Sau mấy ván game, Úc Ngạn đã nắm vững các thao tác cơ bản.

Cảnh này kể về một ngôi làng thời Trung Cổ bị dịch bệnh tàn phá, xây dựng trong một thung lũng đất hoang, lối ra duy nhất bị chặn bởi một căn nhà nhỏ kỳ lạ. Để tránh dịch bệnh lan ra ngoài, chủ nhà nhận nhiệm vụ trong coi lối ra vào hẹp này, mặc cho dịch bệnh hoành hành, người dân trong thôn tự sinh tự diệt, người sóng sót giãy giụa trong đau đớn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi thung lũng địa ngục này, sống sót qua các thế hệ trong vùng đất hoang vu bị lãng quên.

Mà chủ nhân canh giữ căn nhà nhỏ nơi thung lũng này là boss cuối của cảnh này, tên là ‘lính cai ngục gào thét’, khi người chơi gõ cửa đánh thức bà ta, bàn tay bà ta sẽ vươn ra khỏi cửa, nghĩa là bắt đầu thách đấu.

Lượng máu của lính cai ngục gào thét cao tới 50.000 điểm, trong khi lượng máu của người chơi chỉ có 100 điểm và không có bất kỳ trang bị bổ trợ nào, lính cai ngục gào thét tiện tay vỗ một cái cũng có thể giết chết nó ngay lập tức.

Người chơi phải lang thang khắp ngôi làng, tìm kiếm và chế tạo vật phẩm, khi thấy mình đủ mạnh thì đi đến nhà nhỏ để thách đấu lính cai ngục gào thét.

Úc Ngạn tìm thấy một con rìu trong đống củi, cầm nó lên làm vũ khí.

Đi dọc theo con đường đất đá trong thung lũng, y vô tình đi đến trung tâm bản đồ, một bệ đá hình tròn cao hơn mặt đất, trên bề mặt khắc hoa văn đơn giản, tế đàn hướng về phía đông, giữa bệ đá dựng một cây thánh giá khô cháy, trên đó đóng đinh một xác chết cháy đen.

Ở đây vừa mới tổ chức một cuộc hành hình, đôi khi dân làng sẽ bầu ra một người dân vô tội, coi người đó là kẻ đầu têu ma quỷ gây ra những điều bất hạnh, sau đó mang đi thiêu sống để cầu xin chúa trời tha thứ.

Úc Ngạn nhặt được một khẩu súng kíp tự chế ở gần thi thể bị cháy đen, phần giới thiệu vật phẩm ghi: “Vũ khí khủng bố do người ngoại lai mang đến, e rằng đã nhiễm vi khuẩn.”

Trong súng kíp có hai viên đạn được lắp sẵn, trông có vẻ uy lực lớn, sát thương ở cự ly gần chắc chắn không thấp.

Người chơi bình thường khi nhặt được vũ khí tốt như súng kíp thì mừng rỡ, nhưng Úc Ngạn vẫn chưa hài lòng, thay vào đó y giơ rìu lên chém vào thi thể cháy đen.

Thi thể bị chém trúng, trong phần bụng bị rách rơi ra một viên đạn súng kíp.

Chém thêm một nhát nữa, thi thể càng thêm tàn tạ, lại rơi xuống một viên đạn súng kíp. Úc Ngạn vẫn chưa biết thế nào là đủ, chém thêm nhát thứ ba, thi thể cháy đen hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành một đống tro tàn.

Quả nhiên có thiết lập cơ quan ẩn, chém nát thi thể cháy đen có thể lấy thêm hai viên đạn súng kíp.

Chiêu Nhiên vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát, ngẩng đầu hỏi: “Cậu chơi game không ít nhỉ, lần đầu chơi mà quen tay thế?”

“Cứ thử thôi,” Úc Ngạn chăm chú nói, “Nếu tôi là một người dân chưa từng thấy súng, cộng thêm người đông thế mạnh, tôi sẽ nhét đạn vào miệng người cầm súng rồi thiêu chết hắn ta, mới hơi giải được hận.”

“…Nhà sản xuất chắc cũng không nghĩ sâu xa vậy đâu.” Chiêu Nhiên nghịch lọn tóc, “Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”

“Không có.” Úc Ngạn không hiểu, “Âm thanh gì?”

Chơi mãi cũng không thấy có gì bất thường, tiếng gõ cửa mà tổng giám đốc Grey Crow miêu tả cũng không xuất hiện.

Chiêu Nhiên kể lại ngắn gọn ủy thác của giám đốc Trần, Úc Ngạn vừa chơi vừa nghe, im lặng một lúc, Chiêu Nhiên tưởng y không để ý nhưng bỗng nghe y nói: “Chỉ có streamer mới gặp phải tình huống này à? Có lẽ chỉ trong lúc livestream mới gặp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nãy giờ chúng ta chơi offline, thử tìm một tài khoản của streamer chơi xem.”

Cũng có lý, có thể xem như hướng điều tra mới. Chiêu Nhiên gửi ý tưởng mới này cho cấp dưới, bảo họ thu thập thông tin theo manh mối này.

Cả cuối tuần Úc Ngạn đều bị người phỏng vấn giữ trong nhà, ngoài học bù thì chỉ chơi game này. Thực ra cũng không tệ, buổi sáng được đánh thức bởi tiếng thúc giục lười biếng, hay một cú nhéo nhẹ vào eo như trò đùa, ấm áp hơn nhiều so với tiếng chuông báo thức điện tử lạnh lẽo. Y bắt đầu tìm lý do để hợp thức hóa việc ban đầu không muốn đến đây — ít nhất không phải ăn đồ ăn nhanh đặt trước nhà nữa, người phỏng vấn nấu ăn rất ngon.

Nội dung học bù hôm thứ bảy là kiểm tra thực lực, vừa mới tỉnh dậy đã bị người phỏng vấn xách ra khỏi chăn, dẫn lên tầng hai của biệt thự.

Thiết kế của toàn bộ tầng hai khá bất ngờ, không có vách ngăn hay đồ nội thất nào, chỉ có tám cột chính chịu lực được bố trí cách đều nhau, trên mặt đất trải một lớp thảm chống ngã màu đỏ, không lắp đặt trần nhà nhưng thay vào đó là khung treo bằng thép, những bao đấm treo lơ lửng giữa không trung bằng sợi xích to bằng cánh tay.

Tầng hai được chia hợp lý thành các khu vực khác nhau, đầy đủ thiết bị phòng tập thể hình, đồng thời bổ sung thêm rất nhiều thiết bị cần thiết cho việc huấn luyện chiến đấu.

Chiêu Nhiên ném cho y bộ đồ tập luyện: “Đi khởi động đi, kẻo căng cơ.”

Úc Ngạn cẩn thận nhận lấy bộ đồ, cảnh giác quan sát các thiết bị xung quanh, chợt cảm thấy buổi huấn luyện hôm nay khó khăn hơn mình nghĩ.

Nhưng với kỹ năng của người phỏng vấn, còn cần phải đặc biệt trang bị một phòng tập tại nhà sao?

Chắc chắn anh ấy đã dạy cho nhiều học trò khác, có thể không chỉ một người.

“Tập gấp gáp thế này thì có ích gì, một hai ngày có thể làm được gì?” Úc Ngạn không hứng thú lắm.

“Vẫn đỡ hơn nằm ườn ra đấy, trẻ con nên hoạt động gân cốt nhiều vào, đừng để xương khớp gỉ sét.”

Chiêu Nhiên vẫn mặc quần áo ở nhà bình thường, ngồi trên thảm chống ngã chất đống: “Phần thứ hai của kỳ chuyển thực tập sinh lên chính thức là kiểm tra thực lực, mỗi một người sẽ được mang trang bị thường dùng của mình vào sân, đừng làm chuyện không đáng, vào đó sẽ phải ký hiệp nghị sinh tử.”

“Hỗn chiến?”

“Cũng gần như vậy. Những năm trước kiểm tra thực thực sẽ không quá khắt khe, nhưng năm nay thì khác, đợt thực tập này ngoài cậu ra còn có hai người trẻ tuổi xuất chúng, một nam một nữ, tôi đề nghị cậu đừng lơ là.”

“Tôi không muốn đi.” Úc Ngạn dựa vào bao cát, rũ bộ quần áo tập luyện vừa vặn trong tay ra để kiểm tra: “Nghe có vẻ đông người.”

“Tôi có một tin độc quyền, qua đây nghe.” Chiêu Nhiên thần bí ngoắc ngón tay về phía y, “Tôi nghĩ cậu sẽ thấy hứng thú.”

Úc Ngạn cắn môi, cúi đầu ghé tai gần miệng Chiêu Nhiên.

“Người này, sếp lớn yêu cầu hắn phải chết trong phòng thi. Cậu có thể chọn bất kỳ phương pháp nào mà cậu thích.” Chiêu Nhiên đưa màn hình di động về phía Úc Ngạn, một bức ảnh sơ yếu lý lịch màu xanh, người trong ảnh chỉ là một thực tập sinh bình thường.

“Vì sao.” Úc Ngạn nhướng mày, biểu cảm sống động hơn nhiều.

“Là người của công ty đối thủ, bắt giữ đặc vụ bí mật của chúng ta, giam cầm tra tấn suốt mười tám giờ, cuối cùng phân xác thi thể giấu dưới cống nước ngầm. Có lẽ lần này đến để dò xét tình hình người mới, cho rằng có thể giấu trời che biển, căn bản không để Subway vào mắt.”

“Người này… nhìn thật thà lắm mà.”

“Cậu tưởng ai cũng giống cậu, viết đầy ba chữ không dễ chọc lên mặt à.” Chiêu Nhiên cười khẩy, “Ý của sếp lớn là nói cho công ty đối thủ biết, bất kỳ thực tập sinh nào của chúng ta cũng có thể giết chết nhân viên chủ chốt của bọn họ.”

“…” Úc Ngạn hiếm khi để lộ niềm vui ra mặt, hơi hếch cằm.

Chiêu Nhiên thấy y vội vàng như ngồi đợi chủ nhân mở đồ hộp, trong lòng không yên. Vừa phải hạn chế tối đa bản năng tàn bạo của y, lại phải khiến y tỉnh táo giơ móng vuốt từng giây từng phút, khó mà cân bằng được.

Lần này không thể sai sót nữa.

Đi một bước nhìn một bước vậy.

Từ trước đến nay Chiêu Nhiên luôn giấu giếm cảm xúc trong lòng, nhưng lần này Úc Ngạn lại nhìn ra anh có tâm sự, mấy giờ huấn luyện tiếp theo, Úc Ngạn tỏ ra khá nghe lời, không cố ý chọc giận anh.

Trong quá trình cầm tay chỉ dậy luyện tập, Úc Ngạn đã mơ hồ phát hiện ra ít vấn đề mình từng nghĩ tới.

Người phỏng vấn thuận tay trái nên tư thế chiến đấu của anh thường lấy phần bên phải của cơ thể làm trục, dùng phần bên trái cơ thể để thực hiện hầu hết các đòn tấn công. Hơn nữa, số lần anh dạy y dùng nắm đấm rất ít, đa số dựa vào sức mạnh của đôi chân, Úc Ngạn cũng đoán ra được lý do, bàn tay của người phỏng vấn rất quý giá, anh không thích bàn tay bị va chạm.

Từ khi phản ứng bản năng đánh thức trí nhớ cơ bắp ở thẩm mỹ viện Tế Liễu, Úc Ngạn đã nghi ngờ huấn luyện viên ngày xưa dạy y chiến đấu cũng có đặc điểm tương tự.

Trùng hợp à? Không thể nào.

“Lại mất tập trung, tật xấu này phải sửa.”

“A!”

Lại một lần nữa bị người phỏng vấn dùng một tay quật ngã xuống đất, Úc Ngạn ôm xương ức đau đớn nằm co ro trên sàn, mồ hôi trên trán chảy xuống như mưa.

Chiêu Nhiên ngồi xổm trước mặt y, dùng đốt ngón tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán: “Nghỉ ngơi đi.”

“Đợi đã.” Úc Ngạn chống hai tay xuống đất, cố gắng nâng cơ thể lên, lúc đứng dậy hai chân gầy guộc cũng run rẩy. Y chạy xuống lầu, cầm lên một xấp giấy nhăn nhúm.

Y thở phì phò, lấy hai tờ nhật ký trong túi ra cẩn thận trải phẳng, giơ nhật ký đến trước mặt Chiêu Nhiên: “Người phỏng vấn, những gì viết trên đây có phải là anh không?”

Chiêu Nhiên kinh ngạc nhìn y chạy lên chạy xuống, tiến gần để xem kỹ trang nhật ký.

Úc Ngạn chờ đợi câu trả lời của y.

“Cái này…” Không bao lâu sau, Chiêu Nhiên vuốt cằm hỏi: “Trên tờ giấy này có chữ à?”

Gì cơ?

Úc Ngạn không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, y lấy lại tờ nhật ký, lật qua lật lại xem tới xem lui, những chữ đen trên giấy trắng vẫn rõ ràng, sao có thể vậy được.

“Anh không thấy à?”

“Là giấy trắng mà.” Vẻ mặt Chiêu Nhiên khó hiểu, “Trên đó viết gì thế?”

“Viết là,” Úc Ngạn nóng lòng muốn đọc nội dung nhật ký, nhưng những lời miêu tả bằng ngôi thứ nhất về nụ hôn và cái ôm khiến y không thể mở miệng.

“Quên đi.” Úc Ngạn cất nhật ký đi, kéo lê quần áo đi xuống lầu.

Chiêu Nhiên đi theo đến bên cầu thang, hai tay thong dong tựa lên lan can gỗ, nhìn quỷ nhỏ không chịu đọc nhật ký trước mặt mình chạy trối chết.

“Đâm vào lưỡi em ấy thật à…Hay là mài bớt…” Anh dùng ngón tay cái thử đầu nhọn của hàm răng, chà qua chà lại.

*

Úc Ngạn kiếm cớ về nhà lấy đồ, tìm cơ hội mang máy phân tích lưu trữ hạch chạy ra khỏi nhà người phỏng vấn, ngồi tàu điện ngầm trở về khu phố cũ của mình, bước nhanh lên lầu vội vàng mở cửa, thậm chí không kịp thay giày đã chạy vào phòng khách, lật ngược tủ TV lên.

Y chịu không nổi nữa, nếu tối nay không nhìn thấy tờ nhật ký, y sẽ không tài nào ngủ được.

Hiện trong tay y đang có hai hạch vô dụng đã cạn kiệt năng lượng, một viên là hạch mù trắng rơi ra gậy bóng kiêu ngạo, viên còn lại là muỗi đêm.

Úc Ngạn chọn một viên nắm trong lòng bàn tay, đặt lên môi một lúc rồi cẩn thận ném vào khe đựng tiền xu dưới đáy tủ.

Tiếng khởi động cơ quan nhỏ bé vang lên, trong miệng đồng xu bật ra một tờ giấy cuộn lại như chiếc đũa, y cẩn thận mở ra, một trang nhật ký hiện ra trước mắt.

Nội dung trang nhật ký khiến Úc Ngạn không thở nổi, cổ họng căng cứng.

Thời tiết có gió,

Cuộc sống đại học nhàm chán hơn tôi tưởng, tôi ghét những nơi tập trung đông người, tôi thích sách nhưng không thích thư viện.

Bài tập cả tuần thường bị ứ đọng đến tận đêm trước hạn chót mới thức đêm làm bù, chỉ có môn thực hành là thú vị. Trong thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ tìm mấy cuộc thi từ thấp đến cao, lấy mấy giải thưởng nhỏ để làm anh vui.

Gần trường có một câu lạc bộ bắn súng, tôi thường đến đó để giết thời gian, mỗi lần là cả buổi chiều, chủ tịch câu lạc bộ thấy mặt tôi rất hút khách nên cho tôi thẻ giảm giá thường niên 20%, với điều kiện thỉnh thoảng họ được phép chụp vài bức ảnh để đăng lên trang cộng đồng.

Trong thời gian nghỉ ngơi trong nhận thức, điện thoại luôn để chế độ không làm phiền, tôi ghét tiếng chuông điện thoại và thông báo tin nhắn, ồn ào, mang ý nghĩa sai bảo.

Phụ đạo viên ở trường là nguồn gốc của sự ồn ào, thích đưa ra nhiều yêu cầu vô lý trong nhóm lớp và bắt mọi người tuân thủ.

Hôm nay đi ngang qua cửa sau của căn tin, tôi thấy công nhân đang dọn rác, rất nhiều rác nhà bếp chất đống thành thùng, tôi đi theo xe vận chuyển một lúc, phát hiện rác sẽ được chất tạm ở gần cổng phía đông của trường rồi được xe tải chở đi, có khoảng 10 phút không ai trông coi.

Đồ uống vào thứ Tư hàng tuần ở căn tin là nước táo, phía sau nhà bếp sẽ vứt rất nhiều hạt táo, tôi có thể nhân dịp mười phút này thu thập được 0.5kg, tích góp trong ba tuần là đủ.

(Ở đây dùng bút chì vẽ chi tiết thiết bị thủy tinh dùng để chiết xuất xyanua từ hạt táo)

Phụ đạo viên đang cố gắng bỏ thuốc lá, rất thích ngậm kẹo bạc hà, trong ngăn kéo phòng làm việc và túi áo đều có một hộp, thỉnh thoảng lấy ra ngậm một viên.

Tôi đã tìm ra cách nén viên kẹo bạc hà, rất dễ tạo ra một viên bạc hà vị táo đặc biệt. Nhưng rất khó để tiếp cận phụ đạo viên khi không có người và camera, cần phải kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Nhưng kế hoạch tưởng tượng của tôi chưa kịp thực hiện thì đã bị bại lộ. Anh phát hiện ra bản thiết kế kế hoạch giết người của tôi, anh đập tờ giấy đến trước mặt tôi, tức giận chất vấn tôi đây là gì.

Tôi mở to mắt nói dối, gì? Trên giấy có chữ à?

Anh rất tức giận, ấn mặt tôi lên tờ giấy kia, khiến cả người tôi nằm sấp trên bàn làm việc, anh dùng ống màng bọc thực phẩm đánh tôi, tôi không đau cũng không sợ, anh chỉ phô trương thanh thế dạy dỗ tôi, bị tôi hôn lại thì cả mặt đỏ bừng.

Sau đó anh cởi quần của tôi, chi tiết lúc đó tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ nhớ là nó rất đau, kèm theo cảm giác rất thích khó hiểu, nhưng sau đó chỉ còn lại đau nhức, anh không cho tôi chạy, giọng điệu rất hung dữ.

Anh dạy dỗ tôi ròng rã cả một đêm, liên tục nhấn mạnh tôi không được phép làm những việc như vậy. Thực ra tôi không định thực hiện nó, tôi chỉ tưởng tượng cụ thể hơn để bản thân cảm thấy sảng khoái. Nhưng tôi không phục, tôi cứ muốn chống đối anh.

Tôi thích chọc giận anh, mọi sự giận dữ trên đời này đều bắt nguồn từ việc ghét tôi, nhưng chỉ có sự tức giận của anh là bắt nguồn từ việc yêu tôi.

Nhưng thời gian trôi qua tôi không chịu nổi nữa, tôi nhẫn nhục nói lời ngọt ngào để anh dừng lại, nhưng phẫn nộ của anh như mất kiểm soát, bạo lực ngày càng tăng.

Đau quá cũng rất mệt mỏi, cuối cùng tôi khóc, giống như nỗi cô đơn lâu năm không quan trọng nào đó cũng tuôn ra cùng với những giọt nước mắt, tôi ôm lấy anh, một lúc lâu sau tôi cũng không biết mình đang khóc vì điều gì, rõ ràng tôi mới là người xấu.

Tác giả có lời muốn nói:

Những đoạn cuối cùng chúng ta có thể gọi đó là những vấn đề không rõ ràng, phụ đạo viên và “Anh” là hai người khác nhau. ( ‘-‘)ノ)`-‘)

Những điều bất ngờ còn ở phía sau các bạn ạ =))))))