A! Tử Song!.
1
- Vợ yêu à, em nên gọi anh là gì,hửm?1
An Tử Song cắn cắn môi cô, bắt đầu dụ dỗ.
.
Lạc Băng hơi cong người,nức nở vùi mặt vào cổ anh nỉ non.
- Ừm! Chồng ơi! anh lấy tay ra đi.
.
được không! a! 1
Lần này, không có đau đớn, chỉ có kh0ái cảm ngày càng dâng lên mạnh mẽ.
.
Cảm xúc mãnh liệt theo ngón tay bá đạo của anh xâm nhập vào trong cơ thể của cô.
Lạc Băng run rẩy không dứt, thanh âm trong miệng cũng trở nên kiều mị,thân thể mềm nhũn không tự chủ được nép sát vào cơ thể anh, theo tay anh mà mở ra nghênh đón.
Toàn bộ sắc thái mềm mại đáng yêu của cô đều lọt vào trong đôi mắt nóng rực của An Tử Song.
Dù là lần đầu tiên trong đời anh làm chuyện này nhưng trước đó anh đã nghiên cứu không ít.
Bước dạo đầu anh mà làm không tận tâm, lúc anh đi vào cô sẽ rất đau.
1
- Chồng ơi! nhẹ! nhẹ! thôi anh.
.
Ngón tay bá đạo xâm lấn càng sâu, âm thanh r3n rỉ hóa thành tiếng nấc khẽ.
Lạc Băng tâm hoảng ý loạn, muốn mở miệng van xin.
.
- Ngoan không khóc! anh rút ra ngay.
.
1
Không biết qua bao lâu, ngón tay lặn sâu bên trong cô mới chậm chạp rút ra khỏi cấm địa mềm mại ngọt ngào như vô tận.
An Tử Song nhìn nơi nữ tính ư0't át khiến người anh bừng bừng như lửa đốt.
.
Anh rên lên rồi cúi đầu hôn điên cuồng Lạc Băng.
.
Môi lưỡi không ngừng quấn quýt tạo ra âm thanh [email protected] tình vang vọng trong căn phòng.
.
Giữa lúc Lạc Băng bị anh hôn đế mơ màng.
.
An Tử Song âm th mở chân cô ra, anh mạnh mẽ chen người vào, vật [email protected] tính cứng rắn của anh cũng sẵn sàng thúc tới đoạt lấy cô.
.
Cảm giác chặt khít, khiến An Tử Song khó khăn đẩy vào.
Anh thở nặng nề, hôn lên gò má ửng hồng của Lạc Băng,mà tỉ tê.
.
- Vợ à, em chặt quá.
.
ư!
An Tử Song áp sát phần mông mạnh mẽ đi thẳng vào trong cũng như phá vỡ tấm màn mỏng manh của phái nữ.
.
- A!.
.
Đổi lại tiếng hét có phần đau đớn của Lạc Băng.
.
Hàng chân mày cô nhíu chặt vì đau một phần vì sự to lớn của anh.
.
- Hức! đau quá.
.
Cơ thể An Tử Song cứng ngắt, anh hơi cúi đầu nhìn nơi hai người kết hợp.
.
Anh hơi lui ra nhìn dòng máu đỏ xuất hiện trước mắt.
An Tử Song trước hết là bất ngờ sau đó là niềm vui sướng lan cả khắp người.
.
Anh một lần nữa đi vào trong cơ thể Lạc Băng, cúi đầu hôn cô đầy dịu dàng.
.
1
- Anh xin lỗi! Đau lắm hả em? Anh không động! Ngoan! đừng khóc! 1
Lạc Băng vì đau nên cũng không rảnh mà quan tâm sắc mặt biến đổi của anh.
.
Cô bây giờ tuy không còn đau lắm nhưng là cố ý ăn vạ.
.
Mũi đỏ lên, nước mắt lưng tròng.
.
Hung hăng trừng anh, giọng làm nũng.
.
- Đau lắm.
.
ghét chết anh!.
An Tử Song vừa thương vừa buồn cười,
hôn rồi lại hôn không ngừng dụ dỗ.
.
- Anh sai! anh sai.
.
ngoan.
.
Anh thế này em thấy còn đau không?
Rõ ràng lúc đầu anh nói là không động thế mà chỉ qua vài giây anh lại thả động tác chậm rãi k!ch thích cô.
.
Đúng là không nên tin lời đàn ông khi ở trên giường.
.
1
- Ừm! ư!.
Lạc Băng không ngừng thở dốc, thậm chí hòa theo động tác nhịp nhàng của anh chuyển động cơ thể hướng đến nghênh đón từng chuyển động của anh.
An Tử Song nhìn chân mày cô thả lỏng, anh hôn lên đuôi mày của cô.
.
- Vợ à, thì ra cảm giác ở trong em nó hạnh phúc thế này.
.
1
An Tử Song thở dài thõa mãn, anh cong người khiến xâm nhập càng sâu hơn.
- Hức! ư! nhẹ một chút.
.
Lạc Băng choàng tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của Anh.
.
Cô than nhẹ rồi bắt đầu nức nở!.