Vân Diệp ngồi thẳng lên, khuyên:
- Nghe ta đi, đem tiền trang cho hộ bộ, đem tiền tệ cho cục đúc tiền, ta giao hạm đội cho Lưu Nhân Nguyện, hai ta đi làm ruộng, năm nay sẽ thu hoạch rất nhiều khoai tây, ngọc mễ, còn có nam qua ( bí ngô) của nhà ta, quên chưa nói với ngươi, dưa hấu ta cũng trồng trăm mẫu, chưa nói tới mè đậu, đủ cho chúng ta bận rộn. Mai ta về nhà, ngươi lên triều, giao hết chuyện trong tay, mang theo đám lão bà của ngươi lên Ngọc Sơn, dù sao ngươi cũng không thích ở Đông cung, ta đảm bảo lần này không ai chỉ trích ngươi.
- Hộ bộ không biết tính toán số lượng tiền, chuyện này cần tiền trang tính trữ lượng hoàng kim mới phát hành được, chẳng may họ làm nhiều thì không phải lợi dân mà là hại dân, so với binh tai còn đáng sợ hơn.
Lý Thừa Càn không yên tâm.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, hộ bộ sẽ làm tốt thôi, ngươi đem chuyện lớn nhỏ viết thành văn đưa ra, đem cả tư liệu mấy năm qua tới, không giữ lại chút nào, đương nhiên, một số thành quả chúng ta suy đoán thì đừng nói, đó là suy nghĩ chưa hoàn thiện, nói ra người ta cười cho.
- Đều là cơ nghiệp của Lý gia cả, ngươi cũng không muốn đám người đó làm bừa phải không, giao hết ra, chúng ta đi làm ruộng, bơi thuyền, săn bắn, sống cuộc sống khoái lạc của nông phu. Hiện giờ ngươi mới có một nhi tử, quá ít, thế nào cũng phải ba đứa mới được, Hầu thị lôi bà nương nhà ta đi bái hết chùa miếu đạo quán ở Trường An rồi, ngươi cho nàng một đứa con được không, tránh nàng quấy nhiễu lão bà của ta, ảnh hưởng nhà ta sinh con.
Lý Cừa Càn ném cỏ lung tung một hồi, cuối cùng đầu đầy cỏ khô cho ngựa ăn, hung hăng nói:
- Được rồi, ta giao hết ra, nếu bọn chúng làm việc khiến hại nước hại dân, ta sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào.
- Đừng có bốc phét, hộ bộ thượng thư là cữu cữu ngươi, có làm hỏng ngươi cũng làm gì được? Bỏ đi rồi thì đừng nghĩ nữa, năm nay huynh đệ ta so tài sinh con, sinh một đứa là hợp cách, hai đứa là ưu tú, ba đứa là trọn vẹn, cứ thế đi, ngươi về đông cung, cha ngươi về lâu rồi, không để cửa cho ngươi là thảm đấy.
Mắt tiễn Lý Thừa Càn rời khỏi cửa doanh, Vân Diệp ôm gáy về lều, trong lều còn có người, Lưu Phương và Vô Thiệt đang đánh cờ đợi Vân Diệp.
- Ta nhìn thấy bệ hạ đi một mình, không ai tiễn cả, xảy ra chuyện gì?
Vô Thiệt đủng đỉnh hỏi, căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân, ông ta nhìn ra cuộc nói chuyện của Lý Nhị và đám Vân Diệp không được vui vẻ lắm.
- Bệ hạ dạy bọn ta một môn học gọi là thành công học, nghe nói chỉ cần một lòng muốn, là có thể thành, mấy người bọn ta sợ chết khiếp, Lý Khác đái cả ra quần, bọn ta nằm trên đống cỏ rất lâu mới có sức đi về. banlong.us
Lưu Phương đặt cờ xuống:
- Vậy ngươi chuẩn bị về nhà rồi làm gì?
- Còn làm sao được nữa, cho tướng sĩ nghỉ phép nửa tháng, sau đó toàn bộ xéo tới Lĩnh Nam lấy lương thực, đi thêm vài chuyến cũng tốt, ta về nhà dạy học làm ruộng, trong vòng vài năm không rời Ngọc Sơn nữa.
Lý Phương và Vô Thiệt gật đầu, thu cờ lại, về phòng nghỉ ngơi, Vân Diệp ứng phó không sai chút nào, lo lắng uổng công rồi.
Đêm hôm đó ngủ rất ngon, quân doanh yên tĩnh, buổi sáng gà mới gáy một lần đầu bếp đã chuẩn bị bữa sáng, Lưu Tiến Bảo vào thấy hầu gia vẫn ngủ say sưa, không dám quấy nhiễu, chỉ cần về Trường An, tính tham ngủ của hầu gia phát tác dữ dội, ai đánh thức là ăn đòn.
Tướng sĩ ăn sáng xong, mắt ngong ngóng nhìn cửa doanh, chưởng quầy tiền trang nói hôm nay tới doanh đổi hối phiếu trong tay họ, vậy mà gà gáy ba lần chưa thấy đâu.
- Lục ca, chẳng lẽ lại không tới? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Tân binh thấp thỏm hỏi, lão binh đang cầm đao gọt móng tay lườm một cái:
- Ngươi chỉ nóng vội, không xem giờ là giờ nào, cổng thành Trường An còn chưa mở, người của tiền trang có ra được không?
Khi Vân Diệp còn chưa dậy thì xe bạc của tiền trang đã tới, lão chưởng quầy chắp tay xin lỗi tướng sĩ, không phải là tiền trang không muốn đến sớm, biết tướng sĩ sốt ruột mang tiền về nhà, mới sáng đã tới cổng thành, nhưng cổng thành không chịu mở sớm, ai nói cũng vô ích, phiền mọi người đợi lâu.
Quân sĩ mang bàn tới cho lão chưởng quầy, lại pha cho ông ta một ấm trà nóng, đây là thứ chỉ thủy quân mới có, do quanh năm lênh đênh trên biển, nên trà là thứ cần phải có.
Vân Diệp bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, rửa mặt qua loa, cầm bát cháo lên húp, chả biết hâm nóng bao lần, chả ra sao cả, dưa muối còn xanh, nhíu mày húp hết cháo, đặt đũa xuống, chắp tay sau đít ra ngoài.
Nhìn binh sĩ bận rộn đổi tiền, với họ mà nói chỉ cầm tiền thật bạc thật trong tay mới yên tâm.
Lúc này rất dễ phân biệt phủ binh của Vân gia trang và những nơi khác, người Vân gia trang đợi ở chỗ gửi tiền, bọn họ từ lúc ở Đăng Châu đã đổi tiền đồng thành bạc, dễ ký gửi, tỷ lệ đồng bạc cũng nắm rõ, ở Đăng Châu bạc rẻ đồng đắt, Trường An thì đồng rẻ bạc đắt, đổi qua đổi lại có một thành chênh lệch, thế là nhiều hơn người khác được một thành.
Trong ánh mắt khó hiểu của tướng sĩ vùng ngoài, bọn họ lại gửi hết tiền đồng vào tiền trang, mấy chục cân tiền đồng lại biến thành một tờ giấy mỏng.
Người của Vân gia trang rất độc đáo, thường ngày huynh đệ vay trăm đồng chỉ là chuyện nhỏ, trả hay không cũng được, nhưng liên quan tới kiếm tiền là bọn họ ngậm chặt miệng, tuyệt đối không chủ động nói yếu quyết cho ngươi biết.
Trường An vào tháng sáu cỏ cây tươi tốt, tướng sĩ lưng vác tiền cùng khải giáp vũ khí, được đội quan dẫn đầu kết đội hành quân về thôn trang, tư mã hành quân chở xe tro cốt cùng tiền thưởng của họ, phát cho từng hộ, Vân Diệp vốn định đi theo, bị Lưu Phương khuyên can, nói tư mã hành quân đi là vinh diệu rồi.
Vân Diệp cưỡi trên ngựa, xe ngựa đằng sau có mười một lọ tro, vốn chỉ có ba cái, nhưng về sau lại chết thêm tám người, nếu không có bạch dược do Tôn Tư Mạc làm ra thì còn chết gấp đôi.
Mọi người bước đi nhẹ nhõm, Vân Diệp mặc giáp trụ cưỡi Vượng Tài đi trên cùng, đây là con đường quen thuộc, Vượng Tài rất muốn chạy thật nhanh, Vân Diệp không ngừng vỗ về để nó an tĩnh lại.
Dưới tấm biển Vân gia trang toàn đồ tang, danh sách trận vong đã phát về nhà, tiếng kèn đồng ai oán làm tâm tình Vân Diệp sụt xuống, nhìn bách tính Vân gia trang mong ngóng chờ đợi, y chỉ muốn bỏ chạy.
Đối diện với họ, Vân Diệp không biết nói gì, Lưu bà bà từ đám đông đi ra, thi lễ với Vân Diệp, hỏi:
- Đại tướng quân, con lão phụ tác chiến có dũng mãnh không?
- Lưu Xuyên tác chiến dũng mãnh, công lao ba cấp.
Lưu bà bà gật đầu, nói trong nước mắt:
- Thế là tốt, thế là tốt, không uổng ủy thác của lão phụ.
Vân Diệp giơ lọ tro cốt của Lưu Xuyên lên cao, đặt dưới chân Lưu bà bà, thi lễ với mẹ con họ, phủ binh đằng sau lấy vũ khí gõ lên giáp.
- Trương Vĩnh người trúng sáu mũi tên vẫn quyết chiến tới chết, công huân sáu cấp, không lâu sau có hoàng sách tới nhà, bằng chứng trọn đời.
- Trương Thắng chết ở thành Đại Vương...
Vân Diệp không hiểu vì sao mình nói rõ công tích những tướng sĩ chiến tử đó, từ xưa Tần binh giỏi chiến đấu, trong nhà có phủ binh là chuẩn bị tinh thần rồi, tuy chỉ là tro cốt, bọn họ vẫn bỏ vào quan tài gỗ, bên trong là bộ trang phục mới tinh, chuẩn bị cho vào mộ tổ.
Bất kết là người nhà tướng sĩ chiến tử hay tàn tật, đều tới trước Vân gia tạ ơn, cảm tạ Vân hầu đem con cháu mình đi lập nên vinh quang vô thượng.
Vân gia trang giàu có, không coi trọng tiền bạc được thưởng, nhưng rất coi trọng văn sách trong quân, có thứ này quan phủ sẽ miễn lao dịch hoặc phú thuế, lão giả trong nhà có vinh diệu gặp quan không phải vái.
Tháo giáp xong, tướng sĩ sau lưng ai về nhà nấy, hoặc ôm vợ con khóc, hoặc hò reo vui vẻ, tâm tình sau cuộc chiến được phát tiết thoải mái nhất.
Vượng Tài rất muốn ra chợ ăn hoa quả, uống rượu, trong quân không cho uống rượu, quân quy này cũng dùng với Vượng Tài, nhìn thấy hán tử bán rượu đã chuẩn bị sẵn rượu hoa quế, nó làm sao nhịn nổi, đạp móng chạy vèo tới, bị hán tử bán rượu ôm lấy đầu khóc rống lên một hồi, sau đó mới làm một hơi uống sạch vò rượu, ngửa cổ lên cho người ta lấy tiền, nhưng cái cổ trống trơn, đâu ra túi tiền.
Người bán rượu cười:
- Mày mới về, chưa có tiền, mai hẵng tính.
Không ngờ quản gia Lão Tiền chạy ra, ném bốn năm đồng tiền cho hắn:
- Tiền rượu hai đồng, còn lại là thưởng, Vượng Tài nhà ta đã bao giờ ăn uống không trả tiền chứ, muốn mời Vượng Tài nhà ta uống rượu cũng phải xem thân phận đã.
Nói xong dẫn Vượng Tài về phủ.
Vân Diệp chỉ cần xuất chinh trở về, cả nhà trừ lão nãi nãi sẽ quỳ nghênh đón, Vân Diệp quen rồi, vừa vào cửa nãi nãi đã quát hỏi:
- Trận này thắng bại thế nào?
- Đại thắng ạ!
Vân Diệp khom lưng đáp, lần trước mình không phải là chủ soái, không có tư cách này, lần này nãi nãi tất nhiên phải hỏi, đây là chuyện vinh diệu tổ tông, chỉ là không biết nếu chiến bại còn có đãi ngộ này không?
- Cháu ta vất vả rồi, nhung mã chẳng thông, cứ cởi giáp nghỉ ngơi đã.
Nãi nãi nói xong Tân Nguyệt chạy tới ôm chặt lấy Vân Diệp không buông.
Thẩm thẩm cởi chiến giáp cho Vân Diệp, Vân Bảo Bảo ôm chân phụ thân chờ đợi, nó thích phụ thân bế mình chơi trò máy bay.
Nhấc bổng nhi tử lên, thơm vào cái má bầu bĩnh của nó, không ngờ làm nhi tử khóc toáng lên, mấy ngày qua không để ý, râu ria mọc ra rồi.
Lần trước về nhà phu thê còn hoang đường trong bồn tắm, lần này không được, Vân bảo bảo không rời phụ thân, muốn đi bơi, trong nhà làm một cái bể tắm lớn, trong miệng cá chép phun ra toàn nước nóng, nghe nói khi trong nhà đào giếng, không may đào được suối nước nóng, đây là chuyện vui lớn, Tân Nguyệt lập tức xây nhà tắm, rời nhà năm tháng, trong nhà có thay đổi rất lớn.
Vân bảo bảo ôm cái chậu gỗ lớn chổng mông đạp nước, Vân Diệp nằm ngửa để nước nóng chảy từ trên ngực xuống, Tân Nguyệt mặc áo sa, cứ lượn lờ trước mặt Vân Diệp, đường nét lả lướt như ẩn như hiện làm người ta miệng khô cổ khát.
- Phu quân, lạ lắm nhé, lần này xuất chinh sao lại đem về một người Cao Ly thiếu cánh tay, thiếp còn nghe quản gia nói có một nữ nhân Cao Ly nữa, phu quân à, nếu trong quân cô đơn, chàng tìm một phong tiểu thiếp ở Hà Bắc là được, sao phải kiếm nữ tử Cao Ly?
Nhân lúc Vân bảo bảo chạy đi ăn kẹo, kéo Tân Nguyệt tới, xoay lưng lại phía Vân bảo bảo, đánh mông mẹ nó một cái, mới nói:
- Đời này tới giờ ta chỉ có ba người các nàng, người khác bỏ đi, nữ nhân Cao Ly kia là tù binh, ta dùng cô ta để đối phó với một người, ba người các nàng đủ khiến ta kiệt sức mà chết rồi, ai còn rảnh rỗi để ý tới nữ nhân Cao Ly.