Lạnh quá!

Ánh sáng dần bị đêm vùng cực nuốt chửng, những bông tuyết lớn vỗ vào má, Úc Ngạn đu mình trên đoàn tàu đang chạy nhanh, dùng hết sức lực leo lên nóc xe rồi nằm xuống, tay cầm Dùi Phá Giáp tê dại trong giá lạnh, sắp mất cảm giác.

Đây không thể là một cảnh xây dựng trong trò chơi được, cảnh của thị trấn bị mất tích như được kết nối với thực tế, con tàu này đang đi tới nguyên mẫu mà nó mô phỏng —— Trấn Nhật Ngự thực sự.

Theo lời Chiêu Nhiên nói, trấn Nhật Ngự hàng năm có nửa thời gian chìm trong đêm vùng cực không có ánh sáng, nên vị trí địa lý của thị trấn này nằm gần Bắc Cực và Nam Cực.

Nhiệt độ vẫn đang giảm với tốc độ mười giây một độ C, nhiệt độ biểu kiến gần âm bốn mươi độ, cả người Úc Ngạn bao gồm cả lông mi, đều kết một lớp băng.

Đoàn tàu gầm rú băng qua ranh giới phân chia ngày và đêm, áo choàng du khách của Úc Ngạn cũng thay đổi, một phần áo choàng vải lanh đi qua ranh giới biến mất, để lại mũ trùm đen nhánh Úc Ngạn mặc lúc đầu, đến khi hoàn toàn đi qua ranh giới ngày đêm, áo choàng du khách thay đổi hoàn toàn thành bộ đồ đen nhánh trong thực tế.

Bên trong áo khoác dán một miếng dán hình bán nguyệt màu đen.

Đó là hộp mở rộng hạch mua từ Thương nhân nửa đêm, có thể lưu trữ bốn dị hạch, mới mua còn chưa sử dụng, chỉ tiện tay bỏ hạch đảo ngược truyện cổ tích mới mua và hạch xanh cấp một lấy được từ sói máy.

Nếu biết sớm hơn thì y đã nhét mấy hạch có ích vào rồi!

Bây giờ đang hủy kết nối? Hay là…

Rơi vào vết nứt bóp méo thời gian và không gian?

Bỗng Úc Ngạn nghe thấy âm thanh ê a non nớt ở sau gáy, quay người lại mới nhận ra đứa bé mosaic đang nằm trong mũ trùm đầu mút tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn được tạo thành từ những ô vuông pixel đỏ bừng vì lạnh, mỗi bên má đều có một hình vuông nhỏ màu đỏ.

Trò chơi đã trở thành phòng ảo giả lập, cộng thêm tổ kỹ thuật đã liên kết thực địa vào bối cảnh trò chơi trong phòng ảo rạp xiếc bỏ hoang, phòng ảo chồng lên phòng ảo, có quá nhiều yếu tố, kẹt bug.

Cũng may mũ trùm đen nhánh có tác dụng giữ ấm và chắn gió, có thể làm chậm đáng kể tốc độ thoát nhiệt.

Đứa bé mosaic vẫn còn nhiệt độ cơ thể, nhét sau cổ coi như ấm áp, đây chính là lý do lúc Úc Ngạn phát hiện lại không vứt nó đi.

Nóc toa tàu phủ một lớp tuyết, bàn tay Úc Ngạn tím tái vì lạnh dần mất kiểm soát, tuột khỏi chuôi Dùi Phá Giáp, Úc Ngạn trượt ngược về phía sau trên nóc tàu, hơi thở trắng biến thành sương giá, những tinh thể băng như ngưng tụ từ khoang mũi đến phổi, đôi mắt choáng váng càng lúc càng tối.

Điều gì sẽ xảy ra nếu chết cóng ở đây? Cơ thể thật sự của y có còn ở thành phố Hồng Ly không?

*

Trên người Úc Ngạn và Chiêu Nhiên vẫn dán đầy những điểm liên kết, ngồi trong tầm mắt của tổ kỹ thuật và tổ máy móc.

“Cảm xúc tổ trưởng Chiêu không ổn định, gặp phải mục tiêu sao?”

Chương trình lướt nhanh trên màn hình phản chiếu vào con ngươi Ung Trịnh, vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Bên Úc Ngạn xảy ra chuyện.”

Trên người Kỷ Niên đeo đai dụng cụ, trong tay luôn cầm dụng cụ bảo trì, đi tới đi lui giữa Úc Ngạn và Chiêu Nhiên.

“Úc Ngạn nóng quá.” Kỷ Niên chú ý thấy các chỉ số trên bảng dữ liệu đột nhiên dao động dữ dội, liền gọi thực tập sinh tổ cấp cứu đến.

Nguyễn Tiểu Ly tổ cấp cứu xách vali xách tay chạy tới, quỳ xuống bên cạnh Úc Ngạn kiểm tra tình hình.

“Đang phát sốt, có thể ý thức đã bước vào môi trường giá lạnh, đại não quyết định cần cung cấp nhiệt lượng toàn diện để duy trì sự sống. Trước tiên cần hạ nhiệt khẩn cấp, nhưng sớm hay muộn cơ thể sẽ không thể tiếp tục như vậy được nữa, sụp đổ ý thức là vấn đề thời gian.”

“Môi trường giá lạnh, tôi không nhớ trong game có bối cảnh như vậy.” Ung Trịnh tập trung vào các chương trình đang chạy, sau đó, một chuỗi code bão tuyết cút vào tầm mắt hắn.

“Có thật… Để tôi xóa.”

“Bây giờ xóa code? Khung trò chơi này cũng không phải do cậu làm, xóa nhiều tạo thêm bug thì càng rối.” Kỷ Niên mang một chậu nước lạnh tới nhúng khăn rồi đắp lên trán Úc Ngạn.

“Không sao, tôi sẽ viết bug mới… Không phải, tôi sẽ viết thêm code mới rồi điền vào, chắc chắn phải chạy được.” Ung Trịnh tự tin nói.

*

Úc Ngạn tỉnh lại sau cơn hôn mê ngắn ngủi, có lẽ là hiện tượng cởi quần áo nghịch lý* do hạ thân nhiệt, y cảm thấy mình không còn lạnh như trước nữa.

*Cởi quần áo nghịch lý” (Paradoxical Undressing) – thuật ngữ mô tả hành vi tự lột quần áo của nạn nhân trong thời điểm cơ thể đang hạ nhiệt. Đây là hành vi hoàn toàn trái ngược với bản năng sinh tồn của con người khi đối diện với nguy cơ sống còn.

Thân thể cứng ngắc cử động, phủi xuống lớp tuyết dày bao phủ trên lưng, nhìn kỹ hơn mới thấy thứ chồng chất trên cơ thể không phải là tuyết mà là một lớp chữ Hán “Bão Tuyết” màu trắng dày đặc.

Dòng chữ “Bão tuyết” bay lơ lửng trên bầu trời trở nên trắng xóa và vón cục lại, đập vào mặt cũng không lạnh nhưng lại đau vì mép chữ “Tuyết” hơi góc cạnh. *雪

Úc Ngạn chậm rãi bò qua “Bão tuyết”, nắm chặt chiếc Dùi Phá Giáp để tránh trượt khỏi nóc tàu.

Còi hơi đoàn tàu vang lên, tốc độ chậm dần dừng lại ở sân ga.

Cuối cùng Úc Ngạn cũng lấy lại được chút sức lực, nhảy khỏi nóc toa, cẩn thận thò vào cửa tàu nhìn quanh, mùi cơm hộp nóng hổi thoang thoảng trong toa, hành lý chất đống trên kệ, trên ghế phủ đầy chăn lông, trên chiếc bàn nhỏ bày đồ ăn dở nhưng toa xe lại vắng lặng, không có một ai cũng không thấy ai xuống xe, hành khách như đã biến mất khỏi hư vô hoặc có lẽ họ chưa bao giờ tồn tại.

Úc Ngạn để ý thấy số tàu là K88M88, ga dừng tên là Trấn Nhật Ngự, điểm dừng tiếp theo là Thị trấn Nhật Hoàn.

Trong ánh sáng lờ mờ, thị trấn phía xa phủ đầy băng tuyết, cửa sổ các dãy nhà phản chiếu ánh đèn mờ ảo, trước cửa treo những chảo dầu đồng để lửa xua đi cái lạnh.

Úc Ngạn quét tuyết trên cửa nhà rồi nhìn vào trong, nhưng trong nhà lại vắng vẻ không có ai ở nhà. Y đành phải đi dọc theo con đường quanh co vào sâu hơn trong thị trấn, lang thang không mục đích, y bắt đầu mất hứng thú với mục tiêu dị thể của nhiệm vụ, trong đầu chỉ còn lại Chiêu Nhiên.

Thái độ bất thường của Chiêu Nhiên khiến Úc Ngạn hiểu anh không muốn đến gần trấn Nhật Ngự, với lại anh cũng chưa bao giờ nhắc đến quá khứ, không biết anh đang che giấu điều gì.

Người phỏng vấn càng không muốn làm thì Úc Ngạn càng muốn làm, đây là cơ hội tốt nhất để vạch trần bí mật trấn Nhật Ngự, để tránh người phỏng vấn cản đường Úc Ngạn phải tìm cơ hội hành động riêng biệt với anh.

Bàn tay của anh chắc chắn đang che dấu gì đó, cho dù bàn tay trái có gắn dị hạch như anh nói, cũng không thể giải thích được việc những bàn tay nhỏ bé phục vụ anh.

“Chẳng lẽ những bàn tay đó đều được lấy từ người dân của trấn Nhật Ngự? Người phỏng vấn tính toán mọi cách tiếp cận mình, dạy dỗ mình ngoan ngoãn là muốn sưu tầm tay của mình?”

Chả lẽ sau này mình phải bưng trà đổ nước cho người phỏng vấn, phải chơi game với bạn trai mới của anh? Úc Ngạn không khỏi nhớ lại những chuyện mình từng làm với những bàn tay nhỏ kia, bỗng cảm thấy mình hơi khó thở gan hơi đau nhức.

Vậy thà mình ra tay trước, chặt hai tay của anh nạy dị hạch trên tay anh xuống, trói rồi mang người phỏng vấn về nhà, muốn làm gì thì làm cái đó.

Đây được coi là phòng vệ chính đáng.

Chỉ là không ngờ y lại rơi xuống đoàn tàu thần bí này và bị đưa đi xa như vậy, lúc này tốt nhất nên tìm lối ra trước, ngoại trừ người dân địa phương, người bình thường không thể trụ được lâu ở vùng cực lạnh.

Đôi ủng buộc dây kêu khẽ trên tuyết, Úc Ngạn cắt đứt dây thừng và hàng rào chặn người ngoài, nhanh chóng tìm tòi hướng đi vào trong màn đêm.

Ở phía xa có ánh lửa đang cháy, người dân trong thị trấn xúm lại xung quanh quảng trường rộng lớn, tất cả đều quỳ gối trong tuyết, cả người quấn da thú dày để chống lạnh, thành kính cúi đầu cầu nguyện, giữa quảng trường đốt một đống lửa, xung quanh được những tế phẩm đĩa đồng với nhiều kích cỡ khác nhau bao bọc.

Trong chiếc khay đồng đặt những miếng thịt còn tươi chưa đông cứng, cá tươi thượng hạng, bên cạnh mỗi loại thịt là một hộp lọ trong suốt có cùng chiều cao.

Gần đống lửa nhất, ba chiếc đĩa đồng đặt theo hình tam giác, trong mỗi chiếc đĩa đồng đựng một em bé sơ sinh đang ngủ, tương tự, bên cạnh mỗi em bé đều có một lọ trong trong suốt.

Phía trên đống lửa có một chiếc trống rất lớn, bà cốt đi chân đất nhảy múa giữa mặt trống, tay cầm thước đồng lắc gõ theo nhịp điệu.

Úc Ngạn nhìn đoán, hiểu đại khái quy tắc lễ vật cúng, có lẽ mỗi gia đình phải tiến cống đặt lên trong những đĩa đồng khác nhau, sau đó mọi người cầu nguyện suốt đêm cuối cùng bà cốt dùng thước đồng để so sánh độ cao tuyết đọng trong lọ trong suốt, tuyết động cao nhất nghĩa là vật tế đã được các vị thần lựa chọn, sẽ được gom lại rồi vận chuyển đến thần linh của bọn họ.

Những chiếc đĩa đồng đặt ba em bé thực ra là một chiếc cân thăng bằng đã được điều chỉnh theo cân nặng của các em bé, phần còn lại chỉ còn chờ sự phán xét của trận bão tuyết đêm nay, trọng lượng của tuyết sẽ quyết định đứa bé nào sẽ bị đưa đi.

Dưới đống lửa, hầu hết mọi người đều cúi đầu cầu nguyện, chỉ có ba cặp vợ chồng hốc hác với đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào chiếc cân thăng bằng, mỗi lần chiếc đĩa đồng lắc lư đều khiến tim họ thắt lại, bọn họ sẽ phải trải qua đêm khủng khiếp này trong nổi kinh hoàng tột độ.

Thần linh bọn họ tín ngưỡng có thực sự tồn tại không? Thực ra y có thể trốn ở một góc, đợi ngày mai có kết quả rồi tìm cơ hội lẻn vào thuyền mang lễ vật đi lượn một vòng, đến lúc đó chỉ cần đưa đứa bé vật lễ về là được, dùng đứa trẻ làm con tin là dễ dàng lấy được ít tin tức từ cha mẹ đứa bé.

Úc Ngạn đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo trong đầu thì tiếng khóc lóc lớn vang lên bên tai khiến y suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Lúc đầu y tưởng là đứa trẻ trên cân đang khóc nhưng sau đó Úc Ngạn mới nhận ra chính đứa bé mosaic nằm trong mũ trùm đầu y đã tỉnh dậy.

Khi những người dân đang cầu nguyện trên mặt đất nghe thấy tiếng động lạ, họ lần lượt mở mắt ra, nhanh chóng nhặt lao và đuốc lên rồi hét lên lao về phía vị khách Úc Ngạn không mời mà đến.

“Đứa nhỏ chết tiệt, sao nãy không vứt nó cho rồi.” Úc Ngạn bị bao vây tứ phía, Dùi Phá Giáp tuy lực sát thương mạnh nhưng lưỡi lại quá ngắn, đối mặt với đám dân làng điên cuồng cầm vũ khí đang tràn tới, một mình y không thể chống lại được.

Dùi Phá Giáp gọn gàng cắt đứt một cây lao sắt, một ngọn đuốc đang cháy thọc vào lưng, ngọn lửa nóng hầm hập đập vào eo y, Úc Ngạn loạng choạng, bị mấy chiếc lao móc giao nhau ép xuống đất, không thể cử động.

Úc Ngạn thở lấy thở để, đáng tiếc lại quên nói người phỏng vấn vẽ gậy bóng chày kiêu ngạo, không là đám này đã bị u đầu sứt trán.

Y chợt bừng tỉnh, bất ngờ phát hiện những dân làng trẻ khỏe ở đây có hai tay lành lặn, khác hẳn với những gì trong tưởng tượng.

Là trách nhầm người phỏng vấn, hay đã bỏ lỡ thời điểm cụ thể?

Dân làng tụ tập thì thầm bàn luận, Úc Ngạn có thể hiểu đại khái ý của bọn họ, nói rằng đêm trước tế lễ gặp phải người lạ là điềm xấu, bàn nhau giết chết y, dâng y và các lễ vật khác cho thần linh.

Những bông tuyết lặng lẽ cố gắng chôn vùi ngôi làng nhỏ bé, trong một giây nào đó, tuyết nhẹ như bông bỗng có trọng lượng, cân thăng bằng nghiêng đi, chiếc đĩa đồng của một em bé chìm xuống.

Sự im lặng ngắn ngủi bị tiếng kêu khóc xé toạc, trái tim hai đôi vợ chồng như gỡ bỏ một tảng đá lớn, đau khổ ôm nhau khóc sau khi thoát khỏi thảm họa, cặp vợ chồng còn lại như bị sét đánh, bị đánh gục bởi tin dữ từ trên trời rơi xuống, đứng ngơ ngác, con ngươi đầy tơ máu ngập đầy nước mắt.

Cặp vợ chồng tuyệt vòng bò đến dưới chân bà cốt, đau khổ cầu xin nhưng bà cốt thương xót đáp lại: “Chính sự hy sinh của hai người đã mang lại ánh sáng cho trấn Nhật Ngự.”

Thấy ánh mắt của mọi người bị đĩa đồng thu hút, Úc Ngạn nhân cơ hội giãy giụa mạnh mẽ, rút một tay ra chống người dậy, giơ cao đứa bé mosaic lên lạnh lùng nói:

“Đổi không? Tôi có thể tự ôm đi.”