Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 205: Cậu chủ bí ẩn đứng đằng sau khống chế tất cả

"Cháu..."

Hiển nhiên là vấn đề này cũng rất hóc búa đối với Bạch Diệp Chi.

Tuy trong tình cảnh ban nãy, hành động của Trần Minh Triết hơi quá đáng thật, nhưng Bạch Diệp Chi không hề thấy anh làm gì sai.

Nhà họ Tiết ở Du Thành trước nay chưa từng coi nhà họ Bạch ra gì, cứ luôn tỏ ra cao quý ngạo mạn, thậm chí còn ra tay đánh cô nữa. Nếu không phải trong thời khắc mấu chốt Trần Minh Triết ra tay thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Phải đấy, Bạch Diệp Chi, chuyện này gần như từ cô mà ra, tôi nghĩ cô nên có cách giải quyết hay ho gì chứ?"

"Đúng rồi đấy, phó chủ tịch, giờ cả tập đoàn trông cậy hết vào cô đấy!"

"Phải đấy, tôi tin giờ chủ tịch cũng đang chờ cô cho mọi người một lời giải thích hợp lý!"

"Phải đấy, phải đấy!"

Các cổ đông nhà họ Bạch ai nấy đều phát tiết sự bất mãn của mình ra.

Hoàn toàn không thèm nghĩ tới thứ thể diện trước đó của họ.

Trần Minh Triết thấy mấy người này như vậy thì không khỏi cười lạnh, nói: "Chuyện này không cần mọi người phải nhọc công, tiếp theo nên làm gì thì làm cái đó. Nếu có ai muốn bán cổ phần của mình, tôi tin Diệp Chi sẽ vô cùng vui vẻ chấp nhận".

"Trần Minh Triết, ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?"

"Đúng vậy, nói nghe dễ dàng lắm, không để mọi người nhọc công, cậu có biết nhà họ Tiết ở Du Thành là thế lực như thế nào không?"

"Tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do cậu tạo ra cả, cậu còn trả treo nữa!"

"Thật là..."

Bạch Diệp Chi nghe thấy mấy lời bàn tán thì cực kỳ không vui.

Vừa nãy khi cô bị chèn ép thì không ai đứng ra, thậm chí khi Trần Minh Triết đứng ra thì những người này ai nấy đều bắt anh xin lỗi Tiết Long Đào như đúng rồi, hơn nữa còn bắt anh quỳ xuống xin lỗi, nói cực kỳ khó nghe.

Giờ thì hay rồi, tất cả đều trách anh.

"Sao lại không được nói chứ, anh ấy là trợ lý kiêm tài xế của tôi, hơn nữa anh ấy có quyền tham gia rất nhiều chuyện trong công ty. Không chỉ thế, giờ tôi có 50% cổ phần công ty, nếu mọi người cảm thấy tập đoàn Thiên Bách không thể chống lại sự tấn công của nhà họ Tiết ở Du Thành thì mọi người có thể bán cổ phần của mình, nhân lúc công ty còn có tiền, ai muốn bán thì đi nói với phòng tài chính, tôi sẽ bảo họ lập tức đưa cho các người, nếu các người cảm thấy lỗ thì tôi ra giá năm triệu tệ một cổ phiếu!"

Nghe vậy, mọi người đều rục rịch.

"Hừ, thực sự là không biết trời cao đất dày, nhà họ Tiết ở Du Thành là gì chẳng lẽ các người không biết sao. Nếu các người muốn chết thì tự lo đi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa, tôi sẽ bán cổ phần đi".

Cậu trai trẻ tuổi vừa nãy bị Trần Minh Triết chỉ vào đột nhiên đứng dậy, sau đó bước nhanh ra phòng họp đang vô cùng hỗn loạn.

"Tôi cũng muốn..."

"Tôi cũng muốn bán..."

Lại có mấy người đứng dậy.

Trần Minh Triết gật đầu với Bạch Diệp Chi.

"Được rồi, còn ai nữa..."

Bạch Diệp Chi quét nắt nhìn mấy người này, sau đó gật đầu: "Được, nếu mọi người đã lựa chọn tin tôi thì cứ làm đúng chức trách của mình, làm theo kế hoạch đã định. Trước mắt chúng ta đã thu mua công ty rượu Bá Vương, thế nên việc chế tạo "Thanh Tuyền Mỹ Tửu" đời mới sẽ được hoàn thành sớm hơn dự định, vậy nên tôi quyết định sẽ tăng thêm số lượng sản xuất để dự phòng!"

"Chuyện này sẽ do bố tôi toàn quyền phụ trách!"

Bạch Dũng Quang lập tức gật đầu.

Nói xong, Bạch Diệp Chi nhìn Vương Tú Vân ngồi trên ghế chủ vị với nét mặt âu sầu: "Bà nội, bà có gì muốn nói không?"

Vương Tú Vân lắc đầu.

"Được, tan họp!"

.....

Mà ở bên khác, Tiết Long Đào đang ngồi trên xe MVP sang trọng, anh ta đã tỉnh táo lại từ trong nỗi đau đớn.

"Cậu chủ, cậu không sao chứ, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!"

Tiết Long Đào cắn răng nói: "Gọi ngay cho bên nhà ngay, tôi không muốn thấy Trần Minh Triết và nhà họ Bạch sống đến ngày mai!"

Thù hận đã tràn đầy sục sôi khắp cơ thể anh ta!

Từ bé tới giờ Tiết Long Đào chưa từng phải trải qua nỗi đau đớn như thế nào, thậm chí còn bị tên tình địch vô danh tiểu tốt đánh gãy hai chân, quỳ xuống ngay trước mặt mọi người. Điều này là một sự sỉ nhục cực lớn đối với Tiết Long Đào, anh ta không thể nào nhẫn nhục được, bởi nó là nỗi sỉ nhục đeo bám anh ta suốt đời.

Thế nên anh ta không thể chịu đựng dù chỉ một giây, anh ta muốn Trần Minh Triết phải chết! Phải chết ngay!

Mà trong lúc Tiết Long Đào gọi điện thì trong một biệt thự vô cùng xa hoa ở Du Thành, một người đàn ông trung niên khôi ngô cường tráng đang ngồi thưởng trà. Thực ra ông ta cũng chẳng hiểu cái gì gọi là trà Phổ Nhĩ lâu năm, thậm chí thấy trà này rất khó uống, nhưng ông ta không thể không học đòi văn vẻ.

Vì bên cạnh ông ta có một gã đàn ông trọc lốc đang ngồi, hơn nữa trên cái đầu trọc lốc đó có hình xăm một con rồng đen dài. Cái con rồng đó trên đầu hắn ta là một cái miệng rồng, kéo dọc theo cổ đến xương sống đều là con rồng đen đó.

Gã đàn ông trọc đó từ từ cầm tách trà lên, nhìn người pha trà trông vô cùng xinh đẹp bên cạnh, đôi mắt sáng lên đầy hứng thú.

"Anh Long, lần này anh lặn lội ngàn dặm từ Kim Lăng đến Du Thành có phải là phải giải quyết chuyện lớn gì không?"

Rất ít người biết tên của gã đầu trọc, mọi người trong ngành đều gọi là anh Long.

"Lần này tôi đến chủ yếu là để nhắc nhở ông chuyện này, cậu chủ nhà chúng tôi bảo ông tém tém lại. Tuy trước đây cậu chủ đồng ý cho ông đi khai thác dự án khu mới ở Tân Thành, nhưng tôi nghe nói hình như con trai cả nhà ông đang sốt ruột với hôn ước nhà họ Bạch ở Tân Thành? Đang vội vàng chạy qua đó hả?"

Nói đến đây thì anh Long đầu trọc không khỏi sờ cái đầu trọc lốc của mình sau đó nhìn Tiết Bổn Liệt.

"Anh Long, tin tức của anh nhanh đấy. Đúng vậy, dự án lần này chúng tôi có thể thuận lợi thâm nhập vào Tân Thành chủ yến là do nhà họ Bạch ở Tân Thành, văn kiện mà chính quyền Tân Thành công bố đã ghi rõ, chỉ cần là doanh nghiệp bản địa thì đều có thể tham gia, ngay cả Triệu Đông Thăng ở Dung Thành đều dùng cách nhập cổ phần vào công ty bất động sản Thẩm Thị để tiến vào khai thác khu mới ở Tân Thành. Mà vừa hay Tiết Long Đào nhà tôi lại có hôn ước với con gái lớn nhà họ Bạch, thế nên tôi mới bảo Long Đào đến Tân Thành để rèn luyện chút, tiện thể bồi dưỡng tình cảm với cô vợ chưa cưới này".

"Hô, vậy hy vọng con trai ông biết tiến lùi, hơn nữa tôi có thể nói rõ cho ông biết, cậu chủ đã chỉ thị rồi, nếu nhà họ Tiết các ông dám chọc vào cậu chỉ thì đến lúc đó ông đừng có trách tôi trở mặt không nhận người!"

Anh Long đầu trọc nói nghe nhẹ nhàng lắm, nhưng Tiết Bổn Liệt thì không hiểu.

"Anh Long, không đến mức đó đâu chứ. Chúng tôi có thể nào cũng đâu thể chọc vào cậu chủ được, anh nói có phải không? Hơn nữa Long Đào nhà tôi với cô bé nhà họ Bạch là thanh mai trúc mã, đính hôn từ nhỏ đấy, tôi nghĩ chuyện này có thể nào cũng không liên quan đến cậu chủ đâu!"

Anh Long đầu trọc gật đầu nói: "Tốt nhất là vậy, nếu không tôi không giúp ông được đâu!"

"Ha ha ha, anh yên tâm đi, chúng tôi luôn làm việc rất cẩn thận, hơn nữa giờ chúng tôi làm gì đều xin ý kiến cậu chủ hết mà. Có sự chỉ đạo sáng suốt của cậu chủ thì chúng tôi sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn, càng ngày càng lớn mạnh, ha ha ha..."

Tiết Bổn Liệt cười ha hả.

Đối với cậu chủ bí ẩn này, Tiết Bổn Liệt luôn rất tò mò, vì ông ta chưa bao giờ gặp cậu chủ thần bí này. Mà ông ta có ngày hôm nay, nhà họ Tiết có sức ảnh hướng lớn như bây giờ có liên quan rất lớn đối với anh Long đang trấn giữ ở Kim Lăng này.

Mà đối với cậu chủ thần bí thì ba năm trước ông ta mới nghe anh Long nhắc đến.

Nhưng chưa từng gặp.

Nhưng Tiết Bổn Liệt biết cậu chủ thần bí này có thật, vì một khi ông ta xảy ra chuyện gì thì chỉ cần gọi điện cho anh Long đầu trọc nói rõ là chuyện có khó đến đâu cũng có thể giải quyết gọn lẹ ngay ngày hôm sau.

Thế nên Tiết Bổn Liệt cảm thấy cậu chủ thần bí này là một nhân vật có bản lĩnh cực giỏi, kỳ tài kinh doanh, không gì không thể.

Ông ta rất muốn gặp người này, nhưng kết quả là ông ta không có tư cách để mà gặp.

Mà lúc này, chuông điện thoại Tiết Bổn Liệt reo.

"Cái gì?"

"Sao lại thế?"

"Được, tôi biết rồi. Các người đưa Long Đào đến bệnh viện chữa trị đi, tôi đến Tân Thành ngay!"