nhiệt độ ấm áp, mưa gió rả rích của ngày hôm qua cũng đã tan biến.

Lúc Đàm Tích tỉnh lại cảm thấy đầu hơi đau, ngay cả khớp cổ cũng có chút không linh hoạt, cả người như bị thứ gì đó nghiền ép qua.

Cô mê man xoa xoa hai mắt, cả người có chút trì trệ, nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh lạ lẫm mới nhớ tối qua mình vậy mà lại đi theo Hoắc Kỳ về khu tập thể của bệnh viện.

Đàm Tích bóp bóp huyệt thái dương, đột nhiên thấy hối hận vì hôm qua đã trở về cùng Hoắc Kỳ.

Chuyện nam nữ hợp tan vui vẻ cũng không làm được, hà cớ gì còn tiến thêm một bước về nhà với anh?

Trước đây bạn bè gặp vấn đề tình cảm đều tìm tới hỏi cô, họ thường xuyên nói về vấn đề khoảng cách giữa nam nữ, lúc đó cô đã chém đinh chặt sắt mà nói: “Không gặp là tốt nhất.” Nhưng khi tới lượt mình, không phải cô cũng đang mơ hồ hay sao?

Có một số người cũng như một số việc không thể lúc nào cũng phân rõ trắng đen được, sống trong xã hội này có việc gì mà không khó khăn?

Đàm Tích thở dài, thầm nghĩ không thể tiếp tục như vậy mãi được, ngu xuẩn sai lầm một lần là đủ rồi, con người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông.

Lúc này cô mới chú ý đến sự khác thường trên eo mình, bàn tay với các khớp xương thon dài rõ ràng của Hoắc Kỳ đang đặt trên eo cô!

Tình huống gì đây?

Đàm Tích đã hoàn toàn tỉnh táo mà Hoắc Kỳ vẫn còn trong trạng thái ngủ say, môi hồng mím chặt, lông mi cong cong phản chiếu thành một cái bóng nhỏ dưới khóe mắt.

Dáng vẻ lúc ngủ của anh thật an tĩnh, ngũ quan của anh giống như được điêu khắc một cách tỉ mỉ, là tác phẩm đắc ý nhất của thượng đế.

Cô thật sự ngủ đến hồ đồ rồi, ngay cả có một bàn tay đặt ở trên eo mình mà cũng không phát hiện ra.

Trái tim Đàm Tích loạn nhịp, cô nhớ rõ tối qua hình như mình đã uống rượu, vốn dĩ cho rằng đó chỉ là một món đồ uống, sau đó lại uống đến mơ màng cái gì cũng không nhớ rõ, không lẽ bọn họ tối qua…

Cả người cô đều bị dọa tới mức hoảng loạn, lớn tiếng hét lên: “Hoắc Kỳ, anh đã làm gì tôi rồi?!”

Câu nói này hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Hoắc Kỳ vốn đang mơ màng đột nhiên bị cô làm cho bừng tỉnh, anh nhíu mày xoa xoa mi tâm, nhìn cô gái đang hoảng hốt hệt như một con thỏ con, túm chặt cái chăn che lấy thân thể mình, như thể sợ bị ánh mắt của anh khinh thường vậy.

Khoé môi anh đột nhiên hiện lên ý cười, cố ý đè thấp giọng nói: “Tối qua thấy cũng đã thấy hết rồi, còn thẹn thùng như vậy làm gì?”

Anh thật sự làm chuyện như vậy với cô!

Người này quả nhiên không phải là chính nhân quân tử!

Đàm Tích tức giận đến mức không nhịn nổi mà cầm lấy gối đầu không chút khách khí đập thẳng vào người anh: “Sao anh lại xấu xa vậy hả!! Ra tay với cả bạn gái cũ, Hoắc Kỳ, tôi thật sự đã nhìn lầm anh rồi!”

Giọng cô lớn hơn một chút, cũng thật sự tức giận.

Dù sao cũng là một cô gái không có bao nhiêu sức lực, bàn tay cô đánh lên người anh giống như là đang gãi ngứa vậy, Hoắc Kỳ nhếch môi cười, anh dùng một tay bắt lấy cánh tay cô, giam cầm cô vào khoảng không giữa anh và chiếc giường.

“Anh còn cười…” Đàm Tích không sao thoát được sức trói buộc của anh, có chút ấm ức, anh bắt nạt cô, làm người xấu mà dáng vẻ vẫn ấm áp như ngọn gió xuân.

Giọng nói của cô rầu rĩ, vành mắt cũng từ từ đỏ lên: “Hoắc Kỳ, tối hôm qua là do tôi uống say nên có khả năng sẽ làm ra một ít hành động không tốt.

Nhưng anh cũng không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy.

Tuy rằng chúng ta đã chia tay, nhưng trong lòng tôi anh vẫn là một người đàn ông ưu tú, biết quan tâm đến phụ nữ còn rất dịu dàng chu đáo… Nhưng anh vậy mà lại…”

Đàm Tích càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, cô tưởng tượng ra tình huống về đêm đầu tiên của mình, đâu có thể qua loa đại khái như vậy được? Hơn nữa còn diễn ra dưới tình huống xấu hổ thế này.

“Anh cười em ngốc nghếch.” Hoắc Kỳ dùng một tay ôm lấy cô vào lòng, hô hấp của hai người đan xen vào nhau, thậm chí còn có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên da.

Hoắc Kỳ cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Em có biết tối hôm qua là tự em chui vào lòng anh cọ tới cọ lui không? Đối với một người đàn ông sinh lý bình thường thật sự rất khó chịu đấy.”

Màu mắt của Hoắc Kỳ từ từ sẫm lại, mặt Đàm Tích nhanh chóng đỏ lên.

Rốt cuộc anh cũng không buông cô ra, Đàm Tích cũng từ bỏ giãy giụa, cả người hơi ngẩn ra: “Anh thật không làm gì?”

Hoắc Kỳ cười nhạt hỏi lại cô: “Anh có làm hay không chẳng lẽ em không cảm nhận được?”

Đàm Tích khẽ động đậy phần thân dưới, xác thật không có gì khác thường, chỉ là do cơ thể đau nhức lại thấy anh ôm mình nên mới tự nhiên mà nghĩ tới chuyện khác.

Nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì đó như lời nói, thì phần thân dưới phải có gì đó khác thường mới đúng.

Dù sao trong mấy cuốn tiểu thuyết cũng đều viết như vậy, cô chưa trải nghiệm thực tế nên cũng không biết.

Dáng vẻ đang ngẩn ngơ suy xét của cô rơi vào trong mắt người đàn ông lại làm cho anh vui vẻ hơn rất nhiều, anh dùng ngón tay vuốt ve cằm cô, khóe môi hơi cong lên, nghiêm túc nói: “Tích Tích, không phải em nói mình có rất nhiều bạn trai sao? Sao lại không có kinh nghiệm gì hết vậy?”

Tiếng cười của anh có vài phần quái dị, thậm chí đáy mắt cũng rất dịu dàng.

Đàm Tích biết anh đang chế giễu cô, chuyện cô có bạn trai thời đại học là giả, nhưng không phải anh cũng đã biết từ lâu rồi sao?

“Anh đúng là tên lưu manh, sao lại có thể bàn luận vấn đề có kinh nghiệm hay không có kinh nghiệm với con gái vậy hả?” Đàm Tích xấu hổ đâm ra tức giận, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.

Hoắc Kỳ khẽ nhếch đuôi lông mày: “Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi.”

Đàm Tích còn chưa hiểu hết những lời này có nghĩa gì thì đã thấy Hoắc Kỳ cởi bỏ áo ngủ, để lộ ra bộ ngực cường tráng rắn chắc.

Dáng người của anh thật sự rất tốt, mặc quần áo vào thì thấy gầy nhưng khi cởi ra lại rất có da có thịt, phần cơ bắp không quá khoa trương nhưng đường nét lại rõ ràng, nhìn qua đã cảm thấy rất có lực.

Đàm Tích vội che mắt lại, Hoắc Kỳ tiện tay lấy ra một chiếc áo sơ mi mặc vào, từ tốn cài từng chiếc nút một.

“Đúng rồi Tích Tích, có chuyện này khiến anh rất vui.” Hoắc Kỳ chỉnh sửa lại áo sơ mi trên người, nhẹ nhàng xoa lung tung mái tóc dài của cô, nhưng lại bị Đàm Tích nhanh nhẹn né tránh.

“Cái gì?”

“Vừa rồi,” Hoắc Kỳ lộ ra nụ cười hài lòng, giọng nói phát ra cũng hết sức nhẹ nhàng, “Lúc đầu em tức giận đánh người anh hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng sau đó hình như em cũng không phải thật sự tức giận, cũng không giống biểu hiện bài xích anh như thể hiện bên ngoài.”

Dựa theo khoảng cách Đàm Tích kéo dài với anh ngày thường mà nói, thì cô không giết anh chính là may mắn lắm rồi, nhưng dáng vẻ vừa rồi của cô lại là vừa bất đắc dĩ vừa ấm ức, giống như một cô gái nhỏ bình thường.

Anh không thể không nghĩ tới việc, liệu anh thật sự đã làm gì đó thì cô có thể làm gì được anh.

Có lẽ sâu trong nội tâm vẫn còn tình cảm.

Lời Hoắc Kỳ nói cũng cảnh tỉnh Đàm Tích.

Cô hình như cũng không thật sự tức giận giống như trong tưởng tượng.

Lúc đầu chỉ vì bất ngờ nên cảm thấy kinh ngạc, nhưng sau đó dường như rất nhanh đã tiếp nhận hiện thực, thậm chí trong lòng còn cảm thấy, cho dù thật sự xảy ra chuyện đó thì mình cũng không tính là chịu thiệt.

Chỉ với giá trị nhan sắc cùng dáng người đó của Hoắc Kỳ, dù có đi ra ngoài tìm kiếm cũng khó có thể kiếm ra được một người cực phẩm như vậy.

Hơn nữa với sự phát triển của xã hội hiện nay, mọi người đã sớm không còn xem chuyện kia quan trọng như vậy, ngay cả việc xác nhận quan hệ đương nhiên rồi lên giường cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đàm Tích không phải như thế.

Từ khi còn nhỏ cô đã là một cô gái truyền thống bảo thủ, cô một lòng chỉ muốn ở bên người mình yêu nhất và trao bản thân mình vào đêm tân hôn, đây là điều tốt đẹp nhất mà cô đã tưởng tượng.

Một người bảo thủ như cô sẽ cam tâm tình nguyện phá bỏ luật lệ của bản thân vì Hoắc Kỳ sao?

Đàm Tích đã không có cách nào để trốn tránh, câu trả lời là khẳng định.

Cô nhíu đôi mày thanh tú, có chút ngẩn người, trong lòng cũng hiện lên một cảm xúc không được tự nhiên, dường như mọi thứ càng ngày càng thoát khỏi sự khống chế của cô.

Đàm Tích cố nén cảm xúc mất tự nhiên của mình xuống, ra vẻ thoải mái cười nói: “Cái này cũng không có gì, bộ anh không biết sao? Bây giờ người trẻ tuổi đều cởi mở như vậy, theo nhu cầu thôi, chúng ta cũng không bị lỗ.”

Hoắc Kỳ siết chặt cánh tay cô, ánh mắt nặng nề, khuôn mặt không chút thay đổi nói: “Em nói dối.”

Tính tình cô như thế nào anh đã quá rõ ràng.

Đàm Tích cong môi nở nụ cười thờ ơ: “Bác sĩ Hoắc cần gì phải tự lừa mình dối người như thế?” Cuối cùng cô lại hỏi, “Vì sao tối qua anh lại xuất hiện ở chỗ đó?”

Trời mưa lớn như vậy, người đi đường tránh còn không kịp, vì sao anh lại có thể trùng hợp cứu được cô?

Khí tức xung quanh anh càng thêm mạnh mẽ, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nhẹ nhàng: “Anh tan làm đi ngang qua.”

“Anh ở bệnh viện.”

Khu tập thể của bệnh viện và tòa nhà văn phòng hoàn toàn ngược hướng với nơi đó, anh không cần phải lái xe vòng qua.

Nói tới đây cũng không cần thiết phải hỏi thêm nữa, nhưng Đàm Tích đã có thể tưởng tượng được cảnh Hoắc Kỳ tức điên người đáp trả một câu ‘Qua đó có việc, sao nào, có ý kiến gì?’.

Nếu thật sự Hoắc Kỳ nói như vậy thì cô cũng không thể nói gì.

Nhưng mà Hoắc Kỳ lại hừ một tiếng, nở nụ cười, vẻ mặt cũng dịu đi mấy phần, thong thả ung dung nói: “Ừm, anh đặc biệt đến gặp em đấy.”

“Đàm Tích, anh nghĩ là em đã biết rõ chủ ý của anh rồi chứ.” Anh không hề che giấu tham vọng của mình, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, khoé môi cong lên một nụ cười khó hiểu.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh nóng như thiêu đốt người, Đàm Tích phải vất vả lắm mới thoát ra được.

Hoắc Kỳ cũng không vội kéo cô trở lại, anh ung dung nhàn nhã ôm cánh tay, chờ đợi câu trả lời của cô.

Đàm Tích cười lạnh một tiếng: “Tôi không ngờ bác sĩ Hoắc tiếng tăm lẫy lừng cũng có sở thích ăn lại cỏ cũ như vậy đấy.”

“Vẫn còn nhiều thời gian, em cứ từ từ mà làm quen về anh.” Hoắc Kỳ đột nhiên cúi người tiến về phía cô, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm thấp lưu luyến, “Thật ra anh rất hiếu kỳ muốn biết, nếu em bị ép tới điên thì sẽ làm cái gì.”

Tâm trạng hôm nay của bác sĩ Hoắc rất tốt, bước đi còn mang theo gió, vẻ mặt đối với người bệnh đặt biệt tử tế, thậm chí còn nói nhiều thêm mấy câu so với ngày thường.

Chủ nhiệm Lưu qua tìm anh lấy tài liệu, nhìn thấy dáng vẻ như tắm mình trong gió xuân của anh thì nhịn không được hỏi: “Sao thế Tiểu Hoắc, theo đuổi được con gái nhà người ta rồi à?”

Trước kia Hoắc Kỳ luôn tránh không nói về Đàm Tích, lần này thái độ lại khác thường: “Sắp rồi.”

Chủ nhiệm Lưu vỗ vỗ vai anh: “Tôi nói này, ra tay cần phải mạnh mẽ mau lẹ, nhẹ nhàng ngược lại không tốt đâu.”

Hoắc Kỳ gật đầu đồng ý, anh cẩn thận chuẩn bị từng bước lâu như vậy, có một số việc đúng thực là nên nói ra rồi.

Cô vĩnh viễn là của anh, anh nhất định phải có được cô.

Anh nhớ rõ thời điểm lúc bọn họ vừa mới chia tay, lúc đó anh rõ ràng rất hận cô, không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.

Nhưng sau đó cũng là anh chủ động tìm tới cô.

Lại còn bị cô từ chối một cách tàn nhẫn, tâm như tro tàn nhưng sâu trong lòng anh lại vẫn nhen nhóm một tia hy vọng, nếu cô có nỗi khổ tâm thì tốt biết bao.

Khi đó anh đã nghĩ: Nếu cô chủ động quay lại bên cạnh anh thì anh sẽ dùng dáng vẻ lạnh lùng gắt gao ôm cô vào lòng, cảnh cáo cô phải nghĩ kỹ, lần này chính là cả đời.

Nhưng mà không có, cô lại có thể nhẫn tâm như vậy.

Trong lòng Hoắc Kỳ hiểu rõ, nếu không phải nhà anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh đã sớm kéo cô trở về bên cạnh mình.

Mặc kệ cô có còn yêu anh hay không thì cô chỉ có thể là của anh, anh không thể nào chịu đựng được cảm giác nhớ nhung diễn ra từng phút từng giây.

Không có cô cuộc sống trở nên thật khó khăn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô thì dường như sự cô đơn cũng không đến nỗi không thể chịu đựng được.

Anh đã cẩn thận thăm dò rất lâu, cuối cùng đến sáng nay cũng có kết quả.

Trong lòng Đàm Tích có anh.

Tại khu vực dành cho y tá của bệnh viện, y tá dẫn đầu là Tuân Dĩ Đồng đang trò chuyện rất nhiệt tình với các y tá khác.

Đặng Lỵ đặc biệt chạy tới đây có chuyện muốn nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Tuân Dĩ Đồng thì hơi do dự, không biết có nên nói ra hay không.

Vương Tư Tư nhìn ra Đặng Lỵ có tâm sự: “Lỵ Lỵ, cô có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi, chúng ta ở đây đều là chị em với nhau, lại không có người ngoài, sợ cái gì chứ.”

Đặng Lỵ gãi đầu: “Cũng không phải sợ cái gì, chỉ là…” Lời nói tới bên miệng cuối cùng cũng không thể nói ra.

Đặng Lỵ cẩn thận liếc nhìn Tuân Dĩ Đồng một cái, Tuân Dĩ Đồng là người rất cao ngạo, dựa vào việc dì của mình là y tá trưởng mà cô ta biết rất nhiều thông tin nội bộ, tính cách cũng rất phóng khoáng, nên vào bệnh viện không bao lâu đã trở thành chị cả ở đây.

“Chính là…”

Tuân Dĩ Đồng ý thức được có gì đó không ổn, cười ha hả nói một câu: “Sao vậy, có liên quan đến bác sĩ Hoắc sao?”

Trực giác của phụ nữ luôn luôn chuẩn nhất.

Đặng Lỵ yên lặng gật đầu, còn chưa mở miệng Tuân Dĩ Đồng đã nói tiếp: “Tôi cũng có chuyện đang muốn nói với mọi người đây, tôi cảm thấy mình có hy vọng, bác sĩ Hoắc và bạn học cũ kia cũng chẳng có gì, đoán chừng chỉ là chuyện xưa tích cũ.”

Nhìn dáng vẻ cô ta tự tin như vậy, Vương Tư Tư hiếu kỳ nói: “Nghe giọng điệu này của cô có phải là có tình huống gì mới không?”

Đặng Lỵ cắn môi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tuân Dĩ Đồng.

Tuân Dĩ Đồng vỗ ngực, thấp giọng cười hì hì nói: “Các cô biết gì không? Hôm nay tôi tới sớm nên đã lén lút tới phòng làm việc của bác sĩ Hoắc pha cho anh ấy ly trà, còn in một hình dán tình yêu nhỏ bên dưới cái cốc, lúc nãy tôi vừa mới lén lút chạy qua xem lại một chút.”

“Các cô biết không? Cái cốc đã trống không, bác sĩ Hoắc thật sự đã uống hết.”

Tuân Dĩ Đồng cười đắc ý, với chỉ số thông minh của bác sĩ Hoắc sẽ không khó để đoán ra ly trà đó là do cô ta pha, vậy mà còn uống hết, đây tuyệt đối đại biểu cho việc người đàn ông cũng không hoàn toàn từ chối người phụ nữ.

Thật ra Tuân Dĩ Đồng vẫn luôn cảm thấy mình rất có hy vọng, cô ta có ngoại hình xinh đẹp, còn là nữ y tá xinh đẹp nhất bệnh viện, hơn nữa tuổi cô ta cũng nhỏ nhất, không phải nói đàn ông đều thích phụ nữ trẻ tuổi sao?

Trừ việc bằng cấp có hơi thấp một chút, nhưng mà không sao, cô ta có một người dì đang làm y tá trưởng ở đây, địa vị trong bệnh viện cũng hết sức quan trọng.

Vương Tư Tư dẫn đầu vui vẻ nói: “Tôi cũng cảm thấy cô theo đuổi thành công, Đồng Đồng của chúng ta khổ sở theo đuổi lâu như vậy cuối cùng cũng có tiến triển rồi.”

Tuân Dĩ Đồng ừ một tiếng: “Các chị em, bây giờ cũng không phải là do tôi tự tin mù quáng nữa.

Các cô thử nói xem, không phải bác sĩ Hoắc động lòng với tôi thì còn là lí do gì?”

“Đúng vậy đúng vậy, chờ cô gả cho bác sĩ Hoắc rồi, tôi há chẳng phải còn phải móc tiền mừng ra sao? Mấy người thật quá đáng mà!” Vương Tư Tư che mặt, làm dáng đau khổ.

Phát hiện ra Đặng Lỵ vẫn không nói gì, Vương Tư Tư liền chuyển tầm mắt qua người cô ta: “Lỵ Lỵ, sao cô không nói tiếng nào vậy, không vui mừng cho Đồng Đồng sao?”

Dáng vẻ của Đặng Lỵ nhìn sơ qua thật sầu khổ, cô ta vẫn luôn để ý tới tiến triển giữa Tuân Dĩ Đồng và Hoắc Kỳ, kỳ thật chỉ với tài năng và vẻ ngoài của Hoắc Kỳ thì cô gái nào mà không động lòng chứ.

Chỉ là Tuân Dĩ Đồng thật sự rất xinh đẹp, đi trên đường tỉ lệ người quay đầu lại nhìn cũng rất cao, chẳng khác nào ngôi sao lớn trên tivi.

Đặng Lỵ cũng chỉ có thể đặt cược trên người Tuân Dĩ Đồng, trong lòng cũng thật tâm chúc phúc cho bọn họ.

Đặng Lỵ khó khăn cắn môi: “Cái kia… Kỳ thật…”

Tuân Dĩ Đồng vỗ cô ta một cái: “Làm sao vậy, đừng có lề mề chậm chạp nữa, nếu có tin tức liên quan đến bác sĩ Hoắc thì mau nói ra.”

Hiên tại Tuân Dĩ Đồng đang rất đắc ý, ngẩng cao cổ cực kỳ thoải mái.

“Vậy tôi có thể nói rồi.” Đặng Lỵ nhắm mắt, “Sáng nay ở hành lang tôi thấy có một cô gái đi ra từ phòng của bác sĩ Hoắc.”

Vương Tư Tư kinh ngạc che miệng lại: “Buổi sáng? Là bạn học cũ của bác sĩ Hoắc?”

Đặng Lỵ gật đầu lia lịa: “Tôi bấm thẻ xong nhưng nhớ ra còn quên đồ ở ký túc xá nên quay về lấy, vừa đúng lúc thấy cô gái đó đi ra từ phòng anh ấy, hơn nữa cô gái đó còn nhìn kỹ bốn phía giống như không muốn bị người khác phát hiện.”

Kỳ thật lúc Đặng Lỵ nhìn thấy cảnh đó cũng rất kinh ngạc, không mấy khó khăn để nhận ra giữa bác sĩ Hoắc và cô gái kia có vấn đề, chỉ là cô ta không thể nào tưởng tượng được bọn họ ở sau lưng lại có thể thân mật tới như vậy.

“Vậy là xong rồi, trời ơi chuyện này cũng quá bạo đi, chưa gặp bác sĩ Hoắc thân mật với cô gái kia lần nào, không ngờ vậy mà lại trực tiếp ở với nhau luôn rồi?”

Mặt Tuân Dĩ Đồng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đã lạnh xuống hẳn, cô ta gắt gao siết chặt tay vào nhau, tức giận như muốn giết người.

Nhận thấy vẻ mặt này của cô ta, Vương Tư Tư nhanh chóng thay đổi lời nói: “Đồng Đồng, cô cũng đừng nôn nóng, biết đâu cô gái kia chỉ đưa đồ gì còn sót lại cho bác sĩ Hoắc thì sao? Hoặc là có điều gì hiểu lầm trong đó?”

Đặng Lỵ liếc nhìn Vương Tư Tư một cái, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết, cô ta có nói nữa thì Tuân Dĩ Đồng cũng không tin đâu.

Sáng sớm tinh mơ trai đơn gái chiếc đi ra từ một phòng, muốn nói không có phát sinh chuyện gì thì ai mà tin.

Tuân Dĩ Đồng: “Cô thấy rõ ràng là cô gái kia sao?”

Cô ta đã sớm nghĩ tới chiến lược nghênh đón tình địch, suy cho cùng cũng phải biết rõ tình địch là ai, dù sao bác sĩ Hoắc cũng nhất định phải là của cô ta, gặp một giết một gặp một trăm giết một trăm.

Sống hai mươi năm thật vất vả mới tìm thấy một người đàn ông làm cô ta mê muội tới như vậy, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ liền được.

Đặng Lỵ: “Cô gái kia đi lại có chút vấn đề, dáng người cũng không tính là cao, tôi không nhìn lầm đâu.”

Tuân Dĩ Đồng vẻ mặt dữ tợn, lạnh nhạt cười một tiếng: “Một người phụ nữ không được khỏe mạnh cũng xứng đáng cùng tôi tranh giành bác sĩ Hoắc sao? Haha, thật không biết xấu hổ.”

“Tôi nhìn cách đi lại của cô gái kia, sợ là đến cả trung tâm thương cô ta cũng không thể đi cùng bác sĩ Hoắc được.

Đi đứng mà còn không ổn thì làm sao cô ta có thể lấy lòng đàn ông cơ chứ?”

Nghĩ đến Đàm Tích có quá nhiều khuyết điểm như vậy, Tuân Dĩ Đồng cuối cùng cũng cảm thấy bớt phiền muộn hơn.

Vương Tư Tư phụ họa nói: “Bác sĩ Hoắc là một tài năng trẻ, sao có thể thật sự qua lại với một người què quặt được? Nếu muốn tôi nói thì chính là vui chơi nhất thời thôi, ngoại hình xinh đẹp thì có ích lợi gì?”

Đặng Lỵ đột nhiên nói: “Cô gái kia mà cũng tính là xinh đẹp sao? Cùng lắm chỉ là một cô gái thanh tú, nếu nói là vẻ đẹp rạng ngời thì vẫn là Đồng Đồng của chúng ta.”

Tuân Dĩ Đồng lập tức đắc ý thẳng lưng.

Vương Tư Tư: “Đồng Đồng, dù sao tôi cũng cảm thấy cô không cần phải lo lắng.

Bác sĩ Hoắc là người lòng dạ cởi mở, cô gái kia cùng lắm chỉ là bạn gái cũ của anh ấy thôi.

Ai mà chẳng có câu chuyện của thời học sinh chứ? Bây giờ mọi người đều đã trưởng thành cả rồi, thỉnh thoảng chơi trò chơi người lớn một chút cũng là chuyện bình thường, cho dù là bạn gái cũ thì cũng sẽ qua thôi.”

Đặng Lỵ và Vương Tư Tư cùng trấn an Tuân Dĩ Đồng: “Yên tâm đi.”

“Thật ngại quá, tôi không cho qua được.”

Có một giọng nói trầm thấp truyền đến, Tuân Dĩ Đồng sửng sốt khi nhìn thấy Hoắc Kỳ đang đút tay vào túi quần đi tới, sắc mặt lạnh băng nặng nề đến đáng sợ.

Mấy người này tán gẫu cũng không tính là ồn ào, thậm chí còn cố ý hạ thấp giọng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Kỳ thì hiển nhiên là anh đã nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ.

Chỉ là không biết cụ thể đã nghe thấy được bao nhiêu.

“Bác sĩ Hoắc?” Tuân Dĩ Đồng tái mặt vì kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những gì cô ta vừa nói, nghĩ thầm ngàn vạn lần mình không được để lại ấn tượng xấu cho anh, cô ta vẫn luôn đóng vai một bạch liên hoa trong sạch trước mặt Hoắc Kỳ.

Đôi môi mỏng của Hoắc Kỳ mím chặt, giương mắt lạnh lùng liếc cô ta một cái rồi nhanh chóng dời đi, dường như không muốn để mắt đến cô ta dù chỉ một giây.

Xong rồi xong rồi.

Tuân Dĩ Đồng nghĩ thầm, lần này thật sự là lửa sém lông mày rồi.

Tâm trạng vui vẻ sáng nay của Hoắc Kỳ đã bị bọn họ phá hỏng, trong lòng thật sự khó chịu, anh cười lạnh một cái: “Công việc của bệnh viện nhàn nhã vậy sao? Còn có thời gian nói bóng gió sau lưng người khác.”

“Bác sĩ Hoắc, anh nghe nhầm rồi, Đồng Đồng là người hiền lành, không có chuyện ở sau lưng ai nói bậy bạ gì đâu.” Đặng Lỵ ra vẻ cười một cách thoải mái.

Hoắc Kỳ trong chiếc áo blouse trắng vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, áo sơ mi xám bên trong càng hiện rõ ra khí chất nổi bật của anh.

Tính cách của anh phần lớn là ôn hòa, cũng không vì tức giận mà trên mặt chứa tia giận dữ, cả người cũng trầm tĩnh.

“E là cô có hiểu lầm gì với từ ‘hiền lành’ này thì phải?” Hoắc Kỳ khịt mũi, nhẹ giọng nói, “Ai dám ở sau lưng nói xấu cô ấy nữa thì tôi hứa sẽ cho các người rời khỏi bệnh viện.”

Giọng nói nghiêm nghị của anh làm cho Đặng Lỵ và Vương Tư Tư đều phải rùng mình một cái.

Nhà họ Hoắc có gia thế rất lớn, có nhiều công ty ở khắp nơi trong nước, thậm chí còn có ở nước ngoài.

Chỉ là Hoắc Kỳ luôn tỏ ra khiêm nhường, thoạt nhìn thì chỉ là một bác sĩ giỏi, nhưng thật ra bối cảnh vô cùng thâm sâu.

Nếu thật sự muốn làm gì đó, e rằng ngay cả viện trưởng cũng phải nhường ba phần.

Ấn tượng Hoắc Kỳ mang lại cho người ta nhìn chung là ôn hòa, không giống người có thể làm chuyện gì sau lưng người khác, nhưng nhìn dáng vẻ này của anh… Đặng Lỵ không dám nghĩ tới.

Hơn nữa đã sớm có lời đồn nói rằng cổ đông thật sự đứng sau bệnh viện là nhà họ Hoắc.

Hoắc Kỳ không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, dáng vẻ thường ngày của anh vẫn luôn khiêm tốn như thể chỉ muốn làm tốt công việc của mình trong bệnh viện.

Nếu cổ đông thật sự là nhà họ Hoắc, thì việc đuổi các cô đi cũng quả thực quá dễ dàng.

“Bác sĩ Hoắc …” Đôi mắt của Tuân Dĩ Đồng ngấn lệ, hiện ra vẻ đáng thương, “Sự việc thật ra không phải như anh nghĩ đâu, trong này có chút hiểu lầm, xin anh hãy nghe tôi giải thích được không?”

Hoắc Kỳ nhíu mày, khóe môi cong lên vẻ khinh thường.

Tuân Dĩ Đồng giống như không nhìn thấy, giả vờ giả vịt lau nước mắt: “Sao tôi có thể nói xấu sau lưng bạn gái cũ của anh được? Bác sĩ Hoắc, anh nên nghĩ về hành vi đối xử thường ngày của tôi, hu hu…”

Cô ta tiến lên một bước, muốn nắm chặt lấy tay áo của Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ cau mày ghét bỏ hất tay cô ta ra rồi tránh sang một bên, nhếch miệng nói: “Kỹ năng diễn xuất của y tá Tuân nếu không đi tranh đoạt giải Oscar thì thật sự đáng tiếc.”

Hoắc Kỳ một tay đút vào túi quần sải bước rời khỏi, như nhớ ra điều gì đó lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, ly nước hồi sáng là bị rớt, hơn nữa cái ly cũng bị ném đi rồi.”

Một tia tức giận thoáng hiện trên hàng chân mày của anh: “Sau này tôi không muốn những thứ ô uế như thế ở trong phòng của mình.”

Sau khi Hoắc Kỳ rời đi, Tuân Dĩ Đồng khó có thể chống đỡ được mà trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Lời nói của Hoắc Kỳ quá mức nhẫn tâm, khiến cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô ta đã quen với dáng vẻ kiêu ngạo, đi đến đâu cũng là ngôi sao sáng giá, vậy mà anh lại nói cô ta là đồ không sạch sẽ?

Làm sao có thể sỉ nhục cô ta như vậy.

Sắc mặt Tuân Dĩ Đồng nhất thời trắng xanh, cô ta thở hổn hển, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng sự tức giận này cô ta không thể nào trút lên người Hoắc Kỳ, nên chuyển qua hận Đàm Tích.

Cô ta hạ thấp giọng như đang chửi: “Người phụ nữ tàn tật kia dựa vào cái gì chứ, nhất định là có thủ đoạn gian xảo nào đó sau lưng mới khiến đàn ông bị mê hoặc như vậy.

Tôi nhất định phải diệt được người phụ nữ này, dám cùng tôi tranh giành bác sĩ Hoắc, cũng không nhìn xem trọng lượng của mình đáng giá bao nhiêu.”

Đáp lại cô ta chỉ là sự im lặng kéo dài, Đặng Lỵ và Vương Tư Tư vừa rồi bị Hoắc Kỳ làm cho sợ hãi không nói nên lời, môi mím chặt lại.

“Hai người các cô thật là vô dụng!” Tuân Dĩ Đồng tức giận đến nỗi đấm xuống mặt đất.

Từ lâu cô ta đã biết mấy chị em trong bệnh viện đều vô dụng, lúc bình thường chỉ có thể sống nhờ cái miệng dẻo, đến thời khắc mấu chốt thì không ai có thể làm gì ra hồn, chỉ là mấy hoa tỷ muội plastic mà thôi.

Tuân Dĩ Đồng cười nhếch mép, đôi mắt sáng ngời.

Không sao cả, cô ta đã có dự tính rồi.

Mà ở phía sau bức tường Tuân Dĩ Đồng và các cô gái kia đứng, có người đã lặng lẽ đứng đó hồi lâu, im lặng nhìn toàn bộ trò hề.

Tối hôm qua ở chỗ Hoắc Kỳ nghỉ ngơi suốt đêm, chân của Đàm Tích cũng đã thoải mái hơn nhiều.

Thật ra nếu như hai người không có quan hệ như vậy thì ở lại một đêm thật sự là quyết định chính xác.

Anh bế cô lên lầu, quần áo và mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô không cần phải di chuyển mà dành toàn bộ thời gian để nghỉ ngơi.

Buổi sáng cô cũng không về nhà mà trực tiếp bắt taxi đến thẳng công ty luật, phát hiện trên bàn vẫn còn một số tài liệu liên quan đến Trương Ái Quốc, vụ án này đã kết thúc mà những tài liệu đó cũng không được dùng đến, Đàm Tích nhặt lên chuẩn bị ném vào máy hủy tài liệu.

Trình Lập Tắc đi tới: “Loại tài liệu này làm sao có thể vứt đi được?”

Đàm Tích có chút sửng sốt: “Tôi cho rằng không cần dùng tới.”

“Nhìn thì có vẻ vô dụng thế thôi,” Khuôn mặt Trình Lập Tắc nghiêm túc, “Tiểu Tích, cô dù sao vẫn là người mới, chưa có kinh nghiệm gì nhiều, về sau những tài liệu này đừng ném đi, phải gắng trả lại cho đương sự.”

Nhắc tới Trương Ái Quốc, Đàm Tích cắn cắn môi, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Án này …”

Án này cô xử lý không được hoàn hảo, khẳng định trong lòng Trình Hoa vẫn còn đang mắng cô.

Tuy rằng Đàm Tích cũng không trực tiếp mắc sai lầm, nhưng khách quan mà nói thì quả thật cô không đủ cẩn thận, đối với tình cảnh hiện giờ của gia đình Trịnh Hoa cô cũng rất có lỗi.

Trình Lập Tắc vỗ vỗ bả vai cô: “Không liên quan, đây không phải là vấn đề của cô, sau này xử lý vấn đề cẩn thận một chút là được.”

Đối mặt với sự an ủi nhẹ nhàng của Trình Lập Tắc, Đàm Tích nhanh nhẹn gật đầu.

Thẩm Huệ Như mang vẻ mặt tươi cười định đi qua đây, nhưng Chu Lâm Lâm đã kéo Đàm Tích sang một bên: “Tích Tích, chị đã nói với em rồi, cách xa Thẩm Huệ Như ra một chút.”

“Cô ấy làm sao?”

“Thì kiểu lẳng lơ đấy.”

Đàm Tích: “?”

Xác định bốn phía không có ai Chu Lâm Lâm mới nói: “Sáng sớm hôm nay chị thấy cô ta và Hàn Hâm Đông nắm tay nhau từ trong khách sạn đi ra, em quên mấy hôm trước chị đã nói qua với em Hàn Hâm Đông đang xuân phong đắc ý* sao? Nhìn đi, xem lời nói của chị có ứng nghiệm không? Loại lẳng lơ như Thẩm Huệ Như đã đi khách sạn với Hàn Hâm Đông rồi đấy.”

(*Xuân phong đắc ý: đường làm quan thăng tiến, thăng quan tiến chức thuận lợi.)

Đàm Tích có chút không tiếp nhận được tính từ mà Chu Lâm Lâm sử dụng: “Lỡ như hai người đó đang lén lút yêu đương thì sao?”

Vì để tránh hiềm nghi, mọi người đều không muốn yêu đương chốn công sở.

Chu Lâm Lâm giật giật khoé miệng: “Tất nhiên không phải là yêu đương rồi.

Chị ở bãi đỗ xe chính tai nghe thấy Hàn Hâm Đông cầu xin Thẩm Huệ Như cho anh ta danh phận, muốn chính thức trở thành bạn trai của cô ta, nhưng Thẩm Huệ Như nói cái gì mà chỉ cho anh ta nếm thử vị ngọt trước, chờ sự tình xong xuôi rồi hẵng nói tiếp.”

Chu Lâm Lâm gãi gãi đầu, nghe cuộc đối thoại của hai người đó mà như lọt vào sương mù, cô ấy cũng không hiểu lắm.

“Mà thôi đừng quan tâm cái này làm gì, em cứ nghĩ lại xem, làm gì có người phụ nữ nào xem thân thể mình như một món thù lao? Chị nói cô ta lẳng lơ là còn cho cô ta mặt mũi đấy, không mắng cô ta là gà đã là tốt lắm rồi.”

Đàm Tích vẫn được xem là khá thân với Thẩm Huệ Như, dù sao con người Thẩm Huệ Như cũng quá mức thân thiện, cô có muốn tránh cũng tránh không được.

Hơn nữa người ta đối xử tốt với cô thì cô phải đáp trả lại, cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau, với cả cô cũng không nghe nói giữa cô ta với Hàn Hâm Đông có giao dịch gì.

“Chị không nhìn nhầm người chứ?” Đàm Tích nghĩ thế nào cũng thấy hai người này không thể có mối quan hệ đó.

Chu Lâm Lâm sờ thử trán của Đàm Tích: “Chị nói Tích Tích này, em ngàn vạn lần đừng để người phụ nữ lẳng lơ đó mê hoặc, cô ta tuyệt đối rất ghê gớm.

Cô ta yêu ai không quan trọng, chủ yếu là đừng bày mưu tính kế với em là được.”

“Dù sao cô ta cũng tuyệt đối không phải là dạng người phụ nữ đàng hoàng, em nên nhớ kỹ đều này là được.”

Đàm Tích cười gật đầu: “Vâng, cảm ơn chị Lâm Lâm.”

Nhìn bóng dáng cô ôm tài liệu đi, lông mày Chu Lâm Lâm vẫn nhíu chặt không thả lỏng, Đàm Tích bước chân vào xã hội chưa lâu, vẫn là một cô gái đơn thuần chưa biết gì nhiều, cô ấy cứ cảm thấy việc Thẩm Huệ Như đối xử tốt với Đàm Tích là có mục đích.

Đàm Tích nghe theo ý kiến của Trình Lập Tắc, đem tài liệu liên quan tới Trương Ái Quốc trả về cho chính chủ.

Chuyện Trình Lập Tắc giao phó không sai, hơn nữa hai vợ chồng Trương Ái Quốc đều không phải là đèn cạn dầu, lỡ như ngày nào đó thần kinh căng thẳng một hai tới văn phòng luật sư đòi tài liệu, cô lại không có thì hai vợ chống nhất định sẽ tìm cô gây phiền toái.

Hiện tại trả hồ sơ về thì mọi việc sẽ kết thúc.

Đàm Tích còn chưa tới phòng bệnh của Trương Ái Quốc đã nghe thấy cuộc trò chuyện thần bí giữa ba người y tá, bọn họ đang nói xấu sau lưng cô.

Cô không thể nào tưởng tượng được giữa người với người sao có thể có ác ý lớn đến vậy.

Cô lớn đến từng này nhưng chưa từng làm chuyện gì xấu cả, nhưng vì sao luôn có những lời ác ý ụp lên đầu cô?

Kỳ thật loại chuyện này cũng không phải là cô chưa từng gặp.

Thời điểm học cấp ba đối với một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi mới thật sự tệ hại, lúc đó cô nghe thấy những lời ác ý còn nặng nề hơn bây giờ rất nhiều, thậm chí Đàm Tích còn có chút ‘coi thường thế sự’.

Khi đó cô gặp phải chuyện suy sụp, trong lòng yếu ớt như một tờ giấy mỏng, sau lưng lại nghe thấy người khác bàn tán chuyện cô với Hoắc Kỳ, một trong số những người nói xấu cô là Chu Hiểu Bội.

Chu Hiểu Bội đem ảnh chụp của hai người công bố ra ngoài, dẫn tới toàn trường đều chạy tới cười nhạo Đàm Tích, ở sau lưng còn âm thầm làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.

Tính cách của Đàm Tích vốn dĩ không muốn tranh chấp với ai, lại có sẵn suy nghĩ nên mới muốn chia tay với Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ vốn chính là ngôi sao trên bầu trời, một ngôi sao lạnh lùng ít lời vẫn luôn sáng chói, anh nguyện ý vì cô mà rơi xuống đây dù chỉ một khoảnh khắc cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi.

Kịp thời ngăn chặn lại tổn thất mới là điều cô nên làm nhất.

Đàm Tích ngẫm lại suy nghĩ năm đó của mình, không khỏi cảm thấy có chút ấu trĩ.

Lúc đó cô không muốn tiếp thu những lời ác ý đó, tránh như là tránh mãnh thú hồng thủy, cảm thấy chỉ cần chia tay với Hoắc Kỳ thì cô có thể quay lại với cuộc sống bình thường lúc trước, nhưng cô lại quên rằng tất cả những điều này đều dựa trên việc làm tổn thương người mà cô yêu nhất.

Nhưng cô không hối hận, sau khi chia tay cuộc sống của cô thật sự đã trở lại bình thường, không bao giờ chịu phải sự giày vò nào nữa.

Huống chi bệnh của cô đâu phải chỉ là đi lại khó khăn, dễ dàng mệt mỏi? Cô có thể dự đoán tương lai của bản thân, Hoắc Kỳ yêu cô khi còn quá trẻ, liệu có thể vì cô mà chấp nhận bao nhiêu sóng gió đây?

Sóng gió trong cuộc đời chỉ có thể tự mình gánh vác, cô không thể đem hy vọng ký thác lên người phía sau, để rồi khi về già lại oán hận lẫn nhau, nếu như vậy thì chi bằng chưa từng bắt đầu còn hơn.

Nói cô trốn tránh cũng được, nói cô mẫn cảm cũng tốt, cô vốn dĩ chính là một cô gái yếu đuối nhát gan như vậy, chưa từng có suy nghĩ muốn cãi lại.

Thà làm tổn thương trái tim Hoắc Kỳ lúc này còn hơn tương lai tự tra tấn lẫn nhau.

Trái tim Đàm Tích trùng xuống, lông mi run run bỗng nhiên phát hiện hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt.

Hoắc Kỳ có vẻ quan tâm đến cô nhiều hơn cô nghĩ.

Anh vừa thay cô nói chuyện, nói trong lòng cô không cảm động là giả.

Người không phải là cỏ cây, sao có thể vô tình.

Có điều anh nói “Ngại quá tôi không thể bỏ qua được” rốt cuộc là có ý gì? Chỉ là một câu đáp trả nữ y tá đó, hay thật sự không bỏ qua được?

Đàm Tích vội vàng sửa sang lại cảm xúc, đi đến nhà vệ sinh sửa soạn trang điểm lại, sau đó nhanh chóng đến phòng bệnh của Trương Ái Quốc.

“Đàm… Luật sư Đàm, sao cô lại tới đây?” Trương Ái Quốc cảm thấy rất bất ngờ.

Anh ta đang cùng người thân thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển viện.

Tuy rằng bệnh viện Chí Hoa là bệnh viện tư nhân, thu phí cũng xem là thấp, nhưng với tình hình trước mắt của Trương Ái Quốc thì dĩ nhiên không ở nổi chỗ này.

“Tôi đem một ít tài liệu của anh tới.”

Trương Ái Quốc cầm lấy, nhìn thoáng qua: “Cái này cô cứ tùy ý ném đi là được, cần gì phải mất công tới đây một chuyến.”

Người thân đang đứng bên cạnh Trương Ái Quốc lúc trước Đàm Tích cũng đã gặp qua, vẫn là người đàn ông trung niên đó, người đàn ông trung niên nói: “Nói nhảm với người phụ nữ này làm gì, là do cô ta hại cậu mà ra cả.”

Ánh mắt người đàn ông trung niên thẳng thừng đánh giá Đàm Tích, không chút khách khí nói: “Đưa tài liệu xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài đi.”

Giọng điệu của người đàn ông không tốt, Trương Ái Quốc vẫy tay nói: “Luật sư Đàm, cô không cần so đo với ông ta, kỳ thật việc lần này chúng tôi cũng biết là trách nhiệm của bản thân tôi, lúc trước thật sự là cô đã khuyên tôi, nhưng mà…” Anh ta dùng ngón trỏ để trên môi, “Con cọp cái nhà tôi không chịu nghe.

Nếu có gây phiền phức gì cho cô thì ngại quá, tôi cũng không dám làm gì con cọp cái nhà tôi cả.”

Ý ngoài lời nói, tuy rằng biết cô không sai, nhưng tôi không quản được vợ của mình.

Đàm Tích lắc đầu đi ra ngoài.

Cô cứ tưởng là Trương Ái Quốc sẽ giống vợ của mình, đem hết trách nhiệm quy kết lên người cô, hôm nay nghe vậy xem ra Trương Ái Quốc vẫn thấu tình đạt lý hơn Trịnh Hoa rất nhiều.

Có đôi khi nhìn người không thể chỉ nhìn ấn tượng ban đầu để đánh giá, Trịnh Hoa để lại cho Đàm Tích ấn tượng đầu tiên khá tốt, nhưng sau đó Trịnh Hoa lại giống như một người điên vậy.

Trương Ái Quốc lần đầu tiên nói chuyện với Đàm Tích đã khiến cô phải nghẹn họng, nhưng đến cuối cùng Đàm Tích lại thấy con người Trương Ái Quốc cũng không tệ lắm.

Cô đột nhiên muốn cười, cũng không biết mình ở trong mắt người khác đến tột cùng là hình tượng gì.

Cô luôn luôn ở trong trạng thái không tranh giành, bình bình đạm đạm mà lớn lên, chưa bao giờ trở thành trung tâm, cũng không để người khác giật lùi.

Điều duy nhất không bình thường chính là yêu đương với Hoắc Kỳ.

Đàm Tích bước ra cửa, vừa xoay người liền đụng phải một lồng ngực ấm áp.

Có chút cứng rắn lại có chút thoải mái, là xúc cảm của cơ bắp rắn chắc.

Không biết vì sao phản ứng đầu tiên của Đàm Tích là lại gặp Hoắc Kỳ.

Oan gia ngõ hẹp, lời này nói cấm có sai mà.

Cô lập tức đứng thẳng người lại, giống như bị điện giật nhanh chóng tránh khỏi lồng ngực của Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ thản nhiên đứng trước mặt cô, dáng vẻ rất bình tĩnh.

Đàm Tích không được tự nhiên như anh, cảnh tượng Hoắc Kỳ tranh cãi với mấy người ý tá lúc nãy vẫn còn ở trước mắt, cô bèn đem Hoắc Kỳ của bây giờ và lúc đó liên tưởng lại với nhau, phát hiện ra ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào anh cô cũng không có.

Loại tình cảm kỳ quái này thật sự nói không nên lời.

Người sở dĩ là người vì có đủ thất tình lục dục.

Đàm Tích còn chưa mở miệng đã nghe thấy Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói: “Muốn hỏi anh vì sao lại xuất hiện ở đây à?”

Anh tự hỏi tự đáp: “Anh không yên tâm về em.”

Lời này anh nói rất chậm, giọng cũng rất nhẹ nhàng.

Đàm Tích nhìn môi anh, khuôn hình môi của anh rất đẹp, phiến mỏng, lại có màu hồng nhạt.

Trước kia khi còn học cấp ba cô đã từng cười anh: “Môi của anh sao lại hồng nhuận thế nhỉ, giống y như con gái vậy.”

Anh nghe xong cũng chỉ cười nhẹ, cưng chiều xoa đầu cô.

Hiện tại nhìn lại không còn đỏ như lúc trước, không biết là do ánh mắt cô thay đổi hay là do anh đã thay đổi.

Người ta hay nói người môi mỏng đều rất bạc tình, nhưng mà hình như cũng không hẳn như vậy.

Đàm Tích: “Tôi đâu có muốn hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây.

Ở đây là bệnh viện, anh lại là bác sĩ phụ trách của Trương Ái Quốc, xuất hiện ở phòng bệnh không phải hết sức bình thường sao?”

“Bác sĩ Hoắc rảnh rỗi tới vậy à? Không lo đi khám bệnh đi, khéo tháng sau tiền thưởng lại bị trừ sạch đấy.”

Hoắc Kỳ hơi híp mắt lại, ánh sáng nhàn nhạt từ trên đầu hắt xuống, để lại một bóng mờ dưới sống mũi cao thẳng của anh.

“Đàm Tích, hôm nay em làm sao vậy? Sao miệng mồm lại độc địa thế kia?”

Đàm Tích không mặn không nhạt nói: “Không có gì, chỉ là muốn giữ khoảng cách với anh thôi.”

Đàm Tích cũng không biết vì sao mình lại nói ra những lời chua chát như vậy.

Nhớ lại lúc sáng Hoắc Kỳ chăm sóc cô, trong lòng rõ ràng rất cảm động, nhưng trong tiềm thức cô chỉ muốn trốn tránh anh.

Cô không xứng với những gì Hoắc Kỳ dành cho cô, và cô cũng không thể đáp lại anh bất cứ thứ gì.

Con người Hoắc Kỳ chính là cố chấp như vậy.

Lúc trước đáng ra cô không nên chọc vào anh.

Hoắc Kỳ đột nhiên cười lạnh một tiếng, cầm lấy cổ tay cô, nhanh chóng bế ngang cô lên.

Vẻ mặt anh u ám không rõ, động tác lại nhanh nhẹn, bàn tay giữ chặt hai đùi cô, mạnh tới mức cô không thể nào cử động được.

Đi đến chỗ cầu thang không người qua lại mới thả cô xuống.

Trò này đã dùng một lần rồi, Đàm Tích bất đắc dĩ trừng mắt liếc anh một cái, đang muốn tránh thoát thì lại bị tay anh chống ngang hai bên sườn của cô, từ trên cao bình tĩnh nhìn xuống cô.

Cầu thang bệnh viện cơ bản không có người qua lại, ánh nắng mặt trời chiếu xuống sườn mặt cùng đôi môi mỏng của anh, sự đẹp trai vượt mức bình thường.

Đàm Tích lười tranh cãi với anh, thử giãy giụa mới phát hiện mình khó có thể trốn thoát.

Cánh tay Hoắc Kỳ ôm lấy eo cô, gục đầu xuống, hơi thở ấm áp phả lên đỉnh đầu cô.

Sau đó, một nụ hôn nặng nề rơi xuống, đầu lưỡi của anh không chút nào che giấu mà cuốn lấy cô, mang theo một sự tê dại cùng nóng ướt.

Anh giống như một dã thú nguyên thủy chiếm lấy môi cô, Đàm Tích hoàn hồn, bắt đầu liều mạng giãy giụa, anh vừa hôn môi vừa dùng tay khống chế cô, Đàm Tích làm gì đủ sức lực để chống cự lại anh.

Hoắc Kỳ rốt cuộc cũng dừng lại, cả người Đàm Tích nhếch nhác không tả nổi, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn như gió thoảng mây trôi, anh khẽ nhếch khoé miệng, thanh âm trầm thấp nói: “Thế nào, khoảng cách như vậy em vừa lòng chưa?”

Hoắc Kỳ vẫn nắm lấy cổ tay cô không chịu buông ra, lại hơi cúi người xuống thì thầm vào tai cô: “Biết trước thế này tối qua nên làm gì đó.”

Đàm Tích đột nhiên nâng tay phải lên.

Đáp lại anh chính là một cái tát vang dội.