Thiếu nữ nhìn mấy đại hán cười quái dị, bất giác rụt người lại, che mặt mình kín hơn, vạn dặm lộ trình, bọn họ đã chịu nhiều đau khổ. Ai Cập mỹ lệ đã không còn thích hợp truyền bá chân lý, quốc gia sa mạc đã điên rồi, bọn họ cố chấp cho rằng thần linh thống trị tất cả, hạnh phúc, khổ nạn, bi hoan, ly hợp đều do thần linh an bài.
Hi Mạt Đế Á (Hypatia) đánh chết cũng không tin nam nhân sau khi chết sẽ có thiên đường đầy trái quả, dòng suối chứa mật và sữa đợi hắn, càng khỏi nói tới chín mươi chín nữ nhân hầu hạ bao nhiêu nam nhân vẫn là xử nữ, nghĩ tới đó trong lòng dâng lên bi ai vô tận.
Kiến trúc từng huy hoàng hơn nghìn năm đổ sập trong lửa, thư viện mười lăm vạn cuốn sách bị đốt, Hi Mạt Đế Á nỗ lực muốn khôi phục vinh quang của trí tuệ Ai Cập, nhưng ngu muội đã chiến thắng lý trí, bị tàn phá thân thể vẫn không hề hối hận, cuối cùng đám bạo đồ dùng rìu chặt tứ chi của nàng, khi chân tay nàng còn co giật ném vào trong ngọn lửa hừng hực...
Kinh Cổ Lan mới nhất có một câu nói cứu vớt học phái sắt xuống dốc của mình, " học vấn tuy xa tận Trung Quốc nhưng đáng để cầu", câu nói này của Mặc Hãn Mặc Đức mang lại hi vọng cuối cùng của mọi người, men theo con đường biển xa xôi tới quốc gia này, sau khi vào Đại Đường, tất cả khổ nạn dường như đều biến mất.
Những người kia tuy thích nhìn mình, nhưng có thể nhìn ra, chỉ xuất phát từ dục vọng, không có ác ý khác, khó khăn lắm mới tới được Trường An, tiền tài đã hết, người ở đây tựa hồ không biết tầm quan trọng của học vấn ngoại quốc, bọn họ có học thuật và hệ thống nhận thức riêng, mình không dựa vào trí tuệ để mưu sinh được.
Không còn cách nào khác, đành thử dùng loại vũ đạo này, đó là vốn liếng mình học được ở sa mạc, biểu diễn ở thanh lâu không thỏa đáng, nhưng vì sinh tồn, còn có điều gì không thể chịu đựng?
Nam tử tự đại trước mắt, quốc gia cường đại của y cho y sự tự tin tuyệt đối, quốc gia của y đúng là sự tồn tại khiến người ta sợ hãi, từ tòa thành đầu tiên nhìn thấy ở sa mạc, nàng đã không nhớ mình đi qua bao nhiêu nơi mới tới tòa thành này. Khi bản thân lần đầu nhìn thấy tường thành cao lớn, gần như chấn động muốn quỳ xuống, đó là kiệt tác của thần, mình chưa bao giờ tin thần linh thiếu chút nữa hoài nghi tin ngưỡng mình kiên trì. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Một quý tộc kỳ quái lại biết Hi Mạt Đế Á, lại biết Âu Kỳ Lý Đắc, lại biết ( kỳ hà nguyên bản), thật thần kỳ, Hi Mạt Đế Á, người đang phù hộ học sinh của mình phải không? Cho bọn học sinh hi vọng cuối cùng khi tuyệt vọng.
- Tỉ lệ giữa chu vi hình tròn và đường kính, tỉ lệ diện tích hình tròn và bình phương bán kính là bao nhiêu, ngươi có biết không?
Hi Mạt Đế Á rất hi vọng trước mắt mình là một học giả uyên bác, chứ không phải là tên hoàn khố, cho nên lấy nan đề mà mình chưa giải được rõ ràng ra thử Vân Diệp:
Lý Hoài Nhân thô bạo nói:
- Đến Tổ soái cũng không biết là ai còn giả vờ là người có học vấn, mau thay y phục đi khiêu vũ, nếu múa đẹp làm đại gia hài lòng thì lên giường sẽ cho ngươi biết.
Lý Thừa Càn, Trường Tôn Xung sửng sốt chốc lát rồi cười rộ lên bỉ ổi, một ca kỹ biết Tổ soái khá hiếm, có điều đúng thế thật, trong thanh lâu nhiều tiểu thư đại gia, vừa đàm luận thi văn, vừa... Càng thú vị.
- Ta thấy nữ tử này đôi mày sát nhau, vú như chim câu, lông tơ vẫn còn, là một xử nữ, hiếm có hơn là biết ít toán học, là thứ ca ca thích nhất, ta chuẩn bị tối nay mời nàng cùng tham khảo ( chuế thuật) của tổ sư, ngươi thấy sao?
*** Chuế thuật: Sách toán cổ.
Trường Tôn Xung chảy nước dãi lấy vai huých Lý Thừa Càn, làm thái tử điện hạ sởn gai ốc, tránh thật xa:
- Trùng Tử, ngươi thích thì lấy, chỉ cần Diệp Tử không tranh với ngươi là được, có điều ta thấy ngươi phải thất vọng rồi.
Trường Tôn Xung nhìn sang hai người đang nói chuyện, không ngờ thấy không khí trang nghiêm trong thư viện, chỉ nghe Vân Diệp nói:
- Huynh đệ của ta nói không sai, loại tỉ lệ này hai trăm năm trước tổ sư của bọn ta đã phát hiện ra, chính là Tổ soái, kết quả ông có được là một một bốn, chỉ cần là người đọc sách ở Đại Đường đều biết, không có gì lạ cả, nếu như nàng thích nghiên cứu, ta mời nàng tới đồ thư quán của thư viện xem ( chuế thuật) là biết.
- Nước Đường cũng có học viện và đồ thư quán sao? Ở thời đại của lão sư, học viên Á Lịch Sơn ( Alexandria) có một trăm sáu mươi học sinh, đó là thời đại huy hoàng, không ở nước Đường bế tắc cũng có học viện, thật thần kỳ.
Hi Mạt Đế Á mừng rỡ biểu đạt niềm vui của mình với Vân Diệp, có điều thấy mấy nam nhân nhíu mày, hình như mình nói sai gì rồi.
Lý Hoài Nhân bĩu môi, phun nho ra ngạo mạn nói:
- Đồ chưa khai hóa còn dám nói chuyện thư viện, trước kia nghe Diệp Tử nói, thành phố lớn nhất của các ngươi là La Mã, nhân khẩu bằng một phủ thành, mặc y phục lộ da thịt chạy lông nhông khắp nơi, ăn đồ không khác gì lợn, vung búa gà rú làm hải tặc, giờ muốn làm người văn minh rồi à?
Hi Mạt Đế Á chậm rãi đứng dậy, cởi khăn che mặt đứng giữa phòng, lập tức có nữ tử khác khoác lên nàng một tấm trường bào trắng, thắt nút trước mặt nàng, vén mái tóc nàng lên cao, gài vào một cái trâm gai, cái vòng bện từ cành nguyệt quế khô đội lên đầu, nàng lấy một miếng dưa trên bàn Vân Diệp, nhai vài miếng rồi nhổ đi, coi như thay hương liệu làm thơm miệng, lấy cốc nước sạch súc miệng, rồi ôm ngực thi lễ với năm người Vân Diệp.
Dưới khí thế cường đại, ngay cả Lý Hoài Nhân bản tính như lợn rừng cũng phải đáp lễ, Lý Thừa Càn mắt chăm chằm nhìn nữ nhân trước mắt, muốn xem rốt cuộc nàng muốn làm cái gì, Trường Tôn Xung cũng ngồi dậy từ trong lòng ca kỹ, còn về Trình Xử Mặc thì đã nằm ngủ từ đời nào.
Nữ nhân này có một vẻ đẹp chấn động lòng người, con mắt xanh biếc như mắt mèo, mái tóc nâu chải chuốt gọn gàng, cổ dài như thiên nga đầy cao quý, đôi tai hồng dưới ánh nến càng thêm mỹ lệ, chiếc áo choàng che đi thân thể, chỉ lúc thi lễ mới thấy đường cong quyến rũ, một cơ thể kích thích dục vọng nam nhân, nhưng không dâm tục, khiến nam nhân mê mẩn, lại không dám xâm phạm, giọng nói mang chút khẩu âm quan thoại vang lên.
- Ta tới từ Ai Cập huy hoàng, nó không có diện tích lớn như Đại Đường, không có con dân đông đúc như ở đây, hiện giờ nó đã bao phủ dưới bóng ma của bạo quyền, bọn chúng hủy hoại tất cả những thứ đẹp đẽ, chỉ có thần điện cao lớn lạnh giá đứng đó, thượng đế đã thành chúa tể duy nhất nơi đó, tất cả tiếng nói khác biệt đều bị ném vào lửa thiêu thành tro bụi.
- Nhưng ta không đồng ý vị tiên sinh này bôi xấu Ai Cập, Ai Cập là một vùng đất mỹ lệ, sáu nghìn năm trước chúng tôi có nền văn minh, cho tới nay kim tự tháp vẫn đứng trong sa mạc kể lại huy hoàng ngày xưa của chúng tôi, nó dùng hai trăm ba mươi vạn khối đã nặng năm nghìn cân đắp thành, khối đá nặng nhất hơn mười vạn cân, khe hở giữa các tàng đá ngay cả lưỡi đao cũng không chen vào được, còn về độ cao, theo cách tính của Đại Đường, nó cao năm mươi trượng.
Nói tới đó Hi Mạt Đế Á dừng lại nhìn Vân Diệp, nếu đã biết Hi Mạt Đế Á, không lý do gì lại không biết sự tồn tại của kim tự tháp.
Lý Hoài Nhân hỏi Vân Diệp:
- Diệp Tử, ả ta không khoác lác đấy chứ?
Nói với vẻ không tự tin lắm, vì lời của Hi Mạt Đế Á tựa hồ rất chân thật, Lý Thừa Càn, Trường Tôn Xung đồng loạt nhìn Vân Diệp:
Vân Diệp sờ mũi cười khổ:
- Ta cũng muốn nói là nàng ấy khoác lác, nhưng sư phụ ta cũng nói như thế, lão nhân gia nói thì không sai được, còn có một bức tượng sư tử mặt người cực lớn mà nàng ấy chưa nói.