“Mẹ bảo anh mau lừa em về nhà, thì không cần chạy tới chạy lui nữa.”

***

(Thượng)

Hai người đi dạo một vòng bên ngoài, Cố Nghi Lạc nắm tay Lương Đống vừa đi vừa vung vẩy, như học sinh tiểu học nắm tay nhau đi du xuân.

“Đợi em có tiền, chuyện đầu tiên sẽ là làm từ thiện.” Cố Nghi Lạc hếch cằm cao giọng tuyên bố, “Em sẽ mua một xe sách 《Nghệ thuật nói chuyện》 rồi chia cho mọi người.”

“Vậy anh thì sao?” Lương Đống hỏi.

“Anh không cần đọc cuốn sách ấy.” Cố Nghi Lạc đánh giá như thật, “Anh đã biết cách nói chuyện lắm rồi.”

Đi dạo bên ngoài vui vẻ và thoải mái, đến khi tới cửa nhà, nỗi lo lắng của Cố Nghi Lạc lại ngóc đầu lên, cậu kéo cánh tay Lương Đống liên tục lùi về phía sau: “Khoan khoan khoan đã.”

Lương Đống quay đầu lại: “Sao thế?”

“Vừa nãy trên bàn ăn, em… ăn nói lỗ mãng.” Thật vất vả mới tìm được từ thích hợp, Cố Nghi Lạc hừ hừ như muỗi, “Có phải cực kỳ không lễ phép không?”

“Không đâu.” Lương Đống nói, “Những gì em nói là sự thật.”

Cố Nghi Lạc vẫn không yên lòng: “Ông nội anh cũng ở đó… Xong rồi xong rồi, em không xứng bay lên đầu cành hóa thành Phượng Hoàng, cũng không được ăn thịt thiên nga rồi.”

Lương Đống:?

Đi vào nhà dưới sự yểm hộ vững chãi của Lương Đống, Cố Nghi Lạc lo sợ bất an rụt đầu lại, thậm chí lúc thấy Lương Viện bước nhanh về phía này cậu còn lùi ra sau mấy bước.

Sau đó cậu được Lương Viện nắm chặt tay như đón khách quý: “Anh dâu ngầu quá, nói hai câu là khiến mấy kẻ kia tức đến ói máu, quá đã, thật sự quá đã luôn!”

Cha Lương ngồi trên sô pha vội ho một tiếng, Lương Viện lè lưỡi, không nói nữa.

Mẹ Lương lại ra đón hai người vào, trên mặt là nụ cười đúng mực, nhưng Cố Nghi Lạc thấy hốc mắt bà đỏ bừng, hình như vừa khóc xong.

“Xin lỗi con, lần đầu tới nhà đã khiến con chê cười rồi.” Mẹ Lương áy náy tự đáy lòng, “Lấy nỗi đau của người khác ra để đàm tiếu, là do những người kia không có chừng mực.”

Ông nội Lương Đống và mấy vị chú bác cùng gia quyến đã ra về, bánh gatô có máy bay nhỏ vẫn ở trên bàn, Lương Viện vô cùng phấn khởi lôi kéo anh trai anh dâu tới cắt bánh, cô nói: “Hồi còn bé em chỉ mong anh trai em không vui.”

Cố Nghi Lạc:?

“Chỉ cần trên mặt anh không có nụ cười, mẹ em sẽ xuống bếp làm bánh gatô.” Lương Viện vét một muỗng bơ lớn nhét vào miệng, “Anh dâu, anh không biết anh trai em ngầu bao nhiêu đâu, suốt ngày nghiêm mặt. Em thì suốt ngày được ăn ké bánh, anh ấy ăn không béo, còn em thì sâu răng luôn.”

Mẹ Lương ở bên cạnh cười nói: “Con đó, không biết xấu hổ à mà còn nói ra.”

Cố Nghi Lạc cắn thìa, nhìn hai anh em, nghĩ bụng quả nhiên việc nuôi dạy con cái là phải học cẩn thận, cùng một mẹ sinh ra, trước sau hơn kém mấy năm, nhưng tính cách hai người lại khác hẳn nhau.

Lương Viện là thành quả của việc đúc kết kinh nghiệm sau khi thất bại của mẹ Lương, mà thất bại… Cố Nghi Lạc nhìn về phía Lương Đống.

Lương Đống đang cắt bánh, cắt một miếng có quả cherry, rất tự nhiên đưa cho cậu, khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Cố Nghi Lạc, vẻ mặt anh hơi nghi hoặc, như đang hỏi sao thế.

Cố Nghi Lạc cầm quả cherry lên đưa tới miệng anh, Lương Đống không kịp đề phòng, bị lấp kín khoang miệng.

“Ngọt không?” Cố Nghi Lạc hỏi.

Lương Đống cắn cherry, máy móc gật đầu.

Cố Nghi Lạc nhếch môi: “Vậy cười một cái đi, như em nè.”

Lương Đống bèn nhướn khóe môi, tạo thành một độ cong rất nhạt.

Cố Nghi Lạc cười híp mắt lại, nghĩ thầm những nụ cười thiếu hụt thời thơ bé, sau này sẽ từ từ bù vào, không có ai vừa sinh ra đã biết hết mọi thứ.

Huống hồ giả sử Lương Đống không cười, nhưng niềm vui và sự ấm áp anh cho cậu lại nhiều vô vàn. Anh tốt như vậy, kẻ nào cam lòng làm tổn thương anh, kẻ đó là người đáng ghét nhất, ngu xuẩn nhất thế giới này.

Quay về thành phố S, Cố Nghi Lạc mới biết tình hình sau khi cậu và Lương Đống rời bàn tiệc qua lời kể của Lương Viện. Ông nội Lương ổn định cục diện, bảo mọi người bớt nói đi để ăn cơm, ăn xong nhanh chóng đi làm việc.

“Ông nội còn hỏi cha mẹ tình hình của anh.” Lương Viện nói qua điện thoại.

Tim Cố Nghi Lạc vọt lên cổ họng: “Hỏi gì vậy?”

“Nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, cha mẹ trong nhà có ủng hộ không vân vân.”

“Chỉ mỗi thế?”

“Vâng, em cũng khá bất ngờ. Ban đầu cứ tưởng ông sẽ nổi giận như xưa, chỉ vào mặt anh trai mắng mỏ quyết định sai lầm gì đó, không ngờ ông hỏi xong chỉ gật gật đầu, nói tuổi tác rất hợp nhau.”

“Quyết định sai lầm gì vậy?”

“Em cũng không biết, bọn họ coi em là trẻ con, bình thường khi nói chuyện đều tránh em.”

“…”

“Sao anh dâu không nói gì?”

“Anh đang tự hỏi phải chăng trong chuyện này có bẫy.”

Không đến nỗi có bẫy, điện thoại với Lương Viện vừa ngắt được một lúc, mẹ Lương cũng gọi tới.

“Có mấy lời không tiện nói trước mặt người khác, dì chỉ có thể nói cảm ơn con qua điện thoại.”

Cố Nghi Lạc được sủng mà sợ: “Có gì đáng cảm ơn đâu ạ?”

“Con là người đầu tiên dám che chở nó, bênh vực nó ngay trước mặt ông cụ.”

Cố Nghi Lạc nghĩ lại mà cũng khá hãi hùng, ngượng ngùng nói: “Chắc là do… con không biết sợ.”

“Không, là chúng ta quá nhu nhược, chỉ nghĩ nhẫn nhịn nhất thời thì gió êm sóng lặng, không quan tâm cái nhìn của người khác,” Mẹ Lương thở dài, “Trên thực tế, có lẽ bởi vì vậy nên Tiểu Đống bị tổn thương sâu sắc, dù nó không nói ra.”

Hoàn toàn chính xác, thần kinh thô như Cố Nghi Lạc mà còn phát hiện, cảm giác thiếu tự tin và thiếu cảm giác an toàn của Lương Đống quá nửa là từ đó mà ra.

Cố Nghi Lạc rũ mắt xuống: “Anh ấy có để ý.”

Hai đầu dây trầm mặc một hồi, mẹ Lương dùng thanh âm nghẹn ngào gợi chuyện: “Đều là chuyện đã qua, bây giờ nhìn con và Tiểu Đống yêu thương nhau, dì cũng yên lòng.”

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, Cố Nghi Lạc không muốn lại làm bà khóc, cất cao giọng nói: “Dạ vâng, con sẽ đối xử với anh ấy thật tốt!”

Mẹ Lương nghe vậy nở nụ cười: “Gọi điện thoại trừ việc cảm ơn con ra, thì muốn nói với con một tiếng, ông nội cũng rất thích con.”

Cố Nghi Lạc ngạc nhiên: “Không phải chứ ạ?”

“Hôm đó ông cụ đến để xem con thế nào, mà những lời con nói trên bàn ăn lại đúng ý ông cụ.”

Hóa ra năm xưa ông cụ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lần đầu tiên đến thăm hỏi nhà bà nội Lương thuộc dòng dõi thư hương, bị thân thích trong nhà người yêu chế nhạo, may mà bà nội Lương đứng ra bênh ông cụ, nên ông mới không khó xử.

Nghe xong Cố Nghi Lạc không khỏi thổn thức: “Hóa ra là như vậy.”

“Đúng vậy, ngoài miệng ông cụ không nói, nhưng thật ra rất thương yêu Tiểu Đống.” Mẹ Lương cũng cảm khái, “Việc con bảo vệ Tiểu Đống đã tác động mạnh đến ông cụ, ông cụ thấy tình cảm chân thành của con, tất sẽ không phản đối nữa.”

Mưa tạnh mây tan, đám mây đen cuối cùng trên đỉnh đầu tán đi, hiện ra trời xanh vạn dặm.

Sắp đến nghỉ hè, mỗi ngày Cố Nghi Lạc đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh ở học viện âm nhạc thủ đô, còn phải dành thời gian tập luyện tổng duyệt, ngày tháng trôi qua bận bịu vô cùng nhưng cũng rất phong phú.

Lương Đống cũng không rảnh rỗi, anh tìm một công việc thực tập phù hợp với chuyên ngành ở thủ đô, hầu hết thời gian đều ở phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng phải xuống công xưởng.

Có điều bây giờ tình trạng “mất tín hiệu” được ngang nhiên sử dụng để tạo bất ngờ, mỗi khi thấy Lương Đống nói mấy tiếng tiếp theo có thể sẽ mất liên lạc, là Cố Nghi Lạc biết anh sắp tới đây.

Hôm nay buổi tập được xếp vào lúc xế chiều, vừa nghe tuyên bố kết thúc, là Cố Nghi Lạc thu dọc đồ đạc thật mau: “Tối nay em không ăn cơm với mọi người được, em có việc phải đi trước.”

Lư Tiêu Địch biết ngay: “Lão Lương lại tới hả?”

Tưởng Du: “Hừ, bay qua bay lại hẹn hò.”

Gần đây Bành Châu cũng học thói xấu, bắt chước ganh tị: “Hừ, có tiền thật tốt.”

“Tiền lương của tớ ở chỗ cậu hết mà?” Tưởng Du hỏi.

“Đúng vậy, tớ đang tích góp, để mua nhà cho hai đứa mình.”

“Ai muốn mua nhà với cậu?”

“Nói đến nhà, mấy nữa tớ đến thủ đô, nhất định phải chuyển ra ngoài ở với Lương Đống.” Cố Nghi Lạc xen vào, “Hầy các cậu nói coi, hai bọn tớ nên ra nước ngoài đăng ký kết hôn trước hay là mua nhà trước?”

“Đều không được!” Tưởng Du vỗ bàn, “Để bọn này trước!”

Cố Nghi Lạc đeo đàn trên lưng vừa chạy ra ngoài vừa ném lại một câu: “Vậy các cậu phải lẹ lên, không thì ngay cả em bé tớ với Lương Đống cũng sắp tạo ra rồi đấy.”

Gần đây Cố Nghi Lạc to gan hơn nhiều, không chỉ với bạn bè, mà ngay trước mặt Lương Đống cũng dám nói lời phóng đãng.

Lên xe, còn chưa cài dây an toàn, cậu đã không nhịn được sờ vội lên đùi Lương Đống, nháy mắt mấy cái: “Tiên sinh, cần phục vụ massage không?”

Tài xế Lý – phụ trách việc đưa đón ở thành phố S – liếc mắt qua kính chiếu hậu, thấy tai Lương Đống đỏ lên.

Thường thì thứ bảy Lương Đống tới, chủ nhật về, chỉ ở lại một đêm, sợ quấy rầy ba mẹ, nên hai người hay thuê phòng bên ngoài.

Cố Nghi Lạc gửi tin nhắn cho Quản Mộng Thanh báo đêm nay không về, Quản Mộng Thanh biết liền.

—— Lại bỏ mẹ già ở nhà không về ngủ [/thở dài]

Cố Nghi Lạc thấy buồn cười, đưa cho Lương Đống đọc, hỏi anh: “Suốt ngày anh chạy tới đây, dì không nói anh hả?”

“Có nói.” Lương Đống đáp, “Mẹ bảo anh mau lừa em về nhà, thì không cần chạy tới chạy lui nữa.”

“Hừ.” Nghĩ đến việc sắp phải rời nhà đến thủ đô học, Cố Nghi Lạc thấy không công bằng, “Có phải anh đã tính toán kỹ, muốn em bỏ ba mẹ ở nhà, rồi theo anh đến thủ đô đúng không?”

“Ừ.”

“Anh còn ‘ừ’?” Con ngươi Cố Nghi Lạc đảo tròn, ngang nhiên xông qua đặt cằm lên vai Lương Đống, “Nói đi, có phải anh… đã thích em từ rất lâu rồi không?”

Lương Đống rũ mắt xuống không biết nhìn vào chỗ nào: “Ừ.”

“Đừng bảo là vừa gặp đã yêu nhá?” Cố Nghi Lạc hít vào một hơi, “Khi đó em mới 6 tuổi.”

“Kể từ khi đó, anh đã nhớ kỹ em.” Lương Đống nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu, “Chưa từng quên đi.”

Bên cạnh việc thán phục trí nhớ của Lương Đống, đồng thời Cố Nghi Lạc cũng bắt đầu hiếu kỳ rốt cuộc Lương Đống nảy sinh tình cảm với mình từ khi nào.

Cậu hỏi Lương Viện, Lương Viện không biết. Hỏi mẹ Lương, mẹ Lương nói đây là bí mật của Tiểu Đống không thể nói ra, cậu đành xin bạn bè giúp đỡ, hỏi xem mọi người phát hiện mình thích một người như thế nào.

Lư Tiêu Địch: “Còn phát hiện cái gì, mặt đỏ tim đập tay đổ mồ hôi chứ sao.”

Tưởng Du: “Lúc cho rằng cậu ấy là một 0 ngầm.”

Bành Châu: “Muốn gọi cậu ấy là vợ… À không, lúc muốn chăm sóc cậu ấy.”

Nghe có vẻ rất có lý, đáng tiếc chúng không có ý nghĩa xây dựng trong việc nghiên cứu Lương Đống của Cố Nghi Lạc. Cố Nghi Lạc lăn lộn khắp giường, cứ cảm thấy mình đã bỏ qua gì đó.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian từ năm 6 tuổi đến 21 tuổi, chúng ta đã gặp nhau thêm lần nữa.

Nhưng đây không phải việc gõ đầu mà nhớ ra được, huống chi Cố Nghi Lạc còn chuyện phiền lòng khác.

Sắp đến phiên tòa thẩm vấn Đàm Thiên, Cố Nghi Lạc đã xin không ra tòa, và vẫn chưa quyết định có nên đến xem hay không.

Một ngày trước Lương Đống tới thành phố S, ở nhà họ Cố một đêm, sáng hôm sau thức dậy phát hiện nửa giường bên phải trống không, anh đi ra gian ngoài, thấy Cố Nghi Lạc đang ngồi trước bàn, chống má không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Lương Đống yên lặng ngẩn người cùng cậu.

Mấy phút sau, Cố Nghi Lạc cầm điện thoại lên, ngay sau đó điện thoại của Lương Đống cũng vang lên.

Today Nghi Thi Nghiên Cứu Sinh:【 A Đông có đó không 】

Lương Đống bèn mở trình duyệt lên đăng nhập vào diễn đàn, quả nhiên nhận được tin nhắn mới.

Today Nghi Happy: Thằng chó má tuy là chó, nhưng chơi đàn khá đỉnh, bây giờ tất cả mọi người đều biết gã là biến thái… Phải chăng cuộc đời gã đã bị hủy hoại?

Dong: Hủy hoại gã chỉ có chính gã, lòng đồng tình không nên lãng phí trên người như thế.

Today Nghi Happy: Bạn nói đúng [/tim]

Today Nghi Happy: Nói gã là chó là coi trọng gã lắm rồi [/nôn ọe]

Ăn bữa sáng xong, hai người lên xe đi ra ngoài, đến cổng tòa án, Cố Nghi Lạc nói: “Dừng ở đây là được, em ngồi một lát thì đi ngay.”

Cậu nói ngồi là ngồi trong xe, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn quốc huy được treo trên nóc tòa nhà nguy nga sừng sững.

Nhìn một lát, lại cúi đầu gửi tin nhắn cho A Đông.

Today Nghi Happy: Thằng chó má đáng hận ở chỗ, gã khiến tui cảm thấy yêu đương là một chuyện cực kỳ đáng sợ

Lương Đống trả lời: Bây giờ thì sao?

Mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, Lương Đống thấy Cố Nghi Lạc vừa vùi đầu gõ chữ vừa nhếch khóe môi lên, cười xán lạn.

Today Nghi Happy: Anh biết hai quyết định chính xác nhất cuộc đời này của em là gì không?

Dong: Là gì?

Today Nghi Happy: Một là kiên trì học âm nhạc, cái còn lại, là uống hai lon bia vào một ngày nào đó năm ngoái, lấy hết dũng khí nói muốn thử một chút với anh

Today Nghi Happy: Bây giờ em đã biết yêu đương tốt đẹp nhường nào rồi, nó và âm nhạc, cho em dưỡng khí, để em có thể há to miệng hít thở

Today Nghi Happy: Hít ——- hà —— Em, Cố Nghi Happy sống lại rồi!