Cao Dương ngồi bịch xuống đất, mắt đờ đẫn, toàn thân run rẩy, như nhìn thấy thảm cảnh thiết kỵ thảo nguyên dày vò khắp nơi, từng hạt nước mắt to từ đôi mắt đẹp trào ra, lăn dài trên gò má mịn màng.
- Trả hợp đồng cho ta, ngươi muốn gì ta cũng cho. Cao Dương nắm lấy áo Vân Diệp, cuối cùng cũng phải lên tiếng nài nì:
- Cao Dương, ta nói rồi, ta được lý sẽ lấn tới. Thiên hạ là của hoàng gia, ta chỉ là người dân, chức trách của ta là kiếm thật nhiều tiền, để Vân gia lớn mạnh, truyền đời nối nhau, bảo vệ quốc gia ta chỉ tận trách, đó là trách nhiệm của hoàng gia, khi đó bệ hạ có phái ta đi biên quan tác chiến, ta nhất định vứt bỏ sinh tử, nhưng muốn hủy hợp đồng là không được. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trường Tôn thị cố nhịn cười làm vẻ lo lắng trùng trúng, Lý Khác cũng thở vắn than dài, tựa hồ phiền não với sự phát triển của sự việc mai này.
- Nếu ngươi không trả hợp đồng, ta sẽ uống thuốc độc tới nhà ngươi ăn cơm sau đó mới chết, ta không tin phụ hoàng không truy cứu tội của ngươi. Cao Dương mặt đỏ bừng, lên tiếng hăm dọa, trước tiên chưa tính có phải cách hay không, tóm lại là nàng nghĩ ra cách.
- Không tệ, không tệ, là biện pháp tốt, nhưng trước khi muội hại ta, ta đã bán hợp đồng cho người khác, ví dụ Lô công, ta bị hại, hợp đồng vẫn phải chấp hành, muội chết vô nghĩa, đây là cách ngu xuẩn nhất, lấy bản thân đánh đổi, chưa chắc đạt được mục đích, bản thân thì lại chết chắc. Bệ hạ, nương nương còn cả ca ca thương yêu muội sẽ vô cùng thương tâm, vì sơ xuất của muội, khiến tất cả chịu tội, hãm hại ta là bất nhân, khiến bệ hạ, nương nương thương tâm là bất hiếu, gây phiền phức cho quốc gia là bất trung. Tên ngốc Phòng Di Ái sẽ tìm ta báo thù cho muội, kết quả không phải là đối thủ của ta, bị ta giết chết, đó là bất nghĩa.
Cao Dương òa khóc:
- Ta.. Ta.. chỉ phạm sai lầm nhỏ, sao lại thành kẻ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, bất nhân.. Ta không.. Không nghĩ xa như thế, ba chỉ muốn mau chóng bán dạ đi, làm thế cũng sai à?
Lý Khác ngồi xuống ôm Cao Dương khóc nức nở trên mặt đất: - Phạm sai lầm không có gì to tát, ai cũng có lúc sai lầm, chỉ cần không tái phạm là được, sau này làm việc nên suy nghĩ nhiều hơn, làm liều chỉ khiến muội thiệt thòi, hà, chúng ta là hoàng gia tôn quý, sao có thể thua Vân Diệp, dù y có là người thông minh nhất thế gian cũng không được. Muội đứng lên, xem ca ca đối phó với y, khiến y ngoan ngoãn sửa hợp đồng, chúng ta còn không phải trả một đồng nào.
Cao Dương luôn tin tưởng vào trí tuệ của Lý Thái và Lý Khác, nghe Lý Khác nói có cách, đứng ngay dậy, lau nước mắt, hung dữ nhìn Vân Diệp, như muốn lao tới cắn y một miếng thịt.
Vân Diệp vô cùng vênh váo đung đưa hợp đồng, mắt Cao Dương nhìn theo không chớp, xem bộ dạng nàng rất muốn lao tới cướp lý, Lý Khác kéo muội tử sang bên, lấy quạt gấp ra, phe phẩy nói: - Vân huynh hôm nay đúng là được lý lấn tới, vậy tiểu đệ nói với huynh xem cai có lý.
- Ha ha ha, Tiểu Khác, dù ngươi lên tận trời nói thì ta cũng không thay đổi chủ ý, ngươi thiệt là cái chắc rồi, trừ khi ngươi có thể làm chữ trên giấy biến mất. Hiện thần phật bay khắp Trường An, ngươi có thể cầu khẩn thần linh nào đó giúp ngươi, c hỉ không biết có vị thần nào rảnh không.
- Vây không cần, Đường luật ngiêm ngặt, có nó, cần gì đi cầu tới mấy cái tượng đất, thư viện có cách ngôn, cầu người không bằng cầu mình, huynh cho rằng hợp đồng không có sơ hở nào sao? Hợp đồng này do phu nhân huynh ký với Cao Dương, nên sơ hở tất nhiên là có, nếu là huynh ký, ta trực tiếp trả tiền huynh mua lại hợp đồng cho đỡ tốn thời gian, còn phu nhân huynh ký thì làm được nhiều điều lắm.
Vân Diệp cười, bảo Lý Thái nói tiếp.
- Vân huynh, hai ngày qua ta tìm kiếm ví dụ nhiều năm qua ở Trường An liên quan tới phương diện hợp đồng, cuối cùng trời cao không phụ người có lòng, ta tìm được một ví dụ, nói cho Vân huynh nghe nhé.
Vân Diệp hơi hoài nghi, vụ án của huyện Trường An có thể tham khảo, chỉ cần có thông lệ trước, hai cấp tư pháp đều không phủ nhận, về sau có vụ án tương tự sẽ phán như thế. Trường Tôn thị nghe thấy Lý Khác khẳng định như vậy, đặt chén trà xuống nghe xem Lý Khác biện giải thế nào.
- Phường Sùng Ninh có một lão bà bà, trong nhà chỉ có bà ta và nhi tử ngốc nương tựa vào nhau, nhi tử tuy ngốc, nhưng theo Đường luật vẫn là chủ nhà, một hôm nhà hắn hết gạo, nhi tử ngốc vô ý tìm được mảnh ngọc bội trong nhà, quyết định bán cho một tên thương nhân, mua gạo ăn qua cơn đói kém.
- Hắn gặp phải tên thương nhân xấu, ngọc bội từ thời chiến quốc mà chỉ mua ba trăm đồng, vì cho chắc, tên thương nhân còn ký văn tư tự nguyện mua bán với tên ngốc, đợi tên ngốc về nhà nói với mẫu thân chuyện bán ngọc lão bà bà thất kinh, sao có thể bán đồ gia truyền với giá ba trăm đồng, ít nhất phải trăm quan mới đúng. Nhưng ngọc bội bị nhi tử ngốc bán rồi, muốn tìm thương nhân chuộc lại nguyên giá, thương nhân không chịu, còn lấy văn thư và người đảm báo ra đối chất, nói khi đó mình đã nói rõ ràng không hề lừa gạt.
- Lão bà bà mang hi vọng cuối cùng cáo quan, quan viên khó xử, văn thư trong tay thương nhân là thật, không hề cưỡng ép tên ngốc, tên ngốc là giả chủ, bất kể thế nào thương nhân không sai, nhưng phán như thế về pháp luật không có vấn đề, nhưng về tình không sao chấp nhận được.
Vân Diệp bật cười, Trường Tôn thị nhíu mày, Cao Dương ỉu xìu, luật pháp không cho thách thức, từ khi quan viên làm trái pháp luật, nếu không lão bà bà thua chắc.
Lý Khác đủng đỉnh kể tiếp:
- Quan viên tuyên bố thoái đường, về hậu nha nghĩ đối sách, lật hết luật pháp không có chỗ dựa, xem cả Lễ Kinh, Điển Chương cũng không có, đành quyết định dựa vào luật pháp hiện hành giải quyết sự việc, đó là để thương nhân được lợi, phán quyết xong khuyên bảo thương nhân, xem có thể bù đắp cho lão bà bà một chút không.
- Ai ngờ vô tình tìm được lời huấn thị của phụ hoàng ta vào năm Trinh Quan thứ ba, nói thân là con dân Đại Đường, không được ức hiếp kẻ yếu, không sợ kẻ mạnh, không lừa kẻ vô tri, thủ hiếu biết lễ, kính pháp tôn lễ, hòa thuận với người, đối kẻ địch không sợ chết, đối người trong phải nhún nhường.
Vân Diệp sờ mũi cười khổ:
- Cái khác chẳng biết có hữu dụng không, nhưng điều không lừa kẻ vô tri được tên huyện quan đáng chết vận dụng rồi.
Trường Tôn thị cười vui vẻ, Cao Dương không biết vì sao mẫu hậu cao hứng, nhưng biết chuyện của mình có cơ xoay chuyển.
Lý Khác đắc ý phe phẩy quạt:
- Không sai, phụ hoàng ta nói là luật phải theo, nói là thành hiến pháp, lệnh tuy không nghiêm bằng pháp, nhưng đối phó với một tên gian thương là đủ rồi.
- Quá đáng, ngươi nói gian thương rồi nhìn ta làm gì, ngươi cho rằng đã nắm phần thắng rồi à?
Lý Khác lấy quạt che miệng cười đểu:
- Vừa rồi ta hỏi Cao Dương, muội ấy không biết chi phí thành phẩm, không biết giá trị thị trường, huynh lợi dụng sự vô tri của Cao Dương kiếm tiền là vi phạm chính lệnh của phụ hoàng ta, không tuân mệnh lệnh của phụ hoàng ta thì không phải là con dân Đại Đường, có tin ta dẫn huynh đệ thập lục vệ đi xét nhà huynh không?
Cao Dương vui sướng ôm lấy Ly Khác nhảy cẫng lên, vươn tay ra nói với Vân Diệp: - Trả hợp đồng cho ta, nếu không ta tới xét nhà của ngươi.
Trương Tôn thị vui vẻ uống hết chén trà, bà phát hiện, ác nhân phải để ác nhân trị.
- Mừng quá sớm đấy, ví dụ này chỉ dùng được với lão bà bà và nhi tử ngốc, không dùng với Cao Dương, ngươi đã lấy huấn lệnh của bệ ra dùng thì đừng trách ta phản kích.