Vân Diệp hiện không dày vò Trường Tôn Xung nữa, chủ yếu là vì không cần thiết, trừ thể hiện mình lòng dạ hẹp hòi ra thì chẳng có ích gì, áp chế nhất thời thì còn có thể nói là lập uy, mọi người đều hiểu, đó là thủ đoạn ngự hạ, thượng quan nào cũng làm.
Thượng quan trẻ như Vân Diệp rất hiếm có, có quan trên trẻ không thể thăng tiến như vậy vốn là ác mộng của thuộc hạ, nhưng ở binh bộ không như thế, lang trung, ti mã, thị lang của binh bộ suốt ngày thay đổi như đèn kéo quân, chỉ Vân Diệp là không chịu rời ổ.
Binh bộ hiểu Vân Diệp tới mức biết khi nào y cần loại trà ấm cỡ nào, hiện giờ là thế, trà phòng gõ cửa đại đường, năm nay trời lạnh sớm hơn mọi năm, bốn cánh cửa đóng kín mít.
Vân Diệp ngồi bên lò cầm cuốn sách thưởng thức, Lý Nghĩa Phù đúng là một nhân tài, bản thảo ( Tùy Thư) được hắn dùng văn tự ưu mỹ thể hiện ra.
Bất kể Tùy Dương đế tạo bao nhiêu nghiệt chướng thì Đại Vận Hà thành mạch máu nối liền nam bắc, ý nghĩa không thể thay thế. Thực sự tính ra, Tiền Tùy diệt vong không phải do nông dân khởi nghĩa, loại tiểu tặc như trại Ngõa Cương mà không có kiêu hùng như Lý Mật gia nhập thì chẳng làm nổi cái gì, mười tám lộ phản vương không biết có bao nhiêu người là người phát ngôn của thế gia đại tộc.
Theo thói quen mở nắm chén trà, trà phòng rót đầy nước nóng cho thượng thư đại nhân, khom người lui ra, ra ngoài còn khép cửa phòng lại, trà phòng tới từ Vân gia, biết hầu gia rất sợ lạnh, cho nên vô cùng cẩn thận.
Vân Diệp vừa lật thêm một trang sách, liền nghe cửa bị đẩy rầm một tiếng, gió lạnh cuốn lá rụng theo một người xông vào.
Không cần nhìn, có thể xông vào phòng Vân Diệp như thế chỉ có Lý Thái thôi, tên này nửa năm nghỉ ngơi lại biến thành tên béo, mũi thở phì phì, ép cái mông lồng bàn xuống ghế, cầm ấm trà của Vân Diệp tu luôn:
- Hi Mạt Đế Á muốn đi phía tây, ngươi đảm bảo được an toàn cho nàng không?
Mắt Vân Diệp vẫn không rời cuốn sách, mở miệng nói:
- Năm xưa ra biển không chỉ có mình ta, ngươi cũng đi rồi. Chúng ta thiếu chút nữa bị núi lửa thiêu thành tro, chuyện kỳ quái ở trên biển vô tận, ai dám đảm bảo an toàn cho nàng ấy, bà nương đó không an phận một chút được à? Còn chạy đi xin bệ hạ, bệ hạ đồng ý rồi, hết cách thay đổi, trừ khi ngươi có bản lĩnh khuyên nàng từ bỏ.
Lý Thái cướp lấy cuốn sách của Vân Diệp đập xuống bàn:
- Nàng muốn về, ai làm gì nổi, còn nói muốn đem học vấn của mình để lại ở Ai Cập, coi như báo đám ân đức của các đời Hi Mạt Đế Á, hiện giờ đang ở trạng thái phấn khích, ai khuyên nàng, nàng chửi người đó. Đã thu mua rất nhiều sách vở rồi.
- Ai Cập hiện giờ đang đánh nhau, nghe nói người Đại Thực và người La Mã chiến đấu ở nơi đó, may mà lực lượng trên biển của chúng ta là vô địch, chỉ cần đề phòng hải tặc ở Hồng Hải là được, ngươi không cần lo nàng ở lại ai Cập không về, nơi đó đã không còn đất sinh tồn cho nàng nữa.
Lý Thái lắc đầu:
- Hi Mạt Đế Á sẽ không ở lại Ai Cập, phu thê bao năm chút tự tin đó vẫn có, ta chỉ lo nàng có bề gì ở trên biển, như vậy cuộc đời sẽ trở nên vô vị.
Vân Diệp kỳ quái nói:
- Ta lần đầu tiên nghe thấy những lời tình cảm như thế từ miệng hoàng tộc đấy, hiện giờ ngươi rất không giống hoàng tộc.
- Ta là thân vương, sau khi cha ta làm Tần vương thì Ngụy vương là tôn quý nhất rồi, ta không giống hoàng tộc chỗ nào? Chẳng lẽ hoàng gia đều phải bội tình bạc nghĩa à? Ngươi xem Tiểu Hữu và Tiểu Ảm, mỗi đứa một lão bà sống sung sướng, Tiểu Nha lại chẳng phải nhân gian tuyệt sắc vẫn được Tiểu Hữu thờ như bà cô tổ. Tiểu Ảm chỉ kiếm ca cơ chơi bời hai ngày bị Thì Thì đánh một trận, tuy ca cơ đó bị nàng ta đón về Thục vương phủ, nhưng có trời mời biết xương cốt ca cơ đó có phải đã biến thành bùn rồi không.
Vân Diệp cười khoái trá:
- Nữ nhân Vân gia đâu dễ cưới, bọn chúng phải có chuẩn bị tâm lý rồi mới đúng, giờ hối hận thì muộn.
Thấy binh bộ cũng chẳng còn việc gì nữa Vân Diệp liền cùng Lý Thái đi thỉnh an Trường Tôn thị, gần đây hoàng hậu bị phong hàn, sức khỏe không tốt.
Tới điện Lưỡng Nghi, thấy Trường Tôn thị ôm chăn ngồi trên giường, trước kia Vân Diệp không được vào nội cung của bà, bên trong nhiều quy củ, hiện giờ Trường Tôn thị dần nhiều tuổi, đã năm mươi, nên quy củ gần như không ước thúc được hoàng hậu nữa, cho nên mới có chuyện Vân Diệp tới thẳng nội cung chẳng kiêng kỵ gì.
Mỗi lần nhìn Lý Trì nằm trên giường hoàng hậu chơi bóng, tâm tình Lý Thái không tốt, nhất là mẫu thân ngồi bên vừa ho vừa nói chuyện với Lý Trì, hắn rất muốn đá bay Lý Trì đi.
- Không thích nhìn thấy nó thì xéo cho ta.
Trường Tôn thị vừa nhẹ nhàng trả lời một câu hỏi vớ vẩn của Lý Trì, hung dữ quay sang nổi giận với hai bọn họ.
Luôn là thế, mẹ luôn bảo vệ đứa con yếu đuối nhất, nhiều khi sinh mệnh của người mẹ mạnh yếu phụ thuộc vào con cái, nếu không lòng không có vương vấn gì, sẽ chết rất dễ dàng, nhưng nếu còn lo lắng, sức sống của họ mạnh mẽ tới mức làm người ta giật mình.
Chỉ cần nói tới chuyện Lý Trì là Trường Tôn thị rơi nước mắt, hơn một năm qua số lần Vân Diệp thấy bà khóc còn nhiều hơn hai mươi năm trước, đó là pháp bảo cuối cùng của Trường Tôn thị, con cái ngày một lớn, không phải chỉ quát mắng vài câu là chúng thay đổi được nữa, nhiều khi con lớn rồi càng làm cha mẹ vất vả.
- Các ngươi đều có chủ ý của mình, có bằng hữu, biết lúc nguy nan nhắc nhở nhau, không tới mức bước sai, đáng thương Trì Nhi từ nhỏ chỉ có một mình, chuyện gì cũng phải tự quyết, thủ hạ là một đám vô dụng, không giúp được gì. Khi nó nổi lên tâm tư không nên, sao không thấy các ngươi nói? Giờ nó ngờ ngớ ngẩn ngẩn thế này, ta chết rồi, nó còn chẳng phải bị các ngươi băm vằm.
Trường Tôn thị vừa khóc vừa nói những lời nhói tim, Lý Thái lo mẫu thân khóc hại người, vội đỡ bà nằm xuống, ôn tồn nói:
- Mẫu hậu còn khỏe lắm, chỉ phong hàn thôi, nghỉ ngơi vài ngày uống nhiều nước một chút là ổn, mẫu hậu đã nói rồi, ai dám hạ thủ với tiểu trì nữa. Chỉ cần đại ca, con và Tiểu Diệp không hại nó, trên đời này còn ai dám hại nó nữa, bất kể thế nào hai đứa bọn con đều bảo vệ Tiểu Trì chu toàn.
Trường Tôn thị ngừng khóc ngẩng đầu lên hỏi:
- Các ngươi nói thật chứ?
- Thật ạ, tuyệt đối là thật.
Những lời này chẳng biết đã lặp lại bao lần, mỗi lần gặp Trường Tôn thị là thề một lần, đã thành phản xạ có điều kiện của Vân Diệp và Lý Thái.
- Thế thì tốt, dù ta có chết cũng nhắm mắt được rồi, các ngươi là ca ca, đệ đệ phạm lỗi, đừng chỉ nghĩ đánh chết, nó sai cũng có lỗi của các ngươi không biết dạy bảo. Hiện giờ nó thế này chẳng khác chết là bao, dù có lỗi cũng trả hết rồi, cứ để nó khờ dại sống hết tuổi thọ, cho nó cái bánh, một cái áo đừng để nó chết đói chết lạnh là được, chẳng cần cá thịt, chẳng cần lụa là. Tương lai ta ở dưới địa ngục cũng cảm tạ các ngươi.
Hôm nay làm sao thế này? Sao Trường Tôn thị càng nói càng nghiêm trọng, hai bọn họ vội quỳ xuống thề chỉ cần mình còn có một miếng ăn, dứt khoát không thiếu phần của Lý Trì.
Trường Tôn thị thở dài:
- Ta sống thật mệt, đôi khi chỉ muốn ngủ luôn không dậy nữa, nhưng phụ hoàng ngươi làm người ta lo lắng, đệ đệ ngươi cũng thế, đến ngay cả Thừa Càn cũng chưa làm ta yên lòng, sống cả đời, lo lắng mãi chưa hết, ai cũng nói hoàng hậu vinh diệu vô cùng, chỉ có mẫu hậu các ngươi cả đời gian nan gập ghềnh.
__________________