Kim Kiếm Sanh dẫn hai người luồn lách qua mấy khúc quanh, rồi trỏ tay chỉ về phía trước :

- Tới rồi! Đây là phòng khách của ta!

Sau khi đẩy cánh cửa, Kim Kiếm Sanh chỉ tay vào trong nói với Lý Thanh Hùng và Nguyệt Lý Hằng Nga :

- Mời vào!

Ly Thanh Hùng còn ái ngại vì trong phòng còn có người lạï!

Kim Kiếm Sanh cười ha hả :

- Đều là người nhà cả! Oa nhi! Ngươi không biết người này là ai sao?

Lý Thanh Hùng lễ phép thưa :

- Tiểu điệt chưa từng gặp mặt.

- Hì... hì...! Đây là đồ đệ của Mai Hoa Thần Kiếm Vương Diệu Huyền.

Lý Thanh Hùng “ồ”một tiếng :

- Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!

Người ngồi trong phòng khách cũng nhìn Lý Thanh Hùng với nét mặt buồn buồn.

Kim Kiếm Sanh giới thiệu :

- Đây là Lý Thanh Hùng, đồ đệ của Không Không Tổ, còn vị nữ hiệp này là ái đồ của Thiên Sơn thần ni.

Người khách lạ ngồi trong phòng chính là Lạc Biên Sư Cửu Thăng trong Điểm Thương tam kiếm.

Lạc Biên Sư Cửu Thăng nghe giới thiệu, vội đứng dậy mừng rỡ tỏ vẻ thân mật :

- Hùng đệ! Lâu nay tôi có nghe danh, nhưng hôm nay mới được gặp.

Lý Thanh Hùng nóng lòng hỏi tin tức Mai Hoa Thần Kiếm :

- Sư huynh! Tại sao sư huynh lại có mặt nơi đây! Còn lệnh sư đâu?

Cửu Thăng buồn bã đáp :

- Chúng tôi nghe được sư phụ đến Huỳnh Long sơn, nên theo đến đó thì xảy ra một tai nạn khủng khiếp do bà yêu tóc trắng gây nên. Nếu chúng tôi không đến kịp thì có lẽ sư phụ chúng tôi đã tan xác rồi.

Lý Thanh Hùng kinh ngạc :

- Sự việc xảy ra thế nào? Mai Hoa Thần Kiếm lão huynh cũng có ở đây ư?

Cửu Thăng nói :

- Câu chuyện rất dài dòng, sau này có dịp rảnh rổi tôi sẽ kể lại. Hiện giờ sư phụ chúng tôi đang lâm bệnh nằm ở Kỳ Vân cốc này.

Nguyệt Lý Hằng Nga nghe nói sững sờ :

- Oài! Tại sao đã bị thương mà lại đến đây được! Độc Gai Mai Quế quả là một người độc ác.

Lý Thanh Hùng nóng lòng :

- Mai Hoa Thần Kiếm đã có ở đây, vậy xin cho phép chúng tôi đến viếng.

Cửu Thăng là đồ đệ của Mai Hoa Thần Kiếm thấy Lý Thanh Hùng còn trẻ, định gọi là Hùng đệ, nhưng thấy Lý Thanh Hùng lại gọi sư phụ mình là lão huynh nên đổi ngay cách xưng hô :

- Hùng thúc thúc! Sư phụ tôi đang mê man bất tỉnh, mấy bữa nay nhờ Kim lão tiền bối dùng nội công chữa trị mới giữ được thể xác, nếu không thì đã không còn.

Dứt lời, Cửu Thăng bước ra khỏi cửa, đưa Lý Thanh Hùng va øNguyệt Lý Hằng Nga đến phòng bệnh.

Kim Kiếm Sanh cũng nối gót theo sau, cất giọng trầm trầm nói :

- Mai Hoa Thần Kiếm Vương lão bị trúng độc rất nặng. Nếu không nhờ có nội công thâm hậu thì hôm nay đã tiêu ra nước rồi. Ta tuy có thể giữ được bệnh tình song cứu cho khỏi bệnh quả là chuyện mong manh.

Lý Thanh Hùng cảm thấy lòng đau nhói lên. Nếu vạn nhấtø Mai Hoa Thần Kiếm có mệnh hệ nào thì mất đi một kẻ giúp chàng trên bước đường hành hiệp.

Kim Kiếm Sanh quay lại bảo Cửu Thăng :

- Ngươi ở đây trông chừng nhà cũng được, để ta đưa hai vị thiếu niên này đến phòng bệnh của lệnh sư cho.

Cửu Thăng tuân lời, quay gót trở lại nói :

- Được! Hùng thúc thúc đến đó đã có sư đệ của tôi là Giang Nhất Phi đang săn sóc cho sư phụ tôi.

Lý Thanh Hùng gật đầu, theo chân Kim Kiếm Sanh rẽ qua mấy hốc núi đi vào.

Chẳng bao lâu đã đến một căn phòng nhỏ Kim Kiếm Sanh xô cửa dẫn hai người vào trong.

Trong phòng có một người đang ngồi trên chiếc ghế, vẻ mặt âu sầu đau khổ.

Người này chính là Giang Nhất Phi đồ đệ thứ hai của Mai Hoa Thần Kiếm.

Trước mặt Giang Nhất Phi là một chiếc giường trên chiếc giường có một bệnh nhân trùm khăn kín mít, nằm yên không cử động.

Tuy chưa thấy mặt Lý Thanh Hùng cũng đã đoán biết bệnh nhân nằm trên giường đó chính là Mai Hoa Thần Kiếm, và bệnh tình đã đến mức trầm trọng không còn có cách chữa được nữa.

Lý Thanh Hùng nhẹ bước đến bên giường, lễ phép chào Giang Nhất Phi, sau khi hai bên được Kim Kiếm Sanh giới thiệu cho biết lai lịch, cả hai đều tỏ vẻ thân mật trong đau khổ.

Không đợi Giang Nhất Phi hướng dẫn, Lý Thanh Hùng đưa tay giở tấm chăn đang đắp Mai Hoa Thần Kiếm ra.

Một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt chàng.

Toàn thân Mai Hoa Thần Kiếm đều lở ra, và chảy nước vàng!

Trên khuôn mặt của lão kỳ nhân cao thủ này có nhiều vết nứt rạn như muốn rữa thịt.

Một mùi hôi xông lên rất khó chịu.

Lý Thành Hùng thở dài, đắp chăn lại như cũ, rồi hỏi nhỏ Kim Kiếm Sanh :

- Kim lão tiền bối! Đây là thứ độc gì mà lợi hại thế. Trong thiên hạ không có cách nào chữa được thứ độc đó sao?

Kim Kiếm Sanh không đáp, chỉ lắc đầu tỏ vẻ chán nản.

Trong phòng im lim!

Bầu không khí nặng nề như những con tim của kẻ đứng quanh giường bệnh!

Cái nguy cơ chết chóc như hiện rõ trong tâm trí của mọi người, mặc dầu không ai dám nói ra!

Nguyệt Lý Hằng Nga nét mặt thẫn thờ, chốc chốc lại nhìn Lý Thanh Hùng như hy vọng ở con người kỳ nhân ấy có phát sinh ra được cái gì mời lạ làm đảo ngược tình thế chăng.

Mặt Lý Thanh Hùng tái mét không thay đổi, đôi mắt chàng đăm chiêu nhìn xuống đất.

Nhưng trong vẻ đăm chiêu ấy chỉ có Nguyệt Lý Hằng Nga thông cảm được. Nàng biết trong đầu của Lý Thanh Hùng lúc này đang quay cuồng đảo lộn.

Bỗng đôi mắt chàng sáng rực lên!

Nguyệt Lý Hằng Nga thở hổn hển, như mừng như lo :

- Hùng đệ! Việc gì thế?

Lý Thanh Hùng ngước mặt nhìn mọi người nói :

- Tôi tìm ra được một tia hy vọng.

Kim Kiếm Sanh trố mắt nhìn chàng :

- Hy Vọng gì?

- Hy vọng có thể giải độc được cho Mai Hoa lão huynh!

Bao nhiêu con mắt đổ dồn vào chàng.

Giang Nhất Phi đứng dậy hỏi vội :

- Cách gì?

Lý Thanh Hùng không đáp, quay lại hỏi Kim Kiếm Sanh :

- Sư thúc! Tiểu Bảo hiện giờ ở đâu?

Câu hỏi ấy làm cho mọi người ngơ ngác, không hiểu sao Lý Thanh Hùng thình lình lại hỏi đến Tiểu Bảo. Chẳng lẽ thằng quỷ nhỏ đó lại có thể giải nổi độc ở trên mình của Mai Hoa Thần Kiếm sao!

Qua một phút ngạc nhiên, Kim Kiếm Sanh đáp :

- Thằng quỷ nhỏ ấy phá phách lắm, bị ta nhốt vào hang đá rồi :

- Nhốt vào hang đá?

- Phải! Để cho nó bỏ cái tánh ngông cuồng của nó đi :

Lý Thanh Hùng “ồ”một tiếng :

- Kim lão tiền bối có thể thả nó ra trong chốc lát được Không?

- Được! Nhưng để làm gì?

- Phải có một hy vọng cứu được Mai Hoa Thần Kiếm.

Mọi người như muốn cười to lên! Một đứa con nít mới có chín tuổi mà có thể giải được độc nguy hiểm nhất trong thế gian sao?

Nguyệt Lý Hằng Nga tuy đã hiểu Lý Thanh Hùng nhiều, nhưng hoàn cảnh này nàng cũng không khỏi nghi ngờ.

Nàng nhìn Lý Thanh Hùng nói :

- Hùng đệ! Đệ vẫn tĩnh trí đấy chứ?

Lý Thanh Hùng nét mặt nghiêm trang đôi mắt sáng rực, không tỏ ra chút gì mất trí cả.

Nhìn vào thái độ của chàng, Kim Kiếm Sanh không thể xem thường được, vội bước ra ngòai hang đá, mở cưa gọi Tiểu Bảo vào.

Lúc này Nguyệt Lý Hằng Nga se sẽ bước đến bên Lý Thanh Hùng hỏi nhỏ :

- Hùng đệ! Quả thật Tiểu Bảo có thể giải được độc trên mình Mai tiền bối sao?

Lý Thanh Hùng khẽ gật đầu đáp :

- Không chắc lắm, nhưng đây là một tia hy vọng.

- Hy vọng gì?

Nguyệt Lý Hằng Nga vừa hỏi đến đấy thì bên ngòai một già một trẻ đã xăm xăm bước vào.

Đó là thầy trò Kim Kiếm Sanh.

Tiểu Bảo mới vào tới cửa, chợt thấy Lý Thanh Hùng nó mừng quá nhảy chồm tới ôm chàng và la lên rối rít :

- Hùng thúc thúc! Sao thúc thúc cũng đến đây! Cháu nhớ thúc thúc gần chết.

Vì lâu ngày mới gặp lại Lý Thanh Hùng nên Tiểu Bảo mừng đến chảy nước mắt.

Nhất là từ khi nó điến Kỳ Vân cốc này, thường ngày bị Kiêm Kiếm Sanh rầy la quở mắng, mỗi việc đều trách phạt như vậy tâm Lý một đứa con nít làm sao khỏi tủi hờn.

Sư phu càngï khắt khe, Tiểu Bảo càng thương mến nhớ nhung Lý Thanh Hùng.

Nay gặp được thật chẳng khác như tình mẫu tử tương phùng. Tiểu Bảo ôm chặt Lý Thanh Hùng như sợ phải chia cách lần nữa.

Lý Thanh Hùng cũng ôm chặt Tiểu Bảo và thông cảm nỗi lòng của nó, nên vỗ nhẹ vào vai an ủi :

- Bảo điệt! Nam nhi chi chí, việc rèn luyện bản thân là quan trọng. Hôm nay gặp mặt chú, lẽ ra phải vui chứ sao lại buồn?

Tiểu Bảo gượng làm vui, lau nước mắt nhỏen một nụ cười, nhưng đôi mắt còn đỏ hoe.

Tình cảm của nó khiến Kim Kiếm Sanh cũng phải động lòng thương. Ông ta hồi tưởng lại thái độ khắt khe của ông đối với Tiểu Bảo từ trước đến nay mà hối hận.

Lý Thanh Hùng hỏi Tiểu Bào :

- Bào điệt! Cuốn “Tiên Vân Tử bí cấp” cháu còn cất đấy chứ?

Tiểu Bảo gật đầu :

- Có, có!

Vừa nói nó vừa thò vào bụng lấy ra một quyển sách đưa cho Lý Thanh Hùng.

Lý Thanh Hùng tiếp lấy, mở ra xem rất mau.

Kim Kiếm Sanh thấy sách lạ cũng cùng với Lý Thanh Hùng châu đầu lại xem.

Mới thoáng qua, nét mặt Kim Kiếm Sanh đã kinh dị, đây là báu vật của Tiên Vân Tử người mà ông hằng kính phục, chẳng hiểu sao bí tập của ông lại lọt vào tay tên tiểu đồ này.

Ông cười ha hả nói :

- Vương lão Thủ quả nhiên gặp may rồi! Ta không ngờ quyển bí thư kỳ dược này lại lọt vào tay thằng quỷ nhỏ đó, như vậy trời không nỡ tuyệt mạng người hiền.

Lý Thanh Hùng lật mau đến phần nói về ngoại thương trong nhóm “Thiên Hạ Kỳ Độc” xem một lúc chàng không tìm thấy chỗ nào nói đúng như bệnh của Mai Hoa Thần Kiếm cả, chàng nóng lòng đưa mắt nhìn Kim Kiếm Sanh. Nhưng ông lão này vẫn đang say sưa theo dõi những kỳ bí trong sách quên cả việc tìm phương thuốc trị liệu cho Mai Hoa Thần Kiếm.

Lý Thanh Hùng không chờ được hỏi :

- Kim sư thúc! Sư thúc đã tìm ra chưa?

Kim Kiếm Sanh tâm hồn vẫn say mê trong bí tập không để ý đến câu hỏi của Lý Thanh Hùng chỉ thấy ông ta gật đầu nói một cách mơ màng :

- Cái gì? Ồ! Chưa chưa! Có lẽ ở bài sau...

Sự thật Kim Kiếm Sanh đâu có tìm, chỉ vì thuận miệng ông ta đáp như thế mà thôi.

Câu hỏi này của Lý Thanh Hùng làm cho ông ta sực tỉnh, lần này tuy mới để ý đến việc tìm phương thuốc trị thương. Qua một lúc, Kim Kiếm Sanh reo to :

- Ồ! Đây rồi! Tìm ra rồi!

Lý Thanh Hùng dò theo tay chỉ của lão đọc bài chữa thương ấy, nhưng chàng thất vọng vì thấy thứ độc ghi trong sách không giống với thứ độc đang phát hiện trên mình Mai Hoa Thần Kiếm chàng hỏi :

- Cháu thấy nhưng không phải mà!

Kim Kiếm Sanh gật gật đầu nói :

- Đúng đấy! Không sai đâu! Đây chính là thứ “Kim Tuyến Trùng Độc”, thứ trùng độc này bỏ vào trong rượu mắt khó thấy được Vương lão thủ mắc phải thứ độc này không sai.

Lý Thanh Hùng nghĩ rằng Kim Kiếm Sanh là một tiền bối võ lâm, kinh nghiệm hiểu biết đã nhiều, ông đã nói ra tất đúng nên chàng trầm giọng hỏi :

- Nếu quả đó là “Kim Tuyến Trùng Độc” thì thuốc đâu mà chữa? Theo trên bí tập thì cần phải có “Hoa Trúc” và “Thấu Cốt Thảo” hai vị thuốc này biết tìm ở đâu.

Kim Kiếm Sanh đờ người một lúc rồi nói :

- “Hoa Trúc” thì lão phu ở đây cũng có mấy cây, nhưng “Thấu Cốt Thảo” thì thật khó kiếm.

Nguyệt Lý Hằng Nga hỏi :

- Thứ cỏ ấy tại sao quí như vậy?

Kim Kiếm Sanh đáp :

- Theo lão phu được biết thứ cỏ này một trăm năn chỉ nở hoa một lần. Hoa nở xong cây đó khô đi và chết bây giờ trong võ lâm ngòai bà yêu tóc trắng không nghe ai tìm ra được thứ cỏ ấy.

Lý Thanh Hùng nghe nói nhớ lại việc chàng và Nguyệt Lý Hằng Nga đã giết Độc Gai Mai Quế.

Chàng thầm tiếc :

- Nếu ta biết Mai Hoa Thần Kiếm bị độc như thế này thì ta khoan giết bà già độc ác đó đã. Bây giờ bà già độc ác đã chết biết lấy đâu ra thứ cỏ ấy, ồ! thế thì mạng sống của Mai Hoa Thần Kiếm xem như đã tuyệt rồi.

Nguyệt Lý Hằng Nga lo lắng xen vào hỏi :

- Trừ “Thấu Cốt Thảo” ra còn thứ kỳ dược nào có thể giải được chất độc trên người Mai tiền bối không?

Kim Kiếm Sanh nói :

- Có! Nhưng thứ tiên quả đó cũng khó kiếm không thua “Thấu Cốt Thảo”.

- Tiên quả gì?

- “Thiên Sơn Tuyết Liên”!

- Phải!

- Ồ! Sư phụ tôi có hơn mười mấy hột.

Nàng đứng phắt dậy! Nhưng loáng mắt, mặt nàng lại buồn bã, lẩm bẩm :

- Nhưng từ đây đến Thiên Sơn hơn ngàn dặm, khứ hồi phải mất ít nhất một tháng, còn bệnh của Mai tiền bối đang gất rút nay mai.

Câu nói của nàng làm mọi người vừa mừng lại vừa thất vọng.

Thật vậy, một khoảng không gian cách xa ngàn dặm, dù là kẻ có thuật khinh công cao siêu đến đâu cũng phải mất một tháng mới đi về kịp. Như thế bệnh tình của Mai Hoa Thần Kiếm làm sao chịu nổi trong khoảng thời gian này.

Mọi người đều cúi gầm mặt xuống hơi thở nặng nề.

Im lặng!

Cái im lặng của những kẻ thúc thủ đầu hàng trước một việc quá khó khăn.

Lý Thanh Hùng miên man suy nghĩ, đôi mắt dính liền trên mặt đất, Nguyệt Lý Hằng Nga thỉnh thoảng liếc nhìn chàng như thăm dò chàng lẩm bẩm :

- Không biết “Hàn Vân Thạch Sàng” có thể trị được độc không?

Chàng nghĩ mông lung như thế là vì trước đây Đặng Thu Huệ bị thương cũng nhờ “Hàn Vân Thạch Sàng” mà chữa khỏi, nghĩ đến “Hàn Vân Thạch Sàng” thình lình chàng lại nhớ đến một chuyện khác nên gọi lớn :

- Bào điệt! Cháu có cất hộp “Vạn Linh Đọat Mạng đơn” đấy không?

Tiểu Bảo ứng tiếng đáp :

- Có có!

Rồi không đợi Lý Thanh Hùng hỏi, nó thò vào bụng lấy ra một cái hộp trao cho Lý Thanh Hùng.

Nó đối với Lý Thanh Hùng hoàn toàn tin cậy, xem Lý Thanh Hùng như một bà mẹ.

Nó còn yêu mến Lý Thanh Hùng hơn ông nội và sư phụ của nó nữa.

Lý Thanh Hùng mở hộp, trút ra ba viên “Vạn Linh Đọat Mạng đơn” rồi trả hộp thuốc lại cho Tiểu Bảo.

Chàng trao ba viên linh đơn cho Giang Nhất Phi và nói :

- Đây là “Vạn Linh Đọat Mạng đơn” của Tiêu Vân Tử để lại. Tuy không phải là thuốc trị độc, nhưng chắc có hy vọng tạm thời giữ lại sinh mạng của Mai lão huynh, giờ đây không còn cách gì hơn nữa. Nếu giữ được mạng sống thì chúng ta sẽ có thừa thời gian để tìm thuốc.

Giang Nhất Phi đưa tay nâng ba viên linh dược, lòng hết sức cảm động. “Vạn Linh Đọat Mạng đơn” là linh dược mà Lý Thanh Hùng để ra ba viên cứu mạng Mai Hoa Thần Kiếm thì lòng hào hiệp của Lý Thanh Hùng còn gì bằng hơn nữa mối tình của Lý Thanh Hùng đối với Mai Hoa Thần Kiếm quả đã tuyệt thâm.

Giang Nhất Phi từ từ bước điến bên giường bệnh, giở mềm bỏ ba viên thuốc vào miệng Mai Hoa Thần Kiếm.

Linh dược biến thành nước tan vào bụng nạn nhân, Giang Nhất Phi đắp mềm lại như cũ, rồi bước ra ngòai.

Kim Kiếm Sanh thấy câu chuyện bất ngờ, cùng một lúc mà trên mình thằng bé có đủ sách quí và thuốc hay, ông hỏi Tiểu Bảo :

- Kỳ lão bí tập do đâu ngươi có?

Tiểu Bảo lâu nay nghịch ngợm bị Kim Kiếm Sanh rầy la quở trách tuy nhiên nó lúc nào cũng giữ đại kính mến sư phụ.

Nghe hỏi nó liền đặt gối thưa :

- Có một vị lão tiền bối tặng cho.

Lý Thanh Hùng xen vào nói thêm :

- Thưa Kim sư thúc! Vị tiền bối đó tức là “Y Ẩn Tiên Vân Tử” vãn bối và Tiểu Bào duyên may mới gặp.

Đoạn chàng đem câu chuyện đã xảy ra trước đây tại “Tiên Vân động” kể lại, ai nghe xong câu chuyện này cũng hớn hở khen thầm giữa lúc ấy, bỗng trong phòng phát ra một mùi hôi lại thường.

Giang Nhất Phi nhăn mặt la lên :

- Ồ! Hình như tinh độc phát ra!

Ai nấy đều biết là hơi độc trong người của Mai Hoa Thần Kiếm phát xuất nên lập tức vận nội công chống lại, không để cho hơi độc ấy xâm nhập vào cơ thể chẳng mấy chốc hơi độc xông ra mù mịt cả căn phòng.

Giang Nhất Phi vì công lực còn kém nên chịu không nổi phải ngất xỉu, Lý Thanh Hùng liền lấy một viên “Thái Thanh đơn” và một viên “Diệt Độc đơn” của sư phụ chàng bỏ vào miệng của Giang Nhất Phi.

Tiếp đó hơi độc mỗi lúc phát ra càng thêm dữ dội nay Tiểu Bảo lúc này cũng không còn chịu nổi, lắc lắc cái đầu tỏ cử chỉ bất lực.

Lý Thanh Hùng thấy vậy lẹ tay kéo nó đến gần, dùng bàn tay mặt áp lên Mạng Môn huyệt của nó, rồi dùng “Cang Nguyên khí công” truyền qua làm cho nó bình thường trở lại.

Trong lúc mọi người đang vận công chống độc thì bỗng bệnh nhân khoác mền ra, và dưới đất chảy đọng một vũng nước tanh hôi không thể tả.

Biết rằng linh dược đã tống độc ra ngòai, Kim Kiếm Sanh mừng rỡ chạy đến dùng ngón tay điểm vào “Cự Linh huyệt” của Mai Hoa Thần Kiếm.

Tiếp đó, ông vận công lực, dùng cả hai tay từ từ đẩy các đại huyệt trong người bệnh nhân.

Mọi người đều trố mắt nhìn Kim Kiếm Sanh thấy nét mặt ông ta uy nghi, đôi mắt sáng quắc chứa đầy hy vọng.

Qua một lúc, Kim Kiếm Sanh gọi Lý Thanh Hùng bảo :

- Hùng nhi! Hãy trao cho ta một viên “Vạn Linh Đọat Mạng đơn” và một viên “Thái Thanh đơn”

Tiểu Bảo không đợi Lý Thanh Hùng hỏi, đã thò tay vào lấy “Vạn Linh Đọat Mạng đơn” trao ra.

Lý Thanh Hùng lấy thêm “Thái Thanh đơn” trao cho Kim Kiếm Sanh để phụ thêm cho bệnh nhân.

Lúc này khí độc trong phòng đã bớt dần, Lý Thanh Hùng lấy hẳn tấm chăn trên mình Mai Hoa Thần Kiếm ra, và xem xét sắc diện thì thấy lúc này nét mặt Mai Hoa Thần Kiếm đã tươi hơn lúc nãy, như thế tức là có hy vọng cứu sống.

Chàng đút hai viên linh đơn vào miệng Mai Hoa Thần Kiếm xong đã nghe Kim Kiếm Sanh nói :

- Hùng nhi! Hãy mau giúp ta giải huyệt “Cốt Hương” cho lão huynh để đem hết chất độc còn trong nội tạng ra ngòai.

Lý Thanh Hùng đâu dám bê trễ, đưa tay điểm vào huyệt “Cốt Hương” của Mai Hoa Thần Kiếm.

Tay chàng vừa chạm vào huyệt đạo thì bệnh nhân “rên” lên một tiếng đôi mắt mở ra, tuy nhiên, bệnh nhân vẫn còn trong cơn mê chưa biết gì cả.

Gian Nhất Phi mừng rỡ, reo lên một tiếng, chạy thẳng ra ngòai, đi báo tin mừng cho vị sư huynh của hắn.

Lúc này Mai Hoa Thần Kiếm đã bắt đầu có những tiếng rên đau đớn, và trên trán lão lấm tấm mồ hôi, còn Kim Kiếm Sanh thì mặt mày trắng nhợt hơi thở hổn hển.

Chỉ có Lý Thanh Hùng vẫn còn mạnh mẹ, khí lực của chàng rạt rào chuyển vào cơ thể bệnh nhân như một ngọn sóng triều, khi thấy khuôn mặt Kim Kiếm Sanh tái nhợt Lý Thanh Hùng biết vị sư thúc mình đã kiệt sức, chàng vội đặt một tay lên vai Kim Kiếm Sanh, và đem bốn thành lực “Thiên Tiên Vô Cực Lôi Điện khí công” của “Phong đạo nhân ” truyền vào cơ thể Kim Kiếm Sanh.

Nội công của Kim Kiếm Sanh tuy đã dùng chữa thương tiêu đi rất nhiều nhưng gặp được “Khí công” của Lý Thanh Hùng truyền đến, thọat nhiên chân khí trong người phục nguyên ngay.

Kim Kiếm Sanh thấy lạ, thất kinh nhìn sững vào mặt Lý Thanh Hùng, lão không ngờ Lý Thanh Hùng mới chừng ấy tuổi mà được cái công lực quá trăm năm như vậy.

Không Không Tổ công lực dĩ nhiên cao hơn Kim Kiếm Sanh một bực, điều đó không lấy làm lạ, nhưng Lý Thanh Hùng là đồ đệ của Không Không Tổ mà công lực cũng cao hơn Kim Kiếm Sanh một bực thì bảo sao Kim Kiếm Sanh không ngạc nhiên được.

Sự thật Kim Kiếm Sanh đâu hiểu được Lý Thanh Hùng đã có duyên may luyện được môn “Thiên Tiên Vô Cực khí công” trong bí tập của Phong đạo nhân .

Nếu biết rõ chuyện này chắc Kim Kiếm Sanh không đến nỗi quá sức kinh ngạc như vậy, bây giờ Kim Kiếm Sanh và Lý Thanh Hùng hợp lực chuyền nội lực qua các huyệt đạo của Mai Hoa Thần kiếm một lần nữa.

Chốc lát đã nghe Mai Hoa Thần Kiếm rú lên một tiếng đau đớn rồi thiếp đi, Kim Kiếm Sanh vội thu tay về, nói với Lý Thanh Hùng :

- Thế là Mai Hoa Thần Kiếm đã có cơ hội cứu rồi! Ồ! Trúng độc thật ghê sợ!Nếu không có người tiếp sức thì chắc trận này lão phu không chết cũng phải tàn tật suốt đời Ta không còn xem thường ngươi được nữa.

Lý Thanh Hùng được khen lòng cũng thấy vui vui, và dừng tay không chuyền nội lực nữa. Chàng cũng hiểu rằng đến đây bệnh nhân đã có đủ hy vọng hồi sinh rồi.

Chỉ có Nguyệt Lý Hằng Nga khi thấy Mai Hoa Thần Kiếm vừa ré lên một tiếng lại ngất đi lòng lo lắng hỏi :

- Kim lão tiền bối! Mai tiền bối còn chưa tỉnh sao đã biết được thoát nguy?

Kim Kiếm Sanh nói :

- Tiếng rú đau đớn vừa rồi là hiện tương trùng độc đã thoát ra ngũ tạng. Như vậy thì trong một thời gian ngắn bệnh nhân sẽ tỉnh lại, uy nhiên với những vết sẹo trên mặt của ông ta suốt đời vẫn không sao hết được.

Kim Kiếm Sanh vừa nói đến đây thì ngoài cửa có hai bóng người chạy vào.

Hai người này chính là hai đồ đệ của Mai Hoa Thần Kiếm, họ nghe tiếng rú của sư phụ nên họ vội vã chạy vào.

Đến nơi Mai Hoa Thần Kiếm đang thiêm thiếp trong cơn mê, cả hai đều thất kinh khóc rống lên.

Lý Thanh Hùng cản lại nói :

- Đừng làm thế!Chỉ chốc lát lệnh sư sẽ tỉnh lại ngay chớ kinh động đến người.

Hai người nghe nói quay lại nhìn vào mặt Lý Thanh Hùng có vẻ nghi ngờ. Nhưng khi thấy mặt Lý Thanh Hùng vẫn nghiêm trang họ mới tin là thật, vội vã quì xuống trước mặt Kim Kiếm Sanh nói lời tạ ơn :

- Lão tiền bối!Anh em tiểu sinh này mang ơn tiền bối biết ngày nào mới báo đáp được.

Kim Kiếm Sanh đỡ hai người dậy nói :

- Đây là công ơn của Lý thiếu hiệp, thiếu hiệp đã đem “Vạn Linh Đoạt Mạng đơn” cả công lực ra cứu chữa nếu không có Lý thiếu hiệp thì lão phu cũng đành thúc thủ.

Giang Nhất Phi và Cửu Thăng định cám ơn Lý Thanh Hùng nhưng Lý Thanh Hũng đã cản lại :

- Chúng ta đã là người trong giang hồ, cần gì phải khách sáo!

Kim Kếm Sanh rất hài lòng cử chỉ của Lý Thanh Hùng, ông ta đưa tay bảo mọi người :

- Hãy để một mình Giang Nhất Phi ở lại đây được rồi, chúng ta ra ngoài phòng khách đàm đạo.

Vừa dứt lời Kim Kiếm Sanh cất bước ra khỏi phòng, mọi người cùng nối gót theo sau.

Đến phòng khách, mọi người chưa kịp an tọa thì bỗng có một hồi chuông lanh lảnh vang lên.

Kim Kiếm Sanh ngạc nhiên nói lớn :

- A! Ta đoán không sai! Quả nhiên chúng lại đến đây rồi! các ngươi tim cái chết! Đây là chỗ chôn xác của các ngươi đó.

Lý Thanh Hùng không hiểu gi cả hỏi :

- Kim lão tiền bối!Ai đến đây vậy?