Lúc Mã Anh Kỳ thức dậy thì đã là 5 giờ chiều.

Đầu cô hơi choáng, hai chân cũng thấy nhức mỏi.

Nhớ đến lúc mình cùng Thạch Dị Quy quấn quýt bên nhau, trong lòng vẫn không kìm được xấu hổ.

Cô ngồi dậy, xỏ dép rồi mở cửa phòng ra đi xuống lầu.

Còn chưa xuống tới đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, cùng với tiếng xào nấu leng keng.

Cô nhận ra, không chỉ có anh mà cả Viên Mẫn cũng ở đó.

Chân dừng lại một chút, có chút ngượng ngùng vì vẫn còn nhớ đến lúc anh ở trên giường.

Sao lại cứ như hai người khác nhau vậy chứ?

Thường ngày nhìn anh thư sinh, nhã nhặn lại có vẻ khiêm tốn.

Nhưng lúc ở trên giường "lăn lộn" với cô, anh không chỉ nôn nóng mà còn rất thú tính.

Ngoài mấy câu dỗ ngọt ra, đa phần chỉ toàn bảo cô r3n rỉ to tiếng một chút.

Nghĩ thôi đã đỏ mặt rồi, Mã Anh Kỳ lắc đầu một cái, vừa định đi tiếp thì nghe Viên Mẫn nói chuyện.

"Anh đã nói chuyện đến Vũ Hán với Anh Kỳ chưa?"

Cô nghe nhắc đến Vũ Hán, lập tức dừng lại nép sang một bên để tiếp tục nghe.

Thạch Dị Quy vừa làm xong món cải xào tôm thịt, vừa đổ ra đ ĩa vừa lên tiếng.

"Nói làm gì? Đi rồi sẽ về thôi!"

"Vậy anh vẫn chưa nghe thông báo mới của Đội trưởng khu dã chiến sao? Anh ấy bảo những người trong đội và các bác sĩ tình nguyện trước khi đi đều để lại kỉ vật và viết di chúc..."

Mã Anh Kỳ nghe xong mấy lời này, còn chưa kịp hoàn hồn đã vô tình làm chiếc vòng bị lỏng trên tay rơi xuống đất.

Âm thanh thu hút sự chú ý của Thạch Dị Quy và Viên Mẫn.

Anh ta nhìn thấy cô, lập tức im lặng mà trở nên lúng túng.

"Dậy rồi hửm? Đói lắm không?"

Trái ngược với gương mặt hoang mang của anh ta, anh lại vô cùng bình tĩnh, còn nhìn cô nở nụ cười.

Tâm lí đang hoang mang của Mã Anh Kỳ bị gương mặt này làm cho bối rối.

Nếu nghiêm trọng như những gì mà Viên Mẫn đã nói, thì làm sao anh có thể cười được?

Cô tự nhủ lòng mình, chắc chỉ là anh ta lo lắng quá độ nên mới nói năng lung tung.

Sau khi nấu ăn xong xuôi, ba người bày biện ra rồi cùng nhau ăn bữa cơm chiều.

Ăn xong, Mã Anh Kỳ cũng phải về nhà vì đã đi chơi cả ngày hôm nay rồi.

Viên Mẫn sợ làm phiền không gian riêng tư của hai người, chủ động ra ngoài công viên tản bộ.

"Kỳ Kỳ sắp thi rồi, phải chuẩn bị tốt đấy!"

Mã Anh Kỳ nhìn Thạch Dị Quy, đảo mắt nhìn con ngươi màu đen thu hút của anh, nhẹ nhàng hỏi.

"Bao giờ anh về?"

Anh nhìn vào mắt cô, đột nhiên không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Dịch bệnh vừa bùng phát đã có người bỏ mạng, anh còn không biết khi nào chúng mới lắn xuống.

Nếu để xác định chính xác ngày trở về, thì anh không chắc chắn được.

Thạch Dị Quy mỉm cười nhẹ nhàng, đặt hai tay mình lên vai cô rồi xoa xoa.

"Xong việc sẽ về mà! Lúc đó mua quà cho em có được không?"

Mã Anh Kỳ nhìn, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thấy vô cùng bất an.

Sau khi về nhà, vì vẫn còn mệt người nên cô không ở phòng khách ăn trái cây cùng cha mẹ.

Trên tivi vẫn đang chiếu các bản tin hot rần rần về dịch Covid-19.

Cô thở dài lên phòng khoá cửa lại, sau đó chạy đến mở laptop lên mạng đọc báo.

Dịch bệnh đang có dấu hiệu lây lan trên diện rộng, khiến bộ y tế và người dân Vũ Hán không kịp trở tay.

Các bệnh nhân mắc phải đều đã được đưa đi cách li và khử trùng.

Những hình ảnh trên mạng lúc này chỉ toàn mang tính tranh vẽ minh hoạ, Mã Anh Kỳ không rõ nó có tính nghiêm trọng tới đâu.

Cả đêm trằn trọc, cuối cùng gần sáng cô mới ngủ được vài tiếng thì phải dậy ôn bài.

Ngày mà cô vào phòng thi thì lúc đó Thạch Dị Quy đã ở Vũ Hán rồi, có lẽ không đến đón cô được.

Đến trưa, khi đang ôn bài thì cô nhận được điện thoại từ anh.

"Kỳ Kỳ!"

"Sao vậy ạ?"

Cô đang xem lại bài dựng hình, nên vừa tập trung vừa hỏi.

Thạch Dị Quy đang thu dọn quần áo cùng với Viên Mẫn, vội vàng nói với cô.

"Đội trưởng điều động người đến Vũ Hán viện trợ.

Có lẽ...!Bây giờ anh phải đi rồi!"

"Nhanh như vậy sao?"

Mã Anh Kỳ nghe xong tin này đã bật khỏi ghế ngồi.

Vì để kịp lúc tiễn anh đến Vũ Hán, cô đã mặc vội chiếc áo khoác vào rồi đón taxi đến chỗ khu doanh trại.

Mọi người ở đây đều đã đi hết một nửa, chỉ còn xe tình nguyện này là đi sau.

Lúc Thạch Dị Quy chuẩn bị lên xe, đã nắm lấy tay Mã Anh Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ.

Nhưng nó chỉ loé lên vài giây, sau đó lại có ý cười.

"Thi tốt đấy!"

Anh nhìn thấy Viên Mẫn đang chuẩn bị đồ, mới khom người đến nói khẽ vào tai cô.

"Em thích làm kiểu nào? Khi về sẽ thưởng cho em!"

Cô nghe xong, đỏ mặt tía tai không biết nên chui xuống cái hố nào mới được.

Đoàn xe đã xong xuôi khâu chuẩn bị, đã đến lúc anh phải đi rồi.

Mang ba lô đen lớn trên vai, anh hôn lên trán của cô một cái rồi dịu dàng nói.

"Anh yêu em!"

Câu nói ngọt ngào này, tạm thời xoa dịu trái tim bất an của Mã Anh Kỳ.

Cô đứng đó nhìn đoàn xe từ từ rời đi.

Gió trưa khá gắt, nên cô không ở trạm xe lâu mà đón taxi quay trở lại nhà.

Dù anh luôn nói những lời động viên tinh thần với cô, nhưng làm thế nào cô vẫn cứ thấy không ổn.

Thế là cô chợt nhớ đến Diệu Hương, nhắn tin với cô ấy.

[Ngày mai đến chùa với tớ không?]

Diệu Hương đang học bài, nhìn thấy tin nhắn này thì tròn xoe cả mắt.

Từ lúc quen biết cô đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cô có đề nghị như vậy.

...