Kể từ đó, Hứa Thuần luôn âm thầm đăng nhập vào tài khoản phụ.

Chẳng vì bất cứ lý do nào cả, cô chỉ muốn biết anh ấy có online không. Nếu anh online thì anh sẽ làm gì? Anh ấy thích nghe những bài hát nào, thích chơi những chò chơi nào trên máy tính, khi nào thì anh thay đổi dòng trạng thái và tâm trạng của anh lúc đó ra sao, cô muốn biết bạn bè của anh hay đùa giỡn với anh thế nào và anh online vào buổi tối lúc mấy giờ.

Cứ mỗi lúc ngồi xuống đâu đó, Hứa Thuần sẽ cầm điện thoại lên kiểm tra một lần, gần như nó đã trở thành một thói quen.

Chờ đến khi cô nhận ra được điều đó, cô biết rằng bản thân mình đã trúng độc không hề nhẹ.

Thói quen ấy đã ăn sâu vào máu, nó trở thành một bản năng, không phụ thuộc vào suy nghĩ của cô và cô không có cách nào từ bỏ nó, giống như việc mỗi ngày cô đều phải ăn cơm và uống nước để sống sót.

Bất cứ khi nào cô định làm một chuyện gì đó, cô sẽ tự hỏi giờ này anh đang làm gì và anh đang nghĩ về ai?

Cô âm thầm che giấu cái tên Chu Manh Manh, tạo ra một nhân vật không hề tồn tại trên internet.

Rõ ràng Hứa Thuần đăng nhập bằng tài khoản phụ, đóng vai nhân vật này nhưng cô vẫn muốn đối diện với anh bằng tính cách thật sự của mình.

Chỉ là hành vi như thế thì không đáng để khen ngợi.

Thỉnh thoảng cô muốn kể với anh một câu chuyện tốt đẹp nào đó nhưng cô phát hiện anh thường xuyên không lên mạng.

Cô có thể đếm ngược những ngày còn lại trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông bằng đầu ngón tay, có lẽ anh  ấy đang dành hết tâm sức cho việc học.

Hứa Thuần không dám làm phiền anh nữa. Cô trở lại cuộc sống của chính mình, yên lặng học tập. Thỉnh thoảng cô sẽ âm thầm vào QQ của anh để quan sát, chỉ một hành động nhỏ nhưng có thể quét sach tất cả áp lực học hành đang bao trùm lấy cô.

Trong những ngày kỳ thi đại học diễn ra, Hứa Thuần được nghỉ ở nhà để ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới.

Mỗi lúc nhớ anh ấy, cô sẽ cầm bút lên và vẽ vài bản chân dung. Cứ có cảm hứng, cô sẽ bắt tay vào vẽ. Sau một khoảng thời gian dài, tập tranh đã toàn chân dung của anh ấy.

Hứa Thuần coi nó như báu vật. Lần trước có một đứa trẻ đến nhà cô chơi, suýt nữa thì thằng bé đã lôi tập tranh của cô ra nghịch, cô vội vàng dành nó lại rồi ôm vào lòng và bảo vệ. Từ đó về sau lúc nào cô cũng khóa ngăn kéo lại và không cho bất cứ ai xem.

Nó là động lực khiến cô không ngừng bước về phía trước. Và là bí mật chỉ thuộc về một mình cô.

Càng gặp anh nhiều hơn, cô càng thấy nhiều biểu cảm và cử chỉ đa dạng, thế nên nội dung của tập tranh càng ngày càng phong phú.

Khoảng thời gian đó, kỹ năng phác họa của cô ngày một hoàn thiện hơn, gương mặt của người đó trong những tờ giấy trắng dần dần trở nên sống dộng.

Ánh mắt của anh ấy vừa đen láy vừa sáng ngời. Hứa Thuần rất thích những tia sáng trong mắt anh, giống như nó đang chứa đựng một tình cảm nồng nàn và vô cùng sâu đậm.

Nếu anh là một người thâm tình như thế, cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ chạm được tới anh.

Nhưng vào lúc cô tuyệt vọng và lạc lối nhất thì cơ hội đã mở ra đúng lúc.

Đó là khoảng thời gian cuối cùng của mùa hè.

Thời tiết nắng nóng đang hoành hành, nhiệt độ ngoài trời tăng cao đến nỗi khiến người ta cảm thấy buồn bực và khó chịu.

Hứa Thuần trốn biệt trong nhà để tránh cái nóng. Cô không muốn ra ngoài nhưng đột nhiên lại nhận được lời mời của Hứa Viêm, anh bảo cô đến ăn tiệc chia tay.

Hứa Viêm là nhân vật chính của buổi tiệc chia tay này.

Anh nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học xếp thứ hai trong khu vực, đồng thời anh đã vượt qua hết các vòng kiểm tra để nhập ngũ.

Nhưng anh đã chọn vế sau.

Đầu tháng chín, anh sẽ lên đường đi Tây Bắc.

Thế nên anh đã tạm gác việc nhập học.

Hứa Thuần nghi ngờ hỏi: “Anh mời bạn học của anh, em đi theo họ làm gì?”

Hứa Viêm hơi ngượng ngùng nhưng vẫn thành thật thú nhận với em gái: “Em có nhớ cô gái mà em nhìn thấy ở quảng trường mấy tháng trước không? Cô gái mà anh thích ấy.”

Hứa Thuần cảm thấy nỗi đau hôm nào lại bị khơi lên thêm một lần nữa, cô chậm chạp hỏi: “Cô ấy làm sao?”

“Anh thích cô ấy rất lâu rồi.”

Hứa Thuần mở miệng nhìn anh: “Anh muốn tỏ tình sao?”

Hứa Viêm không phủ nhận điều đó, anh hỏi ý kiến của cô: “Từ góc độ của một đứa con gái, em thấy chuyện này có khả năng thành công không?”

Hứa Thuần không muốn phát biểu ý kiến, cô nhíu mày nhắc nhở: “Không phải người ta đã có bạn trai rồi sao?”

“Bởi vì cô ấy có bạn trai rồi nên anh mới im lặng suốt ba năm” Hứa Viêm vừa kể vừa thấy bực bội: “Hồi cấp hai, ba người bọn anh đều là cán bộ lớp. Anh yêu thầm cô ấy, sau đó anh muốn tỏ tình nhưng lúc ấy lại phát hiện hai người học đã ở bên nhau.’

Hứa Thuần thở dài.

“Mặc dù anh và cô ấy học cùng một trường cấp ba. Gần như lúc nào bọn anh cũng ở cạnh với nhau nhưng anh biết bọn họ có quan hệ yêu đương nên anh không có cơ hội để bày tỏ.”

Hứa Thuần không nghĩ tới anh họ của mình lại cất giấu nhiều tình cảm trong lòng đến thế. Chuyện cũ của anh khiến cô thổn thức. Hóa ra không chỉ có con gái mà ngay cả con trai cũng có những tình yêu mù quáng đến vậy.

Cô không biết mục đích tỏ tình của Hứa Viêm là gì.

Cô hỏi: “Cô ấy chưa từng biết anh thích cô ấy sao?”

Hứa Viêm gật đầu, sau đó anh lại lắc đầu bảo: “Cô ấy không biết.”

“Anh định nói gì với cô ấy?”

“Chỉ cần nói hết những cảm xúc trong lòng là được. Không lâu nữa anh sẽ rời khỏi đây. Trước khi đi anh muốn có một câu trả lời. Giữ trong lòng rất khó chịu, cho dù kết quả tốt hay xấu thì anh cũng sẽ chấp nhận.”

Hứa Thuần chỉ cho anh một mẹo nhỏ: “Anh à, anh có thể hẹn riêng cô ấy ra nói chuyện, hoặc là nói qua điện thoại cũng được.”

Hứa Viêm lắc đầu: “Những chuyện nghiêm túc thế này không thể nói qua điện thoại được. Anh không thể hẹn riêng cô ấy, cô ấy sẽ đoán ra ý định của anh. Đó là lý do tại sao anh phải dùng danh nghĩa tiệc chia tay để gọi tất cả bạn bè đến, cô ấy sẽ không đề phòng và sau đó anh sẽ một mình nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.”

Hứa Thuần rất ngưỡng mộ anh trai mình, cô do dự một lúc lâu rồi hỏi: “Anh định nói cái gì? Bảo với cô ấy rằng anh thích cô ấy rồi khiến cô ấy chia tay bạn trai hiện tại và yêu đương với anh sao? Anh à, anh không thể làm thế đâu.”

“Em gái ngốc, chắc chắn em chưa từng thích ai. Ai nói cứ thích là phải ép buộc đối phương ở bên mình.”

Hứa Viêm bình tĩnh chậm rãi nói với cô: “Nếu em thích ai đó đến một mức độ nhất định, sự kiên nhẫn của em sẽ bị hao mòn đến nỗi gần như chẳng còn gì cả. Rồi sẽ đến lúc em phải tự thuyết phục bản thân từ bỏ giống như anh của hiện tại. Anh không có yêu cầu gì hết. Trước khi anh đi, anh chỉ muốn hỏi cô ấy nếu có thể trở về quá khứ, trong những năm tháng hoang đường trước kia của bọn anh, nếu như lúc ấy anh nói sớm hơn một chút và bọn họ chưa yêu nhau thì cô ấy có thích anh không?’

Hứa Thuần cảm thấy mình không có quyền lên tiếng nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện này rất sai trái: “Nếu bạn học của anh biết thì sao? Còn có đàn anh kia nữa, hai người là bạn bè, nếu như anh ấy biết anh tỏ tình với bạn gái của anh ấy, không phải anh ấy sẽ rất khó xử sao?”

Hứa Viêm vỗ vai cô: “Thế nên anh mới gọi em đến để làm hậu phương cho anh. Anh cần cơ hội ở riêng với cô ấy, tiện thể em giúp anh vạch ra kế hoạch đi. Anh nên nói gì đầu tiên để cô ấy không khó xử.”

Hứa Thuần không biết nói gì, cô rất đau lòng cho Hứa Viêm. Tại sao vấn đề khó khăn mà bọn họ gặp phải lại giống nhau đến thế, người bọn họ thích còn có quan hệ yêu đương với nhau.

Hứa Viên có thể thản nhiên đối diện còn cô thì vẫn nhút nhát và rụt rè.

Hứa Thuần suy nghĩ về chuyện đó, cô hơi động tâm. Nếu như cô đến buổi tiệc chia tay, mục đích duy nhất của cô là gặp mặt anh ấy, cho dù là ở một chốn đông người cũng được.

Khoảnh thời gian ngắn ngủi đó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Hứa Thuần đã đồng ý trong vô thức.

Hứa Thuần lại nói về kế hoạch ngày mai với Hứa Viêm, cô khuyên anh khi thổ lộ tình cảm cứ thẳng thắng nói rằng anh có người mình thích nhưng không cần nói ra tên của đối phương.

Hứa Viêm tập luyện vài lần, bảo cô chọn thời gian tốt rồi giúp anh, anh không muốn sau này mình phải hối hận.

Hứa Thuần cũng không biết nên nói thế nào, khi người anh thích nhìn thấy anh thì mọi chuyện đã quá muộn để cứu vãn.

Cảm giác đó giống với việc bọn họ vất vả lắm mới đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng, cứ tưởng có thể về một cách suôn sẻ nhưng lại phát hiện ra mình lên nhầm chuyến, chiếc xe thuộc về mình đã sớm đi qua rồi.