Duyên Trời Định

Quyển 2 - Chương 18: Chúng ta không cần giấu giếm nữa

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp đầu thu tỏa nhiệt lượng khắp chốn, mùi nắng mới dấy lên quyện với mùi bạch đàn ngào ngạt trong mũi Hình Hoan. Nàng mỉm cười hài lòng, lật người kiếm tìm vị trí thoải mái, rồi lại tiếp tục ngủ nướng.

“Dậy, tay tê rồi.” Giọng nói quyến rũ mệt mỏi, lười biếng, vang lên bên cạnh nàng.

“Ừm…” Vành tai thanh tú hơi rung rung, thể hiện nàng đã nghe thấy, nhưng đáp lại vẫn chỉ là tiếng rên ngái ngủ.

Tịnh An mỉm cười nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng dính chặt lấy người con gái trong lòng. Nàng không động đậy, vẫn chiếm đoạt ôm lấy eo y, cái đầu tóc rối tung rúc vào nách y, tiếng thở nhẹ phập phồng lướt nhẹ, gây cảm giác tê tê buồn buồn.

Mới sáng sớm đã chứng kiến cảnh tượng khiêu gợi thế này sao có thể không khiến cho máu huyết dâng trào được chứ, đối với đàn ông, thực sự đó là thách thức không nhỏ.

Y đang nghĩ, liệu có nên dùng hành động thực tế để chứng minh cho nàng biết khi mới thức tỉnh chàng cảm thấy như thế nào.

Tinh tế cảm nhận thấy cơ thể người con gái bên cạnh co lại, hơi thở gần kề dừng lại chốc lát, y mỉm cười biết được… ha, tỉnh rồi sao?

Sáng sớm, trên giường, đôi nam nữ cơ thể quấn chặt lấy nằm bên nhau. Thời gian, địa điểm, nhân vật, tình hình trước mắt, các thông tin nhanh chóng hội tụ trong não Hình Hoan. Nàng trợn tròn to mắt, vụt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp của y, và cơ thể ăn mặc sơ sài của mình.

“Ờ…” Đờ đẫn, đó là phản ứng duy nhất của Hình Hoan. Mẫu thân không dạy nàng sau khi thức dậy bên một người đàn ông khác phải đối mặt như thế nào.

“Nàng có thể dành cho ta một nụ hôn buổi sáng, sau đó bảo cho ta biết có muốn gì không? Vì đã có không dưới mười tên nô gia đến gõ cửa báo nhị thiếu phu nhân mất tích rồi.” Sau khi nhận ra tâm sự của nàng, y đưa ra ý kiến trêu đùa.

Nghe vậy, Hình Hoan vụt nhảy lên, “Sao huynh không nói sơm! Chết rồi chết rồi, chắc chắn chúng đã đánh động đến lão phu nhân, lát nữa phải giải thích thế nào…”

“Quay lại đây ngay!” Nhìn nàng lật đật xuống giường định lao thẳng ra ngoài, Tịnh An gằn giọng rít lên.

“Hả?”

Khiến nàng im bặt xong, y quay trở lại thái độ đùa cợt, ánh mắt trào phúng lướt khắp cơ thể nàng, “Muội… định ra ngoài khi ăn mặc thế vậy sao? Đã hỏi ý kiến ta chưa?”

“…” Nàng nhìn lại bộ dạng của mình, mặt đỏ phừng phừng lên. Phản ứng đầu tiên là chạy vụt lại giường, chộp lấy chăn, bó chặt xung quanh người. Nhìn điệu bộ nhịn cười của y, nàng chỉ muốn đào cái hố chui xuống đất.

“Ồ, hay là ngủ thêm nữa, hôm nay ta rảnh.” Nói rồi, y nằm xuống thật.

Ơ… Hình Hoan ngớ người ra, thật không ngờ trời sắp sập xuống rồi y vẫn còn có thể thản nhiên như thế.

Bỗng ngoài cửa lại có tiếng gõ nhẹ.

“Một lũ không biết cư xử tế nhị gì cả.” Y nhắm mắt buồn rầu, chửi thầm, mắt nhìn ra phía ngoài, hét to, “Đủ rồi đấy! Không định để ta làm người sao!”

“Xin nói… đại thiếu gia, nô tài cũng là phụng lệnh hành sự thôi ạ, chúng con đã lật tung cả biệt vườn lên rồi, vẫn chưa tìm thấy nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu gia lại ra ngoài rồi, lão phu nhân dặn ngài nhanh chóng tìm giúp, nói là có khi lại tức quá bỏ nhà ra đi rồi, ngài quen thân vói người giang hồ, có thể nhờ họ giúp…”

Tên nô gia thành thật bẩm báo.

Cách đó một cánh cửa lại là cảnh tượng vô cùng thanh bình, ai đó hoàn toàn không thèm nghe những lời nhảm nhí đó, chỉ lo thưởng thức đôi môi đỏ mộng của người con gái.

Mãi đến khi Hình Hoan tức giận véo sườn y, y mới đành phải trả lời một câu: “Được rồi, biết rồi. Hãy về trước đi, một lát nữa ta sẽ đến.”

Chợt nhớ ra, Hình Hoan vội vỗ nhẹ y, chỉ đống áo bông trên nền nhà, mặc thế nào được nữa?

“Này, đến phòng nhị thiếu phu nhân lấy mấy bộ xiêm y đến đây.” Sau khi hiểu ra ý nàng, y chống người dậy, bổ sung thêm trước khi tên nô gia đi.

Nghe vậy, Hình Hoan không dám tin, trợn tròn mắt nhìn y. Làm cái trò gì thế? Chi bằng y nói thẳng luôn, đừng tìm nữa, người con gái ấy đang ở trong phòng ta, nhưng đang thiếu xiêm y không ra ngoài được!

“Hả? Xiêm xiêm xiêm y của nhị thiếu phu nhân?”

Tên nô gia bên ngoài cũng ngạc nhiên không kém. Được ạ, liệu có phải hắn kiến thức quá kém, không biết là đang hát vở nào không?

“Ồ, ta có nuôi một con chó, có thể ngửi mùi để tìm người, tìm xiêm y gần đây muội ấy mặc, để cho nó ngửi.”

“Vâng, vâng, con đi lấy ạ.” Nếu như bình thường, tên nô gia chắc chắn sẽ nghĩ ra, đại thiếu gia nhà họ chắc chắn lấy đâu thời gian để nuôi chó, nếu có nuôi, thì chó luôn đi theo chủ, không thể nào được huấn luyện đến mức ngửi đồ tìm người. Nhưng do tình hình hiện tại đặc biệt, tên nô gia không nghĩ được nhiều như thế, dù đại thiếu gia làm trò gì, chỉ cần tìm được nhị thiếu phu nhân, hòa hoãn cơn thịnh nộ của lão phu nhân là tốt rồi.

Hình Hoan đã nhận ra lời nói dối của y không có tệ vừa chỉ có càng tệ hơn. Y còn có thể lòe bịp dở hơn thế nữa được không?

“Mặc quần áo ngoài cho ta.” Y thôi không đùa nữa, uể oải dậy, tham lam nói.

“Huynh không có tay sao?”

“Ừm? Nàng cũng có tay, vậy hay tự mình nàng về phòng lấy xiêm y?”

Dù nàng không sợ y, nhưng Triệu Tịnh An có vô số biện pháp để trị nàng.

Nhờ vả người khác thì cần phải như thế nào, Hình Hoan rất rõ, lúc này chỉ còn cách bó chặt chăn, bất đắc dĩ nghe theo mệnh lệnh.

Tịnh An cũng biết yêu cầu của mình rất vô lý, kỳ thực mục đích của nó cũng rất trẻ con. Y chỉ muốn hưởng thụ dư vị được nàng lon ton phục vụ, nhìn nàng đứng trước tủ quần áo, cẩn thận chọn bộ phối đồ cho y là y cảm thấy rất hài lòng.

Chỉ có điều với Hình Hoan, y hoàn toàn khác biệt. Từ trước tới nay nàng có thể đồng thời hoàn thành nhiều việc, và việc nào cũng hoàn thành thỏa đáng, nhưng khi đối mặt với y, dù chỉ phục vụ việc mặc quần áo đơn giản, do tim đập loạn xạ nên cũng trở nên phức tạp. Quả nhiên là nàng không còn thuốc chữa nữa, yêu một người, mới thực sự bị hơi thở của y sai khiến.

Nàng cắn chặt môi dưới, tìm mọi cách cho đồ của y mặc chặt lại thật nhanh, kết quả của việc quá lóng ngóng là tóc của nàng mắc vào cúc áo của y.

“Ta không nghĩ nàng lại có thể hiểu đàn ông đến mức biết dùng Vĩnh An để kích ta.” Y luôn nghĩ mình vốn rất lý trí, chỉ có điều mỗi khi gặp phải chuyện liên quan đến nàng, đều bị loạn hết cả lên. Ví dụ như tối hôm qua, y đã tin vào lời định tìm cái chết của nàng, thậm chí còn hoài nghi lời hứa “thích” trước kia của nàng có chân thành hay không.

Nhưng sau khi tỉnh giấc, trấn tĩnh lại tinh thần, y có đủ thời gian để hồi tưởng lại sự bất thường của nàng tối qua.

Kết luận cuối cùng là, có lẽ nàng thực sự không quan tâm nữa, nếu không tại sao không phải là trước hay sau mà đúng lúc nửa đêm mới nghĩ quẩn muốn chết? Có thể nàng đoán được y rất để tâm, để tâm đến mức không chịu được việc nàng cứ nhớ mãi người đàn ông khác, cho dù đối phương là tướng công trước kia, là tiểu đệ của y.

“…Vâng, là mẫu thân dạy.” Hình Hoan trả lời thật thà chứng minh cho suy đoán của y, “Mẫu thân nói, nếu như huynh cũng yêu muội, thì sẽ không chấp nhận những lời nói đó sẽ mạo hiểu điều cấm kị của người đời mà cần muội, nếu như huynh thuận theo để cho muội tùy ý, thì loại đàn ông cũng chẳng cần thiết làm gì.”

Hình Hoan lặp lại lời mẫu thân nói, nhưng cố ý nhấn mạnh vào từ “cũng”. Nàng muốn Tịnh An biết rằng, nàng yêu y, rất yêu rất yêu, vậy nên mới bất chấp kết quả thế nào dâng trọn mình cho y. Nàng là người con gái không có hoài bão gì, điều nàng cần chỉ là sau khi cho đi tất cả có thể được hồi đáp tương ứng.

Đúng vậy, nàng không hiểu đàn ông, nhưng chí ít nàng biết đàn ông có thể tách rời rành rọt tâm hồn và thể xác. Trong tình cảnh tình ý điên loạn như thế y muốn nàng rồi, nhưng không có nghĩ là yêu nàng. Hình Hoan không cần lời thề non hẹn biển đời này không lìa, nàng chỉ cần nghe y nói một câu yêu.

Đáng tiếc, Tịnh An lại khiến nàng thất vọng.

Y nhếch mép cười, không nhịn nổi trêu nàng, “Tối qua ta mạo phạm đến này, nàng có hài lòng không?”

“Cũng được…” Được cái y không đẩy nàng ra, không ghét bỏ nàng. Nàng đấm yêu và nũng nịu, “Triệu Tịnh An! Huynh thật ấu trĩ.”

Nàng không hiểu, chỉ khi một người đàn ông thực sự giãi bày trái tim anh ta mới tùy tiện thể hiện sự ấu trĩ trước mặt người con gái. Giống như Tịnh An, y không những giãi bày trái tim, thậm chí can tâm tình nguyện giao phó tất cả mọi thứ, “Chúng ta không cần giấu giếm nữa, một lát nữa đi tìm mẫu thân xin bà tác thành, có được không?”

“Nhưng…” Hình Hoan sợ, nàng nghĩ đến rất nhiều hậu quả, và cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng điều đó được xây dựng trên tình yêu kiên định không dời. Còn họ thì sao? Chỉ là một đêm thoáng qua, xem ra tình cảm vô cùng mong manh, nàng sợ sau khi áp lực dồn dập đến, y sẽ co lại, bỏ đi tất cả mọi thứ.

Có thể như vậy sẽ khiến cho nàng tỉnh ngộ, người đàn ông này không đáng yêu, nhưng khi ấy trái tim đã bị thủng trăm lỗ rồi làm sao có thể bù đắp?

“Ơ?” Đến đây, xem ra nỗi lo lắng ấy chỉ là của nàng. Sau khi đưa mắt nhìn thứ đồ lộ ra từ trong túi áo của y, nàng bật lên thành tiếng, “Túi đựng bạc ta tặng huynh?”

Dù chỉ lộ ra một góc, nhưng đường kim mũi chỉ do mình làm ra, Hình Hoan không thể nhận nhầm.

“Ngoài nàng ra còn ai có thể làm ra thứ thô kệch như thế.” Y điềm nhiên nói kháy nhưng lại cẩn thận cất nó vào túi trong, rõ ràng là vô cùng quý trọng, chỉ sợ sơ sảy lại rơi mất.

Tâm sự nho nhỏ ấy lộ diện ngay trong lời nói của y, muốn che giấu cũng không nổi. Hình Hoan thấy thế, mỉm cười nói, “Đem ra đây cho muội xem nào.”

“Có phải nàng thêu không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Đồ mình thêu thì còn xem làm gì?” Y ngượng ngạo bĩu môi hắng nhẹ.

Hình Hoan nghiêng mắt nhìn y, mặc kệ y, tranh thủ lúc y không để ý cướp lấy.

Trọng lượng nằng nặng khiến nàng sững người, rõ ràng là y vẫn thường xuyên dùng! Nàng mỉm cười sung sướng, ngón tay lướt qua chữ “Hoan”, nhớ lại tâm trạng khi thêu nó, giống như lúc này, ngọt ngào. Thực ra lúc đó, y đã thầm đi vào trái tim nàng rồi.

“Ối giời! Muội đã nói rồi, lúc đó chúng ta có mời thần bút đến vẽ tranh, sau thì chẳng thấy tranh đâu, hóa ra là huynh giữ… Triệu Tịnh An, huynh thật quá đáng, dù sao đó cũng là ký ức đẹp, sao lại nhét nó vào cái túi bé thế này, gấp nát hết cả rồi, chẳng ra sao cả.”

“Này, chính ai bảo là muốn tướng công đeo túi đựng bạc bên trong có hình của mình?” Rốt cục thì ai mới là người chẳng ra sao?

“…” Hồi ức mơ hồ được y nhắc lại trở nên rõ rệt hơn, đúng là nàng đã từng than phiền với y về ước mơ hành vi của tướng công. Chỉ có điều Hình Hoan nghĩ rằng, với tính cách của y, chỉ chơi đùa với nàng một hôm, ngày hôm sau sẽ quên hết sạch, càng không dám mơ rằng y còn tuân thủ đến tận ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên Hình Hoan biết rằng, hóa ra tình cảm bất chợt ùa về có thể khiến người ta khóc.

Nàng cẩn thận buộc túi bạc lại cất vào túi y, vỗ vỗ. Cố nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, thay đổi do dự ban nãy, “Được, chúng ta không giấu giếm nữa, đi cầu xin lão phu nhân, không cần biết đó là tội tày trời hay thế nào, dù sao muội cũng có huynh bên cạnh.”

Mẫu thân đã nói, dù sản phẩm thêu có tinh xảo hay không, đồ người con gái thêu từng sợi chỉ đều là tình.

Bởi vậy, đồ nàng thêu đã tặng cho hai người đàn ông.

Quần áo thêu cho Triệu Vĩnh An, chàng chê xấu, không muốn mặc, sau đó dần dần vứt nó dưới đáy thùng; thêu cho chàng túi thơm, chàng chê đeo trong như trông đàn bà, không chịu dùng; thay bằng kiếm bội, chàng lại tặng cho Hiểu Nhàn.

Chỉ tặng cho Tịnh An một thứ, nàng thức trắng đêm thêu, mũi kim rất thô. Y không chê bai như Vĩnh An, luôn mang theo người. Điều đó liệu có thể chứng minh, y nhớ nàng, hoặc có thể cũng giống như nàng, khi đó đã dần dần đưa nàng vào trong tim.

Hình Hoan không cầu mong nhiều, chỉ cần vậy thôi là đủ, dù có phải là yêu hay không, nàng dành nó cho cả đời.