Cơm trưa được chuẩn bị rất phong phú, coi như là bù đắp bữa cơm đoàn viên tối qua.

Dì Trương liên tục khen Hàng Tuyên nấu ngon, tương lai chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Trì Uyên

Cha Trì thở dài “Ừ” một tiếng, “Như vậy cũng có thể chăm cho cháu tao trắng trẻo mập mạp.” Nói xong đem đũa chỉ chỉ, “Món này hơi mặn.” Lại chỉ một món khác, “Món này xào quá lửa.”

Trì Uyên chống cằm, “Hai món này là con nấu. Người ta mới vừa vào cửa đã gây sự, cha tính ra oai phủ đầu à?”

Cha Trì nói “Nè”, “Mới đây mà đã bênh người ta rồi! Tối hôm qua tao không có nghe hai đứa làm…” =))))

Dì Trương vội vàng hoà giải.

Trì Uyên sửng sốt cắn đũa, trong lòng xuất hiện mười ngàn con ngựa phi vòng vòng, “Cha! Đủ rồi!”

Tốt lắm, không có lật bàn.

Ăn trưa xong, hai vị lớn tuổi trong nhà lại đi đánh bài, trong đầu Trì Uyên xuất hiện câu nói “Cuối cùng anh cũng có nhiều thời gian quan tâm em hơn” nghe rất tự đa tình*.

*tự mình ảo tưởng về mặt tình cảm, cứ nghĩ là người thích mình

Trong nhà chỉ còn có hai người, cũng tốt, khỏi phải nghe cha anh dùng câu cửa miệng “Sinh con đẻ cháu” nói đi nói lại.

Hàng Tuyên dọn chén đũa bỏ vào cái thau lớn, bưng đến bên cạnh giếng, đi lấy cái ghế đẩu, quay lại đã thấy Trì Uyên đang múc nước.

Hai người chậm rãi rửa chén, trong thau là nước ấm, Khi còn ở nhà Hàng Tuyên cũng chưa từng dùng nước ấm, cậu tham lam mà ngâm tay lâu một chút, thật là quá ấm áp quá thoải mái.

Trì Uyên hỏi, “Cậu nghỉ học khi nào?”

Hàng Tuyên ngẩng mặt lên, đôi mắt còn còn mang theo ý cười, cậu nhớ lại một chút, “Em học được tới năm hai của cấp ba*, sau đó em trai đi thi ở thành phố khác, gia đình không đủ khả năng lo cho em nữa.”

*Đoán là lớp 11

“Vậy… điểm số của cậu thế nào?”

“Cũng… Cũng ổn, em thích giải toán, đặc biệt là hình học không gian.”

Trì Uyên cũng cười rộ lên, “Tôi thì ghét nhất toán.”

Buổi chiều nắng chưa tắt hẳn, hai người rảnh rỗi không việc gì làm, quyết định đi dạo.

Trì Uyên đội một cái nón, xoay người giúp Hàng Tuyên quấn một cái khăn quàng Cashmere to quanh cổ, năm mới mà người vợ vừa cưới này còn mặc quần áo cũ chỉ ngắn được tới cổ, sính lễ đưa tới rất nhiều, bản thân không lấy được một phần, chỉ mặc lại đồ của em trai.

Trì Uyên chỉnh khăn quàng, che lại cái tai hồng lên vì lạnh của Hàng Uyên, “Như vậy đã ấm chưa?”

Hàng Tuyên gật gật đầu, không dám nhúc nhích, sợ làm dơ khăn quàng cổ mềm mại thoải mái này.

Ngọn núi mới nhìn rất tươi mát, nhưng nhìn lâu lại có cảm giác nhàm chán, những con đường ngoằn ngoèo, những hàng cây có hình thù kì dị.

Lúc đi về, Hàng Tuyên hỏi, “Mấy ngày nữa anh đi phải không, anh ở thành phố nào?”

Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu hẳn là đang ấm áp, khuôn mặt ửng hồng.

“Diên Lan.”

“Diên Lan, cách nơi này của chúng ta rất xa.”

Trì Uyên ngậm một cộng cỏ, nói chuyện thì nhếch miệng, “Đúng vậy, là một thành phố rất tốt, nhưng cha tôi lại bảo thủ cứng đầu, sống chết không chịu đến đó.”

Hàng Tuyên cười nhợt nhạt, “Đúng vậy, thế hệ trước, người già đều muốn ở đây, cảm thấy nơi này là tốt nhất, còn thế hệ trẻ chúng ta thì đều muốn đi nơi khác.”

===================