Em Là Hồng Tâm

Chương 19: 19 Ông Không Có Tư Cách Đó

Thân thể Trác Mộng Nhan run nhẹ, ngay lúc này có vài tiếng nói cười của đàn ông đang đến gần.

Cô giật mình muốn giãy khỏi ngực anh thì một lực không nhẹ lôi kéo cô vào trong gian phòng tắm rửa.

Lại còn là phòng tắm nam.

Rầm một tiếng, cánh cửa một gian buồng tắm đóng kín, Lôi Kình đặt cô dán lưng vào vách ngăn, tay nhanh lẹ vặn vòi hoa sen.

Một dòng nước ồ ạt xối từ đầu tới chân người con trai.

“Ai mà đóng cửa mạnh vậy chứ?”

Lại có âm thanh của ai đó vọng đến từ gian bên cạnh, nhưng Trác Mộng Nhan đã hoàn toàn đông cứng thân thể, cô nuốt nước miếng không chớp mắt đối diện với vòm ng ực ướt đẫm phía trước.

Lại không dám mở miệng thốt ra lời nào, cô sợ bị người bên ngoài phát hiện, chỉ có thể nâng tay đánh vào vai thiếu niên đang treo nụ cười lưu manh trên môi, trừng trắng mắt với anh.

Nụ cười trên khuôn mặt ai đó càng sâu thêm, anh đá lưỡi vào hàm trái, vặn nhỏ vòi hoa sen, khom người, hai cánh tay rắn chắc, nam tính chống hai bên, vây thiếu nữ trong phạm vi hẹp nhất.

Anh khẽ giọng: “Em đỏ mặt cái gì?”

“Anh kéo tôi vào đây, còn nói nữa.”

Đúng là anh cố tình đó, chậc một tiếng, vẫn giữ tư thế thân mật kia, anh hỏi: “Mì ý hợp khẩu vị em không?”

Cô gái nhỏ gật đầu, ánh mắt chạm phải yết hầu gợi cảm đang lên xuống của thiếu niên, cổ họng khô khan.

“Lần sau lại mua cho em.”

“Đừng.”

“Đừng cái gì?” Anh cau mày, lại ghé gần nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn như búp bê của cô, anh hùng hổ nói: “Không cho em cự tuyệt.”

Bỗng cô gái nhỏ hít sâu một hơi gọi anh: “Lôi Kình.”

“Ừm, anh đây.” Cứ mỗi lần cô gọi tên mình, quân lính gì đó đều tan rã, Lôi Kình hoàn toàn rũ bỏ toàn bộ sự ương ngạnh thường thấy, lúc này rất ôn nhu đợi cô nói.

Trác Mộng Nhan nâng mắt: “Chúng ta…” vốn dĩ cô muốn thẳng thắn cự tuyệt, nói rõ sự khác biệt giữa hai người, nhưng khoảnh khắc chạm phải đôi con ngươi hết mực dịu dàng và đầy cưng chiều của Lôi Kình, cô lại nhớ đến sự lạnh căm, tàn nhẫn của anh vào cái đêm lần đầu gặp nhau, còn cả thái độ anh đối với những người khác, cô thấy rõ sự khác biệt trong cách đối xử với mình và dành cho người khác.

Lời đến bên môi lại không sao thốt ra được, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu trầm mặt không lên tiếng.

Những gian tắm khác lại vang lên tiếng nói chuyện và tiếng nước xả.

Vậy mà hai bọn họ hoàn toàn không để ý tới những tiếng động đó, lúc này chỉ tập trung vào từng âm thanh thầm lặng phát ra từ đối phương, đó là tiếng lòng, là nhịp đập của con tim, và những nhạc điệu vô hình trong tâm trí.

Nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên nhạt dần và cuối cùng là hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt kiêu ngạo ấy ẩn hiện sự buồn rầu, anh bỗng nâng cằm cô gái nhỏ lên cao, nhìn sâu vào hồ nước trong vắt ấy, anh thấp giọng hỏi: “Thật sự không thích anh chút nào sao?”

Hai tay Trác Mộng Nhan siết mạnh, cô không dám nhìn anh nhưng tư thế này… cuối cùng cắn răng nói: “Anh đáng sợ lắm, Lôi Kình.”

Câu trả lời gì thế này, bạn học Lôi hiếm khi rơi vào tình cảnh nghẹn họng như hiện tại, anh híp mắt ngắm cô nhóc đó một hồi như muốn khắc sâu từng đường nét mỹ miều ấy vào tâm trí.

Rốt cuộc thiếu niên thở dài thườn thượt, thẳng lưng cũng rời tay khỏi cái cằm nhỏ nhắn, anh nghiến răng: “Em giỏi lắm.”

Hôm nay Lôi Kình lại nằng nặc đòi ngồi xe buýt tiễn cô về tới nhà, trên đường còn mua cho cô một cây kẹo bông.

“Tôi cũng không thích ăn đâu.” Cô là nói thật, hôm trước chẳng qua nổi hứng thôi, cô không thèm.

Lôi Kình chỉ “ờ” một tiếng.

Ăn đồ ngọt thì sẽ khát nước, Trác Mộng Nhan thản nhiên kéo balo, từ bên trong định cầm chai nước lọc, chợt ánh mắt thấy cái gì đó, cô giật mình muốn đóng kín balo lại nhưng đã muộn, Lôi Kình cười khẩy, anh ghé gần tai cô nghiến răng: “Cái đống giấy gì bên trong?” Miệng hỏi, tay thì nhanh như chớp giật lấy balo của cô, anh mím chặt môi lôi hết mớ thư tình đủ màu ra.

Chậc một tiếng, anh nhìn cô gằn giọng: “Em còn muốn mang về đọc à?” Ông đây còn chưa viết thư tình cho cô đấy, cái bọn này dám đi trước anh một bước, đúng là chán sống rồi.

Trác Mộng Nhan đỏ mặt, lại bực bội khi anh tự tiện lục balo của mình, cô lườm anh giành lấy thư tình lại.

“Chuyện riêng của tôi, không liên quan đến anh.”

“Em…” Không ai dám năm lần bảy lượt chọc tức anh như cô nhóc này, Lôi Kình sầm mặt thẳng lưng, không để ý đến cô nữa.

Chợt Trác Mộng Nhan nhỏ giọng: “Tôi định sẽ mang về đốt đi.”

Thấy khóe miệng ai đó cong cong cô mới thở dài một hơi, cứ như đang dỗ trẻ con.

Trước khi đi ngủ Trác Mộng Nhan nhận được tin nhắn đến từ một dãy số lạ.

Cô ngồi trên giường, mở ra xem, thế nào lại là Dư Mẫn Tiệp? Cô ta tìm mình để làm gì chứ?

Trác Mộng Nhan không chần chừ nhắn qua: [Có chuyện gì sao?] Đáp lại tin trước của cô ta.

[Tớ là Mẫn Tiệp.]

Hóa ra là lời mời tham dự tiệc sinh nhật vào tối thứ bảy, hôm sau chủ nhật Trác Ôn và Hàn Diệp Vân tổ chức bữa ăn ở nhà hàng, cả hai đều đã từng ly hôn nên không làm rầm rộ, chỉ mời bạn bè thân thiết và vài đồng nghiệp.

Cũng thật bận rộn.

Còn chưa trả lời thì Dư Mẫn Tiệp đã gửi địa chỉ tổ chức tiệc qua, Trác Mộng Nhan đọc một lượt, rất muốn từ chối nhưng nghĩ tới Trác Ôn cuối cùng thỏa hiệp.

Lôi Kình trở về biệt thự là hơn 9 giờ, vừa huýt gió vừa vào nhà, ánh mắt còn chẳng thèm đảo liếc ba người đang cùng ngồi ở sô pha xem tivi, đến khi Lôi Ấn quát: “Lôi Kình.” thiếu niên mới dừng bước, như thể tận lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, anh ồ lên một tiếng, lời nói trêu đùa, khinh khỉnh: “Không phát hiện đấy, các người còn xem phim truyền hình à, hạnh phúc quá nhỉ.”

Chiếc áo da được anh khoác hờ trên vai, một tay chống nạnh, còn vô cùng thành thật ngó thử là phim gì nữa cơ.

Cái bộ dáng ngả ngớn, lưu manh đó chọc cho Lôi Ấn tức chết, ông ta nhăn nhó mặt mày lớn giọng: “Suốt ngày đi sớm về khuya, có còn coi đây là nhà mày không hả?”

“Phải chứ, nhà này đứng tên mẹ tôi đấy.” Ông ta còn dám nói ra câu đó, quả nhiên nụ cười trên mặt thiếu niên đã thu lại, anh dùng cái nhìn khinh thường, chế giễu găm vào Lôi Ấn, rồi bỏ lại một câu: “Đừng cố mà quản tôi, ông không có tư cách đó.”

“Mày, đứng lại cho tao.” Ông ta đứng bật dậy muốn cản lại Lôi Kình thì Vương Lạc Âu - vợ sau của ông ta đã kéo lại, dỗ dành.

“Nó đang tuổi nổi loạn, ông mặc kệ đi.” nói xong ngó con trai Hoắc Dực Hành của mình nháy mắt ra hiệu.

Hoắc Dực Hành nhíu chặt chân mày, có chút khó chịu nhưng vẫn làm theo ý của bà ta.

“Bố đừng tức giận lại ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Tiếng cười khẩy rõ ràng phát ra từ thiếu niên vừa đặt chân tới cầu thang, sau đó dứt khoát không thèm quan tâm tới bọn họ nữa một đường trở về phòng..